Văn phòng người người ra vào, hết quản lí rồi tới trưởng phòng nghiệp vụ, Lâm Hiển bận tối mặt mày lo cho dự án sắp tới, đến tận bảy giờ tối anh mới hoàn thành xong dự án ban đầu, nhìn đồng hồ cũng đã tối anh muốn lấy di động gọi cho Diệp Kì hỏi cô hôm nay nấu món gì nhưng nhớ ra cô đã đi rồi, từ hôm qua anh nhận được tin nhắn từ cô đều bận rộn đến hôm nay cũng chưa trả lời, anh không biết bản thân đang muốn gì, tại sao lại có cảm giác mệt mỏi với cô chứ? Anh biết đó là vô lí nhưng chính anh cũng không hiểu anh đang bị gì, lúc mới quen không phải Diệp Kì đối với anh rất tuyệt vời sao? Nụ cười ánh mắt của cô làm anh đến tận lúc ra về cũng không quên được, sao bây giờ cảm giác lại khác như vậy? Anh cất di động cũng không định trả lời tin nhắn của cô
***********
Mông Cổ mùa này có nắng nhưng không nóng nực, Diệp Kì ngồi trên bãi cỏ tay vừa cầm cọ vẽ mắt thì hướng về phía Nhã Nhã đang chạy nhảy với bọn trẻ con ngoài kia, qua đây đã hai tuần cô cũng bắt đầu học theo lối ăn mặt truyền thống của dân Mông Cổ, bộ áo lụa nâu tay dài cùng váy dài xoè xuống tới gót chân, tóc cô quấn cao cài thêm cành hoa trắng nhỏ xíu, nhìn từ xa cô như cô xinh viên đang đi thực tập, Diệp kì rất khéo tay cô vẽ cũng rất đẹp tuy không trường lớp nhiều như những người con gái khác nhưng vì bàn tay của cô mà có rất nhiều nhà thiết kế muốn nhận cô làm việc
" Nhã Nhã, đừng chơi nữa tới đây uống nước" cô gọi con gái, mọi thứ bây giờ đối với cô cũng tạm ổn, từ lúc đến đây tới giờ cô chưa từng mở điện thoại, cô hiểu rõ bọn Đỗ Phi muốn để cô thanh tĩnh nên sẽ không gọi điện cho cô, còn anh? Lâm Hiển có gọi cho cô mấy ngày qua không? Ngày ấy nhận được tin nhắn của cô anh phản ứng thế nào?
" hye lady...can you speak english?" Đang cho con uống nước thì có người gọi cô, là một thanh niên châu á tuổi cũng cỡ Đỗ Phi thôi, nhưng người tương đối cao lớn
" oh yes...can I help you?" Tiếng anh của cô không phải thuộc hạng xuất sắc nhưng cũng tạm ổn
" oh dear... I don"t know how to go Magic market, you know the road to the market?"
" yes I know" cô dùng tiếng anh để chỉ đường cho người thanh niên, sau đó mẹ con cô về nhà
" mẹ ơi hồi nãy đi đường con thấy có ông kia vừa đi vừa quỳ lạy sau đó đứng lên đi được một đoạn rồi quỳ lạy tiếp, người ta làm gì vậy mẹ" Diệp Kì vừa thay đồ vừa giải thích cho con gái
" ở Mông Cổ này đó là cách thức mà các thầy tu tu đó con, họ phải chịu khổ chịu cực vừa đi vừa lạy ở ngoài nắng như thế thì họ sẽ mau đắc đạo hơn, họ tin như thế"
" vậy họ cầm cái thô đồng chi vậy mẹ"
" để mọi người đi đường có thể bỏ tiền vào giúp đỡ họ" cô sấy tóc cho con gái, tóc con cô dài tới lưng rồi
" mẹ ơi mai mình đi đền vua được không mẹ"cô bé nhảy vào lòng cô ngồi, đối với cô bé mẹ luôn là nhất không ai thay thế được
" được thôi, giờ con ngoan uống chút sữa rồi đi ngủ, mai mẹ con mình đi chơi đền vua"
Vắng bóng Diệp Kì, Lâm Hiển không quan tâm từ từ rồi cũng thấy thiếu đi thứ gì đó, anh muốn biết cô đang ở đâu, đang làm gì, cô còn giận anh không, nghĩ tới bất giác làm anh nhớ đến những lời lúc trước anh nói với cô, " tạm thời đừng quan tâm đến nhau" những lời như vậy...có phải thật lòng anh muốn thế không?
" alo cho hỏi ai vậy" giọng nữ ở đầu dây bên kia, giọng anh trầm thấp áp sát di động
" xin chào cô Diệu"
*********
Mẹ con Diệp Kì hôm nay quả thật chơi rất vui, Diệp Kì hôm nay mặc đồ trẻ trung nhìn cô tươi trẻ đến rạng ngờ, Nhã Nhã được mẹ cho mặc váy hoa ngắn với tất đen, áo khoác có tay làm Nhã Nhã như một fashionista chính hiệu
" mẹ ơi đi ăn trưa thôi" cô bé kéo tay Diệp Kì đến một nhà hàng gần đó, nhà hàng này đươc trang trí theo kiểu cổ điển vừa đẹp lại không cầu kì, cô lấy máy ảnh chụp cho Nhã Nhã vài tấm rồi mẹ con gọi món. Khi thức ăn đưa lên thì người phục vụ còn mang thêm một chai vang năm tám mươi hai
" xin lỗi tôi không gọi rượu" cô dùng tiếng anh nói với anh, người phục vụ vẫn im lặng và đưa cho cô tờ giấy
" Diệp Kì, ăn trưa xong anh đợi em dưới sảnh" không cần hỏi cô cũng biết là ai
" Nhã Nhã yêu không phải con muốn đọc truyện tranh sao, trên lầu kế phòng ăn có gian trưng bày sách đấy, đọc truyện rồi ở yên đó chờ mẹ đừng đi đâu nha con " cô đành để Nhã Nhã lánh đi, vì nhà hàng này khá rộng lại có nhiều quầy nên Nhã Nhã chờ cô ở phòng sách là yên tâm nhất, anh với cô chưa biết hôm nay có gì xảy ra không
" sao anh biết em ở Mông Cổ" vừa ngồi xuống cô liền đi thẳng vào vấn đề, còn anh vẫn xoay ly rượu trên tay, chất rượu đỏ trong càng huyễn hoặc
" là Diệu Vy nói sao" cô hỏi lại lần nữa, hai mắt kiên nhẫn nhìn anh
" em thấy việc chồng đi tìm mình có gì quá đáng sao? Sao lại có nét mặt như vậy
" tại em bất ngờ thôi" rõ ràng cô không nói với anh việc cô đi Mông Cổ, ngoài Diệu Vy ra còn ai vào đây được nữa
" vài bữa nữa em về" cô nhìn hắn, người đàn ông ưu tú trước mắt này thật sự làm cho người ta thấy hấp dẫn chí mạng, nhưng tại sao với cô anh bây giờ chẳng khác gì một pho tượng rỗng vậy chứ
" anh không bắt em về ngay, nhưng Diệp Kì à không phải chúng ta đã rất lâu không nói chuyện rồi sao" anh đặt ly rượu xuống nghiêm túc nhìn cô, Mấy ngày qua cô không có ở nhà, thật sự anh thấy hơi trống trãi
" không phải anh nói chúng ta tạm đừng quan tâm nhau quá sao" cô còn nhớ lúc ấy vì câu nói này, cô đã rất đau lòng
" anh không phũ nhận lúc ấy anh đã hơi nóng vội nhưng Diệp Kì...thật sự anh nhớ em!" Câu nói này của anh vừa làm cô vui vừa làm cô sợ, cô vui là vì anh đã đến tận đây tìm cô nhưng anh có thể hết lòng như vậy được bao lâu? Có phải khi cô về, mọi thứ trở về như lúc trước thì anh cũng sẽ trở lại dáng vẻ bất cần cô hay không?
" em hứa với Nhã Nhã sẽ dẫn con đi chơi thật thoải mái, nên tạm thời em muốn dành thời gian cho con" mặc dù không phải con anh, nhưng hơn tất cả Nhã Nhã là mạng sống của cô
" được, khi em thoải mái rồi thì cùng con về nhà" anh nói xong rút một cái thẻ đưa cho cô
" cái này em không cần, tiền trong thẻ vẫn còn" cô hạn chế dùng tiền của anh, ngoại trừ tiền anh đưa tiêu vặt mỗi ngày còn lại những khoảng dành cho chuyến du lịch này đều là tiền trong thẻ của cô
" anh sẽ không yên tâm" giọng nói anh kiên định, cánh tay đưa thẻ cho cô hồi lâu cũng không có ý hạ xuống
" hết cách với anh rồi, cảm ơn" cô cầm tấm thẻ nhưng cũng không có ý dùng đến nó
" giờ anh về luôn sao" cô thấy anh chuẩn bị đi thì hỏi, anh ta tốn công đến Mông Cổ chỉ để gặp nói với cô vài lời? Con người này có phải quá nhiều tiền nên mới tuỳ tiện tiêu như thế?
" tin anh đi Diệp Kì, anh rất cố gắng để gặp được em đấy!" Anh nói xong rồi đi, thật ra vì muốn gặp cô mà anh đã cất công đến nhà Diệu Vy rồi bị Diệu Vy mắng một trận, ý ban đầu của cô cũng không muốn cho anh biết nhưng thấy sự kiên trì của anh nên cô cũng nói anh biết nơi Diệp Kì đang ở, lúc anh xoay đi cũng không quên đe doạ anh " còn làm Diệp Kì giận sau này tôi sẽ không giúp anh nữa", lần này có thể thấy Lâm Hiển thật muốn cô trở về