Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 22

Chương 22: Rùa thần bảy màu


Dịch: YZ


Beta: YZ


Lúc này Sư Vân Phong vẫn là một thân đen xì, trên mặt trên người dính đầy tro bụi, vừa nãy cũng hôn Quy Hải trên trán đầy tro.


Sau đó vừa thấy thiếu nữ áo trắng có bảy phần tương tự mẫu thân, Sư Vân Phong lập tức dùng linh khí lau sạch tro bụi trên người, vẫn là dáng vẻ anh tuấn tiêu sái đó, không có hỏi ngay về chủng loại của Quy Hải mà hướng về thiếu nữ hỏi: " Ngươi là ai?"



Thiếu nữ đứng đối diện thân hình Sư Vân Phong nói: " Thưa trưởng bối, tên ta là Nhất Tiếu, vốn dĩ ta đang tu luyện ở một hang động dưới hòn đảo này, đột nhiên gặp phải công kích của cự thú Dung nham, nhiệt độ trong hang động bỗng tăng cao không thể chịu nổi, nhờ sự ra tay trợ giúp của Kiếm tiên tiền bối ngài mới có thể thoát thân."



Sư Vân Phong thu lại nội đan, vắt ngang kiếm Phá Thiên trước người, mày kiếm khẽ nhăn nói: " Tu vi của ngươi cao hơn ta rất nhiều, hà tất phải gọi ta là tiền bối."



Quy Hải nghe xong lời này, tỉ mỉ nhìn kĩ lại thiếu nữ áo trắng mới phát hiện ra có chút không đúng.



Tất cả áo trắng thiếu nữ mặc trên người là phục trang thống nhất của Mê Mộng tông, những hoa văn rắc rối trên áo so với Vân Mộng tiên tử không phải chỉ khác một chút.


Mà cảm giác thiếu nữ đem lại cho Quy Hải chính là người có thực lực không hơn kém hắn là bao, phải mất chút công phu mới có thể tóm lại để ăn. Nhưng huyết khí nồng đậm trên người thiếu nữ như nói với Quy Hải, nàng đã từng giết rất nhiều người có tu vi cao, khiến cho Quy Hải có chút chùn bước, thậm chí có chút sợ hãi tim đập chân run.



Thiếu nữ bị Sư Vân Phong nhìn thấu tu vi cũng không kinh ngạc, chỉ cười nhẹ: " Ánh mắt Kiếm tiên quả nhiên lợi hại, luận tuổi tác luận tu vi có lẽ ta cao hơn ngươi. Tuy nhiên, hiện tại ngươi lại có thể dễ dàng giết chết ta."



Sư Vân Phong thừa nhận: " Đúng vậy."



Thiếu nữ áo trắng nói tiếp: " Đã không giấu được ngươi ta cũng nói thẳng, ta đang bị thương nặng, cần có nội đan của cự thú Dung nham để khôi phục."



Sư Vân Phong thu lại kiếm Phá Thiên, cười khẽ một tiếng: " Hóa ra là vậy."



Quy Hải ủ rũ thất vọng, cứ tưởng rằng thiếu nữ áo trắng biết được chủng loại của hắn chứ. Mà chắc chắn lúc này Sư Vân Phong không vui rồi, gặp thiếu nữ áo trắng cứ nghĩ nàng là thân thích của mẫu thân nhà mình, ai dè người ta là vì nội đan yêu thú mà tới.



Thiếu nữ áo trắng tự lộ ra nguyên nhân mình tới cũng không có nắm chắc mấy phần, bèn nói tiếp, lại thành công thu hút được sự chú ý của Sư Vân Phong: "Nội đan của cự thú Dung nham xác thực là không có bất cứ sự trợ giúp nào cho rùa con cả. Ngươi có biết chủng loại của nó không?"


Sư Vân Phong cúi đầu nhìn Quy Hải màu lam băng, cố gắng suy nghĩ một chút, lại giúp Quy Hải lau đi tro bụi trên trán: " Cho dù có là chủng loại gì thì có sao chứ, ta thích nuôi như thế nào thì nuôi như thế."



Quy Hải nghe xong không khỏi dùng trán cọ cọ tay Sư Vân Phong.


(*ˉ︶ˉ*)


Xác thực là lúc ông lớn Quy Hải chưa làm được gì chỉ có thể ăn ăn ngủ ngủ thì Sư Vân Phong đối với hắn rất tốt.



Thiếu nữ bị khoe khoang một màn hồng phấn: "..........."



Sư Vân Phong thấy Quy Hải hiếm có mà cọ cọ y, yêu thương không nỡ rời tay mà sờ sờ mát xa cho Quy Hải. Thiếu nữ áo trắng vất vả mãi mới hoàn hồn, phản bác: " Sao lại không sao chứ? Cho dù rùa con của ngươi có là rùa thần bảy màu có thể hấp thu linh khí ngũ hành, nhưng cũng phải theo tuần tự, sao có thể để nó hấp thu linh khí hỏa bạo để xung đột với linh khí băng lam, khiến nó phải chịu sự dằn vặt?"



Lúc này Sư Vân Phong mới ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ áo trắng, mặt mũi ngưng trọng, nghĩ tới quả trứng bảy màu nhìn thấy trước lúc Quy Hải phá vỏ ra, lặp lại: " Rùa thần bảy màu."


Thiếu nữ áo trắng nói: " Đúng vậy. Ghi chép lại về thượng cổ dị thú có nói, rùa thần bảy màu, có thể bơi lội dưới biển, di chuyển như chớp khi trên bờ, mai rùa có thể chống lại mọi sự công kích của các loại linh khí, linh tính cao có thể hiểu tiếng người, phúc nguyên thâm hậu ( ý là số vượng thê đó :v). Sau khi trưởng thành còn có thuật bói toán, có thể tiến hóa thành Huyền Vũ chân quân. Lúc còn nhỏ thu lấy ngũ hành, nhập âm dương, cổ xưng Thất thải. Nhìn giống rùa thần Bích hải nhưng thật ra màu sắc có thể tùy ý thay đổi theo linh khí đã hấp thu."


Quy Hải nghe xong mắt sáng lên. Không còn tâm tình chơi bời với Sư Vân Phong nữa, cả khuôn mặt kiêu ngạo hếch lên, hóa ra ông đây cũng lợi hại như vậy! Phản diện mau mau tới hành lễ!



Sư Vân Phong nhìn thấy cái dáng vẻ dương dương đắc ý, đừng nói trong lòng có bao nhiêu yêu thích, nghe nói Quy Hải có thể hiểu tiếng người, nghĩ lại trước đó trong lòng lại càng yêu thích, duỗi ngón tay gãi gãi cái đuôi nhỏ của Quy Hải.


OωO


Quy Hải thuận theo ngón tay Sư Vân Phong, sự thoải mái chiếm đầy cái đầu nhỏ.



Ý, không đúng, cách hành lễ của phản diện không đúng lắm.



Chỉ nghe thấy Sư Vân Phong nói: " Nếu như đã có thể thu khí của ngũ hành thì sao không thể bón nội đan tính hỏa chứ."



Thiếu nữ áo trắng kiên nhẫn giải thích: " Nhìn màu sắc của rùa con, có lẽ đã bón cho nó nội đan băng? Ta nói có đúng không?"



Sư Vân Phong " Ừm" một tiếng biểu hiện thiếu nữ áo trắng nói đúng.



Thiếu nữ áo trắng tiếp tục giải thích: " Trước không nói thủy hỏa bất dung, hai thứ tương khắc sẽ khiến cho rùa con vô cùng khó chịu, hai loại linh khí tiêu diệt lẫn nhau sẽ làm tổn hại đến linh mạch của rùa con. Dù cho thủy sinh mộc, bây giờ bón cho nó linh khí mộc cũng không được."



Sư Vân Phong kiếm đạo tuy sâu nhưng lại không hiểu rõ về luận các loại linh khí, hỏi: " Lời này nghĩa là sao"


Thiếu nữ áo trắng cười nhẹ: " Bởi vì thiếu căn bản về việc thừa nhận năm loại linh khí. Rùa con có phải khi sờ lên cảm thấy lành lạnh? Nếu như không có căn bản về việc chịu linh khí băng thì cho dù linh khí có nhiều hơn nữa cũng sẽ dần dần bốc hơi, không thể tuần hoàn trong thân thể, dần dần tiêu thất. Thêm một đoạn thời gian nữa linh khí băng sẽ hoàn toàn biến mất, rùa con sẽ biến thành một con rùa con bình thường, không thể giống như ngày hôm nay giúp ngươi ngăn cản công kích của bạo hỏa."



Thiếu nữ áo trắng nói xong, cổ tay phải khẽ xoay, một viên ngọc thổ linh màu vàng kim xuất hiện ở phía trên không trung lòng bàn tay của nàng, linh khí nồng đậm phát ra từ viên ngọc tản ra khắp không gian khiến cho Quy Hải vừa ngửi thấy đã cảm giác đói bụng.



Thiếu nữ áo trắng giới thiệu: " Đất dày có thể nâng vật, đây chính là căn bản để thừa nhận ngũ hành. Viên ngọc thổ linh trên tay ta đây chính là ngọc châu vạn năm,  là viên ngọc thổ linh duy nhất được trời đất thai nghén, là ta vô cùng vất vả mới lấy tới tay được, trên thế giới này khó có được viên thứ hai, lấy về bón cho rùa con không thể thích hợp hơn. Nếu như không phải hiện ta đang bị trọng thương, cần gấp viên nội đan hỏa để trị thương thì ta cũng sẽ không bao giờ lấy ra, ta dùng nó để đổi lấy viên nội đan hỏa của yêu thú ngàn năm trên tay ngươi thế nào?"



Sư Vân Phong suy xét một lúc: " Quá quý trọng, đây là một giao dịch không bình đẳng."



Thiếu nữ áo trắng trực tiếp đưa viên ngọc đến trước mặt Sư Vân Phong nói: " Hành vi trước đó của trưởng lão đối với đệ tử Tông Kiếm môn ta đã nhìn rõ trong mắt, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi. Viên ngọc thổ linh này đối với ta cũng không phải vật quá cần thiết, mà viên nội đan hỏa kia là là vật cứu mạng của ta, còn mong trưởng lão đón nhận nó."



Sư Vân Phong cũng không nhiều lời, đón lấy viên ngọc thổ linh của thiếu nữ áo trắng, kiểm tra không có gì sai sót liền đưa cho nàng viên nội đan hỏa, đồng thời đưa thêm vài bình đan dược thuộc tính hỏa.



Thiếu nữ áo trắng nhận xong mỉm cười vừa lòng, chủ động dạy phương pháp đúng để nuôi dưỡng rùa con: " Ngọc thổ linh linh khí rất nhiều, nếu như rùa con không ăn nổi thì có thể phân thành nhiều lần cho ăn. Khi nó biến thành màu lam kim thì nên bón nó linh khí kim, rồi bổ sung thêm linh khí thủy đã hao trước đó. Cứ theo nguyên lĩ ngũ hành tương sinh mà lần lượt chăm bón nó. Thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ. Cuối cùng khi trong thân thể rùa con hình thành vòng tuần hoàn ngũ hành, linh khí tương sinh không dứt, bổ sung thêm linh khí âm dương là có thể hóa hình, thăng thành Huyền Quy."



Hóa hình!



Quy Hải mang đầy kì vọng với tương lai, hắn hi vọng phản diện có thể ngay lập tức đi tìm đủ ngọc nội đan đủ ngũ hành về để bón cho hắn.



Sư Vân Phong nghe xong, nói cảm tạ với thiếu nữ áo trắng: " Đa tạ chỉ điểm, thụ giáo."


Thiếu nữ chắp tay lạy Sư Vân Phong nói cáo từ: " Không, trưởng lão giết chết cự thú Dung nham cứu ta một mạng, lại còn nguyện ý trao đổi nội đan với ta, ta mới là người phải cảm tạ trưởng lão. Chúc rùa con của trưởng lão sớm trưởng thành có thể hóa hình, sau này tất có kì vọng."



Nói xong thân ảnh thiếu nữ áo trắng biến mất không thấy.



Quy Hải ngước mắt về nơi thiếu nữ vừa tiêu thất. Trong lòng kích động không thể nào bình tĩnh lại được.



Lần đầu tiên hắn biết về chủng loại của mình, có tác dụng gì, ăn như thế nào mới có thể sớm ngày hóa hình. Nội tâm vô cùng kì vọng đối với tương lai, quay đầu lại nhìn Sư Vân Phong, dùng ánh mắt bé tí ti đó ngóng trông về phía y.



# Người cũng đi rồi, phản diện ngươi còn không mau mau bón ta đi chứ ⊙▽⊙#



# Mau đưa cho ta ăn ngọc thổ linh, ta hóa hình cho ngươi xem ~≧▽≦)/~#



Mà Sư Vân Phong lại thu lại ngọc thổ linh, khiến Quy Hải vô cùng buồn bực, buồn bã ủ rũ, không thèm dùng ánh mắt bé tí hi đầy trông chờ đó nhìn Sư Vân Phong nữa.



Quy Hải cúi đầu nhìn đất cát bị đốt cháy đen, tâm tình cũng đen sì một mảnh.



Cũng phải, ngọc thổ linh tuyệt đối không phải chỉ có như vậy, là viên ngọc linh duy nhất trời đất thai nghén ra, phản diện nhất định có chỗ dùng tới nó, không nhất định đem nó ra để bón cho hắn.



Phản diện thấy rùa con cúi đầu ủ rũ, liền cười: " Nghe nói mi có thể hiểu tiếng người?"



Quy Hải đột nhiên có loại dự cảm không tốt.



Sư Vân Phong một bộ dạng chính phái nói: " Nếu như mi muốn ăn, thì phải cắn ngón tay, a, không được, phải cắn ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út của bàn tay phải của ta."



Quy Hải: "......"


Phản diện không phải nên nhanh chóng bón hắn ăn để rùa thần của mình mau mau có thực lực cường đại để mỗi ngày cúng bái hay sao! Tại sao lại lãng phí thời gian để đi trêu chọc hắn vậy.



Nhưng mà, vì có thể biến hình, Quy Hải quyết định nhịn! Dù sao cũng không phải chưa từng cắn.



Mà tiếng ồn ào của mọi người dần dần truyền tới, hóa ra là mọi người thấy việc đã xong xuôi bèn trèo thuyền quay lại hội hợp cùng trưởng lão kính yêu. Sư Vân Phong cũng tạm thời không trêu Quy Hải, bỏ hắn vào bên eo, tay phải khẽ chuyển không để cho Quy Hải cắn được.



Hết chương 22.

Bình Luận (0)
Comment