Sắc trời tối đen.
Vô hạn tối đen, duỗi tay ra không nhìn thấy năm ngón tay.
Nhưng trận đấu giữa các tu hành giả từ trước tới giờ không dựa vào mắt thường, mà chỉ dùng linh thức đi cảm nhận.
Vật đổi sao dời, linh khí giữa trời và đất bạo loạn, từng đám mây đen ngưng tụ lại phía trên tổng đàn Vạn Đồ tông, từng đám linh khí bạo ngược cũng đang điên cuồng chui vào trong những đám mây đen, hóa thành từng tia sét màu tím, xung động ở trong mây. Mỗi tu hành giả ở trong trận đều có thể cảm nhận được trên những đám mây kia đang chuẩn bị cái gì!
Vốn dĩ Vạn Đồ Ma quân nhẹ nhàng phất quạt Vạn Đồ, chèn ép cho các Tiên tu ào ào tháo chạy. Lúc này cảm nhận được đất trời biến hóa, cũng không khỏi ngưng thần lại, dùng linh thức đi thăm dò xung quanh.
“ Mây đen áp đỉnh, mưa như trút nước, chuẩn bị sấm chớp….. Y rốt cuộc cũng tấn cấp rồi.” Thủy Kính Chân nhân không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên phía bầu trời.
Ngay lúc Thủy Kính Chân nhân không chú ý, đại trận của các Tiên tu kì Hợp thể lập tức bị kiếm khí của Vạn Đồ Ma quân kích sát! Thủy Kính Chân nhân không dám phân tâm nữa, phân phó mọi người toàn tâm toàn lực đối phó Vạn Đồ Ma quân, phát huy tốt nhất thực lực của đại trận Tiên tu. Thủy Kính Chân Nhân cũng dùng hết sức lực của mình, không thăm dò là vị Ma tu nào tấn cấp nữa.
Tuy nhiên, bất luận là Thủy Kính Chân nhân có tập trung chú ý đến đâu đi chăng nữa, xuất ra hết toàn lực ra sao thì vẫn cứ bị Vạn Đồ Ma quân nắm chắc tiết tấu chiến đấu. Luận thực lực, Tiên tu bên này ngoại trừ Thủy Kính Chân nhân là kì Đại thừa đỉnh phong ra thì còn lại hơn ba trăm Tiên tu kia đều là kì Hợp thể; Như vậy sao có thể đối kháng được với công kích hình Kiếm tu của tám mươi kẻ kì Đại thừa sơ cấp trong trận Vạn Đồ kiếm chứ? Vạn Đồ Ma quân vốn dĩ thực lực không hề tầm thường, lại thêm thủ hạ của Vạn Đồ Ma quân cũng lần lượt đến giúp đỡ, thấy rõ tình thế nghiêng về một bên!
Tình hình chiến đấu hai bên vô cùng ác liệt, kiếm trận của các Tiên tu hầu như không ngăn nổi công kích, lúc không còn che chắn được cho Sư Vân Phong nữa thì y cũng đã chuẩn bị xong, không cần hấp thu linh khí thiên địa nữa.
Kì Nguyên Anh – kì Phân Thần – kì Hợp thể – kì Đại Thừa! Sư Vân Phong hoàn toàn dựa vào linh khí trong cơ thể, áp súc, ngưng tụ, trong chớp mắt hoàn thành việc thăng lên ba cấp!
Nhảy ba cấp! Tốc độ mà bao nhiêu Ma tu hằng mong ước, mà Sư Vân Phong bây giờ còn chưa đến hai mươi tuổi!
Tại sao y lại có thể nhảy ba cấp vượt bậc vậy? Đó là bởi vì, Sư Vân Phong vẫn luôn ép thực lực không cho mình tấn cấp.
Mà y ép việc tấn cấp chính là vì chờ đợi thời khắc này!
Ma tu dựa vào tu luyện linh khí trời đất. Cầu xin thanh thiên bạch nhật, cướp đoạt tài nguyên của thế giới lấy làm của bản thân, dẫn theo đến thế giới sau khi phi thăng, khiến cho thiên đạo không vui. Cho nên, mỗi một cấp thiên đạo đều sẽ giáng trừng phạt, thăng một lần thì giáng chín đạo lôi kiếp, ý đồ đánh chết tu giả, thu hồi linh khí!
Sư Vân Phong nhảy một lúc ba cấp, lúc này, hai mươi bảy đạo lôi kiếp chuẩn bị đã lâu kia ào ào xông tới, sấm sét rất nhanh, chúng thô to ác liệt, đạo thiên lôi đầu tiên to giống như miệng bát, đạo cuối cùng thô to giống như đường hầm dưới đất vậy! Hai mươi bảy đạo thiên lôi, cái sau thô hơn cái trước, cái sau lợi hại hơn cái trước, cái sau kinh khủng hơn cái trước!
Sư Vân Phong không thèm liếc nhìn, đã bắt đầu dẫn động thiên lôi, bay lên xông vào trong trận đấu, hô với Thủy Kính Chân nhân: “ Giữ chắc hắn ta!”
Thủy Kính Chân nhân nghe vậy, lập tức dựa theo kế hoạch đã thương lượng trước đó, hơn một ngàn thanh phi kiếm đồng loạt xuất kích, đồng thời cũng thay đổi trận pháp, vây Vạn Đồ Ma quân ở trong đó!
Ba trăm Tiên tu kì Hợp thể tạo thành trận pháp chỉ đủ ngăn Vạn Đồ Ma quân một giây. Nhưng chỉ cần một giây này là đủ.
Một giây, đối với phàm nhân mà nói là rất ngắn ngủi. Nhưng đối với tu giả mà nói nó đã là rất dài.
Sư Vân Phong, chính là một kiếm tu có tốc độ của thần! Quy Hải cũng đã thấy qua, Sư Vân Phong có thể trong chớp mắt lột vỏ, cắt thái hết tất cả đồ ăn trên bàn. Một giây này, Sư Vân Phong có thể hoàn thành rất nhiều việc khác.
Vạn Đồ Ma quân lần đầu tiên bị cố định lại như vậy, mắt thấy Sư Vân Phong đang bay tới, tập trung tất cả các linh thức, bảy mươi hai đạo kiếm khí lần lượt đón từng đạo, tất cả không chạm đến mi tâm của Vạn Đồ Ma quân, nhưng làm cho thức hải của hắn quay cuồng! Cho dù có tránh thoát được đại trận Tiên tu, thì cũng đau đầu hoa mắt, nhất thời không kịp phản ứng.
Cao thủ đối chiến, một giây không thể làm ra phản ứng như vậy, chính là vết thương chí mệnh!
Lúc Sư Vân Phong vừa phát ra bảy mươi hai đạo kiếm khí, hai mươi bảy đạo thiên lôi cũng như có hẹn mà đồng loạt đánh tới! Sư Vân phong cơ trí vây quanh Vạn Đồ Ma quân, muỗn dẫn những đạo thiên lôi muốn truy sát y tất cả đều đánh lên người Vạn Đồ Ma quân!
Nhưng mà, Vạn Đồ Ma quân thân kinh bách chiến, tuy rằng thời khắc này bị vây khốn nhưng há có thể ngồi đó chờ chết?
Cho dù trước đó, hai mươi năm đạo thiên lôi đều chính xác đánh trên người Vạn Đồ Ma quân, Sư Vân Phong không chịu chút tổn thương nào, tuy nhiên khi đạo thiên lôi thứ hai mươi sáu giáng xuống, Vạn Đồ Ma quân cuối cùng cũng sống lại, coi thường thân thể bị thiên lôi đánh cho tơi tả kia, khẽ phất quạt Vạn Đồ, phát ra kiếm khí cường liệt, dẫn theo gió to, quét Sư Vân Phong vào trong đạo thiên lôi tím to như đường hầm kia!
Kiếm khí quá mạnh, Sư Vân Phong bị hủy dung, quần áo rách nát; Lúc này lại bị quét vào trong thiên lôi, cơ hồ không có cơ hội chạy trốn.
Có thể đấu một trận với Vạn Đồ Ma quân, Sư Vân Phong cảm thấy chết cũng không tiếc.
Y đã cố hết sức.
Lúc lâm trung, trong đầu lần lượt hiện lên những hình ảnh, y nhớ tới biểu tình tôn kính y của các đệ tử Ngự kiếm môn, nhớ tới lúc kiếm Phá Thiên còn chưa luyện thành, nhớ tới gương mặt tươi cười mặc giá y của nương thân trước khi tạm biệt, nhớ tới – gương mặt say ngủ của tiểu Hải nhà y.
Nếu như có thể quay lại, chắc tiểu Hải cũng đã trưởng thành rồi.
Thật muốn nhìn lúc tiểu Hải lớn là như thế nào.
Vốn dĩ cảm thấy chết cũng không đáng tiếc, lúc này Sư Vân Phong hối hận vô cùng.
Sư Vân Phong nhắm mắt lại chờ thiên lôi đánh xuống, bên tai lại vô cùng an tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy được bất kì sự đau đớn nào.
Nhưng, linh khí bạo loạn xung quanh cũng được xoa dịu, tất cả đều bị chôn vùi trong sự yên lặng.
Vừa mở mắt, Sư Vân Phong bỗng phát hiện, Quy Hải mà lòng y đang tưởng nhớ, đã dùng nguyên hình rùa của mình chìm vào biển sâu. Sư Vân Phong nhạy bén chú ý tới, trên mai rùa của Quy Hải đã bị nứt ra, máu đỏ tươi rơi khắp trời!
Quy Hải vốn dĩ đang an giấc, cả người nằm trên giường trọng thủy, vô cùng thoải mái. Thức ăn bị nhồi nhét vào dạ dày Quy Hải cũng đã bị tiêu hóa hấp thu hết, chuyển hóa năng lượng vào mai rùa khiến cho nó lớn, cứng hơn và dày hơn.
Tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên như vậy, ngay cả bản thân mình tự bay lơ lửng lên hắn cũng không phát giác.
Thời khắc mà Quy Hải biến mất trước mặt A Sơn, đầu Quy Hải giống như bị ai đó lấy búa gõ coong coong vậy, cả thế giới đều đang đảo lộn!
Mở mắt lần nữa, gió biển gào thét, mưa gió vần vũ. Màu sắc hôn ám của bầu trời, mặt biển lại chiếu ra từng tia sáng trong vắt. Quy Hải phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá ngầm màu xanh nhạt đầy rêu. Mà đối diện hắn, đứng một bạch y nam tử.
Ngẩng đầu lên nhìn, chính là Bách Lý Bất Phàm.
Cả khuôn mặt Bách Lý Bất Phàm đều là râu, đầu tóc như tổ quạ, đang chăm chú nhìn vạn dặm ngoài kia tình hình trên tổng đàn của Vạn Đồ tông.
Mà Quy Hải vừa tỉnh lại, vẫn còn đang mê man, bản thân mình rõ ràng được phản diện ru ngủ, vẫn đang ở trong long cung thần bí kia, sao bây giờ lại nằm trên tảng đá ngầm này, lẽ nào Bách Lý Bất Phàm thần thông quảng đại, tiến nhập long cung trộm mình ra?
Dù sao thì phản diện chắc chắn sẽ không đưa mình cho Bách Lý Bất Phàm.
Quy Hải muốn bò dậy thì lại phát hiện mình không động đậy được. Mở miệng định nói chuyện cũng như vậy, há miệng ra cũng làmkhông nổi.
Cho dù uy áp của Vạn Đồ Ma quân cũng chưa từng khiến cho Quy Hải động cũng không động được như thế này, bây giờ Quy Hải có một loại cảm giác kinh khủng. Bách Lý Bất Phàm dùng thủ đoạn gì mà khiến hắn bị như vậy?
Bách Lý Bất Phàm chỉ cúi đầu liếc Quy Hải một cái rồi không nhìn nữa, chỉ tiếp tục nhìn Sư Vân Phong ở vạn dặm ngoài kia, mở miệng nói: “ Thì ra là ngươi. Ta còn tưởng đó là hài tử của y!”
Quy Hải ý đồ vận chuyển linh khí, điều động Hồng Thiên Lĩnh trên đầu để giải thoát tình trạng hiện giờ, đáng tiếc một tia linh khí cũng không thể điều động được. Không biết Bách Lý Bất Phàm đã làm cái gì, Quy Hải lòng như lửa đốt.
Bây giờ, Quy Hải có thể thập phần khẳng định, Bách Lý Bất Phàm cũng xuyên không giống hắn.
Đột nhiên, linh khí của Quy Hải không còn bị không chế toàn lực xuất ra, nhanh chóng vận chuyển trên mai rùa! Linh khí dồi dào xông tới, cơ hồ muốn rút hết tất cả linh khi trong đan điền của Quy Hải.
Rút hết toàn bộ, chỉ để hình thành một tấm lưới bảo hộ ngũ hành có tác dụng phòng ngự lợi hại nhất. Lưới phòng hộ bảy sắc sặc sỡ bao phủ trên lưng Quy Hải, ánh sáng chói lọi.
Giống như thân thể đột nhiên rút không còn một giọt máu, đầu Quy Hải vựng đi, nội tạng ngừng làm việc, chân tay mềm oặt, lại không thể động đậy, chỉ có thể yếu ớt thở.
Quy Hải yếu ớt hỏi: “ Ngươi….. đã làm cái gì?”
Bách Lý Bất Phàm cuối cùng cũng chịu nhìn Quy Hải, chạm rì rì nói: “ Chính là ngôn ước. Ngươi cho rằng tất cả bí kíp ta truyền cho ngươi đều là thật sao? Cho rằng ước định giữa ta và ngươi chỉ có tầng bề ngoài thôi sao? Sao lại có thể. Ngoan ngoãn mà hưởng thụ thời gian ta để cho ngươi ở với Sư Vân Phong đi! Độc giả thân mến, sứ mệnh của ngươi chỉ đến đây thôi.”
Bách Lý Bất Phàm nói xong, mang theo nụ cười đôn hậu chất phác, tự tay ném Quy Hải lên không trung. Tốc độ của Quy Hải còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng, một lát sau đã xông tới phía của Sư Vân Phong! Mây đen bốn phía, sấm vang chớp giật, một đạo thiên lôi màu tím lóa mắt xé dọc bầu trời, đánh lên trên người Quy Hải, Quy Hải vẫn chưa kịp hiểu gì.
Trước giờ chưa từng chịu đựng sự đau đớn như vậy, mai rùa bị nứt toác, máu huyết đầy tay.
Đúng là….. tên tác giả đáng ghét, khiến hắn nằm cũng trúng đạn.
Chẳng trách, trứng màu ai tranh cũng được, hóa ra tác dụng của nó là chắn đạn……
Quy Hải cuối cùng không nhịn được mắng một câu, rồi đau đến ngất đi.
Sư Vân Phong ở phía xa nhìn thấy Quy Hải, thân thể nhanh chóng đi qua, trong thức hải một mảnh trống rỗng ngay cả kêu gọi cũng không phát ra được.
Y mất tiếng rồi.
Sau đó, đạo thiên lôi thứ hai mươi bảy không có vì thế mà dừng lại, bổ xuống chỗ Sư Vân Phong. Sư Vân Phong cố gắng trốn tránh, cuối cùng cũng bị bổ ngã.
Như vậy vẫn chưa dừng lại, đạo thiên lôi thứ hai mươi bảy bổ trực tiếp xuống tổng đàn Vạn Đồ tông. Cả tổng đàn nứt toác, núi đá bay loạn, máu thịt phun ra, nước biển cuộn bay lên tận trời.
Uy lực của đạo thiên lôi cuối cùng thế mà không chỉ đánh Sư Vân Phong mà còn đánh luôn tổng đàn? Cơ hồ đánh cho Ma vực ra làm hai nửa! Biển cũng bị phân ra thành hai phần, loạn lưu trong vũ trụ đều bắt đầu tập kích.
Theo lẽ thường, lôi kiếp tấn cấp kì Đại thừa của Ma tu sẽ không lợi hại như vậy. Xem, Cửu đại Ma quân kia chẳng phải cũng đều tấn cấp lên kì Đại thừa sao? Ma vực vẫn bình yên vô sự.
Song, Sư Vân Phong cũng không phải một Ma tu thông thường.
Nương thân của y nuốt Huyền Linh Kim đan, rồi lại chịu uy lực của Huyền Linh Kim đan mà đành phải sinh ra Sư Vân Phong, đem một nửa lính khí của Huyền Linh Kim đan truyền cho y; Nhưng bản thân nàng cũng không chịu đựng nổi, do là phân thần của Mê Mộng Ma quân, thăng cấp cũng không thể thăng quá bản thể, uy lực của Kim đan chỉ có thể khiến bản thân tự bạo, cuối cùng cũng tự bạo. Mà Sư Vân Phong vừa sinh ra, đã là kì Nguyên anh, nhưng Huyền Linh Kim đan tập trung linh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, cướp đoạt linh khí quá nhiều, ngay cả thiên đạo cũng bất dung nó. Kẻ lợi dụng Huyền Linh Kim đan để tấn cấp, phải chịu sự trừng phạt lớn nhất của thiên kiếp.
Thiên lôi trực tiếp bổ Ma vực ra làm hai nửa.
Đã chịu qua thiên lôi như vậy mà vẫn có thể sống sót thì thiên đạo mới bỏ qua cho.
Càn khôn nghịch chuyển, nhật nguyệt đảo điên, trời đất tối đen, Sư Vân Phong cùng đạo thiên lôi cuối cùng cọ xát qua, thức hải cũng hôn mê.
Sư Vân Phong để lại ý thức cuối cùng, cảm thụ bản thân bị loạn lưu trong không gian đánh vào, xung quanh cơ thể đều là tinh thạch vỡ nát trong không khí. Sư Vân Phong muốn bay lên trước, ôm lấy Quy Hải, nhưng lại chỉ trơ mắt ra nhìn Quy Hải dần dần bị chìm xuống cách y càng ngày càng xa, ánh mắt đăm đăm nhìn lỗ hổng thế giới đóng lại, hải vực biến mất một nửa.