Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 19

(Hai 11 cộng vào thành 1)


Dịch: YZ


Beta: YZ



Từng viên ánh sáng màu trắng đang trôi nổi giữa không trung, những tia ánh sáng màu trắng giao thoa tỏa sáng khiến cho cả hòn đảo sáng như ban ngày vậy, thậm chí Quy Hải còn có thể nhìn rõ từng vân tay trên tay Sư Vân Phong.


Bước vào đảo nhỏ, hóa ra trung tâm đảo lại là một sơn cốc, cây cối trong sơn cốc đã bị san bằng hết để lập một cái lôi đài màu đỏ ở đó. Bốn phía quanh lôi đài đầy ắp những người đến xem trước đó, người người mặc thanh y, cơ hồ đều là đệ tử trẻ tuổi của Ngự kiếm môn.


Nếu chỉ nhìn thì thấy rất là đông đúc, nhưng khi các đệ tử Ngự kiếm môn nhìn thấy Sư Vân Phong bước vào thì không cần chờ trung niên nam nhân phóng uy áp ra để bức, bọn họ đều đã tự giác rút lui như thủy triều, để dành cho đoàn người của Sư Vân Phong một con đường rộng rãi, ngay cả tiếng nói chuyện cũng tự giác nhỏ đi rất nhiều.


Vốn dĩ ánh mắt của các đệ tử Ngự kiếm môn đều rơi xuống trên người Sư Vân Phong, muốn nhìn Sư Vân Phong từ đầu đến chân, tò mò y dùng thủ đoạn gì mà lại có thể một kích đánh bại Khách khanh tiền bối Tề A Hổ tu vi kì Phân thần nhưng sau lại rời ánh mắt đến trên người Quy Hải, nghĩ cách mượn rùa con để kéo gần khoảng cách với Khách khanh trưởng lão.


Sau đó nhìn thấy Sư Vân Phong mặt mày lạnh lẽo, khí thế quanh thân lạnh lẽo, cũng như ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, quần chúng không dám tiếp tục nhìn chằm chằm nữa ngay cả nhìn Quy Hải cũng không dám, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, kiểu như tùy thời có thể bị cắn chết, tất cả đều cúi đầu đăm đăm. Nhưng lại không dám bỏ chạy, chỉ đành nhìn giày Sư Vân Phonh, chẳng dám ho he câu nào, cũng chẳng dám động đậy, ngay cả hít thở cũng phải cố gắng nhẹ nhàng, cả hòn đảo lặng ngắt như tờ.


Nhìn đôi giày đen dưới vạt áo của Sư Vân Phong phóng khoáng mà rời đi, thoắt ẩn thoắt hiện.... cho đến khi Sư Vân Phong đã đi xa, quần chúng vẫn cứ không dám nhìn theo bóng lưng y mà vẫn dõi mắt xuống nhìn đất dưới chân nơi mà Sư Vân Phong đã đi qua. Áp lực cũng theo bước Sư Vân Phong đi xa mà dần dần được cởi bỏ, quần chúng trên lưng vẫn còn toát một thân mồ hôi lạnh.


Áp chế tuyệt đối.


Cứ cho Sư Vân Phong là kẻ thù giết cha thì vừa nãy cũng không ai dám động, không ai dám rút kiếm.


Chỉ có áp chế từ hai cấp trở lên, ví dụ như kì Nguyên Anh sẽ áp chế kì Luyện Khí kì, kì Phân Thần áp chế kì Kim Anh, mới có thể khiến cho người khác có loại cảm giác này.


Tề A Hổ đi phía trước Sư Vân Phong, dẫn đường cho Vân Phong cũng cảm thấy bước đi khó khăn.


Ban đầu cứ nghĩ Sư Vân Phong chỉ là một Kiếm tu nho nhỏ, không suy xét chu toàn vừa nãy trong lòng vẫn cảm thấy không phục nghĩ đến lúc nào mới có thể xoay chuyển tình thế, khiến cho Sư Vân Phong lúng túng. Đến bây giờ thì Tề A Hổ đã chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.


Sư Vân Phong cứ vậy đi đường một mạch, ngay cả việc không nói lời nào hay ngay cả không có Khách khanh tiền bối Tề A Hổ tu vi kì Phân thần cung cung kính kính làm nền cho y thì trực giác của mọi người cũng nhận thấy được y vô cùng lợi hại.


Quy Hải cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện.


Vừa nãy còn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hưng phấn, tò mò quăng lên người hắn, nghe thấy rất nhiều nghị luận về bản thân. Bây giờ, phản diện vừa bước ra sân khấu, vừa mới phóng ra kiếm thế, tất cả mọi người đột nhiên chẳng ai dám nói chuyện nữa, đều cúi đầu hành lễ với bọn họ, chỉ dám nhìn xuống đất hoàn toàn không dám động đậy, giống như Sư Vân Phong là lão đại của hắc bang vậy.


Mà cái tên phản diện được mọi người khúm núm Sư Vân Phong kia lại đang cung cung kính kính mà nâng hắn, mát xa cho hắn, lại còn thích được mình cắn ngón tay nữa.


Quy Hải nằm bò trên lòng bàn tay của Sư Vân Phong, nghiên cứu vân tay của Sư Vân Phong, thi thoảng lại dùng chân gãi một cái. Ngón tay của Sư Vân Phong cũng động đậy theo đó, trên lưng truyền đến xúc cảm vuốt ve nhẹ nhàng, dường như truyền đến cho Sư Vân Phong sự vui vẻ trong lòng vậy.


(=θωθ=)


Đối tượng mà mọi người đang sùng bái kia lại đang nghịch ngón tay với mình, quả thật là không cần quá tự hào mà.


Tuy nhiên chỉ đùa một lúc đã đến ghế thượng khách ở trước lôi đài rồi, Tề A Hổ mời Sư Vân Phong đến ghế thượng khách ngồi.


Sư Vân Phong thu hồi lại khí thế, trong sơn cốc dần dần khôi phục lại các âm thanh xì xào bàn tán. Quy Hải tập trung lắng nghe, cơ hồ đều đang kinh ngạc về uy áp của Sư Vân Phong, rồi thảo luận về một điều – Sư Vân Phong lai giả bất thiện.


Sư Vân Phong vừa đến, tứ đại truyền nhân của Trác Ma quân, một số Khách khanh của Ngự kiếm môn và một vài đệ tử trong môn vốn ngồi ở ghế thượng khách nháy mắt cũng không dám ngồi nữa, đều ùn ùn mà đứng lên, lập tức vây quanh Sư Vân Phong để bái phỏng hoặc tự giới thiệu mình.


Quy Hải cũng âm thầm mà nhớ kĩ tên của từng người, quan sát những người đang tự giới thiệu mình với Sư Vân Phong.


Các Khách khanh đều là mấy ông chú râu ria xồm xoàm, tứ đại truyền nhân kia nhìn có vẻ trẻ hơn một chút, nhưng trông cũng đều trên ba mươi cả. Người nào cũng mặt vuông chữ điền, mặt mũi cũng gọi là đoan chính, về cơ bản nhìn khá là ổn trọng. Duy nhất có một người khá là tuấn tú, đó chính là Trác Tư Dịch, nhìn thì hắn có vẻ trẻ hơn nhiều.


Truyền nhân của Ma quân tuy có lễ nghĩa nhưng trong ánh mắt vẫn có sát khí, nhìn có vẻ như là người đã từng thân kinh bách chiến giết rất nhiều người, trên người cũng mang nồng nặc vị tanh của máu, khiến cho Quy Hải mấy lần muốn nôn mửa.


Quy Hải so sánh một chút, nhìn phản diện nhà hắn phát hiện vẫn là phản diện tướng mạo anh tuấn hơn, cho dù khí thế có lúc rất đáng sợ, nhưng mùi vị trên người y vẫn là sạch sẽ dễ ngửi nhất, không có mùi máu tanh khó ngửi kia.


Quy Hải lùi sau mấy bước, giấu đầu vào trong lòng bàn tay Sư Vân Phong, cái vị tanh khó ngửi này sẽ bớt đi một chút. Sư Vân Phong có chút không hiểu, nhưng mà vẫn điều chỉnh góc độ của cánh tay và bàn tay, tay phải chốc chốc lại nhấc lên, để Quy Hải nằm cho ổn định thoải mái.


Trên hòn đảo nhỏ, cơ hồ tất cả anh kiệt của Ngự kiếm môn đều đến, ngoại trừ những đệ tử tu vi thấp của Ngự kiếm môn ra thì còn có những Khách khanh kì Phân thần, truyền nhân kì Nguyên Anh tu vi khá cao khác nữa.... Quy Hải quan sát những người đang vây quanh Sư Vân Phong, xét về tu vi thì chẳng phát hiện ra ai có tu vi cao hơn Sư Vân Phong cả.


Đúng rồi, trong " Bội Đức Thiên Tôn" có miêu tả, bởi vì giữa tu tiên giả và tu ma giả có mấy trận đánh thiên hôn địa ám, còn thừa lại không phải cái đám giống như Cửu đại ma tôn tu vi cực cao kia thì cũng là cái đám tu vi cực thấp không tham gia đánh nhau đó. Dẫn đến việc tu vi cách biệt rất lớn, thậm chí có mấy tầng ngăn cách, kì Phân thần số lượng cực ít, kì Hợp thể hầu như không có, kì Đại thừa thì chỉ còn Ma quân.


Cũng liền dẫn đến việc hiện tại Sư Vân Phong là người lợi hại nhất, dẫn đến cái cục diện có thể áp chế tất cả những người đang có mặt ở đây.


Ở đây cũng có bốn vị tiền bối kì Phân thần, bọn họ không phải không có chất vấn qua thực lực của Sư Vân Phong, rõ ràng chỉ là kì Nguyên anh, tại sao có thể tạo ra hiệu quả uy áp thắng cả kì Hợp thể một cách khủng bố như vậy? Trên người Sư Vân Phong phải chăng có pháp bảo lợi hại nào đó? Hoặc là công pháp? Chỉ là bọn họ tạm thời đều đem nghi hoặc để trong lòng, không dám trước mặt quần chúng mà khiêu chiến Sư Vân Phong.


Áp lực mà vừa nãy của Sư Vân Phong là thị uy cũng là cảnh cáo bọn họ. Không nhìn thấy cái tên Tề A Hổ ngông cuồng tự đại kia mới lần gặp đầu tiên đã bị uy áp và kiếm khí của Sư Vân Phong áp đến quỳ đất bái lạy kia à? Không nắm chắc được mười phần thì chẳng ai dám khinh suất mà đi thử cả. Vạn nhất khiêu chiến không thành công, há chẳng phải lại thành kẻ thứ hai dập đầu bái lạy Sư Vân Phong hay sao.


Sinh mệnh rất dài, không thể để mất mặt được.


Làm tiền bối cao nhân lâu rồi, bọn họ không thể để mất cái mặt già này được. Trước tiên cứ hỏi thăm rồi gật đầu biểu thị là được, sau đó giới thiệu ngắn gọn đơn giản.


Ngược lại thì tứ đại truyền nhân kia vẫn cứ bái thật sâu Sư Vân Phong giống như khi bái trưởng bối vậy. Bọn họ vẫn cho rằng nói không chừng Sư Vân Phong chỉ là giấu đi chân chính thực lực, là một lão tiền bối đem mặt chỉnh dung thành người trẻ tuổi mà thôi. Bởi vì, ở trong Ma tu giả có khối kẻ như vậy, rõ ràng mấy trăm tuổi rồi lại cứ giả vờ thành trẻ con.


Trong đó một tên truyền nhân của Ma quân Trác Tư Dịch dẫn đầu lên hỏi: " Xin hỏi Sư trưởng lão lên làm Khách khanh trưởng lão lúc nào? Thứ lỗi cho chúng ta bất kính, nhìn Sư trưởng lão rất là lạ mặt, nhưng không hề có ý mạo phạm. Nếu như trước đó nhận thức trưởng lão, thì chắc chắn sẽ tự tay mời ngài lên đây chứ không dám ngăn trưởng lão."


Sư Vân Phong nghe nói, tay phải lật một cái, một miếng ngọc bài trắng xuất hiện trên tay y. Chỉ nghe thấy Sư Vân Phong nói" " Đây là ngọc bài, là ta lấy trên người Trác Ma quân."


Thanh âm không lớn, nhưng khiếp sợ mười phần.


Quần chúng nhìn ngọc bài, phát hiện quả nhiên là hàng thật chỉ đành chứng nhận thân phận Sư Vân Phong.


Trác Tư Dịch cũng than: " Quả thật là ngọc bài của Khách khanh trưởng lão! Có nó có thể sai khiến tất cả các đệ tử ngoại môn và Khách khanh trên dưới Ngự kiếm môn. Trác Ma quân từ trước tới nay chưa bao giờ rời tay nó cả, Sư trưởng lão có thể lấy được sự thừa nhận của Ma quân ắt phải là người có kiếm thuật trác tuyệt. Ngự kiếm môn ta có thể có được một nhân vật lợi hại như Sư trưởng lão đây quả là đáng chúc mừng!"


Truyền nhân của Liên ma quân đã nói vậy, tất cả đệ tử Ngự kiếm môn ở đây đã xác định rồi, Sư Vân Phong quả thực là Khách khanh trưởng lão, lại còn là Khách khanh trưởng lão đầu tiên mà Trác ma quân thừa nhận.


Sư Vân Phong cũng không có ý kiến.


Quy Hải thì biết lời nói dối của Sư Vân Phong đang gây hiểu lầm.


Phản diện sao có thể đen tối vậy chứ, Quy Hải đã tận mắt nhìn qua, cái ngọc bài này rõ ràng là lúc chém chết Trác ma quân, rút ra từ trong nhẫn trữ vật của Trác ma quân, bây giờ lại lấy ra lừa bịp truyền nhân của người ta.


Trác Tư Dịch lại nói: " Sư trưởng lão là tới chứng kiến sự ra đời của tân nhậm môn chủ? Không phải đợi lâu nữa, đấu kiếm sẽ được bắt đầu ngay lập tức."


Sư Vân Phong lại chỉ chỉ Liên A Nhị, nói: " Không cần, ta là vì hắn mà tới. A Nhị, ngươi nói."


Liên A Nhị áp lực đầy đầu, bước lên một bước. Nhìn Sư Vân Phong ở phía sau ủng hộ, tu vi mới chỉ có kì Kim đan như hắn cũng dám đứng trước quần chúng các cao thủ kì Nguyên anh mà trách mắng.


Liên A Nhị y theo cách mà Sư Vân Phong đã nói trước đó, bắt đầu bô lô ba la nói đến nào là Trác ma quân đối với hắn rất chiếu cố, nói đến Trác ma quân rất dốc lòng bồi dưỡng các đệ tử, nói đến cuối cùng chuyện không thấy tăm tích Trác ma quân mà Tứ đại truyền nhân lại không suy nghĩ xem làm thế nào để tìm hắn, không đoàn kết lại mà lại lục đục nội bộ, tranh giành vị trí là trưởng môn! Nếu môn chủ quay về nhất định sẽ cực kì thương tâm thất vọng.


Nếu như Liên A Nhị chỉ là Liên A Nhị, nếu hắn dám chỉ thẳng mặt cao thủ kì Nguyên Anh mà trách tội như vậy thì chắc chắn sẽ bị truyền nhân Ma quân không do dự chút nào mà đâm chết. Nhưng bây giờ, hắn đã có Sư Vân Phong chống lưng, cứ cho là tứ đại truyền nhân bị mắng té tát mặt mày biến sắc thì cũng phải nhẫn nhịn chứ không dám động thủ.


Cũng bởi vì lời nói hiện tại của Liên A Nhị cũng là đứng trên lập trường của Sư Vân Phong.


Mà Liên A Nhị thấy truyền nhân Ma quân kì Nguyên Anh bị mắng cũng không dám mắng lại thì càng nói càng kích động, càng nói càng thấy lộn xộn, đến cuối cùng trong đầu chỉ nghe tiếng Sư Vân Phong "động thủ!", liền xông lên giống như kiểu báo thù cho cha, vừa mắng Trác Tư Dịch nói hắn phi thường vui mừng mà không có chút ưu thương nào về Ma quân. Sau đó hét to một tiếng " Ta vì Ma quân giáo huấn kẻ phản nghịch!" rồi rút kiếm khỏi vỏ, dùng vô thượng kiếm ý hôm nay vừa mới học được hướng về phía Trác Tư Dịch!


Liên A Nhị đột nhiên ra tay, kiếm như gió táp, thế kiếm ác liệt, nhưng Trác Tư Dịch cũng không phải kẻ dễ đối phó, hắn chuyển bước né tránh nhưng lại không dám rút kiếm. Liên A Nhị càng đánh càng hăng, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước cho đến khi quẹt rách vạt áo sau lưng của Trác Tư Dịch, cắt ra một vệt dài khiến Trác Tư Dịch cực kì chật vật.


Trước mặt tất cả các đệ tử của Ngự Kiếm môn và ba vị truyền nhân khác mà lại bị một tiểu bối kì Kim Đan cắt rách quần áo, Trác Tư Dịch cảm thấy vô cùng mất mặt, dường như quên sự tồn tại của Sư Vân Phong, muốn xuất đại chiêu giết chết Liên A Nhị. Vừa mới định xuất kiếm, Sư Vân Phong liền quát Liên A Nhị.


" Dừng tay!" Sư Vân Phong thốt ra hai chữ.


Trác Tư Dịch giật mình, lúc này ra tay cũng không ổn.


Liên A Nhị thấy một kiếm đã trúng trong lòng nhảy chân sáo nhưng lại học mặt lạnh của Sư Vân Phong, giả vờ căm phẫn thu kiếm về.


Bởi vì tốc độ kiếm thuật của Liên A Nhị rất lợi hại, từ lúc hắn xuất kiếm đến lúc thu kiếm không quá ba giây. Khi những người khác còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Trác Tư Dịch bị kiếm làm rách quần áo, nghe tiếng Sư Vân Phong ra lệnh cho Liên A Nhị thì mọi người đều cho rằng đây là chuyện vô cùng tự nhiên. Thậm chí có đệ tử Ngự Kiếm môn còn cho rằng Trác Tư Dịch trong lòng có quỷ, bởi vì Liên A Nhị mắng đúng nên mới có thể liên tiếp né tránh như vậy.


Trác Tư Dịch ngậm một bụng tức mà chẳng dám phát tác, chỉ lấy trong nhẫn không gian ra một cái trường bào khoác lên che đi vạt áo rách sau lưng, miễn cưỡng giải thích: " Liên tiểu đạo hữu, nhìn vào việc ngươi ngồi dưới Ma quân đã lâu lại kính ái Ma quân như vậy, ta sẽ không truy cứu. Ngươi có điều không biết, Đại hội thương thảo ngày mai sẽ công khai tình huống của Ma quân đại nhân, Ma quân đại nhân ngài ấy——" nói đến đây, Trác Tư Dịch bỗng nhiên thất thanh lạc giọng, bèn lấy tay áo che mặt.


Trác Tư Dịch vừa che mặt, ba vị truyền nhân khác cũng đau khổ che mặt.


Quy Hải nếu như có thể nói nhất định sẽ than: giả tạo.


Quy Hải ở hiện đại xem không biết bao nhiêu phim truyền hình, cái kiểu che mặt giả khóc thế này hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy nữa.


Nhưng mà những đệ tử ở đây nhìn thấy đều bị cảm xúc mấy tên truyền nhân Ma quân lây nhiễm, tất cả đều thất thanh mà khóc.


Sự thống khổ của bọn họ phần lớn đều là thật, Ma quân Ngự kiếm môn là kì Đại thừa đỉnh phong, mà dưới trướng hắn Kiếm tu kì Hợp thể cơ hồ không có ai, Ma quân vừa chết Ngự Kiếm môn đã mất đi một tòa núi lớn để dựa, tài nguyên tu luyện cũng khó mà duy trì.


Tề A Hổ thấy vậy, than một hơi tiếp lời giải thích cho Sư Vân Phong: " Sư trưởng lão, ba ngày trước trong Điểm đăng đường của Ngự Kiếm môn, quỷ đăng của Ma quân đã tắt, có lẽ ngài đi rồi. Tứ đại truyền nhân vội vàng mà đăng vị môn chủ chỉ là vì nghĩ trước tiên phải chọn ra đại nhậm môn chủ mới có thể dẫn dắt các đệ tử qua cửa ải khó khăn này."


Biểu tình của Sư Vân Phong vẫn không thay đổi, nói: " Quả nhiên như vậy."


Tề A Hổ hỏi lại: " Vậy.... Sư trưởng lão, tỉ kiếm vẫn tiếp tục?"


Sư Vân Phong phủ định: " Không, chúng ta cần phải đổi một phương thức tỉ thí khác."


Tứ đại truyền nhân dỏng tai lắng nghe.


Chỉ nghe tiếng Sư Vân Phong nói: " Ma quân vừa đi, trong Ngự kiếm môn lại không có một cao thủ nào uy vọng có thể chấn được cửu châu, vùng biển to lớn vốn dĩ là của chúng ta cũng bị ngấp nghé; các động chủ hải thú vốn dĩ thần phục chúng ra cũng phản nghịch. Ta thấy bốn vị truyền nhân Ma quân đây thực lực không hơn kém bao nhiêu, tỉ kiếm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mà làm một vị môn chủ ngoại trừ thực lực ra còn phải có bản lĩnh thủ hộ tông môn, khiến tông môn phát dương quang đại. Ngươi nói có đúng không?"


Tứ đại truyền nhân không ai dám nói không phải.


" Phân bờ biển của môn thành bốn phần, mỗi vị Ma quân truyền nhân thủ hộ một phương. Nếu như mười năm sau vùng biển mà ai thủ hộ phát triển rộng rãi nhất, tài nguyên phong phú nhất, thì người đó có thể nhậm chức môn chủ Ngự kiếm môn." Sư Vân Phong nâng Quy Hải ngồi xuống, lần lượt liệt kê ra các vấn đề: " Nếu như không làm như vậy, ta cũng không biết ai có thể có thực lực quản lí cao hơn các Hải động chủ của chúng ta, ai có thể thu nạp càng nhiêu môn chúng, ai có thể chống lại Ma tu hoặc Tiên tu khác xâm lược phái ta, ai có thể quảng đại lực ảnh hưởng của Ngự kiếm môn?"


Tứ đại truyền nhân đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu, Trác Tư Dịch mới hỏi: " Sư trưởng lão, nếu như chia vùng biển ra thành bốn phần, vậy tổng đàn của Ngự kiếm môn ai đến thủ hộ?"


Sư Vân Phong chỉ Liên A Nhị, nói: " Hắn, trung tâm với Ma quân, không sợ cường địch, lại còn là người

Bình Luận (0)
Comment