Xe dừng trước cổng khu dân cư nơi Lật Trình Tịnh ở, sau khi cô tháo dây an toàn, liền nghe thấy Ngu Dịch nói: "Nơi em ở không có gì thay đổi cả."
Lật Trình Tịnh hơi nhướng mi, sau đó quay mặt đi, lễ phép nói "Hôm nay cảm ơn anh"
Ngu Dịch bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, trong mắt anh mơ hồ có điều muốn nói, sau đó chỉ im lặng bấm cửa cho cô xuống xe.
Lật Trình Tịnh đi lên lầu hai, vừa lúc cô lấy chìa khóa trong túi ra, Sở Oải Lăng đã mở cửa, sắc mặt tái nhợt.
"Làm sao vậy?" Lật Trình Tịnh hỏi.
"Sao không nghe điện thoại? Con làm mẹ sợ muốn chết." Sở Oải Lăng khẩn trương nói.
"Vào nhà rồi nói." Lật Trình Tịnh vội vàng vào nhà, đóng cửa lại giải thích với mẹ: "Chắc là điện thoại hết pin rồi."
Sở Oải Lăng hai tay che mặt, hơi thở gấp gáp, thanh âm khẽ run: "Mẹ còn tưởng rằng con sẽ biến mất không trở lại nữa."
Lật Trình Tịnh có chút bất đắc dĩ: "Quá khoa trương đi, cũng không phải cả đêm không có về nhà."
"Gần đây thần kinh của mẹ quá căng thẳng, thường suy nghĩ lung tung mọi chuyện, vừa rồi đầu óc choáng váng, tim đập rất nhanh, luôn cảm thấy con xảy ra chuyện rồi, sẽ không quay về nữa." Bà chậm rãi bỏ bàn tay đang che mặt xuống, nhỏ giọng nói: "Cũng may không phải."
Lật Trình Tịnh nghe vậy không đành lòng, vội nói: "Đừng lo, con về rồi đây."
Sở Oải Lăng gật đầu, một lúc sau mới nói: "Tịnh Tịnh, mẹ cũng biết khoảng thời gian này con đã phải chịu rất nhiều áp lực, mẹ cũng rất thương con.
Mẹ vừa nghĩ rồi, mẹ sẽ đến bệnh viện chăm sóc ba con.
Hy vọng mẹ sẽ làm được việc."
Lật Trình Tịnh kinh ngạc khi thấy mẹ đổi ý, cũng biết quyết định này đối với bà không dễ, cho nên trong nháy mắt vô cùng cảm động.
Một lúc sau, Sở Oải Lăng vào bếp hâm sữa, Lật Trình Tịnh đi đường có chút đói bụng nên ngồi vào bàn ăn bánh ngọt.
"Tịnh Tịnh, đừng chê mẹ dài dòng." Sở Oải Lăng do dự, sau một hồi nói: "Con cũng không còn trẻ, mau tìm một người để kết hôn đi, bằng không, khi đã qua ba mươi, sẽ càng khó khăn hơn."
"Mẹ, sao mẹ lại nhắc lại chuyện này rồi?" Lật Trình Tịnh kiên nhẫn phân tích vấn đề cho mẹ cô từ quan điểm thực tế, "Với tình hình hiện tại của gia đình chúng ta, ai sẽ muốn lấy con?"
Sở Oải Lăng tắt lửa, rót sữa nóng trong nồi nhỏ vào hai ly, cẩn thận bưng lên, chậm rãi đi đến bàn ăn, đặt một ly trước mặt con gái.
"Sao lại không muốn?" Sở Oải Lăng sau khi ngồi xuống mới bình tĩnh nói: "Con xem, con xinh đẹp lại có công việc ổn định, chẳng lẽ không tìm được người đàn ông nào muốn kết hôn với con sao? Đừng vì sự cố của bố con mà ngại phiền.
Luật sư của lão Lật sẽ giúp chúng ta giải quyết những rắc rối về pháp lý.
Sức khoẻ của bố con cũng đang dần hồi phục, con đừng quá lo lắng."
Lật Trình Tịnh đặt lòng bàn tay lên mặt kính, cô không khỏi kinh ngạc, mẹ cô mấy ngày trước còn đang than khóc "Chúng ta nên làm gì đây" bỗng hôm nay trở nên lạc quan kỳ lạ.
"Hơn nữa, trên đời này, chẳng lẽ khi cha mẹ sức khỏe không tốt, con cái sẽ không thể tìm được bạn đời sao?" Sở Oải Lăng thành khẩn nói: "Cha mẹ là cha mẹ, con còn phải có cuộc sống của con.
Đừng hạ thấp điều kiện của mình, con lớn lên xinh đẹp lại có năng lực làm việc, trong mắt mẹ con rất ưu tú."
"Mẹ, mẹ có quá đề cao con không?" Lật Trình Tịnh nói một cách tỉnh táo, "Con là một người rất bình thường, con cũng hiểu rõ bản thân mình."
"Dù sao đi nữa, nghe lời mẹ, tìm bạn đời càng sớm càng tốt.
Phụ nữ trên ba mươi sẽ không dễ tìm được bạn đời như ý nữa." Sở Oải Lăng buồn bã nói.
"Nếu không tìm được người hợp ý thì con sẽ sống một mình."
"Làm sao có thể như vậy? Nếu không có người bầu bạn, sau này già rồi con chỉ có thể sống trong viện dưỡng lão.
Ngay cả y tá trong viện dưỡng lão cũng sẽ bắt nạt con." Sở Oải Lăng nói đến đây, trong lòng có chút hoảng loạn.
"Tịnh Tịnh, mẹ thật sự muốn tốt cho con.
Sau này con sẽ hiểu, đây là thiên tính của người làm mẹ, không người mẹ nào muốn làm hại con mình."
"Vậy mẹ muốn con làm gì?"
Sở Oải Lăng nói: "Chỉ cần con hạ thấp yêu cầu, miễn là đối phương tính tình tốt, đối tốt với con là đủ rồi.
Tin mẹ đi, chỉ cần con không đòi hỏi quá cao, chắc chắn sẽ tìm được người hợp ý."
"Vậy con có yêu cầu gì cao sao?"
Sở Oải Lăng sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ lại, con gái bà từ đầu đến cuối dường như không có yêu cầu cụ thể, chỉ là đối với những buổi xem mắt cũng luôn tỏ ra không mấy hứng thú.
Một lúc sau, bà chợt nghĩ ra điều gì đó: "Ngày mai thử liên hệ với người mai mối của Anh và em đi.
Con phải tích cực nói về yêu cầu chọn bạn đời của mình, chẳng hạn như tính tình dễ sống chung, có công việc ổn định, chênh lệch tuổi tác trong vòng 5 năm, v.v."
"Mẹ, nhà chúng ta đã thành như vậy, mẹ còn nghĩ tới chuyện này làm gì?" Lật Trình Tịnh đứng dậy, cầm ly định quay về phòng, cuối cùng lại buông một câu, "Sống yên ổn qua ngày không tốt sao?"
"Ý của con là gì? Chuyện này không thực tế? Vậy cái gì mới là thực tế? Mẹ chỉ muốn con có cuộc sống tốt hơn bây giờ."
Lật Trình Tịnh nhanh chóng quay trở lại phòng, đặt ly sữa lên bàn, bật máy tính và đeo tai nghe.
Sáng hôm sau, Lật Trình Tịnh và mẹ cùng nhau đến bệnh viện, một người chăm sóc chồng ốm, một người đương nhiên là đi làm.
Khoa cấp cứu buổi sáng vẫn bận rộn như mọi ngày, nhưng các nhân viên y tế làm việc rất có trật tự.
Có chút chuyện phát sinh vào giữa giờ làm, y tá thực tập Như Như bị người nhà bệnh nhân trách mắng.
Cô bé rút máu để làm xét nghiệm, cũng đã thử hai lần đều không thành công, khi định thử lần thứ ba thì người nhà của bệnh nhân đã tức giận dùng tay đẩy ra và mắng vào mặt cô mấy câu.
Như Như vô cùng sốc, chỉ biết đứng yên tại chỗ, không có phản ứng nào khác ngoài việc liên tục xin lỗi.
Lật Trình Tịnh nghe thấy động tĩnh liền đến đỡ Như Như ra ngoài, đầu tiên cô xin lỗi bệnh nhân và người nhà, sau đó nhẹ nhàng làm mẫu giúp cô bé.
Lật Trình Tịnh đặt garô trên cánh tay của bệnh nhân, khử trùng da và bảo cô ta nắm chặt tay để lộ các tĩnh mạch, cô cụp mắt xuống nhìn kỹ, khi phát hiện ta các tĩnh mạch nông và mỏng của bệnh nhân, cô liền cắm kim vào tay phải của cô ấy, nhanh chóng chọc thủng da ở một góc 30 độ, máu bắt đầu tuôn vào ống đựng mẫu xét nghiệm.
Sau khi lấy máu, Lật Trình Tịnh tháo garô và yêu cầu bệnh nhân nới lỏng nắm tay.
Lật Trình Tịnh nhân tiện nói với Như Như: "Nếu tiểu cầu của bệnh nhân thấp thì nên ấn vào tĩnh mạch năm phút trở lên."
Sau khi mẫu máu được gửi đi xét nghiệm, Như Như vội vàng quay lại để cảm ơn Lật Trình Tịnh.
"Không sao." Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Như Như, Lật Trình Tịnh đồng cảm, "Thực ra bị mắng cũng là chuyện bình thường, có y tá nào mà chưa từng bị mắng."
Như Như nhỏ giọng nói: "Cũng là lỗi của em, em quá vụng về."
"Lúc đầu ai cũng vậy mà, yên tâm đi, em rất nhanh sẽ thạo việc thôi." Lật Trình Tịnh nói.
Như Như lắng nghe những gì Lật Trình Tịnh nói, tâm trạng tồi tệ vừa rồi dường như đã thuyên giảm phần lớn.
Dù sao thì trong số tất cả các y tá ở khoa cấp cứu, cô ấy đặc biệt thích Lật Trình Tịnh.
Mặc dù Lật Trình Tịnh trông có vẻ điềm tĩnh và không mấy nhiệt tình nhưng lại chưa bao giờ từ chối yêu cầu giúp đỡ của cô ấy, ngoài ra, Lật Trình Tịnh cũng rất tận tuỵ với bệnh nhân.
"Chị, buổi trưa em mời chị ăn cơm nhé." Như Như vội vàng mở lời mời.
"Được, nếu không bận, chúng ta cùng đi căn tin ăn cơm." Lật Trình Tịnh nói.
Khi hai người đến nhà ăn, Như Như gọi một đĩa cá hồi nướng và một bát mì gạo lớn cho Lật Trình Tịnh.
"Ngày mai đến lượt chị mời em ăn cơm." Lật Trình Tịnh nói.
"Không cần đâu" Như Như vội vàng nói, "Trước nay chị đã giúp em rất nhiều trong công việc, em luôn cảm kích ạ."
Lật Trình Tịnh mỉm cười, thực ra cô không nghĩ rằng mình đã làm gì nhiều cho Như Như.
Như Như năm nay hai mươi hai tuổi, rất dễ thương, tính tình cũng đơn thuần, tất cả các bác sĩ và y tá trong khoa đều thích cô ấy.
Khi đang ngồi ăn, Như Như đột nhiên hỏi Lật Trình Tịnh: "Chị Lật, chị còn độc thân không?"
"Chị vẫn độc thân" Lật Trình Tịnh nói.
"Chị có phiền nếu em giới thiệu bạn trai cho chị không?" Như Như tiếp tục, "Anh ấy là anh họ của em, ba mươi lăm tuổi, ngoại hình ưa nhìn, tính cách không có vấn đề gì, lại có công việc ổn định.
Khuyết điểm là đôi khi tính cách tương đối trầm lặng."
Lật Trình Tịnh nghe xong, lịch sự nói: "Nghe rất không tệ, nhưng vẫn là thôi đi, gần đây gia đình chị có chút việc, không tiện lắm."
Như Như chớp mắt, cô muốn hỏi có chuyện gì nhưng lại cảm thấy không được lịch sự cho lắm.
"Cám ơn em nhé."Lật Trình Tịnh bổ sung.
Trong lòng Như Như cảm thấy tiếc nuối, ngày đầu tiên đến khoa, cô đã cảm thấy Lật Trình Tịnh thật xinh đẹp, hơn nữa năng lực làm việc rất tốt, lại nhiệt tình với mọi người.
Như Như đoán rằng anh họ nhất định sẽ thích Lật Trình Tịnh, dù sao thì lý do chính khiến anh họ cô độc thân cho đến bây giờ là vì quá kén chọn ngoại hình của người khác giới.
Cô bé đã đề cập với anh họ của mình rằng có một chị gái rất xinh đẹp trong khoa, nhưng anh họ của cô bé không tin lắm, còn tưởng Như Như cường điệu sự việc.
Buổi chiều, nhiều bệnh nhân đến cấp cứu, tất cả các y tá đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Khoảng 4h30, Lật Trình Tịnh đến khu vực nghỉ ngơi để uống nước và ăn trái cây.
Kiểm tra thời gian, nếu mọi việc suôn sẻ thì một tiếng nữa cô sẽ tan làm.
Lật Trình Tịnh lấy điện thoại di động ra kiểm tra thì không nhận được cuộc gọi của mẹ, đoán chừng bà đang ở khoa nội trú chăm sóc ông Lật.
Nghĩ đến đây, Lật Trình Tịnh cảm thấy khá nhẹ nhõm.
5h20, Lật Trình Tịnh đi ngang qua văn phòng bác sĩ, đột nhiên bị bác sĩ Hạ chặn lại: "Tiểu Lật, mau đến giúp bệnh nhân này xử lý vết thương."
Lật Trình Tịnh dừng bước, quay đầu nhìn vào văn phòng, bên trong có một người đàn ông trông rất quen mắt đang ngồi.
Cô gần như ngay lập tức nhận ra anh, đột nhiên trong lòng dâng lên sự lo lắng vô cớ.
Chuyện gì xảy ra? Sao người đàn ông này lại bị thương?
Lật Trình Tịnh vội vàng đi vào phòng làm việc, liền nghe thấy bác sĩ Hạ kể đại khái: "Sáng nay cánh tay của anh ấy bị một mảnh thủy tinh đâm vào, đã đến bệnh viện gần nhất để cầm máu.
Anh ấy đã được tiêm phòng uốn ván.
Đáng tiếc, buổi chiều lại bị đụng vào vết thương, giờ cô giúp tôi băng bó và cầm máu cho anh ấy."
Ngu Dịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp sau chiếc khẩu trang y tế, cười nói: "Làm phiền cô."
"Không sao." Lật Trình Tịnh vội vàng hỏi, "Hiện tại có cảm thấy choáng đầu không? Có thể đi bộ được không? Nếu tiện thì chúng ta đổi qua phòng thuốc."
Ngu Dịch vội đứng dậy nói: "Đi thôi."
Rất nhanh bọn họ đã đến phòng thuốc, Lật Trình Tịnh bảo Ngu Dịch ngồi xuống, sau đó nâng cánh tay bị thương nhẹ nhàng đặt lên bàn, trước tiên dùng lòng bàn tay ấn vào mạch máu lớn trên cánh tay để cầm máu, sau đó đeo găng tay vào, cẩn thận tháo lớp băng đang rỉ máu trên cánh tay trái của anh.
Lật Trình Tịnh hơi cúi đầu, cẩn thận kiểm tra vết thương, may mắn buổi sáng kịp thời xử lý, hiện tại vẫn chưa nhiễm trùng.
Lúc cô cúi đầu, Ngu Dịch không ngừng ngắm nhìn khuôn mặt cô, chóp mũi còn đọng lại hương thơm của cô, không hiểu sao anh cảm thấy tất cả sự cáu kỉnh hôm nay của mình giờ phút này đều lắng xuống.
Lật Trình Tịnh lấy một mảnh băng vô trùng, băng vết thương lại, sau đó dùng gạc quấn cẩn thận.
"Động tác rất gọn gàng." Ngu Dịch quan sát từng động tác của cô, ngữ khí tự nhiên hỏi: "Em học bao lâu rồi?"
Lật Trình Tịnh đã bình tĩnh lại, phớt lờ câu hỏi và chỉ tiếp tục công việc đang làm.
"Được rồi." Sau vài phút, cô hỏi anh: "Bây giờ anh có thấy đau không?"
"Không đau nữa." Ngu Dịch cười nửa miệng nhìn cô, hứng thú nói: "Em còn không thèm hỏi tại sao tôi lại bị thương."
Lật Trình Tịnh liếc anh một cái, sau đó hỏi: "Làm sao lại bị thương?"
"Quên đi, lười nhắc tới, hiện tại tôi không sao." Ngu Dịch nói, "Cảm ơn đã quan tâm."
Lật Trình Tịnh: "..."
Ngu Dịch đứng dậy nói: "Rất ôn nhu, cám ơn em."
"Cái gì?" Lật Trình Tịnh nhất thời không nghe rõ.
"Tôi nói thao tác của em rất chuyên nghiệp lại nhẹ nhàng, không làm bệnh nhân đau chút nào." Ngu Dịch thì thầm với cô, "Em đừng căng thẳng, tôi chỉ đang khen em thôi mà."
Lật Trình Tịnh lặng lẽ thu gom rác thải y tế.
Ngu Dịch chậm rãi dựa vào một bên tường, chăm chú nhìn cô, như đang thưởng thức từng bước làm việc của cô.
"Anh có thể đi rồi." Lật Trình Tịnh không khỏi nhắc nhở một câu.
Ngu Dịch thẳng thắn nói: "Tôi muốn ở đây nghỉ ngơi một lát.
Mà này, em sắp tan làm chưa? Bình thường sau khi tan làm đều trực tiếp về nhà luôn sao?"
Lật Trình Tịnh không muốn nói chuyện với anh, vì vậy cô thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Ngu Dịch cứ từ từ ở đây nghỉ ngơi, cô không có thời gian tiếp chuyện.
Mười lăm phút sau, Lật Trình Tịnh thay thường phục, khi vừa ra hỏi phòng liền đụng mặt Như Như.
"Chị Lật, bên kia có một anh chàng đẹp trai, chị có thấy không?"
Anh chàng đẹp trai? Lật Trình Tịnh nhìn về phía Như Như chỉ, ngay sau đó nhìn thấy Ngu Dịch vẫn chưa rời đi, còn đang trò chuyện với một y tá khác trong khoa.
"Khuôn mặt đặc biệt ưa nhìn, hơn nữa anh ấy còn rất cao." Như Như cười nói.
"Chị cảm thấy bình thường."
Như Như có chút ngoài ý muốn.
"Chị đi trước nhé." Lật Trình Tịnh tạm biệt đồng nghiệp.
Lúc cô xách túi đi về phía cửa, ngang qua chỗ Ngu Dịch, chợt nghe thấy anh dùng giọng điệu thương hương tiếc ngọc: "Cô vất vả rồi, nên ăn một bữa tối thật ngon vào."
Lật Trình Tịnh bước đi mà không nhìn lại.
Không ngờ, khi Lật Trình Tịnh đang bước ra khỏi khoa cấp cứu và chậm rãi tiến về phía khoa điều trị nội trú, một giọng nói đều đều đột nhiên xuất hiện sau lưng: "Em tan làm rồi à?"
Không cần nhìn lại cũng biết đó là ai.
Cô phớt lờ anh.
Ngu Dịch đi theo sau, tâm tình có vẻ rất tốt, hỏi Lật Trình Tịnh: "Các cô y tá khoa cấp cứu đều rất dịu dàng nhỉ?"
"Đừng đi theo tôi nữa." Lật Trình Tịnh đành phải dừng lại, quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh: "Anh thật sự có chút làm tôi khó chịu đấy."
"Thật sao?" Ngu Dịch nghe vậy hơi nhướng mày.
"Ừ." Lật Trình Tịnh nghiêm túc nói.
Ngu Dịch cũng không khó chịu, lộ ra vẻ mặt đương nhiên: "Đã như vậy, tôi không quấy rầy em nữa", xoay người rời đi không nói một lời.
Lật Trình Tịnh nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn cánh tay trái bị băng bó, một lúc sau liền dời ánh mắt đi chỗ khác.
Không lâu sau, Ngu Dịch đi ra, đứng ở một góc râm mát gần bệnh viện, đang định hút một điếu thì điện thoại di động vang lên, là bạn tốt Tề Phàm Khải.
Tề Phàm Khải hỏi Ngu Dịch đang ở đâu, nghe Ngu Dịch nói đang ở cổng bệnh viện liền hỏi có chuyện gì, Ngu Dịch giải thích sơ qua tình hình, Tề Phàm Khải mới biết cánh tay của anh bị thương không thể lái xe trong vài ngày, vì vậy liền qua bệnh viện đón Ngu Dịch.
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngu Dịch: Em chê anh phiền sao?.