Kể từ khi lấy được ngọc giản bí tịch giảng dạy từ tay tên kiếm tu râu rậm kia, Sư Vân Phong đã âm thầm nghiên cứu một phen, sau khi đã nghiên cứu hết ngôn ngữ sống động trong ngọc giản thì bắt đầu hứng trí bừng bừng giảng giải cấu trúc cơ thể con người cho Quy Hải.
Thật không may, nghĩ là một đằng nhưng lại thành ra một nẻo.
Sau khi Quy Hải thấy phản diện bón hắn xong, thật hiếm khi thấy y giải thích một cách sinh động phấn khích, mặc dù y đã nắm kiến thức kỹ lưỡng, hắn cũng quyết định cho y mặt mũi, tốt xấu gì cũng nghe một chút. Tuy nhiên, gần đây ăn uống quá tốt, ăn no xong thì lại buồn ngủ. Mí mắt của Quy Hải từ từ đóng lại, miễn cưỡng chống lên một khe mắt, sau đó lại đóng lại, và cuối cùng không nhịn được nữa mà ngủ luôn.
Mặc dù cơ thể trước đó cảm giác mệt mỏi buồn ngủ nhưng sau khi ngủ lại vô cùng tuyệt diệu, giống như ôm cái chăn ấm áp cuộn tròn rồi lăn lộn vậy, cả người đều được thư giãn, như bay trong biển cả mênh mông, nhẹ nhàng và tự do.
Cảm giác này rất quen thuộc. Quy Hải đã đã có nhiều kinh nghiệm ngủ cũng có thể hiểu, biết rằng bản thân lại có thể lớn thêm rồi.
# Chỉ cần ngủ một giấc đã lớn lên gì đó thật là tuyệt vời mà~#
Sư Vân Phong nhìn Quy Hải đang ngủ ngon lành, thanh âm không khỏi nhỏ dần nhỏ dần cuối cùng không còn nữa, trong ánh mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ và yêu chiều, nhẹ giọng than: “ Sao lại ngủ mất rồi.”
Sau khi luyện tập, lời giảng giải của y rõ ràng là tốt hơn so với cái tên kiếm tu râu rậm kia không biết bao nhiêu lần, nhưng rùa con lại không sẵn lòng lắng nghe y, hễ ngừng bón là lại ngủ, có phải là do vẻ ngoài khác nhau không nhỉ.
Lẽ nào rùa con thích râu rậm, vậy y có nên để râu không? Sư Vân Phong sờ sờ cằm mình, nghiêm túc suy nghĩ một phen.
Thẩm mĩ của rùa con thật khó hiểu.
Sau vài ngày, sau khi Quy Hải tỉnh ngủ vừa mở mắt ra liền phát hiện Sư Vân Phong đang nhìn chằm chằm mình.
Sư Vân Phong thấy Quy Hải tỉnh, sờ sờ mầm râu ở dưới cằm mình hỏi: “ Tỉnh rồi, có đói không? Tiểu Hải, ta mọc râu mi còn nhận ra ta không.”
Quy Hải đương nhiên nhận ra.
Hắn thấy cả hai bên cằm và má của Sư Vân Phong đều được bao phủ bởi một đám râu xanh lưa thưa. Màu sắc của râu rất nhạt, nó trông không cứng mà giống như lông tơ, khiến Quy Hải thậm chí còn muốn chạm vào nó, thử xem cảm giác như thế nào. Màu xanh của râu kết hợp với khuôn mặt ngũ quan lập thể khiến cho sự non nớt ngây ngô của Sư Vân Phong đã hoàn toàn bị loại bỏ, thêm một chút hương vị trưởng thành, đẹp trai hơn so với trước đây.
Quy Hải không khỏi nhìn thêm vài lần, trong lòng nghĩ, phản diện nhà hắn rốt cục cũng chịu mọc râu, có phải dậy thì rồi không.
Sư Vân Phong thấy Quy Hải tỉ mỉ nhìn y, lại càng khẳng định rùa con thích nhìn râu, mặt lạnh tanh nhấc Quy Hải lên, cánh tay lắc lắc, áng chừng một lát cuối cùng mới cười nói: “ Ngủ một giấc tiểu Hải lớn hơn rồi, lại còn nặng hơn.”
Quy Hải thoả mãn gật đầu, hắn muốn càng ngày càng biến lớn hơn, tốt nhất là cao to như Sư Vân Phong. Nếu không, nếu thể hình chỉ to bằng lòng bàn tay Sư Vân Phong thì sau khi hắn hoá hình cũng chỉ có thể là một người bé tí hon bằng nắm đấm.
Cho nên Quy Hải lập tức dùng ánh mắt đòi ăn nhìn Sư Vân Phong, hắn phải cố gắng ăn uống ngủ nghỉ thì mới lớn được.
Mà khi ánh mắt Sư Vân Phong đối diện với ánh mắt đòi ăn của Quy Hải, trong lòng bị moe muốn chết, không biết làm gì hơn chỉ có thể dùng càng nhiều đồ ăn ngon để hồi báo hắn.
Thời gian như bóng câu qua cửa.
Chớp mắt một cái, một tháng đã trôi qua.
Trong một tháng này, Sư Vân Phong vẫn cứ phải ra ngoài làm việc, dẫn theo đám đệ tử đi tiêu diệt đám yêu thú đang tác loạn ở Ma vực kia.
Khi số lượng yêu thú cần tiêu diệt càng ngày càng ít, thời gian Sư Vân Phong ở bên Quy Hải càng ngày càng nhiều, có lúc ở cùng mẫu tiên quy, nghe giảng liên quan tới chuyện rùa con hoá hình, có lúc thì ở một mình với Quy Hải, tranh thủ thời gian bón ăn, khoe khoang với Quy Hải hôm nay giết được nhân vật lợi hại nào, tổ hợp thành công con quái thú nào vân vân mây mây.
Đến lúc này Quy Hải mới phát hiện ra, phản diện chẳng khác gì một tên nói luyên thuyên cả.
Cho dù trước mặt người khác Sư Vân Phong có kiệm lời ít nói như thế nào thì sau đó đứng trước mặt mình, phản diện liền hiện nguyện hình. Luôn luôn là tranh thủ lúc bón ăn mà thao thao bất tuyệt.
May mắn thay, giọng nói phản diện nhà hắn không còn ồm ồm nữa, đã hoàn thành giai đoạn thay giọng, thanh âm trầm thấp và đầy từ tính, rất dễ chịu. Coi nó thành nhạc nền lúc ăn cũng rất được.
Thế là Quy Hải dùng ánh mắt cute đó đòi ăn rất nhiều thịt, ăn no rồi lại không lo lắng suy nghĩ gì mà lăn ra ngủ, cho đến tận lúc thể hình bây giờ của Quy Hải đã lớn gần bằng cái lưng của Sư Vân Phong.
Bây giờ Sư Vân Phong đã không thể nâng Quy Hải trong lòng bàn tay, đương nhiên cũng không cõng Quy Hải trên lưng mà đổi thành ôm. Cánh tay giữ lấy mai Quy Hải, dán vào trong lòng mình mà ôm.
Bị phản diện ôm như vậy, chân của Quy Hải không cách nào thả lỏng, chỉ đành giống như ôm lại phản diện vậy, để tay đặt lên vai Sư Vân Phong, chân sau thì đặt lên eo phản diện, giáp bụng dán gần lồng ngực phản diện, đầu đặt bên cổ của y.
Tư thế ôm thân mật như vậy một hai lần còn được, nhưng ngày nào cũng như vậy Quy Hải cảm thấy rất quẫn bách. Tuy rằng cơ thịt của phản diện rất đàn hồi, lại còn ấm áp, ôm rất là thoải mái. Tuy rằng cho sờ cho hôn cho bồng rồi nhưng mà, nếu như hắn cứ ôm rịt một thằng đàn ông mọc râu như vậy, Quy Hải cảm thấy rất là không quen.
Lúc trước Quy Hải không trực tiếp giao lưu với phản diện, cho dù chân tay có khua loạn như thế nào đi chăng nữa thì phản diện cũng không hiểu. Bây giờ, Quy Hải có mẫu tiên quy làm cầu nối, nghĩ muốn thay đổi tình hình hiện tại liện đề xuất thỉnh cầu với mẫu tiên quy.
Mẫu tiên quy nghe xong, một mặt không hiểu gì, kinh ngạc nói: “ Con muốn dì nói với môn chủ, con không muốn được ôm?”
Quy Hải gật gật đầu.
Mẫu tiên quy lại không có đáp ứng chuyển lời giúp: “ Không nghĩ tới môn chủ lại thích ôm con, như vậy rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên mẫu tiên quy từ chối yêu cầu của Quy Hải, Quy Hải kiên trì: “ Dì Lam, dì cứ nói đây là ý của con, dì Lam chỉ cần chuyển lời giúp thôi, được không, xin dì đó.”
Mẫu tiên quy lại tha thiết giáo dục: “ Bé rùa thần, con có biết tại sao cùng là một loại yêu thú nhưng có một số yêu thú bị lột da, nhổ lông, lóc xương, móc nội đan hoặc là bị ăn, hoặc mang về khắc chế làm vật cưỡi. Mà lại có yêu tộc lại có thể trở thành linh sủng, khiến nhân loại phải nuôi dưỡng không?”
“ Bởi vì một số yêu thú bản thân nó vốn dĩ có công hiệu cực lớn.” Quy Hải suy đoán: “ Ví dụ như đám cá bạc nhỏ chúng ta thường ăn, giàu linh khí kim, vảy cá cũng là nguyên liệu kiếm tu chế phôi kiếm.”
Mẫu tiên quy lại nói: “ Con không biết, mai của chúng ta tác dụng lại càng lớn hơn! Là nguyên liệu để làm ra bảo khí phòng thân tốt nhất, pháp bảo bói toán tốt nhất, trước ta có rất nhiều Ma tu giết rùa cướp mai. Ban đầu, Ngự Kiếm môn thu nuôi chúng ta cũng là vì chờ nuôi lớn chúng ta rồi sau đó giết rùa lấy mai.”
Quy Hải hỏi lại: “ Vậy, dì Lam đã làm gì mà bây giờ có thể sống hoà bình được với Ngự Thú môn?”
Mẫu tiên quy cười ha ha, khoé miệng ngoạc ra hết cỡ cười nói: “ Là yêu đó! Môn chủ Ngự thú môn rất thích dì, các tiên tử của Mê mộng tông cũng rất thích đám con cháu của dì, cho nên mới có thể chung sống hoà bình. Nếu không con nói xem?”
Quy Hải không nói gì, chỉ thấy cách nói này không đáng tin.
Yêu thì có tác dụng gì, còn không phải do lưới phòng hộ của mẫu tiên quy lợi hại, ngay cả ma tu kì Hợp thể cũng có thể ngăn lại; Lại biết chuyển hoá linh khí ngũ hành đem linh khí kim vận chuyển đến trên móng vuốt, hoá bị động thành công kích mới có thể bảo vệ được đám con cháu của rùa tiên Bích hải.
“ Cho nên dì sẽ không chuyển lời cho con đến môn chủ đâu.” Mẫu tiên quy cuối cùng tổng kết: “ Môn chủ thích con như vậy, ôm ôm, vun đắp tình cảm, rất tốt.”
Quy Hải: “ …..”
Thôi vậy, nếu mẫu tiên quy không muốn chuyển lời, vậy chờ sau khi hắn hoá hình lại nói cho phản diện là được.
Lúc làm rùa thì không cách nào biểu đạt nhưng sau khi thành người nhất định phải tranh thủ vì bản thân mình một chút, không thể để cho phản diện muốn thế nào là như thế được. Quy Hải cũng muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của phản diện nhưng không phải cái kiểu thoả mãn cho phản diện thích ôm thì ôm thích sờ thì sờ.
Công tác chuẩn bị hoá hình vô cùng đầy đủ.
Nhìn cái dáng vẻ như lâm đại địch của Sư Vân Phong, Quy Hải hả hê đắc ý, cực kì tự tin.
Linh khí ngũ hành đã hấp thu đầy đủ, thể hình Quy Hải cũng đã lớn bằng một đứa trẻ con, chuyển hoá kết cấu cơ thể người cũng đã nắm chắc, chỉ cần chờ ngày lành tháng tốt, chờ gần nhất, khi dương khí trong thái dương gấp chín lần bình thường, Quy Hải sẽ đạp trên trận pháp mà Sư Vân Phong và mẫu tiên quy đã chuẩn bị trước, hoàn thành hoá hình.
Sư Vân Phong rõ ràng cực kì khẩn trương, còn lo lắng hơn chả Quy Hải, sợi tơ trên chuông đồng tâm bao lấy chặt chẽ thức hải Quy Hải. Đợi gần đến ngày cửu diệu, Sư Vân Phong hoàn toàn không ra ngoài nữa mỗi ngày chỉ nhắc đi nhắc lại cho Quy Hải các bước hoá hình, lại còn những điều cần lưu ý, không biết là sợ Quy Hải quên sau khi hoá hình sẽ bị phản phệ hay là sợ mình quên không thể kịp thời nhắc nhở Quy Hải.
Quy Hải cực kì cảm động, tuy rằng phản diện là một tên thích lảm nhảm, tuy phản diện là một tên thích hôn hít ôm ấp, nhưng phản diện thực sự là một chủ nhân tốt.
Ngày cửu diệu đã tới, Sư Vân Phong tự mình ôm Quy Hải vào trận pháp, trước khi lùi ra lại không nỡ quay đầu lại nhìn Quy Hải một cái, nói: “ Không cần phải quá áp lực, vô luận mi hoá thành cái gì, giống rùa cũng được, giống người cũng được, ta đều là chủ nhân của mi, đều sẽ chăm sóc nuôi dưỡng mi.”
Sư Vân Phong nói như vậy là bởi vì rùa con lần đầu tiên hoá hình sẽ biến xương cốt rùa thành của người, trước khi ổn định xong, trong thời gian ngắn thông thường sẽ bị biến lại hình rùa. Đồng thời lúc này mỗi lần hoá hình thì tướng mạo sau khi hoá hình cũng sẽ cố định. Cũng chính là bói, nếu như không vừa lòng với tướng mạo của mình nếu muốn điều chỉnh thì chỉ có thể điều chỉnh vào lần hoá hình thứ hai.
Quy Hải nghe Sư Vân Phong nói vậy cảm kích mà nhìn y, sau đó mới bắt đầu nhắm mắt lại, ngẩng cổ hướng lên trên, đối diện với vị trí mặt trời hít sâu một hơi, chuẩn bị toàn lực hấp thu dương khí nồng hậu của ngày cửu diệu, chuẩn bị cho mình biến trở lại thành đàn ông.