Sư Vân Phong vẫn còn phân vân, chỉ nhanh chóng mặc áo ngoài, không nói sẽ dẫn Quy Hải cùng đi cũng không nói là sẽ không dẫn.
Quy Hải liếc nhìn cảnh tượng đang đấu tranh kịch liệt, ngồi dậy, nhìn động tác mặc áo ngoài của Sư Vân Phong, ngữ khí nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã nói, sẽ không bao giờ bỏ lại ta.”
Sư Vân Phong nghe xong, vội vàng an ủi Quy Hải, nói: “ Không phải, thực lực của hắn ngang ta, nhưng hắn có đồng bọn. Hôm đó xem thì thấy ngoại trừ hắn còn có hai người nữa. Mi ở đây an toàn ta mới yên tâm.”
“ Sợ cái gì, ta có mai giáp, ta bảo hộ ngươi.” Quy Hải tự hào nói: “ Hay là, ngươi sẽ thua.”
Sư Vân Phong sao có thể thua kém trước mặt bé rùa thân yêu được, sửa miệng nói: “ Thời tiết cũng không tốt, sấm vang chớp giật, gió biển thổi rất mạnh không có thoải mái như ở đây.”
Quy Hải liếc mắt xem thường Sư Vân Phong, đối với người tu đạo mà nói, vấn đề thời tiết cơ bản chẳng là vấn đề gì. Cái chân nhỏ của Quy Hải duỗi về phía Sư Vân Phong, giọng non nớt chỉ đạo: “ Giày tất của ta đâu?”
Lúc Quy Hải ngủ, Sư Vân Phong len lén bỏ tất và giày Quy Hải cất đi, thậm chí có làm gì khác không Quy Hải cũng không biết.
Cái chân nhỏ trắng mập đặt trước mặt Sư Vân Phong, Sư Vân Phong không nhịn được đưa mắt nhìn tới bàn chân nhỏ mập của Quy Hải. Nhìn cái chân trắng trắng tròn tròn đó, Sư Vân Phong nghĩ nửa giây, rốt cục lấy giày tất từ trong tay áo ra, ngồi cạnh Quy Hải, ôm Quy Hải nho nhỏ đặt lên chân mình để xỏ tất cho hắn.
Quy Hải ngẩng đầu, xuyên qua tóc Sư Vân Phong nhìn lên bầu trời sao trên đỉnh đầu. Chỉ thấy cảnh tượng dưới màn sao vẫn là một mảnh hỗn loạn, sóng biển cuộn trào, ánh đao, ánh kiếm, ánh chớp đan xen mộng ảo, bóng người xẹt qua nhanh tới mức không nhìn thấy tung tích. Rõ ràng Tề A Hổ và Bách Lý Bất Phàm vẫn ở bên ngoài chiến đấu kịch liệt, cũng không biết tình hình chiến đấu thế nào rồi.
Lúc này, Sư Vân Phong vẫn chậm rãi giúp Quy Hải xỏ tất, tốc độ ngược lại hoàn toàn so với tốc độ y tự mặc quần áo cho mình.
“ Động tác của ngươi quá chậm.” Quy Hải nói: “ Có kịp qua đó không vậy?”
Sư Vân Phong nghe vậy, động tác xỏ tất giúp Quy Hải đột nhiên dừng lại, miệng tất xỏ nhầm vào gót chân Quy Hải.
Quy Hải: “……”
Sư Vân Phong vẫn chậm rãi từ từ lộn tất lại, lần nữa xỏ lên, nói: “ Không sao, Tề A Hổ trải qua chỉ điểm của ta, song đao ta cho là pháp khí nổi tiếng của Huyết ma lão tổ, có lẽ có thể ứng phó một lúc. Không cần gấp.”
Quy Hải nói: “ Không phải ngươi nói đối phương khả năng có đồng bọn sao? Chậm như vậy, ta tự mình đến.”
Đó chính là bản người thật của bác tác giả đó, lại còn có thể nhìn thấy nam chính và phản diện trong sách quyết đấu, đối với Quy Hải tên mọt truyện mê truyện đã bao lâu nay thì lực hấp dẫ vô cùng lớn. Phản diện nãy không phải gấp lắm sao, vừa thấy Bách Lý Bất Phàm thi triển kiếm thuật đã lập tức dậy muốn đi mài dũa, sao giờ lại chậm chạp vậy.
“Không sao, Vạn đồ ma quân để lại không ít người, hắn có đồng bọn, chúng ta cũng có trợ thủ. Mà bọn họ đến vừa hay, kết hợp với loạn động của tổ hợp yêu thú cũng đã có lí do.” Sư Vân Phong nói xong câu này, nhìn Quy Hải vẫn còn ngẩng đầu nhìn màn sao, cũng ngẩng đầu theo Quy Hải, thuận theo ánh mắt Quy Hải, bắt được bóng dáng của Tề A Hổ.
Sư Vân Phong lặng lẽ liếc cái dáng người to con như ngọn núi và bộ râu chiếm hơn nửa mặt của Tề A Hổ, âm thầm so sánh với dáng người của kiếm tu râu rậm trước đó giảng giải kết cấu cơ thể người cho Quy Hải, lặng lẽ đóng lại cảnh tượng cấm địa trên màn sao, lặng lẽ gia tăng một chút tốc độ xỏ tất cho Quy Hải.
Quy Hải thì thúc giục Sư Vân Phong, lại phân phó cho y làm tốt chuẩn bị, thành công gọi lại tâm tình đang lặng lẽ xuống dốc của Sư Vân Phong.
Tuy rằng muốn xem nhưng tính mạng Sư Vân Phong cũng phải ra sức bảo vệ, dù sao thì nó cũng liên kết với tính mạng của mình.
Vất vả mãi Sư Vân Phong mới giúp Quy Hải chỉnh lí xong quần áo, đặt ngọc tị thuỷ vào tay Quy Hải, hai tay ôm lấy Quy Hải, đi ra khỏi long cung. Bay tới nơi cần đến.
Ngọc tị thuỷ ở trong tay, cho dù có mưa gió bão bùng, gió giục mây vần, nhưng Quy Hải không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn có chút ấm áp, bởi vì phản diện mở ra linh khí, bao Quy Hải ở trong để Quy Hải không chịu ảnh hưởng của gió mưa.
Quy Hải ôm lấy cổ Sư Vân Phong, cái mông ngồi trên tay Sư Vân Phong, mai giáp vẫn cảm nhận được độ ấm áp cánh tay Sư Vân Phong ôm lấy mình, bèn hỏi: “ Đại Phong, lúc ngươi dùng kiếm, còn có thể ôm ta như thế này không?”
Sư Vân Phong ôm chặt Quy Hải thêm một chút, đáp lời: “ Ngự kiếm do tâm, kẻ mới học cần hai tay niệm kiếm quyết, ta không cần. Lúc đó nếu niệm kiếm quyết cũng chỉ là làm dáng, hoặc là lúc phát ra công kích mạnh nhất của ta mới dùng tới. Tề A Hổ có thể cuốn lấy đối thủ lâu như vậy, thấy rõ đối phương tuy kiếm thuật tốt, nhưng tu vi không vượt qua hắn, ta không cần thiết phải động đến kiếm quyết.”
Trong lúc nói chuyện đã đến nơi cần đến.
Trên mặt biển phát hiện ra vệt màu máu trên cao của song đao, Tề A Hổ tay không tấc sắt bị thanh niên áo trắng đuổi giết. Hắn vừa phát hiện ra Sư Vân Phong, cực kì kinh hỉ, lập tức cầu cứu Sư Vân Phong.
Sư Vân Phong nhẹ gật đầu với Tề A Hổ, khoé miệng khẽ động, nói: “ Tiểu Hải, nhìn hắn, thể hình tuy lớn nhưng không có quan hệ gì với thực lực.”
Thân hình Sư Vân Phong cao ráo đẹp đẽ, tuy có cơ bắp nhưng đích thực không thể cuồn cuộn như Tề A Hổ, râu cũng không khoa trương như vậy.
“ Ừ.” Quy Hải nghe không rõ lắm, tuỳ tiện đáp một tiếng, nỗ lực quay đầu nhìn về phía sau Tề A Hổ, nỗ lực tìm kiếm thân ảnh Bách Lý Bất Phàm.
Sắp rồi.
Trong lúc mưa gió bão bùng, sét giật chớp rền, một bóng dáng áo trắng lướt qua. Một bóng áo trắng xé ngang màn đêm, ánh trắng chớp qua khiến Quy Hải nhìn thấy rõ khuôn mặt Bách Lý Bất Phàm.
Quy Hải kinh ngạc phát hiện, lúc này Bách Lý Bất Phàm mở to miệng, cả khuôn mặt ngốc nga ngốc nghếch, giống như bị sét đánh đến ngốc, dừng ở giữa trời, kém chút rơi xuống biển.
Bách Lý Bất Phàm há hốc mồm.
Nếu như, lại lần nữa gặp lại nam thần từng thầm mến, lại thấy y ôm lấy một đứa bé, bên cạnh lại không có ai, trực giác của ngươi sẽ nghĩ họ có mối quan hệ gì?
Nếu như là thời hiện đại còn có thể là đoán con của bạn, con của chị gái, cháu con cậu con chú vân vân. Nhưng mà, Bách Lý Bất Phàm và Sư Vân Phong từng là sư huynh đệ, biết rõ Sư Vân Phong không hề có thân thích.
Hắn nghĩ không ra, sống lại một đời Sư Vân Phong đã có con rồi sao?
Nếu như không phải con ruột, sao lại cứ ôm trong lòng, lại còn ôm chặt như thế.
Nhưng mà, cho dù Bách Lý Bất Phàm có há hốc mồm nhưng kiếm thế của hắn không hề ngừng, thậm chí gia tăng thêm một chút, hắn vẫn còn nhớ ước nguyện ban đầu của mình.
Kiếm khí ùn ùn kéo đến xen lẫn từng lớp sóng biển, còn mang theo sấm chớp màu ánh tím, cuồn cuộn kéo đến chỗ Sư Vân Phong! Sư Vân Phong ôm chặt Quy Hải, khí thế mở ra, mày kiếm khẽ nhăn, mặt mày nghiêm trọng. Kiếm Phá thiên đã sớm gọi ra, Sư Vân Phong dùng kiếm Phá thiên quét ngang một cái! Đem tất cả công kích của Bách Lý Bất Phàm quét xuống dưới biển.
Chỉ nghe thấy ngữ khí khiêu khích của Bách Lý Bất Phàm, ánh mắt coi thường nói với Sư Vân Phong: “ Cứ tưởng rằng trợ thủ như thế nào, cũng chỉ đến như vậy!”
Sư Vân Phong lại khen, nói: “Tận dụng hoàn cảnh, dung hợp hoàn cảnh và kiếm khí của mình, đích thực là kiếm hay.”
Sư Vân Phong nói vậy, cũng học dáng vẻ Bách Lý Bất Phàm, thử nghiệm một chút kiếm khí của mình, gợi lên sóng biển, dẫn đến sấm chớp trên bầu trời, phát ra công kích tới Bách Lý Bất Phàm.
Năng lực học tập của Sư Vân Phong cực kì mạnh, chỉ thử vài lần đã thành công. Ăn miếng trả miếng đánh cho Bách Lý Bất Phàm không kịp tránh né, đốt bộ quần áo trắng của Bách Lý Bất Phàm cháy đen, lại còn đánh hắn rơi vào trong sóng biển.
Tề A Hổ thấy Bách Lý Bất Phàm bị Sư Vân Phong đánh như vậy, nhặt song đao lên, đứng bên cạnh hò hét cổ vũ trợ uy: “ Đa tạ môn chủ ra tay cứu trợ! Tên tiểu tử tu tiên này ức hiếp người quá đáng! Xem mi còn dám kiêu ngạo không! Dám không đáp lời ta hả!” Nói xong, Tề A Hổ lại nói với Sư Vân Phong: “ Môn chủ, đệ tử của chúng ta đều bị thủ đoạn của hắn làm hôn mê hết rồi.”
“ Ừ, ta đã biết.” Sư Vân Phong đáp một tiếng, ôm lấy Quy Hải, nhìn chỗ sóng biển Bách Lý Bất Phàm bị đánh rớt xuống.
Thuộc tính M (
thích bị ngược đãi) của Bách Lý Bất Phàm hoàn toàn mở ra, rất nhanh liền chui ra từ sóng biển, xuất kiếm tiếp tục dùng chiêu khác đối kháng với Sư Vân Phong.
Nhưng mà, lúc này dù cho Bách Lý Bất Phàm cũng là kì Nguyên anh, nhưng thực lực của hắn vẫn không cao bằng Sư Vân Phong. Sư Vân Phong nhẹ nhàng đối phó, vừa học vừa chơi, mặc dù luôn đánh vào chỗ hiểm yếu của Bách Lý Bất Phàm nhưng lại cực kì thưởng thức cách dùng kiếm chiêu mới mẻ của hắn cho nên thủ hạ lưu tình, chỉ dẫn sấm sét và kiếm khí công kích hắn, lấy sóng biển đập hắn, chơi đùa hắn trong lòng bàn tay, nhìn Bách Lý Bất Phàm còn có thể xuất ra chiêu số nào không chứ không thực sự muốn chiêu chiêu giết chết hắn.
Sư Vân Phong nhẹ nhàng học trộm kiếm chiêu mới, tâm tình cực kì vui vẻ. Sau đó Quy Hải đột nhiên có chút áp lực lớn như núi.
Bởi vì, mỗi lần Bách Lý Bất Phàm bị phản diện đánh ngã, Quy Hải đều nhận được ánh mắt phức tạp trong đó có sự thương yêu, tuyệt vọng lại mang theo sự bất cam của Bách Lý Bất Phàm hướng về đây. Cho dù lúc Bách Lý Bất Phàm bị phản diện đánh vào trong biển, cả người ngập trong nước nhưng ánh mắt phức tạp đó vẫn như hình với bóng khiến Quy Hải thấy sau lưng hơi lành lạnh.
Sư Vân Phong chơi rất vui vẻ, nói với Quy Hải: “ Tên kiếm tiên này có rất nhiều phương pháp mới mẻ đối với kiếm đạo, có những phương pháp ta đã từng nghĩ tới nhưng chưa từng thực hiện đều sử dụng tới, là một thiên tài. Hôm nay không giết hắn, hi vọng hắn sẽ trở thành một đối thủ có thực lực tốt.”
Trong lòng Quy Hải biết, Bách Lý Bất Phàm chỉ lĩnh ngộ những kiếm chiêu mà sau này Sư Vân Phong lĩnh ngộ để mài giũa Sư Vân Phong bây giờ mà thôi. Căn bản không phải Bách Lý Bất Phàm tự mình sáng tạo.
Trong sách, Bách Lý Bất Phàm vốn không thích kiếm đạo, mà thích thu thập các loại pháp bảo, là một tay tầm bảo. Nhưng, sau khi gặp gỡ Sư Vân Phong, mới yêu thích kiếm đạo, yêu thích phong phạm bá khí của Sư Vân Phong lúc dùng kiếm chém giết.
Khi nhìn thấy bác tác giả Bách Lý Bất Phàm bị đánh đến mắt mũi bầm dập, Quy Hải không nỡ nhìn nữa, quay đầu lại ôm lấy Sư Vân Phong, giấu đầu ở hõm vai Sư Vân Phong nói: “ Đại Phong, đã đánh xong chưa, ta ngủ dậy còn chưa ăn thịt, ta đói rồi.”
“ Được rồi, hắn cũng không còn chiêu mới nào nữa, chúng ta quay về bón thịt cho mi.” Nhìn thấy Bách Lý Bất Phàm lần nữa bị đánh rơi vào trong đáy biển, Sư Vân Phong thu lại kiếm Phá thiên, nhẹ nhàng gãi gãi lưng Quy Hải chuẩn bị quay về.
Bách Lý Bất Phàm nhô đầu ra từ dưới biển, hạt mưa lớn bằng hạt đậu nện vào cái trán bị đốt cháy đen sì của hắn, trông vô cùng thảm hại. Bách Lý Bất Phàm vẫn hoàn toàn không có cảm giác, nhìn phương hướng mà Sư Vân Phong rời đi, lớn tiếng hét: “ Đừng đi! Hôm nay ta bại dưới tay ngươi, cũng là do bị tu vi áp chế, luận kiếm chiêu, ngươi không thắng ta! Ta không phục! Ta là Bách Lý Bất Phàm, là đệ tử dưới trướng của Thuỷ kính chân nhân Triều thiên tông, ngươi báo lại họ tên, năm mươi năm sau chúng ta tái đấu!”
Quy Hải sạch sẽ ngồi trên cánh tay Sư Vân Phong, nhìn Bách Lý Bất Phàm vì để lưu lại ấn tượng sâu đậm cho Sư Vân Phong mà nghiên cứu kiếm thuật kĩ càng vẫn bị đánh thành như vậy, ngữ khí lại kiêu căng như thế, cảm thấy hắn cũng cực kì liều.
Sư Vân Phong lại là người tiếc kẻ tài, lúc này mới đáp: “ Ta họ Sư, tên Vân Phong. Khách khanh trưởng lão của Ngự Kiếm môn. Năm mươi năm sau ngươi có thể đến tìm ta mài dũa kiếm thuật.
Giọng Sư Vân Phong vừa hạ, trong không trung truyền đến âm thanh cực đại, thậm trí át luôn cả tiếng sấm chớp.
Đó là giọng phẫn nộ của một lão giả: “ Là ngươi đánh đồ đệ ta thành như vậy?”
Khi giọng lão giả truyền tới, cả thế giới như ngừng lại, hạt mưa ngưng lại trên đám mây đen không dám rơi xuống, ngay cả sóng biển cũng không dám xô bờ.
Người chưa tới mà áp lực đã tới.
Kì Đại thừa đỉnh phong.
Thân ở bên ngoài, đều là lĩnh vực.
Sư Vân Phong ôm chặt Quy Hải, phân phó Tề A Hổ đang xem ở một bên, nói: “ Mau, chỗ này có ta lo, ngươi mau đi thông tri cho người Vạn đồ tông qua đây.”
“ Môn chủ, ngài cẩn thận! Ta lập tức gọi người qua đây!” Tề A Hổ nhận lệnh, hai chân run run, lập tức lặn xuống biển tránh đi.