Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 2

Đường nét gương mặt của nam nhân gầy yếu dường như cũng hòa vào làn sương trắng, nhìn thế nào cũng không rõ ràng; Thanh âm của hắn cũng rất đại chúng, chẳng có gì đặc sắc, chỉ nghe qua rồi quên.


Trong lòng Quy Hải lại càng cảnh giác, nhưng lại không biểu hiện trên mặt, chỉ cự tuyệt nói: "Không cần đâu, đây là quả trứng Thần thú duy nhất trên thế giới, tôi lại là một phàm nhân, nhận không nổi."


"Từ hôm nay cậu sẽ không phải phàm nhân nữa rồi." Nam nhân gầy yếu cười nhẹ: "Bởi vì cậu rất thích truyện của tôi. Cậu biết không, kỳ thực trong "Bội Đức Thiên Tôn" gần như đều là hồi ức của tôi. Tôi thích xem bình luận của cậu ở từng chương, thích cậu cứ một mực kiên trì chờ truyện từ đầu đến cuối. Hôm nay, là lần đầu tiên cậu nhấn like, lại còn nói "Chương kết thúc quả thực quá tuyệt, đọc quá hay! Thỏa mãn tất cả sự chờ mong! Mong chờ truyện mới!" Từ trước đến nay, cậu cũng là người duy nhất ấn like. Chính vì vậy nên tôi rất thích cậu."


Nghe được tác giả mà mình vẫn luôn một mực yêu thích bày tỏ, Quy Hải chỉ có thể đáp: ".... Cũng chỉ là vì trứng màu mà thôi."


" Không, tôi đã tỉ mỉ quan sát rồi, cậu đã đọc đi đọc lại chương kết tới 3 lần, lại còn đọc một cách rất phấn khích."


"..." Quy Hải chẳng biết nói gì nữa.


"Tôi cũng như vậy, khi hồi ức lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối ở kiếp trước, trong lòng tràn đầy sự thù hận; Đến bây giờ, một đường viết truyện, không ngừng nhớ lại chuyện cũ, mới phát hiện ra mình bị Sư Vân Phong tự tay giết chết cũng là một chuyện rất hạnh phúc, rất phấn khích. Chỉ tiếc, ý thức được điểm này thì cũng đã bị y chém chết rồi. Cho dù có dùng bí pháp khiến thời không nghịch chuyển, vận khí của tôi cũng hết, tính mệnh cũng tẫn. Vì thế, tôi muốn biến cậu thành nam chính trong truyện, trở thành tôi, đi hoàn thành chuyện mà tôi tiếc hận. Tôi cũng sẽ đem trứng Thần thú tặng cho cậu, để cho trứng Thần thú sẽ trở thành thứ trợ giúp cậu rất nhiều trên con đường tu hành, khiến cho năng lực của cậu còn cao hơn của tôi."


Lời của nam nhân gầy yếu vừa dứt, quả trứng Thần thú sắc cầu vồng đang lơ lửng giữa không trung kia bắt đầu chậm chạp tự mình bay qua.


Quy Hải dán mắt vào quả trứng Thần thú đang tự bay tới kia, không kiềm nổi mà nghĩ: Hắn sẽ biến thành nam chính Bách Lý Bất Phàm trong truyện "Bội Đức Thiên Tôn", vận khí nghịch thiên, thằng cha một đường sướng tới chết, còn còn thêm một quả trứng Thần thú thành bàn tay vàng? Còn có chuyện nào tốt hơn thế này không?


Nghe thì có vẻ rất sướng, nhưng nghĩ đến kết cục cuối cùng nam chính lại chết thảm, Quy Hải cự tuyệt đáp: "Truyện thì tôi rất thích, nhưng tôi không muốn tự thân thể nghiệm."


Vừa nghe lời cự tuyệt của Quy Hải, không gian trắng thuần bỗng dưng biến đen! Mây đen dày đặc bao phủ trên đỉnh đầu hắn, Quy Hải ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện trong tầng tầng lớp lớp mây đen kia, có vô số tia chớp sinh động như những con rồng đang chuyển động tán loạn, lưỡi rồng cứ mỗi phút lại liếm đến da của Quy Hải, mang theo từng trận run rẩy và nhiệt độ, lông tay đều bị đốt rụng rồi, giống như tùy thời đều có thể thiêu trụi cả người Quy Hải vậy.


Khi vừa mới bị hút vào không gian này, Quy Hải vẫn nghĩ đây chỉ là một giấc mộng. Nhưng cái cảm giác lông trên tay bị thiêu cháy khét không thể nào là giả được, Quy Hải mới thật sự nhận thức rằng, bây giờ tất cả đều là sự thật.


Nam nhân gầy yếu ẩn trong một màn sương đen, thanh điệu trở nên cực kỳ bén nhọn và chói tai: "Tại sao? Địa vị của cậu ở hiện đại căn bản chẳng có ràng buộc thân thích gì, chẳng phải phụ trách bất cứ trách nhiệm nào, cũng chẳng có sở thích gì cực kỳ đặc biệt. Tại sao không nhân cơ hội ngàn năm có một này đi nhìn xem thế giới tu tiên thèm muốn đã lâu? Tại sao không muốn trở thành tôi!?"


Nam nhân gầy yếu nói đến đây, lồng ngực phập phồng, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, tiếp tục nói rằng: "Trong đó còn có nhân vật mà cậu yêu thích, bọn họ đều là thật. Hoặc giả là cậu muốn giành trứng màu, thì sao khi giành được rồi lại không cần. Tôi thống hận nhất chính là những kẻ rõ ràng việc có lợi mà lại không thèm lợi dụng."


Xem tình hình hiện tại mà nói, không cần trứng màu thì chắc chắn sẽ bị điện lôi thiêu rụi. Quy Hải đầu đầy áp lực, hỏi rằng: "Đi rồi còn có thể quay lại không?"


"Tôi chỉ có thể đưa đi một chiều. Nhưng mà, khi cậu trở thành tôi rồi còn sợ học không nổi thần thông của xuyên việt thế giới sao?"


"Anh có thể dạy tôi thần thông?" Quy Hải thuận theo tâm ý của nam nhân gầy yếu tranh thủ cái lợi, chất vấn rằng: "Tôi không có ngọc bội gia truyền của anh, tự nhiên cũng sẽ không có công pháp tu hành, cứ cho là cho tôi quả trứng Thần thú kia thì chắc cũng sẽ bị người ta giành mất. Trong thế giới tu hành kia, tôi đầu tới cuối đều là phàm nhân, chưa kịp gặp nhân vật phản diện chắc cũng chết rồi."


Nam nhân gầy yếu chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng chịu duỗi tay ra chỉ, ngừng rồi lại ngừng, dừng ở trước ấn đường của Quy Hải, nói: "Vậy tôi sẽ đem tuyệt học cả đời của tôi trực tiếp chuyển cho cậu, cậu phải bảo đảm Sư Vân Phong không chết."


Cùng lúc này, chín đạo kinh lôi trước mắt Quy Hải đều biến mất, bên tai Quy Hải vẫn còn vang vọng âm thanh chấn động của sấm sét, phảng phất như nói với hắn: Hoặc xuyên việt hoặc là bị sét đánh. Quy Hải nghĩ đến các thủ đoạn âm hiểm của nam chính trong truyện, chỉ đành thức thời đáp ứng rằng: "Cho dù đệ nhất Thiên tôn của Tiên giới có truyền hết tuyệt học cả đời cho tôi thì tôi cũng không khiến Sư Vân Phong chết được đâu."


Kẻ phản diện mới chính là người chiến thắng cuối cùng, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được.


Nam nhân gầy yếu nghe xong liền cười ha ha, sấm sét mây đen rợn người trong nháy mắt được thu lại. Hắn nói: "Thế mới đúng chứ! Cậu đã đáp ứng tôi rồi, thì hãy nhớ rõ câu nói này! Tôi đã hạ cấm chế cho cậu, y mà chết thì cậu cũng không còn mạng nữa."


Nói xong, nam nhân gầy yếu mới đưa ngón tay lạnh lẽo điểm vào chỗ ấn đường của Quy Hải. Trong đầu Quy Hải bỗng dưng có thêm một đống tri thức, giống như bị thủy triều cuốn qua, lại giống như bị thiên thạch oanh tạc, cả đầu óc Quy Hải đều choáng váng.


"Được rồi, đi đi!" Thấy Quy Hải đã đáp ứng rồi, nam nhân gầy yếu thỏa mãn mà vạch ra một vết nứt không gian màu đen, đẩy Quy Hải cùng quả trứng màu cùng vào đó.


Quả trứng vừa chạm vào vết nứt không gian đó, giống như thoát khỏi kiềm chế không gian kỳ dị của nam nhân gầy yếu, tốc độ di chuyển đột nhiên nhanh hơn, nhanh đến mức ánh mắt đuổi theo cũng không kịp. Quả trứng trên đường chuyển động còn sinh ra một lực hút vô hình, cả không gian bắt đầu méo mó, thậm chí sụp đổ, cũng sản sinh ra một lực hút cực đại đối với Quy Hải, trực tiếp khiến cả người hắn co nhỏ, hút vào trong trứng!


Tất cả diễn ra một cách rất đột nhiên, Quy Hải cũng không hề biết sau khi không gian đó sụp đổ, tác giả mà hắn vẫn luôn đi theo rất lâu kia như thế nào nữa.


Mà quả trứng Thần thú kia sau khi hút Quy Hải vào xong, vẫn cứ luôn tự chuyển động. Tốc độ di chuyển của nó còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, nhưng Quy Hải lại chẳng cảm giác được tí ti chóng mặt nào. Chỉ là tê một chút, cả người liền bị hút vào trong vỏ quả trứng bảy sắc cầu vồng này, tích hợp với cái đống xanh đen của trứng lại không cảm thấy có chút chống cự này, giống như đây vốn dĩ là một bộ phận thân thể của mình vậy.


Vừa bị hút vào trong trứng liền bị rơi ngay vào một mảnh tối đen như mực, phi thường tĩnh mịch.


Nhưng tất cả điều này lại khiến cho Quy Hải cảm thấy cực kỳ thoải mái, bởi vì lúc này toàn thân hắn đang ngâm mình vào trong dịch thể ấm áp mà mềm mại, cả người đều thả lỏng. Quy Hải thỏa mãn và thoải mái mà nằm trong dịch thể lăn một vòng, động tác uyển chuyển không hề như dĩ vãng, là thể nghiệm mà Quy Hải từ trước tới giờ chưa bao giờ trải qua.


Quy Hải được thể nghiệm qua cảm giác từ trước tới nay chưa từng trải qua lại sung sướng nằm trong lòng trứng mà lăn một cái, lần này lại chạm vào vỏ trứng cứng rắn, đụng tới mức khiến cái đuôi của hắn cũng đau.


Ơ, đợi đã..... cái đuôi?


Tuy rằng tác giả đại nhân nói cho mình biến thành nam chính, nhưng nam chính lại sinh ra trong thành, vốn là con cháu của một gia đình quý tộc. Bây giờ nhìn xem, là quả trứng màu này sinh ra biến dạng, khiến mình biến thành Thần thú bảo bảo trong trứng rồi.


Không biết sẽ là Thần thú thượng cổ nào nhỉ?


Nếu như có thể biến thành một con rồng, chắc chắn sẽ rất hoành tráng! Ngoại trừ hoành tráng, Thần thú thượng cổ khẳng định có năng lực đặc thù, nếu như thật sự là rồng, nói không chừng lại có thể hô mưa gọi gió, cưỡi mây đạp sóng, có thể phun sấm nhả sét đó! Quy Hải tràn đầy mong đợi mà nghĩ vậy.


Tuy rằng từ hôm nay trở đi, hắn không phải người nữa. Nhưng dù sao biến cũng đã biến rồi, thay vì ăn năn hối hận thì nghĩ theo một hướng khác tốt hơn, điều chỉnh tâm thái, cho bản thân mình tiêu khiển một chút.


Hơn nữa, hắn cũng tranh thủ lấy được tuyệt học cả đời của tác giả đại đại, lại còn có cơ hội được xuyên việt, đây là kỳ ngộ mà bao người muốn đạt được? Cũng nên biết đủ chứ!


Quy Hải lại vẫy vùng mấy cái, cuối cùng ở trong dịch trứng mà dừng lại, bắt đầu sắp xếp lại tuyệt học cả đời của tác giả đại đại đã tặng hắn.


Sở học của nam chính Bách Lý Bất Phàm không nhiều, nhưng cái nào cũng đều là công pháp thượng thừa nhất. Ví dụ như công pháp tu hành của hắn, là Bí tịch tu luyện thánh nhân do lão tổ đạo môn sáng chế – "kinh Thái Thượng Đạo Đức", tốc độ tu luyện là mười phần cực phẩm công pháp; Ngoài cái này ra, còn có "quyết Bách Vật Luyện Khí" của Luyện Khí, "kinh Cửu Nhất Đan" của Luyện Đan, còn có các loại tâm đức sử dụng pháp bảo...v...v..


Ngoài ra, còn có yêu quyết cấm chế mà Bách Lý Bất Phàm đưa cho bản thân nữa.


Yêu quyết này được gọi là "Ngôn Ước", khi cấp bậc linh thức của bên A cao hơn bên B ba cấp hoặc nhiều hơn, bên A có thể hạ cấm chế ước thúc cho bên B. Bên B đáp ứng cái gì thì phải buộc làm xong, nếu không sẽ xảy ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng mà, loại cấm chế này cũng có hạn chế, đối với một người thì chỉ có thể hạ một lần cấm chế. Mà Bách Lý Bất Phàm là linh thức đệ nhất Thiên tôn của Tiên giới, đối với Quy Hải một kẻ phàm nhân mà nói, hạ một cấm chế là việc quá đơn giản.


Quy Hải đảo mắt qua mấy loại công pháp này mấy lần, trong lòng vừa vui mừng vừa thất vọng.


Thứ mà tác giả đại đại đưa cho hắn, đều là tuyệt học cả đời, đều là thứ cực tốt, chỉ là, mấy cái công pháp này, đều là căn cứ vào kinh mạch của " người" mà tạo ra, bản thân Quy Hải cũng chẳng biết mình đã biến thành cái gì, mấy cái công pháp này chỉ có thể nhìn không, tạm thời chẳng thể dùng.


Hoặc giả, mấy cái công pháp này đối với Quy Hải mà nói, đều quá cao thâm. Đối với một tên gà mờ về tu tiên mà nói, muốn nghiên cứu sâu về công pháp, thì cũng giống như môn Toán của học sinh tiểu học chưa nắm chắc cộng trừ nhân chia đã đi học hàm số của bọn cấp ba. Bây giờ Quy Hải chỉ có thể đem mấy thứ này để im ở đấy, hy vọng sau này có cơ hội dùng tới.


Ở trong vỏ trứng tối đen và tĩnh mịch này, Quy Hải nhớ kỹ công pháp, mệt thì ngủ, ngủ dậy lại học, thi thoảng xoay xoay trong dịch trứng.


Cứ như vậy, chẳng biết đã qua năm nào tháng nào.


Trong vỏ trứng không có ánh sáng, không có âm thanh, không có người nói chuyện với Quy Hải, công pháp mà tác giả đại đại tặng cho hắn trở nên càng ngày càng nhàm chán. Dần dần, Quy Hải cũng không thèm nghiên cứu nữa, chỉ là chẳng có việc gì làm, cưỡng bách bản thân nhớ lại những chuyện đã qua. Để tránh cho quên nội dung vở kịch, hắn cũng sẽ hồi tưởng lại nội dung của tiểu thuyết "Bội Đức Thiên Tôn", dùng mấy cái tình tiết hài hước trong truyện tiêu khiển cho bản thân, cũng để cho mình một hy vọng, sau khi từ trong trứng ra ngoài, hắn có thể nhờ biết trước nội dung vở kịch mà sống tốt hơn.


Cứ thế theo sự trôi qua của thời gian, Quy Hải vẫn không thể từ trong trứng mà chui ra, mong chờ đối với tương lai càng ngày càng ít, bắt đầu hoài niệm mọi thứ có ở hiện đại. Ở hiện đại có máy tính, có Tấn Giang, có weibo, cho dù không có người thân nhưng cũng có bạn bè của hắn, bạn học của hắn, thầy cô của hắn...


Càng nghĩ đến thế giới hiện đại, hắn lại càng muốn quay trở về. Càng bị vây khốn trong này, hắn lại càng muốn đi ra.


Mau vỡ trứng để đi ra đi! Từ thượng cổ Thần thú vô danh, tu luyện thành người, học được thần thông xuyên việt thế giới quay về nhà!


Thiết lập mục tiêu, đốt lên hy vọng, Quy Hải bắt đầu thử dùng thân mình không ngừng va chạm lớp vỏ cứng rắn để ra ngoài .


Lúc chạm đến đầu, tay chân với cái đuôi, đều rất đau, nhưng phần lưng của hắn có vẻ khá cứng rắn, bất luận có va chạm vỏ trứng thế nào, đều cũng sẽ không chịu quá nhiều đau đớn. Lại không biết qua bao lâu, hắn mới trong một lần va chạm nào đó, nghe được âm thanh phần lưng cứng rắn của mình đâm lớp vỏ trứng vỡ nứt.


Hắn đã bao nhiêu năm rồi không nghe thấy âm thanh?


Quy Hải ngước mắt lên nhìn, phần vỏ trứng ở trên lưng hắn, cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt. Từ khe nứt đó mọi thứ xung quanh màu đen bỗng xuất hiện một tia sáng, đem tới một tia sáng của hy vọng.


Xuyên qua khe nứt, Quy Hải chờ không kịp mà từ trong vỏ hướng ra ngoài, ngoài dự liệu là lại đối mặt với hai đôi mắt.


Hết chương 2.


Tác giả có lời muốn nói:


Nam chính chỉ là người qua đường thôi,


Cuộc sống ngọt sủng của rùa con bắt đầu rồ i i i i~\(≧▽≦)/~


Chương trước có sửa một chút, Quy Hải vốn dĩ là một người cực kỳ siêng năng, thế mà lại được nhân vật phản diện nuôi đến lười biếng.


= ̄ω ̄=

Bình Luận (0)
Comment