Ngu Dịch lái xe về quê thông báo chuyện kết hôn.
Cha mẹ Ngu Dịch là người đơn giản, khi nghe tin con trai sắp kết hôn, họ vừa bất ngờ vừa vui mừng, đối với bạn đời của con trai, họ chỉ tò mò xem cô ấy bao nhiêu tuổi và là người như thế nào, có hiền lành tốt bụng hay không, những vấn đề khác đều không quan trọng.
"Mẹ yên tâm, cô ấy rất tốt." Ngu Dịch ngồi xuống, xắn tay áo khéo léo giúp mẹ anh rửa chén.
Mẹ Ngu Dịch có khuôn mặt tròn phúc hậu, nụ cười hiền lành hỏi: "Con có ảnh của cô ấy không?"
"Còn chưa." Ngu Dịch tự tin nói, "Cô ấy rất đẹp, một ngày nào đó con sẽ mang cô ấy về cho mẹ gặp."
Mẹ Ngu Dịch gật đầu, cũng nghĩ như vậy, con trai bà vẫn luôn thích người đẹp, nghĩ ra điều gì, lại hỏi: "Lập gia đình nhanh như vậy, trong bụng có động tĩnh gì không?"
Ngu Dịch nghe vậy sửng sốt, cười một tiếng: "Không có."
"Có thì càng tốt." Mẹ Ngu Dịch khẽ cười, "Ba mẹ chờ con mấy năm rồi."
"Thật sự không." Ngu Dịch lại phủ nhận, "Chỉ là con muốn cưới cô ấy."
Anh cũng hiểu áp lực của cha mẹ, tuổi anh ở nông thôn cũng tính là lớn, anh em họ bằng tuổi anh đều đã kết hôn sinh con.
"Cô ấy tốt như vậy sao?" Mẹ Ngu Dịch do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Thật ra cô ấy có vẻ hơi già, mẹ luôn hy vọng con tìm được một cô gái nhỏ hơn con từ ba đến năm tuổi.
Nhưng nếu con thực sự thích cô ấy nhiều như vậy, mẹ sẽ ủng hộ con."
"Cô ấy nhỏ hơn con một tháng."
Mẹ Ngu Dịch cười: "Vậy xem như bằng tuổi rồi"
"Như vậy cũng tốt, chúng con sẽ có tiếng nói chung, cãi nhau cũng có thể cùng cô ấy nói lý lẽ, không cần phải mù quáng dỗ dành."
Bà Ngu nghĩ cũng có lý, nếu bằng tuổi con trai bà thì có thể quan tâm anh nhiều hơn, bà luôn rất yêu thương con trai mình, từ nhỏ bà đã để mặc cho anh thích làm gì thì làm, không mấy khi ngăn cản anh làm chuyện anh thích.
Một lúc sau, thấy mấy con côn trùng bay vo ve, nhìn chằm chằm đồ ăn thừa trên bàn, Ngu Dịch nhìn một lượt rồi nói: "Mẹ, bố mẹ muốn sống ở đây cả đời sao? Hay hai người theo con lên thành phố nhé."
"Không đi, ở quê vẫn tốt hơn, không khí trong lành, ra ngoài nhìn thấy dòng suối chảy qua, đi vài bước lại thấy núi non.
Bây giờ mỗi ngày sau bữa cơm, ba mẹ đều có thể đi dạo một vòng, rau củ tự trồng tự ăn, sức khoẻ rất tốt."
Bà khẽ lẩm bẩm: "Nếu chị con chịu quay về quê sống thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, không cần phải bác sĩ tâm lý làm gì."
Ngu Dịch cũng hiểu, bố mẹ anh đã quen sống ở đây, môi trường tốt, hàng xóm cũng rất thân thuộc, bình thường hai người trồng rau nuôi gà, làm mộc, quét sân, rảnh rỗi lại đi thăm người thân.
Có thời gian lại rủ bạn bè chơi mạt chược, những ngày nghỉ hai người còn làm nhiều món ngon, một năm bốn mùa cuộc sống nhàn nhã yên bình, giờ mà đưa bố mẹ lên thành phố hẳn sẽ khiến họ cảm thấy lạc lõng tịch mịch.
Bố của Ngu Dịch vẫn đang sửa cái ngăn kéo cũ ngoài sân.
Sau khi Ngu Dịch cùng mẹ làm xong, còn chưa rửa tay đã đi thẳng ra ngoài sân nói chuyện phiếm với cha.
Bố Ngu Dịch cảm thấy con trai làm ông vướng tay vướng chân, không muốn nghe anh nói: "Được rồi, tôi không cãi lại cái miệng của anh, nhưng bố nhắc anh một câu, kết hôn là chuyện cả đời, đừng qua loa vài năm rồi tuỳ tiện ly hôn."
"Bố không mong con sống tốt hơn sao?"
"Bố muốn con sau khi kết hôn phải sống thành thật, đừng có theo đuổi những thứ khoa trương nữa." Bố Ngu Dịch liếc con trai một cái.
"Con sống như vậy khi nào?" Vẻ mặt Ngu Dịch có chút bất đắc dĩ, "Bố nói giống như con có rất nhiều nợ phong lưu vậy."
Bố Ngu Dịch dừng công việc đang làm lại, nhìn anh nói: "Tóm lại, con lấy vợ rồi thì phải chuyên tâm với gia đình, đừng tưởng rằng có tiền thì không cần trân trọng cuộc sống yên bình."
Ngu Dịch cười đồng ý, tự nhiên hiểu ra cha mình đang nói gì.
Tết năm trước Tề Phàm Khải và Trâu Niệm Tư đến đây chơi.
Tề Phàm Khải nói với ông rằng anh đang theo đuổi một tiếp viên hàng không xinh đẹp, vung rất nhiều tiền mua quà cho cô ấy.
Tối hôm đó sau khi vợ chồng Tề Phàm Khải rời đi, bố Ngu Dịch vì chuyện này mà trách mắng con trai, nói rằng anh chỉ học toàn cái xấu, phung phí tiền bạc vào những chuyện vô nghĩa, sớm muộn cũng phá sản.
"Con tiêu tiền thế nào là chuyện của con, miễn con thích là được." Ngu Dịch khi đó nói.
Bây giờ nghĩ lại, Ngu Dịch cũng có chút ngượng ngùng, bỏ tiền ra theo đuổi phụ nữ thật sự không phải là việc sáng suốt.
"Bố, nói thật với bố." Ngu Dịch nghiêm túc nói: "Bây giờ, con rất thích cô ấy."
"Cô ấy thường chi tiêu mạnh tay lắm không?" Bố Ngu Dịch trầm giọng hỏi.
Đương nhiên, Ngu Dịch sẽ không đề cập đến chuyện giúp Lật Trình Tịnh trả nợ, mà nói một cách khách quan: "Cô ấy rất đơn giản, không mặc đồ hiệu nổi tiếng, cũng không quan tâm đến những thứ bên ngoài.
Cô ấy làm việc rất chăm chỉ, là một người có nghị lực."
Cha của Ngu Dịch nghe vậy cũng cảm thấy rất tốt, nhưng ông không khỏi nghĩ, một cô gái tốt như vậy sẽ yêu con trai mình sao? Con trai ông từ nhỏ đã là một tên tiểu quỷ, thích bắt sâu róm ném vào người khác rồi đứng ôm bụng cười.
"Không đúng, cô ấy coi trọng điều gì ở con chứ?" Bố Ngu Dịch hoang mang hỏi.
Ngu Dịch không khiêm tốn cũng không tự ti nói: "Có lẽ là bởi vì khuôn mặt của con."
Bố Ngu Dịch: "..."
Sau khi ăn tối với bố mẹ, Ngu Dịch lái xe trở về căn hộ của mình, sau đó gọi điện cho vợ tương lai, nói với cô rằng anh đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Cha mẹ anh đồng ý chứ?" Lật Trình Tịnh hỏi.
"Đương nhiên là họ rất vui vẻ." Ngu Dịch nói.
"Vậy chị anh có đồng ý không?" Lật Trình Tịnh lại hỏi.
"Anh vẫn chưa nói với chị ấy." Ngu Dịch cảm thấy không cần thiết, "Cha mẹ hai bên đồng ý, vậy là đủ rồi, bây giờ chúng ta có thể chuyển sang bước tiếp theo."
Lật Trình Tịnh nghiêm túc nói: "Ngu Dịch, chuyện của chúng ta nhất định phải nói cho chị anh biết."
Ngu Dịch có chút mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy vợ tương lai đang muốn trì hoãn hôn sự, bèn nói: "Hỏi chị anh xong rồi có muốn anh hỏi mấy bà dì cùng đám em họ không? Còn mấy người bạn có cần hỏi qua luôn không? Chỉ cần một trong số họ phản đối, em có thể chính đáng nói rằng cuộc hôn nhân này cần phải bàn lại đúng không?"
Lật Trình Tịnh không ngờ Ngu Dịch lại nói như vậy, nhất thời không nói nên lời.
"Anh biết em đang suy nghĩ gì." Ngu Dịch nói, "Em đang hối hận, vì lý do khách quan lại phải kết hôn với anh, vì vậy em đang tận lực tìm cách né tránh."
"Tình huống khách quan gì?" Lật Trình Tịnh lập tức hỏi anh.
"Em rất cần tiền." Ngu Dịch cũng đáp ngay.
Cuộc điện thoại này không hiểu sao lại dẫn tới bế tắc như vậy, nhất thời không thể tiếp tục, Lật Trình Tịnh lấy lại lý trí nói: "Tin hay không thì tuỳ anh, anh vừa trở về, cần nghỉ ngơi cho tốt.
Em không làm phiền anh nữa," nói xong cô cúp máy.
Ngu Dịch ngồi trên sô pha, thản nhiên ném chai nước khoáng rỗng bên cạnh sang một góc.
Lật Trình Tịnh cúp điện thoại, yên lặng suy nghĩ: Mình thật sự đang trì hoãn hôn sự với Ngu Dịch sao?
Cô không ghét anh.
Năm mười chín tuổi cô bị anh hấp dẫn, nhưng bây giờ khi đã trưởng thành và lý trí, đôi khi cô cảm thấy tính cách anh không hợp với mình.
Mặc dù trong lòng cô có muôn vàn băn khoăn nhưng sau khi quyết định kết hôn với anh, cô cũng có niềm tin rằng họ có thể chung sống hài hoà.
Tạm thời, mọi thứ có vẻ vẫn ổn.
Nhưng tại sao đôi khi cô lại lo lắng một cách khó hiểu?
Nghĩ đến đây, Lật Trình Tịnh hít sâu một hơi.
Cô thậm chí còn hơi lo lắng khi ở một mình với anh.
Chính cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngày hôm sau, Lật Trình Tịnh nhận được điện thoại của Ngu Dịch trước khi tan sở.
"Anh đã nói với chị, chị ấy không phản đối, chỉ cần anh thích là được." Ngu Dịch nói: "Như vậy đã đủ chưa? Hai nhà chúng ta đều đồng ý rồi."
Lật Trình Tịnh nghe anh nói như vậy, dịu dàng đáp: "Đủ rồi."
Ngu Dịch hình như tâm tình đã tốt trở lại, nói với cô: "Anh sắp tới cổng bệnh viện rồi, muốn đón em đi ăn cơm."
"Hôm nay sao? Anh sắp tới rồi à?" Lật Trình Tịnh có chút kinh ngạc.
"Ừ, là hôm nay." Ngu Dịch hỏi, "Có vấn đề gì không?"
"Không sao." Lật Trình Tịnh nói.
Chẳng mấy chốc, Lật Trình Tịnh đã đến phòng nghỉ thay đồng phục, chỉ đơn giản chỉnh trang lại vẻ ngoài, vừa vặn Hình Tử Thuyên và y tá thực tập Cầm Cầm bước vào, vừa nói vừa cười.
Cầm Cầm ngọt ngào gọi Lật Trình Tịnh là "chị", Lật Trình Tịnh cười với cô bé, sau đó nghe Hình Tử Thuyên nói lát nữa sẽ cùng bạn trai đi ăn tối.
Lật Trình Tịnh vừa nghe, vừa nhanh chóng dùng lược chải lại mái tóc dài.
"Chị Hình, mấy tháng rồi không gặp bạn trai à?" Cầm Cầm hỏi.
Hình Tử Thuyên nói: "Đã lâu rồi, nếu còn không gặp anh ấy sẽ phát điên mất."
Cầm Cầm hỏi: "Vậy sau bữa tối có đi xem phim không?"
Hình Tử Thuyên nói: "Thời gian đâu mà xem phim? Anh ấy còn ước gì không cần phải ăn cơm, trực tiếp làm chuyện quan trọng."
Cầm Cầm nghe xong lập tức lấy tay che mặt: "Nói trực tiếp như vậy sao?"
Hình Tử Thuyên cười cười: "Em làm ở bệnh viện, còn có cái gì không thấy? Đây đều là chuyện bình thường."
Lật Trình Tịnh thầm đồng ý.
"Có lúc tôi cũng ghen tị với mọi người." Hình Tử Thuyên vừa trang điểm vừa nói, "Mọi người được về nhà nghỉ ngơi, tôi thì không dễ dàng gì, còn phải làm cho bạn trai vui vẻ mới được."
"Em thật sự muốn bị làm phiền giống chị." Cầm Cầm nói, "Hiện tại em đổi tình trạng độc thân với chị, chị có đồng ý không?"
Hình Tử Thuyên lại cười với cô, chợt nhìn thấy Lật Trình Tịnh đứng trong góc thoa son trước chiếc gương nhỏ, cô kinh ngạc hỏi: "Tiểu Lật, lát nữa cô định gặp ai đúng không?"
Lật Trình Tịnh quay đầu nói: "Ừ."
"Ai vậy ạ?" Cầm Cầm lập tức nhảy tới, "Chị đi xem mắt sao?"
Lật Trình Tịnh cười: "Là bạn trai của chị."
Cũng đã sắp kết hôn, có thể gọi anh là bạn trai rồi.
Hai người còn lại sững sờ.
Hình Tử Thuyên lập tức đóng hộp phấn lại, hỏi: "Lật Trình Tịnh, cô yêu đương rồi à? Sao không nghe cô chia sẻ tin vui với các chị em? Mau nói xem anh ta trông thế nào, chiều cao và cân nặng bao nhiêu?"
Lật Trình Tịnh nhìn đồng hồ, sợ Ngu Dịch đang đợi, vội vàng nhét hết đồ vào túi, ngượng ngùng nói: "Có thời gian sẽ nói cụ thể, giờ tôi phải đi rồi."
Lật Trình Tịnh xách túi chạy vội ra ngoài.
Cô vừa đi đến cổng bệnh viện thì xe của Ngu Dịch cũng vừa dừng lại, cô vội vàng lên xe.
Ngu Dịch đưa cô đến nhà hàng hải sản lần trước, nói đã đặt chỗ trước.
Đến đầu ngõ, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe, anh cũng không vội xuống xe, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Lật Trình Tịnh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần jean đen, tóc dài xoã xuống vai, sạch sẽ và tao nhã.
Ngu Dịch thích ngắm nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này, tận hưởng cảm giác người đẹp ở ngay trong tầm tay.
"Sao hôm nay người em thơm thế?" Anh chậm rãi hỏi cô.
Lật Trình Tịnh nói: "Là mùi dầu gội à?"
Cô mới gội đầu hôm qua.
"Phải không? Để anh ngửi xem." Ngu Dịch chậm rãi đến gần cô, áp lòng bàn tay lên lưng cô, ngửi mùi tóc cô.
Lật Trình Tịnh bất động, mặc cho anh áp sát vào mình.
Ngu Dịch ngửi mùi tóc của cô, lại vuốt mái tóc dài của cô, phát hiện tóc cô đã dài gần đến thắt lưng.
Lật Trình Tịnh khẽ liếc anh một cái, không biết anh còn muốn làm gì nữa...
"Môi của em," Ngu Dịch đột nhiên vươn tay hướng về phía đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Cô còn chưa kịp né tránh thì anh đã nhanh chóng lau đi một chút son dính nơi khóe môi cô, sau đó nhìn đôi môi đỏ của cô, đưa tay chạm vào: "Cảm giác rất mềm mại"
Lật Trình Tịnh lỗ tai rất nóng, không biết phải giao tiếp với anh như thế nào.
"Mà này, trên người em không có đeo trang sức, trông giản dị quá." Ngu Dịch ân cần nói với cô: "Ăn tối xong đi trung tâm thương mại, anh mua trang sức và quần áo cho em."
Không ngờ, Lật Trình Tịnh nói: "Không, em không quen đeo trang sức, cũng không thích mua quần áo, mỗi ngày em đều ở bệnh viện, ăn mặc cũng không cần quá cầu kỳ."
"Vậy em thích cái gì?" Ngu Dịch nhìn cô chằm chằm, "Anh mua cho em."
Lật Trình Tịnh nói: "Hiện tại em cũng không có gì cần mua."
Sau khi cân nhắc, Ngu Dịch nói: "Nhất định phải mua nhẫn kim cương."
Lật Trình Tịnh nghĩ đến một chuyện, nói: "Ngu Dịch, em định thương lượng với anh, chúng ta không làm lễ cưới nên cũng không cần phải mua nhẫn đâu ạ."
"Nhẫn kim cương em cũng không muốn?" Ngu Dịch nhìn cô, trong mắt có chút không vui, "Em không muốn tổ chức hôn lễ anh đã hơi thất vọng rồi, bây giờ lại còn không muốn mua nhẫn kim cương, không biết em có thật sự muốn kết hôn hay không nữa."
Lật Trình Tịnh kiên nhẫn giải thích với anh: "Em không thể đeo nhẫn ở chỗ làm, vì vậy không cần phải lãng phí tiền vào việc này."
Ngu Dịch yên lặng nhìn cô, không định tranh cãi với cô nữa.
Cô không muốn làm đám cưới, không mua nhẫn kim cương, không mua quần áo mới, cái gì cũng không muốn.
Cô chỉ mượn anh một số tiền, sau đó đưa cho anh tờ giấy ghi nợ.
Chẳng lẽ cô thật sự là người không có dục vọng hay ham muốn vật chất gì sao? Vậy tại sao năm đó cô lại từ chối anh?Chẳng lẽ bây giờ lấy anh cô không có chút nào hạnh phúc sao?
Ngu Dịch đột nhiên có cảm giác chán nản, giống như nỗ lực bao năm qua không đáng nhắc tới, không có cảm giác thành tựu.
Thấy anh im lặng hồi lâu, Lật Trình Tịnh lo anh không vui, lấy tay đặt lên mu bàn tay anh, dịu dàng nói: "Nhân sinh không cần để ý những việc bên ngoài, chỉ cần chúng ta sống tốt mỗi ngày."
Ngu Dịch hơi kinh ngạc, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh.
"Em hơi đói, bây giờ xuống xe ăn cơm nhé?" Lật Trình Tịnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh.
Hiếm khi cô nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, thoạt nghe giống như đang dỗ dành anh, lòng Ngu Dịch cũng theo đó mà rung động, bỗng nhiên không thèm quan tâm cô có thật sự muốn lấy anh hay không.
Không có gì phải lo lắng, miễn là cô ở bên cạnh anh..