Cảm giác bây giờ mà phản diện đem lại cho Quy Hải giống như cây xấu hổ vậy.
Cho dù nhìn có vẻ nghiêm túc đứng đắn, luôn rộng mở tán lá, nhưng mà chỉ cần hơi chạm nhẹ, lá của cây xấu hổ lập tức đóng lại ngượng ngùng che mặt trốn đi, không dám nhìn mặt ai.
Phản diện cũng giống như vậy, cho dù nhìn thì có vẻ rất nghiêm túc, chững chạc, trật tự ngăn nắp mà giảng giải cho Quy Hải cách mặc từng lớp quần áo.
Cái vẻ chững chạc nghiêm túc này rất dễ lừa người khác, giống như trấn áp tất cả, khiến Quy Hải thậm chí còn nghĩ đến vị giáo sư già cực kì nghiêm túc ở kiếp trước lúc hắn còn đi học. Vị giáo sư già khi vừa bước vào lớp là ngay lập tức toàn lớp im phăng phắc. Chỉ nhìn vẻ mặt là có thể khiến người ta sợ mất mật.
Nhưng mà, Quy Hải cũng biết, vẻ mặt của phản diện từ trước đến nay đều không đáng tin.
Bời vì cái ánh mắt thẳng quắc nghiêm túc đó là nhìn ____ cái bộ quần áo kia, rõ ràng là không dám nhìn thẳng Quy Hải.
Đương nhiên, nếu chỉ như vậy Quy Hải cũng không thể nhìn ra.
Nếu như không có chuông đồng tâm, Quy Hải cũng không biết phản diện lại biết giả vờ như vậy.
Những sợi tơ trên chuông đồng tâm ở trong thức hải Quy Hải đều giống như cây xấu hổ, tất cả đều co rụt lại, chỉ có phóng ra mười mấy sợi tơ, ngẫu nhiên lộ ra một chút đầu sợi, vừa chạm vào thức hải Quy Hải một cái là lại rụt lại ngay lập tức.
Không phải là cho rằng mình nhìn thấy chim to to nên mới như thế này chứ? Chim to to của bạn cùng phòng đều cùng nhìn qua hết, cùng lắm chỉ kinh ngạc với than thở một chút, sau không phải đều bình thường lại sao.
Aiz, nghĩ cũng phải, dù sao phản diện cũng là cổ nhân, lại chưa thành thân, không có thể nghiệm và giáo dục liên quan, đương nhiên không thể có cảm giác không sao cả giống Quy Hải được.
Chờ khi Sư Vân Phong cuối cùng giới thiệu xong cách mặc quần áo, vốn hay lải nhải giờ lại không nói gì nữa. Trước khi giúp Quy Hải mặc quần áo, mắt cứ nhìn về phía núi và sương mù ở phía xa giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì đó.
Quy Hải nhìn thấy biểu tình trong ngoài bất nhất của Sư Vân Phong thì tiểu ác ma trong người bắt đầu cười xấu xa thức tỉnh, thuận tiện nói ra nghi hoặc lúc trước: “ Tơ trên chuông đồng tâm là như thế nào?”
Sư Vân Phong vừa nghe xong ánh nhìn ngay lập tức chuyển lại, đối mắt với Quy Hải, trong con ngươi màu đậm đều là sự chuyên chú, giống như sự chuyên chú khi luyện kiếm giết người. Nếu như lúc này Sư Vân Phong không mày kiếm giãn ra, Quy Hải khẳng định sẽ nghĩ Sư Vân Phong giống như muốn giết người vậy.
Chỉ nghe Sư Vân Phong cười nói: “ Đó là nhớ nhung. Ví dụ, mi luyến tiếc ta, tưởng nhớ ta, chuông đồng tâm sẽ chuyển tưởng niệm của mi đến ta, hoá thành sợi tơ đỏ, thăm dò trạng thái của ta xem có phải đang thanh tỉnh không, có bị tâm ma quấy nhiễu không, có còn sống không.”
Quy Hải nghe xong đồng tử mở to.
Phản diện nhà hắn đúng là chủ nhân nhị thập tứ hiếu mà
( 24 người con hiếu thảo, cái này có sách nha bà con). Từ ngày cho chuông đồng tâm đến nay không lúc nào là không nhớ nhung bản thân mình?
“ Thế tại sao sợi tơ đỏ lại rụt lại?” Quy Hải dồn dập truy vấn.
Nụ cười của Sư Vân Phong hơi ngừng, chỉ dám nhìn cái chăn đang bao lấy Quy Hải, nói: “ Có hai khả năng, thứ nhất, là đối phương không nhớ nhung nữa, cái còn lại, chính là ______ tiểu Hải, mi nhìn ta, ta, rất vui vẻ, lại có chút mất mặt.”
Máu trêu trọc của Quy Hải nổi lên: “ Tại sao lại mất mặt, ta vẫn còn muốn nhìn”
Quy Hải thật lòng muốn nhìn.
Hắn chưa thành công nhìn qua, lúc nãy lúc dùng linh thức quét còn bị phản diện chặn lại, hắn còn chưa kịp so to nhỏ đâu!
Ô, nhưng mà cũng chưa vội. Bây giờ kích cỡ cũng không nhỏ nữa, chờ hắn lớn, kích cỡ nhất định sẽ càng thêm to lớn vĩ đại.
“ Ngươi, vẫn muốn nhìn….?” Sư Vân Phong chần chừ hỏi.
Cái dáng vẻ chần chừ này, hoàn toàn không có khí tràng mạnh mẽ kĩ càng tỉ mỉ như lúc chỉ điểm đệ tử kiếm thuật.
Quy Hải trộm cười trong lòng nhưng lại cực kì nghiêm túc mà gật đầu.
Sư Vân Phong nhìn chằm chằm cái dáng vẻ cười tủm tỉm đáng yêu của Quy Hải, nhìn chằm chằm một lúc, ánh mắt dời qua chỗ khác, nói: “ Ta đang làm quen, sau này lại nói. Tiếp tục chuyện vừa nãy, ta giúp mi mặc.” Nói xong, liền mở ra cái chăn đang bao trên người Quy Hải, nhanh tay giúp Quy Hải mặc áo ngoài.
Phản diện muốn hầu hạ hắn mặc đồ, Quy Hải không có ý kiến gì cả, chỉ cần không đột nhiên là được, vừa nãy còn trêu phản diện rất vui nữa chứ! Nhưng mà, bây giờ, Quy Hải quyết định không trêu y nữa, dù sao sau này có thể từ từ trêu trọc.
Quy Hải quan sát các bước thực hiện thao tác mặc quần áo, phối hợp giơ tay nhấc chân, lại hỏi tiếp: “ Vậy chuông đồng tâm trong thức hải ngươi, là như thế nào?”
Sư Vân Phong ngồi xổm xuống, gương mặt dịu dàng, vừa chăm chú tỉ mỉ mặc đồ cho Quy Hải, ánh mắt nhìn thẳng, vừa đáp: “ Giống như của ngươi vậy, ấm áp, nóng bỏng, lại còn có rất nhiều tơ đỏ. Vây lấy hơi ngứa.
Quy Hải có chút cạn lời.
Xem ra thực tế phản diện cũng không biết cách dùng chuông đồng tâm, đây không phải là kết quả của việc hắn đem tất cả những tư tưởng tình cảm của phản diện truyền ngược lại hay sao.
Mà lúc Sư Vân Phong giúp Quy Hải mặc quần áo, lúc nói câu nói đó, trong thức hải Quy Hải, chuông đồng tâm vẫn đang ở trong trạng thái của cây xấu hổ, sợi tơ còn co rút hơn cả lúc trước. Vừa nãy thi thoảng còn thò sợi tơ ra, bây giờ tất cả đều rụt lại không thấy bóng dáng.
Nhưng mà, biểu tình Sư Vân Phong lại thể hiện rất bình thường, nói chuyện cũng rất bình thường: “ Tiểu Hải, mi hoá hình rất thành công, ngoại trừ một số tiểu tiết người khác nhận ra, còn lại rất giống người.”
Quy Hải gật đầu nói: “ Đương nhiên rồi, ta rất lợi hại mà.”
Sư Vân Phong thấy cái vẻ kiêu ngạo đó của Quy Hải thì cười.
Động tác giúp Quy Hải mặc quần áo của Sư Vân Phong rất nhanh.
Không tới một lát đã giúp Quy Hải mặc xong, thoả mãn thưởng thức dáng vẻ đáng yêu của Quy Hải khi mặc quần áo mới, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần giống như muốn ghi tạc lại dạng vẻ lúc này của Quy Hải vào trong lòng. Phát hiện quần áo trên người Quy Hải có chỗ không được chỉnh tề liền giơ tay sửa sang lại.
Quy Hải đứng dậy, thử dùng linh thức quét qua bộ quần áo mới của mình.
Dùng linh thức để quét có vẻ không quá khó dùng, giống như máy quay 360° không góc chết vậy, chỉ quét một lát hình ảnh 3D của Quy Hải khi mặc quần áo đã xuất hiện trong thức hải, lại còn có công năng xuyên thấu, có thể lựa chọn nhìn quần áo, có thể lựa chọn nhìn da, xương, kinh mạch v…v..
Quy Hải nhìn thấy phiên bản 3D mặc quần áo của mình cũng cảm thấy hài lòng về tay nghề mặc quần áo của Sư Vân Phong, nhưng miệng lại nói: “ Hiểu rồi, lần sau ta tự mình mặc.”
Động tác sửa sang đai lưng cho Quy Hải của Sư Vân Phong ngừng lại, cười nói: “ Mỗi bộ quần áo lại có cách mặc khác nhau, lần sau ta lại dạy mi.”
Quy Hải có chút nghi hoặc, hoá ra còn có những bộ quần áo khác có kết cấu phức tạp hơn sao? Hoá ra phản diện muốn một mình bao hết.
Quần áo đã mặc xong, còn có giày và tất.
Để phản diện xỏ tất giúp mình Quy Hải vẫn thấy có chút không được tự nhiên.
Nhưng Quy Hải chưa kịp nói, Sư Vân Phong đã ôm hắn lên đặt lên gối ngọc để Quy Hải ngồi, mình lại quỳ ngồi xổm xuống, vừa hay ngang tầm mắt với Quy Hải. Rất nhanh, bàn chân trái mập mạp của Quy Hải đã nằm trong tay phản diện.
Sư Vân Phong nhìn chăm chú bàn chân nhỏ mập mạp trong tay. Lần đầu tiên ý thức sâu sắc được cái gì gọi là bàn chân ngọc.
Chỉ thấy cái chân bé mập mạp của Quy Hải trắng nõn, những ngón chân mập tròn trùng trục, giống như những viên trân châu, tản phát ra vẻ rực rỡ bóng loáng, giống như Quy Hải vậy, nhỏ nhắn lại đáng yêu.
Đây chính là cái chân bé rùa mình hay sờ biến thành. Sư Vân Phong vừa nghĩ tới đây, trái cổ không khỏi động một cái (
cứ tưởng tượng là nuốt nước bọt ực một cái) , ngón tay cũng theo quán tính sờ sờ.
Động tác của Sư Vân Phong rất nhẹ, giống như sợi lông quét qua vậy, dùng lực độ rất nhẹ nhàng, sờ trúng điểm buồn ở lòng bàn chân Quy Hải.
Quy Hải:“!”
Bắt đầu từ điểm buồn ở lòng bàn chân, giống như dòng điện tê tê đi qua, cơ thịt ở lòng bàn chân Quy Hải không khỏi co lại. Trong lòng nghĩ, phản diện nhà hắn quả nhiên không đổi được thói quen, bất luận mình ở hình người hay hình rùa, phản diện đều thích đi gãi mình. Nhưng mà quả thật lòng bàn chân lúc ở hình người bị ngứa hơn khi ở hình rùa rất nhiều. Khi dòng điện tê ngứa đó xông lên đại não, Quy Hải không khỏi bật cười, bàn chân trái chà chà lòng bàn tay phản diện, ý đồ gãi ngứa, muốn lăn lộn trên gối ngọc quá đi.
Sư Vân Phong nhận mệnh để Quy Hải chà, tranh thủ lại sờ thêm hỏi: “ Rất ngứa sao?”
Quy Hải lại bị gãi một lát, lại càng ngứa thêm, nhất thời cảm thấy phản diện quả nhiên vô cùng tà ác! Lúc này, cho dù rất ngứa nhưng Quy Hải không chà thêm nữa, thu lại cái chân nhỏ, quay cái mặt tròn xoe lại nghiêm mặt hỏi: “ Ngươi có còn muốn xỏ giày giúp ta nữa hay không.”
Cho dù biểu tình của Quy Hải có nghiêm túc, nhưng giọng nói lại là giọng trẻ con non nớt ngọt lịm, Sư Vân Phong nghe xong bị moe sắp chết, nhưng biểu tình Quy Hải không đúng lắm nên y không dám sờ linh tinh, chỉ đáp: “ Muốn.”
Sư Vân Phong đáp lời một cách quả quyết, quả thật nằm ngoài suy đoán của Quy Hải.
Bởi vì Quy Hải rất khó giải thích hứng thú muốn giúp mình xỏ giày xỏ tất của phản diện là từ đâu ra.
Nhưng Quy Hải cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp duỗi cái chân bé nhỏ ra nói: “ Thế thì cho ngươi xỏ, không cho phép gãi lòng bàn chân.”
“ Được.” Tuy rằng Sư Vân Phong nói vậy, nhưng khi đặt bàn chân Quy Hải vào trong lòng bàn tay thì ngón tay y lại nhéo nhéo ngón chân Quy Hải, lại ấn ấn chân nhỏ của Quy Hải và nói: “ Vậy thì, thử một chút, như thế này có ngứa không? Thế này thì sao?”
Quy Hải: “…..”
Quy Hải phân một phần ý thức tiến vào thức hải, phát hiện ra những sợi tơ của chuông đồng tâm đã không còn rụt ở trong nữa mà đã ào ào xông ra, tiếp tục bao vây lấy thức hải Quy Hải.
Hoá ra trạng thái cây xấu hổ của phản diện đã hoàn toàn được giải, lại còn còn đem bàn chân của hắn biến thành cái chân rùa lúc trước mà xoa bóp.
Hoá ra phản diện bị nhìn cho nên mới xấu hổ, sờ người khác xong là không biết xấu hổ nữa hả.
Cho dù có biến thành người rồi thì phản diện vẫn cho mình là rùa, cho chân của mình là móng rùa mà nghịch.
Nghĩ đến đây, Quy Hải lại có chút uể oải.
Nhưng mà thôi kệ, như thế nào thì cũng tận dụng được. Kĩ thuật mát xa cho rùa của phản diện cực kì cao minh, không biết kĩ thuật giúp người mát xa như thế nào.
Quy Hải tuy đã hoá hình nhưng mai rùa vẫn còn, vẫn cứ nặng nề như vậy. Trước kia dùng bốn chân đi đường không có cảm giác mệt mỏi. Bây giờ chỉ có hai cái chân chống đỡ, đứng một lát là đã thấy mỏi. Nếu như kĩ thuật của phản diện tốt thì thi thoảng để phản diện giúp mát xa cái chân nhỏ là được.
Quy Hải nghĩ như thế bèn nói với Sư Vân Phong, để Sư Vân Phong mát xa cái chân nhỏ. Sư Vân Phong đương nhiên rất vui vẻ, lập tức giúp Quy Hải thả lỏng cơ thịt ở chân.
Thực ra, biểu tình bây giờ của Sư Vân Phong cũng đã tính là không được tự nhiên lắm.
Nếu như Quy Hải chưa hoá hình, Sư Vân Phong còn có thể không ngại gì mà mát xa mai giáp, giúp Quy Hải gãi ngứa cái cổ, nhéo chân cái gì, đó là những hạng mục cố định, trừ bỏ cái đuôi nhỏ là không dám sờ vào. Nhưng mà, khi Quy Hải hoá hình rồi, đối mặt với hình dáng không khác mình là mấy, Sư Vân Phong lại cảm thấy ngại, chỉ dám sờ sờ lòng bàn chân và cái chân nhỏ.
Quy Hải không biết Sư Vân Phong nghĩ như vậy, chỉ nằm trên gối ngọc, nhắm mắt lại thoả mãn hưởng thụ. Dù sao mình cũng thoải mái rồi, phản diện xem ra tâm tình cũng không tệ, thì cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt.
Sư Vân Phong cũng hưởng thụ thời gian giúp Quy Hải mát xa, chờ Quy Hải nói đủ rồi, mới không nỡ rời tay, lại nói: “ Dù sao tiểu Hải cũng đã hoá hình thành công, vậy kế hoạch của ta cũng có thể bắt đầu tiến hành rồi.”
Quy Hải mở to hai mắt hơn một chút.
Sư Vân Phong vừa giúp Quy Hải xỏ giày vừa nói: “ Tiểu Hải, mi vẫn chưa đi Hải nhãn ma quật đúng không? Ngày mai là ngày tốt, vừa hay chúng ta có thể đi lấy bảo vật hộ thân cho mi rồi huỷ luôn nó. Tiểu Hải, mi muốn theo ta đi hay ở lại đây?”
(
Hải nhãn ma quật: hang ma ở mắt biển wtf =]]], thú thực là nhiều tên gọi ở tiếng Trung khi để nguyên từ Hán Việt nghe oách xà lách nhưng dịch ra tiếng Việt mình đúng là….)Quy Hải lập tức nói: “ Cùng nhau!”
Thế giới trong cuốn sách này đến thì cũng đã đến rồi, có sự bảo hộ của phản diện Quy Hải đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đi đâu cũng phát sáng này rồi.
Mà cái tên Hải nhãn ma quật này Quy Hải cũng vô cùng quen thuộc.
Hải nhãn ma quật, là nơi của Ma tu thượng cổ, tàng bảo vô số, ngàn năm mới mở một lần. Đó cũng chính là nơi mà nam chính trong sách Bách Lý Bất Phàm gặp được kì ngộ!
Làm nam chính thì đương nhiên đi đâu cũng gặp kì ngộ rồi. Kì ngộ có lớn có bé, mà kì ngộ ở Hải nhãn ma quật có thể tính là một đại kì ngộ! Bởi vì, trong Hải nhãn ma quật có hai bảo vật tuyệt thế vô cùng quan trọng.
Cái thứ nhất, chính là Oanh thiên lĩnh (
vải động trời:)))Trong sách, nan chính và sư huynh đệ của hắn cùng nhau bí mật lén vào ma vực, chuẩn bị trong ngoài kết hợp cứu ra đám đồng môn. Vừa khéo đó cũng là lúc Hải nhãn ma quật xuất thế, nam chính và sư huynh đệ bị yêu thú rất lợi hại truy sát, đội ngũ tan rã, do đó trốn vào ma quật. Càng khéo hơn chính là ma quật vỡ tung, cơ quan bị huỷ nam chính nhân lúc loạn mà lấy được một đống bảo vật, trong đó có Oanh thiên lĩnh.
Oanh thiên lĩnh nhìn như một tấm vải màu lam nhạt bình thường. Nhưng nó không hề đơn giản, tấm vải đó trơn bóng láng mịn, ngẫu nhiên còn có dòng điện màu tím ở trong. Có thể buộc lên tóc, nếu như chủ nhân bị công kích, Oanh thiên lĩnh có thể biến công kích thành sấm sét mây mù, hoặc bảo hộ mình, hoặc phản kích lại. Bất luận là khống chế về mặt tinh thần hay công kích về kiếm pháp đều có thể lựa chọn phản kích.
Cái thứ hai, chính là Thuỷ tơ bảo giáp (
giáp bảo sợi nước =]]]).Nguyên liệu làm ra Thuỷ tơ bảo giáp là Thái âm chi thuỷ (
nước cực âm =]]]) khó gặp, ở nơi cực hàn vạn năm mới có thể ngưng tụ ra ba giọt. Thái âm chi thuỷ lấy nhu khắc cương, đại năng giả thời thượng cổ đã luyện chế nó thành Thuỷ tơ bảo giáp, tránh nước phòng lửa, còn có thể bách độc bất xâm, vạn vậy khó làm hại tới.
Hai công hiệu sau, dùng cách nói hiện đại chính là kháng độc, kháng công kích.
Từ thượng cổ đến nay, cho dù niên đại đã rất lâu, Oanh Thiên lĩnh và Thủy tơ bảo giáp cũng có chút tổn hại nhưng vẫn là những linh bảo phòng ngự thuộc hàng đầu. Năng lực phòng ngự của những linh bảo phòng ngự này đều có liên quan đến tu vi của kẻ dùng nó, đều có thể ngăn cản tổn thương của những kẻ có tu vi cao hơn hai lần so với người dùng. Ví dụ, phản diện là kì nguyên anh sau khi sử dụng chúng có thể tránh những thương tổn kiếm khí của tu giả kì Hợp thể.
Càng có giá trị hơn chính là những linh bảo phòng ngự ngày gặp kẻ mạnh thì lại càng mạnh hơn. Nếu như sử dụng chúng là tu giả kỳ hợp thể thì có thể tránh được công kích của tu giả kỳ đại thừa.
Trong nguyên tác nam chính Bách Lý Bất Phàm chính là dựa vào việc sử dụng hai kiện linh bảo này mà đã nhiều lần thoát chết trong gang tấc. Trong vòng một trăm năm sau nam chính trong nguyên tác không có tìm kiếm bổ sung gì cho Thái âm chi thuỷ cho nên khí thái âm của Thuỷ tơ bảo giáp giáo bị tiêu hao quá nhiều, cuối cùng triệt để tiêu thất mới bị Sư Vân Phong một kiếm giết chết.
Nếu mạo hiểm tìm chết giống như nam chính trong nguyên tác, sau khi mặc kiện bảo giáo này cũng có thể an toàn một trăm năm.
Linh bảo như vậy trên thế giới thì hầu như đều đã có chủ, vì vậy cuộc hành trình đến Hải nhãn ma quật đối với quý Hải mà nói là cực kỳ có sức hấp dẫn.
Quy Hải thậm chí còn có chút chờ mong, nam chính trong nguyên tác liệu có còn xuất hiện không. Mặc dù trong nguyên tác không có gặp gỡ phản diện, nhưng lần này cũng không phải như kiếp trước, không biết trong thực tế liệu có gặp không ta.
Nếu như gặp vậy có cần phải để phản diện trừ khử hắn.
Chờ đã, hoá ra, câu chuyện trong nguyên tác đã tiến hành đến đây rồi?
Quy Hải đột nhiên kinh ngạc hai mắt mở lớn, sau khi nam chính Bách Lý Bất Phàm cướp xong bảo vật liền bị sóng biển đánh cho hôn mê, cuộc hành trình đến ma vực tạm thời kết thúc. Sau đó, nam chính được sư phụ Thuỷ kính chân nhân dẫn về tông môn tiên sơn Triều thiên tông, sau đó, đột nhiên xông ra một tên Sư Vân Phong, bị Sư Vân Phong đánh pạp pạp pạp vào mặt, sau đó lại biến thành sư đệ của Sư Vân Phong!
Sau khi hoá hình thành người, tư duy của Quy Hải cũng trở nên nhạy bén hơn, chớp mắt suy nghĩ đã chuyển đến mấy lần.
Ở góc độ của Bách Lý Bất Phàm, chuyện phát sinh nhiều như vậy, cướp xong bảo vật thì được cứu về, đoạn giữa bị hôn mê thì không thấy đâu. Sư Vân Phong thì sao? Sao lại vứt bỏ thân phận môn chủ Ngự Kiếm môn theo Thuỷ kính chân nhân lên thiên sơn rồi?
Hơn nữa, trong nguyên tác nam chính miêu tả, Sư Vân Phong cô độc một mình không có pháp bảo, không có linh sủng, không có hầu hạ trẻ con mà chỉ có kiếm Phá thiên.
Cũng là nói, ở góc độ của Bách Lý Bất Phàm bên cạnh Sư Vân Phong căn bản chẳng có con rùa nào, cũng chẳng có đứa bé trai nào hoá hình cả.
Sư Vân Phong chỉ nghe Quy Hải đáp rất nhanh, trong lòng cao hứng nói tiếp: “ Ta cũng nghĩ như vậy, đi cùng nhau. Tiểu Hải, nhìn chân mi cũng mỏi rồi, không bằng, ta ôm mi đi, sau khi quay về lại cùng mi luyện tập đi đứng.”
Quy Hải không để ý chỉ thuận miệng “ Ừ” một tiếng xã giao. Sư Vân Phong lại càng thêm vui vẻ, ôm tiểu Hải lên để cái mông nhỏ tiểu Hải đặt trên cánh tay mình, để Quy Hải dựa vào lòng mình, để bản thân tiếp nhận tất cả sức nặng của mai giáp Quy Hải.
Sư Vân Phong ôm vui vẻ, có chút không được hoàn mỹ cho lắm đó chính là mai giáp Quy Hải ẩn dưới da nên lúc ôm có hơi cứng, không mềm mại giống lúc nhìn.
Quy Hải thì lại thoải mái nằm trong lòng Sư Vân Phong, đem trọng lượng của mai rùa đều dựa trên người Sư Vân Phong. Tay phải ôm lấy sau cổ Sư Vân Phong, đầu thì gối vào trước cổ.
Quy Hải chưa bao giờ cảm nhận qua cảm giác hạnh phúc khi được ôm kiểu này, Sư Vân Phong có cơ thịt vừa chắc vừa đàn hồi, gối lên rất thoải mái. Được Sư Vân Phong ôm, tất cả điểm tựa đều được chú ý tới, giống như khi nằm trên giường vậy có thể thả lỏng hoàn toàn.
Bờ vai của Sư Vân Phong rộng, dáng người cao lớn, Quy Hải nằm trong lòng Sư Vân Phong, ánh mắt nhìn từ cao xuống, lại gối lên cổ Sư Vân Phong.
Cho dù trước giờ Quy Hải không hề có bố, cứ để hắn tuỳ hứng một lát đi, cảm giác bây giờ giống như được một người cha cao lớn ôm lấy vậy.
Hai tay Quy Hải ôm lấy cổ Sư Vân Phong, xác nhận với Sư Vân Phong: “ Hải nhãn ma quật là cái gì.”
Hai tay Sư Vân Phong ôm lấy Quy Hải, giải thích: “ Cửu diệu chi nhật, dương khí cực thịnh. Thế gian âm dương cân bằng, sau ngày này nếu như âm khí bắt đầu tăng thì đó chính là một hồi khai âm chi nhật ngàn năm mới có, Hải nhãn ma quật sẽ mở ra, phóng ra lượng lớn âm khí, hoà cùng với âm khí còn dư lại trong Ma vực.”
“ Ồ”. Quy Hải chỉ xác nhận cái Hải nhãn ma quật này chính là cái ở trong sách, phản diện nói cái gì thì không cần hiểu.
Được rồi, Quy Hải thừa nhận hắn nghe không hiểu.
Sau khi Sư Vân Phong ôm chắc Quy Hải, liền bắt đầu dùng ý niệm khống chế kiếm Phá thiên để phi hành. Còn dùng kiếm Phá thiên chém luồng gió sang hai bên để Quy Hải không bị gió lạnh thổi tới.
Cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ của Sư Vân Phong khiến cho Quy Hải thậm chí có cái cảm giác hạnh phúc kì diệu giống như bố hẹn con trai đi chơi vậy.
Dù sao cũng là đi du lịch, thì phải biết phương hướng chứ nhỉ? Thế là, Quy Hải tò mò hỏi: “ Chúng ta bây giờ đi đâu, ngươi biết Hải nhãn ma quật mở ở đâu không.”
Sư Vân Phong vẫn cứ mặt không biểu tình như thường, không biết nhục mà trả lời: “ Ta không biết.”
Quy Hải cực kì kinh ngạc: “ Hả?”
Ngay cả phản diện cũng không biết mà còn nói đưa mình đi, không phải là lấy cớ để ôm mình đấy chứ.
Sư Vân Phong ôm Quy Hải không hề lơi lỏng, vừa tiếp tục phi hành vừa nói với Quy Hải: “ Cửa Hải nhãn mà quật bị Vạn đồ Ma quân phái người thủ hộ rồi. Tuy rằng ta được giao trọng trách thủ hộ ma vực, nhưng chỉ có thể đi đến những nơi thường thường mà giết yêu thú, những nơi được bảo hộ nghiêm mật cũng không được đi. Ví dụ như nơi sản xuất tài nguyên của môn phái Vạn đồ, nơi vào của Hải nhãn ma quật, nơi ở của Như mộng Ma quân có lẽ đều ở bên trong.”
Quy Hải gật gật đầu, suy đoán này rất có khả năng.
Sư Vân Phong nói tiếp: “ Uy lực tự bạo của kì Hợp thể cùng yêu thú có lẽ có có thể nổ hết nơi mà không cho ta đi.”
Quy Hải bổ sung: “ Chỉ nổ nơi không cho ngươi đi? Như vậy có bị hoài nghi không?”
Sư Vân Phong cười nói: “ Tiểu Hải rất thông minh, đương nhiên không chỉ nổ những nơi không cho ta đi rồi, mỗi khu vực đều không thể bỏ qua, đặc biệt là những nơi quan trọng.”
“ Vậy Ngự Kiếm môn thì sao?” Quy Hải hỏi.
Lệnh cảnh giới tối cao, trên dưới Ngự Kiếm môn mỗi ngày đều phái người luân phiên tuần tra, chú ý mọi mặt, bất luận là nổ ở đâu đều có đệ tử phải chết. Nếu như không nổ, Ngự Kiếm môn đơn độc một mình chắc chắn sẽ bị hoài nghi và kiểm tra.
Những cái khác Sư Vân Phong không quản được, nhưng đối với đệ tử nhà mình, Sư Vân Phong đã nạp vào trong phạm vi bảo hộ của mình.
Những đệ tử đó của Ngự Kiếm môn đáng yêu như vậy, niềm nở hiến bao nhiêu thứ cho đám rùa con, Quy Hải cũng không muốn bọn họ bị sống sờ sờ nổ chết.
Sư Vân Phong mím mím môi, đuôi mắt khẽ hạ nói: “ Uy lực của kì Hợp thể tổ hợp với yêu thú cực kì lớn, bất luận nổ chỗ nào đều sẽ có đệ tử bị thương, Ngự Kiếm môn cũng không thể nằm ngoài.”
Quy Hải trầm mặc một lát, nhìn biểu tình của Sư Vân Phong, suy đoán: “ Bọn họ học kiếm với ngươi, ngươi không nỡ.”
Nói xong, Quy Hải sờ sờ chồi râu xanh xanh của Sư Vân Phong, trong chớp mắt, hắn cảm thấy phản diện có chút già đi.
Làm môn chủ rồi, đạt đến cơ hội gần Ma quân hơn, vì báo thù mà hại đệ tử của mình.
Quy Hải có chút không nỡ.
Đồng thời, Quy Hải có chút lo lắng nhỏ.
Vô luận phản diện bây giờ có yêu thương bản thân mình đến đâu, nhưng, nếu như kế hoạch báo thù của mình và Sư Vân Phong bị lật tẩy, hoặc không chu toàn, như vậy liệu mình có bị ám toán không.
Quy Hải chỉ đành phán đoán, trong lòng Sư Vân Phong phục thù là việc quan trọng hơn.
Cho nên, Quy Hải cảm thấy, mình cũng cần phải chuẩn bị trước mới được.
Sư Vân Phong không có phản bác, chỉ ôm Quy Hải chặt hơn, nhắm mắt lại nói: “ Tiểu Hải, cảm ơn mi, ta biết nổ chỗ nào tốt nhất.”
“ Ở đâu?”
“ Mộ kiếm” Sư Vân Phong trầm tư một lát lại nói: “ Mộ kiếm là nơi Ngự Kiếm môn an táng các đời mộ chủ và trưởng lão, cách xa tổng đàn Ngự Kiếm môn, có rất ít đệ tử đến đó. Không cần sắp xếp đám đệ tử đi chết, nhưng đả kích đối với Ngự Kiếm môn càng lớn hơn.”
Quy Hải gật gật đầu, đối với Sư Vân Phong mà nói thì nổ chết người chết vẫn tốt hơn một chút so với nổ chết người sống.
Nhưng vừa nghĩ tới phản diện muốn báo thù đám Ma quân kia, Quy Hải cực kì tò mò về lai lịch và thực lực của phản diện, bây giờ nghĩ tới bèn hỏi: “ Đại Phong, bọn họ đều nói ngươi là kì Nguyên anh, nhưng ngươi lại có thể diệt yêu thú và ma tu kì Hợp thể, như vậy là sao?”