Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 25

Chương 25: Mi phải nhìn ta



Dịch: YZ


Beta: YZ



Ngọc Thổ linh, nhìn giống như trứng gà nhưng lại tản ra ánh sáng màu vàng, ấm áp mà không chói mắt; linh khí Thổ còn nồng đậm hơn gấp nghìn lần nội đan mà Quy Hải đã từng ăn, giống như trong vô ý dần dần tản ra linh khí Thổ, mùi hương thuần khiết lắng đọng, mang theo khát vọng biến hình thời thời khắc khắc thu hút Quy Hải.


Quy Hải nhìn chăm chăm nó, tham lam hít sâu mùi linh khí Thổ thơm mê người. Không uổng công hắn chớp mắt, hắn bò lại còn hôn cả Sư Vân Phong, chỉ cần được ăn tất cả đều đáng giá!


Sau đó Sư Vân Phong lại không hổ là một tên phản diện xấu xa chính cống.


Khi nhìn thấy cái dáng vẻ chờ đợi mong mỏi đó của Quy Hải, sự xấu xa của Sư Vân Phong bắt đầu lộ tẩy. Y khống chế viên ngọc Thổ linh bay ở phía trên lòng bàn tay, giơ cao tay phải, đưa tay từ dưới vùng bụng giơ lên đến ngực, viên ngọc Thổ linh cũng theo đó mà bị giơ cao.


Cái đầu nhỏ của Quy Hải đuổi theo viên ngọc Thổ linh, không khỏi duỗi đầu ra ngóng trông tay phải Sư Vân Phong, nghi hoặc: Phản diện đã mang ngọc Thổ linh ra rồi sao vẫn chưa bón hắn.


Quy Hải trợn mắt nhìn ngọc Thổ linh, Sư Vân Phong cũng trợn mắt nhìn bé Quy Hải, đưa tay từ trước ngực dần dần giơ cao, tay phải duỗi thẳng, đem viên ngọc Thổ linh đưa sang bên phải.


Quy Hải nhất thời không kịp phản ứng, tiếp tục duỗi cổ, theo động tác Sư Vân Phong mà di chuyển, không hiểu phản diện đang làm động tác thể dục gì, dù sao phản diện rất ít khi cho ngó mà không cho ăn.


Sư Vân Phong nhìn cái đầu nhỏ Quy Hải có lắc lư theo chuyển động của tay mình, trong lòng yêu chết đi được lại đưa tay phải di chuyển qua trái lên xuống.


Quy Hải: "........."


Rốt cuộc Quy Hải cũng phản ứng kịp, trợn mắt liếc nhìn Sư Vân Phong mặt mày còn mang theo ý cười. Cho dù Sư Vân Phong dung mạo anh tuấn, khí độ uy nghiêm, nhưng lúc này khóe môi cong lên, thật sự rất thiếu đòn, bởi vì cuối cùng Quy Hải cũng hiểu ra: Phản diện đây là đang trêu chọc hắn trêu chọc hắn đó!


Sư Vân Phong thấy Quy Hải bỗng nhiên trợn mắt nhìn y, lại bắt đầu ngắt nhéo ngọc Thổ linh, dùng một lực lượng vô hình cắt ngọc Thổ linh thành từng miếng từng miếng, mới đưa đến bên miệng Quy Hải, còn cười nói: " Sau này mi ăn cái gì đó thì cần phải vừa ăn vừa nhìn mặt ta. Nếu không nhìn mặt ta, ta sẽ không bón."


Quy Hải: "......."


# Từ lúc phản diện biết mình có thể hiểu tiếng người, cả cái thế giới này đều thay đổi rồi#


# Phản diện phát minh ra thật nhiều trò trêu đùa mình mà o(╯□╰)o#


# Phải nhìn nhìn phản diện mới cho ăn? Cũng được, khá là đẹp trai nhìn cho bổ mắt vậy#


# Không đúng, phản diện lúc nào bắt đầu phát triển mấy cái sở thích biến thái vậy !#


# Hừ, vậy cứ cho là đang ăn phản diện là được rồi#


Quy Hải vừa lườm Sư Vân Phong lại vừa hung hăng cắn từng miếng từng miếng ngọc Thổ linh đã được cắt sẵn



(~o ̄▽ ̄)~o ~...o~(_△_o~)~ Ngon quá!


Vậy mà lại là vị ngọt ngọt của kẹo mạch nha nhưng lại không dính răng; trong từng miếng ngọc Thổ linh đã được cắt này còn có một viên ngọc Thổ linh nho nhỏ, khi linh khí của viên ngọc nhỏ vào đến miệng, linh khí bắt đầu bộc phá ra, dòng khí đạp tán loạn khắp nơi khiến cho cả khoang miệng được mát-xa qua một lần, hương thơm thuần khiết lại càng thêm mê người. Linh khí Thổ đến cổ họng tẩy rửa kinh mạch cơ thịt, đem đến từng trận cảm giác thoải mái. Quy Hải không khỏi hạnh phúc lim dim mắt, ăn xong một miếng còn muốn ăn thêm miếng thứ hai.


Sau đó lại cắn không trúng.


Bởi vì Sư Vân Phong lại rút tay lại rồi.


Quy Hải ngẩng đầu lườm Sư Vân Phong một cái.


Sư Vân Phong thu lại ngọc Thổ linh không để cho Quy Hải ăn miếng thứ hai, nghĩ đến cái dáng vẻ say mê vừa nãy của Quy Hải, không khỏi duỗi tay ra gãi gãi cằm Quy Hải, lên mặt dạy dỗ: " Còn muốn ăn thì nhìn ta mà ăn."


Quy Hải: "............."


Đúng là một tên phản diện xấu xa chính cống.


Nhưng dưới sự mê hoặc của ngọc Thổ linh, Quy Hải ngẩng cao đầu, há to miệng, ánh mắt vô hồn nhìn vào Sư Vân Phong. Sư Vân Phong lúc này mới đem ngọc Thổ linh vào miệng Quy Hải, bắt đầu thỏa mãn ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của rùa con khi vừa nhìn mình vừa say mê ăn đồ ăn.


Quy Hải vừa nhìn Sư Vân Phong vừa ăn ngọc Thổ linh. Giống như vị ngon của ngọc Thổ linh đồng hóa cùng Sư Vân Phong, lại giống như lúc trước nhìn thấy Sư Vân Phong nướng cá với nước mật vậy, cái sự liên quan kì quặc " Sư Vân Phong = ăn ngon" đã đi sâu vào trong nhận thức của Quy Hải.


Sư Vân Phong vì cô đơn mà đem tất cả những cảm tình dồi dào của mình đều gửi gắm trên người Quy Hải, thì sao Quy Hải lại không giống như vậy chứ. Bị nhốt trong trứng màu N năm, có một người chủ yêu thương chiều chuộng hắn, hào phóng đem thức ăn quý giá đến bón hắn, lại còn chơi đùa cùng hắn, cho dù chủ này có chút đam mê kì quái thì Quy Hải vẫn có thể chấp nhận.


Khi ăn xong đồ ăn, Quy Hải thấy toàn thân dường như đang dạo chơi trong dịch trứng vậy. Sự thâm nhập của linh khí Thổ khiến Quy Hải cảm nhận được sự cứng rắn cực kì của cái mai, cơ thịt cực kì chắc bền, sức lực toàn thân như tăng lên rất rất nhiều.


Linh khí Băng trước kia ăn với linh khí Thổ hôm nay không hề xung đột với nhau mà lại dung hợp, giống như dòng nước xâm nhập vào cùng đất đai. Quy Hải nhắm chặt hai mắt, phảng phất toàn thân ngập tràn năng lượng! Nghĩ đến cảm giác lúc trước phát ra cái mai đầy băng, Quy Hải tập trung vào cái mai phía sau, hội tụ linh khí Thổ và băng trong cơ thể lưu chuyển xoay vòng trên những hoa văn trên mai, cuối cùng phóng thích!


Ánh sáng hình mai rùa màu vàng mang theo màu lam xuất lên không trung, phóng lớn, hình thành một lồng  bảo hộ xung quanh cả rừng trúc. Quy Hải ngẩng đầu nhìn tự thấy bản thân mình vô cùng lợi hại.


Từ phản ứng bị động bây giờ Quy Hải đã có thể chủ động phòng ngự.


Quy Hải vô cùng vui vẻ, đắc ý nhìn Sư Vân Phong, trong lòng nói: " Nhìn đi! Ông đây có siêu không! Mau mau đem mấy cái nội đan hay ngọc linh gì mà Kim, Mộc, Hỏa gì đó về đây đều bón ông hết đi!"


Sư Vân Phong vui mừng cho Quy Hải, nhưng khi y nói ra thì lại khác: " Ăn xong ngọc Thổ linh trông dễ nhìn hơn rồi."


Quy Hải chớp chớp mắt, cảm thấy trong lời nói Sư Vân Phong vẫn còn chưa nói hết, đợi Sư Vân Phong khen khen cái lồng bảo hộ mà hắn vừa ném ra.


Ai biết Sư Vân Phong nâng Quy Hải lên, yêu thương không rời tay mà đem toàn thân Quy Hải trừ phần từ đuôi ra đều sờ hết một lượt, sau đó bị tay Quy Hải cào trúng lại càng vui vẻ hơn. Mãi mới dời tay và nói: " Rất dễ nhìn. Đúng rồi, mi vẫn chưa nhìn thấy bản thân mình đi, cho mi nhìn một chút."


Sư Vân Phong nói xong lại từ cái tay áo vạn năng biến ra một tấm gương đồng, đặt phía bên phải bàn, lại đem Quy Hải đặt trước tấm gương còn không quên sờ sờ cái đầu nhỏ của Quy Hải.


Quy Hải bị Sư Vân Phong sờ quen rồi, chỉ là không quá thích bị sờ đầu. Nhưng trước gương Quy Hải cũng không xoắn xuýt quá lâu, hắn tò mò nhìn vào trong gương____


Một con rùa nhỏ đẹp trai lai láng, anh minh thần võ từ trong gương đang nhìn Quy Hải. Rùa con đẹp trai toàn thân băng lam, trên mai là màu vàng mang theo ánh sáng lấp lánh, còn phát ra tia sáng. Cái đầu nhỏ nhọn nhọn, đôi mắt tam giác bé tí hin dính ở trên đầu, khóe miệng khẽ cong, dường như đang đắc ý vẻ uy vũ của mình vậy.


Nhưng mà_____


Uy vũ cái gì đó chỉ là tác dụng tâm lí thôi, trên thực tế Quy Hải có chút ghét bỏ cái mặt rùa của mình, nhìn thế nào cũng giống rắn mà.



# Thẩm mĩ của phản diện thật là kì quặc, rốt cuộc như thế nào thì mới có thể yêu thích không nỡ rời tay cái đầu giống y cái đầu rắn này của mình vậy#


Quy Hải ghét bỏ há há miệng, nhìn thấy khoang miệng mình màu băng lam, không có răng, còn không nhìn thấy đầu lưỡi trong lòng ghét bỏ vô cùng.


# Nếu như hắn có thể hóa hình nhất định phải mọc ra đầu lưỡi và răng!#


Sư Vân Phong nhìn thấy cái dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Quy Hải ở trước gương bèn nhấc Quy Hải lên, giúp Quy Hải nhìn đến phần bụng, cái đuôi.... Quy Hải đến tận bây giờ mới biết bản thân mình dáng vẻ như thế nào.


Chờ Quy Hải nhìn bản thân mình một lượt, Sư Vân Phong mới cất tấm gương đi, mở miệng hỏi: " Nếu như mi có thể hiểu tiếng người, vậy có thể nói chuyện không? Nếu như có thể thì nói một câu xem nào?"


Quy Hải há há miệng, chán đời mà kêu " ợ ợ ợ" ba tiếng.


Đầu lưỡi quá ngắn, cấu tạo của rùa cũng khác, hắn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng " ợ ợ ợ" này, không thể nói tiếng người.


Sư vân Phong hiểu được, lại hỏi: " Mi muốn hóa hình không? Hóa hình là có thể biến thành người. Ta nghĩ mi có thể nói chuyện cùng ta. Nếu như muốn thì cắn cắn ngón tay ta, ta sẽ giúp mi tìm linh khí của ngũ hành, giúp mi hóa hình."


Nói xong, Sư Vân Phong để ngón tay mình trước mặt Quy Hải.


Quy Hải: "......"


# Sao không thể gật đầu biểu thị ý muốn hóa hình vậy#


#Tại sao cứ phải cắn ngón tay vậy#


Mặc dù Quy Hải oán thầm nhưng vẫn cắn cắn ngón tay giữa của Sư Vân Phong.



" Ồ" Sư Vân Phong im lặng một lúc, mới nói: " Sau khi hấp thu hết các linh khí, ta sẽ dạy mi hình thành ngũ hành luân hồi, làm bước đầu tiên của hóa hình. Bước thứ hai, hóa hình cần phải hiểu rõ bản thân, vừa nãy mi đã nhìn qua bản thân mi rồi. Bước thứ ba, mi cần phải hiểu rõ về các bộ phận bên trong và ngoại hình bên ngoài của con người, mà phải lại vô cùng quen thuộc thì mới có thể thành công biến hình từ rùa thành người được."


Quy Hải chăm chú lắng nghe, gật gật đầu. Hắn chỉ khuyết thiếu linh khí với kĩ thuật hóa hình mà thôi, cấu tạo của người gì gì đó hắn đã biết từ lâu rồi.


Lại nghe phản diện nói tiếp: " Như vậy tiếp theo mi phải tỉ mỉ nhìn kĩ ta, bây giờ bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để từ hình dáng bây giờ của ngươi biến thành giống như ta bây giờ. Đến lúc hình thành vòng ngũ hành hình thành là có thể hóa hình.


Nói xong, Sư Vân Phong thả Quy Hải, đặt tay lên thắt lưng mình.


Quy Hải: Σ( ° △ °|||)



Hết chương 25.

Bình Luận (0)
Comment