Hôm nay là ngày nghỉ, Lật Trình Tịnh ở nhà nghỉ ngơi, sáng sớm đã nhận được hai cuộc điện thoại, đều là tin tức tốt.
Một là điện thoại của mẹ cô, Sở Oải Lăng. Bà nói cho con gái biết, ngay tối hôm qua, ba cô đã có thể nói ra một vài từ đơn giản, tuy vẫn hơi khó nghe nhưng bác sỹ nói đây là sự tiến triển rất lớn. Lật Trình Tịnh nghe xong cũng rất kích động, cô hẹn buổi chiều sẽ đến thăm bố mẹ.
Hai là điện thoại của Ngu Dịch, anh nói ngày mai mình sẽ trở về, Lật Trình Tịnh nghe xong ngọt ngào trả lời một tiếng tốt, không quên dặn dò anh phải lái xe cẩn thận.
Nhận xong hai cuộc điện thoại, tâm tình Lật Trình Tịnh rất tốt, bắt tay vào dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị đón chồng về nhà.
Khi mang chăn mềm ra ban công phơi nắng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thụ ánh nắng ấm áp.
Mấy ngày nay thời tiết rất tốt cho nên tâm tình của cô cũng thả lỏng không ít.
Ngu Dịch cuối cùng cũng đã xong việc ở tỉnh thành, ngày mai đã có thể về nhà với cô, Lật Trình Tịnh cảm thấy cuộc sống của cô hiện giờ quá viên mãn.
Bọn họ đã yêu xa một năm bảy tháng, một đoạn thời gian tương đối dài. Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần phải sử dụng điện thoại di động mỗi ngày để bày tỏ nỗi nhớ của mình, cũng có thể trực tiếp kể cho anh nghe tất cả mọi việc xung quanh mình.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi nở nụ cười, bỗng nhiên muốn nghe chút nhạc nhẹ nhàng, vì thế đi về phòng khách, tiện tay mở một bài hát trên điện thoại.
Lật Trình Tịnh ăn cơm trưa xong liền đến bệnh viện phục hồi chức năng một chuyến.
Lật Thành Bạc dưới sự khuyến khích của con gái và vợ, cố gắng phát âm, mất mười phút, đầu đầy mồ hôi nói ra hai chữ "nhớ nhà", nói xong hốc mắt liền ướt.
"Bố hôm nay tiến bộ nhiều rồi, con thật sự rất vui." Lật Trình Tịnh cầm khăn ấm lau mồ hôi trên mặt ông, kiên nhẫn giải thích,"Chỉ cần mỗi ngày tiến bộ một chút, con nghĩ một ngày nào đó cả nhà chúng ta có thể ngồi cùng nhau như trước đây, vừa xem TV vừa trò chuyện. Đợi đến ngày đó, mẹ và con sẽ đón bố về nhà, được không? "
Lật Thành Bạc nghe xong liền dùng sức gật đầu.
"Lão Lật, ông đừng nóng vội, chúng ta nhất định sẽ chờ ông khoẻ hẳn." Sở Oải Lăng ân cần hứa với chồng.
Cùng nhau ra khỏi bệnh viện phục hồi chức năng, Lật Trình Tịnh đưa mẹ lên xe buýt rồi một mình chậm rãi đi về.
Thời tiết không tệ, cô một mình tản bộ, vừa đi vừa ghé vào vài cửa tiệm nhỏ bên đường xem mấy món đồ xinh xắn.
Cứ như vậy, khi về tới nhà thì đã gần đến giờ ăn cơm tối.
Trong nháy mắt mở cửa, cô ngửi thấy hơi thở quen thuộc, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, theo bản năng nghĩ: Không lẽ anh lại tạo bất ngờ cho cô.
Giày còn chưa kịp cởi liền chạy vào phòng khách, quả nhiên liếc mắt một cái đã thấy người ngồi trên sô pha.
Lúc này Ngu Dịch đứng lên, hướng Lật Trình Tịnh mở rộng hai tay.
Lật Trình Tịnh nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh một lát mới nói: "Em rất nhớ anh. "
"Biết vợ đang mãnh liệt nhớ anh nên mới thu xếp về sớm với em đấy."
"Anh gạt người, rõ ràng là hôm nay trở về, còn cố ý nói là ngày mai..." Lật Trình Tịnh có chút hờn dỗi ngẩng mặt lên, nhìn ngũ quan quen thuộc của anh, thanh âm trở nên phi thường mềm mại, "Anh lúc nào cũng thích trêu chọc em."
Sớm biết như vậy cô đã không lãng phí thời gian đi dạo rồi.
"Muốn cho em niềm vui bất ngờ." Ngu Dịch nhướng mày, hài lòng nhìn biểu tình của vợ mình: "Nếu nói thật với em thì đã không thể nhìn thấy dáng bộ dạng vui vẻ này rồi. "
Nói xong liền cúi đầu hôn Lật Trình Tịnh.
...
Ngu Dịch từ trong vali lục tục lấy ra quà tặng cho Lật Trình Tịnh.
"Đây là cái gì?" Lật Trình Tịnh tò mò nhìn một cái hộp nhỏ trong hành lý.
Ngu Dịch dừng một chút, nói: "Lúc rảnh rỗi tự mình làm để đỡ nhàm chán."
"Phải không? Để em xem nào." Lật Trình Tịnh cầm lấy cái hộp mở ra xem, bên trong đặt một chiếc nhẫn, thoạt nhìn có chút thô ráp, sau khi lấy ra, cẩn thận xem xét thì thấy bề mặt nhẫn có khắc chữ "My Wife".
Cô ngạc nhiên, không thể không hỏi anh: "Làm cho em à?" "
Ngu Dịch thừa nhận, nhưng cũng biết mình làm không tốt lắm, đây chỉ là thử nghiệm. Anh định sẽ mua bộ nguyên liệu khác, kiên nhẫn cho đến khi có thể làm được một chiếc nhẫn tinh xảo hoàn mỹ.
"Chờ một chút, để em đeo thử." Lật Trình Tịnh nhanh chóng xoay người, đem nhẫn đeo vào ngón áp út tay phải của mình.
Kích thước rất phù hợp.
Cô quay lại, khoe chiếc nhẫn trên tay, có chút đắc ý nói: "Em cảm thấy rất đẹp, hoàn toàn có thể đeo ra ngoài để khoe khoang. "
Ngu Dịch nghe vậy trong lòng rất ấm áp, không nghĩ tới tác phẩm thủ công thô ráp lại có thể làm vợ mình vui vẻ như vậy.
Lật Trình Tịnh nhìn anh không nói một lời, cho rằng anh không tin những gì mình nói, lại một lần nữa nhấn mạnh: "Em thực sự cảm thấy nó rất đẹp, em rất thích, anh đừng làm thêm, cái này rất tốt rồi. "
Ngu Dịch đến gần vợ, nâng tay sờ sờ tóc cô: "Có phải em thích nó là vì anh tự tay làm không?"
"Biết rõ còn hỏi," Lật Trình Tịnh chủ động dựa vào trong vòng tay rộng rãi của chồng, hai tay ôm lấy người của anh, "Ai bảo em thích anh như vậy..."
"Một đoạn thời gian không gặp em, công lực dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ chồng đã tăng nhanh rồi." Ngu Dịch trêu chọc một câu, ánh mắt nhìn cô nhẹ nhàng như lông vũ, lại thấp giọng hỏi: "Thật sự thích anh như vậy sao? "
Lật Trình Tịnh gật đầu.
Nghe được đáp án làm Ngu Dịch hoàn toàn an tâm.
Cô càng ngày càng thích anh, anh thì có khác gì. Hơn một năm nay, anh đã quen với việc nói chuyện video với cô mỗi tối, cũng từ từ học cách đem những chuyện phiền não gặp phải trong công việc nói cho cô biết. Trước mặt cô, anh không cần phải phòng bị, chuyện vui vẻ hay phiền lòng anh đều nói thẳng cho cô biết. Lật Trình Tịnh luôn sẵn sàng kiên nhẫn lắng nghe anh, hết lần này đến lần khác đưa ra lời khuyên hoặc lời an ủi anh.
Trong thời gian hơn một năm này, chỉ cần nghĩ đến phía sau mình có sự ủng hộ của cô, anh liền cảm thấy đặc biệt kiên định và thỏa mãn.
Vì thế, lần này trở về, anh định sẽ bàn với cô một việc, vốn là nguyện vọng anh ấp ủ bấy lâu nay.
Nghĩ vậy, anh thân mật chạm vào tóc cô, sau đó nói: "Vợ ơi, chúng ta có con trong năm nay được không?" "
"Anh muốn có con à?" Lật Trình Tịnh có chút ngoài ý muốn, cũng có chút vui vẻ ngước mắt nhìn chồng, "Thật sao?"
"Thật, anh muốn có một đứa con của anh và em." Ngu Dịch chậm rãi thương lượng, "Nhưng anh biết mang thai rất vất vả, anh thì không thể thay em chịu cơn đau khi sinh con, cho nên dù anh rất muốn có một đứa con, trước tiên phải xin ý của em. Nếu em muốn, chúng ta sẽ cùng cố gắng, nhưng nếu em không muốn thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng em. "
Lật Trình Tịnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh có thể làm gì trong khi em mang thai? "
"Anh sẽ không hút thuốc, không uống rượu, đảm nhận việc nấu ăn, việc nhà cũng do anh làm. Anh giúp em tắm, đi dạo công viên, đi khám thai với em, cố gắng đồng hành cùng em trong mọi việc. Nếu em buồn chán, anh sẽ tìm cách làm em vui, nếu em đau, anh sẽ để cho em cắn."
Ngu Dịch ngữ khí dịu dàng: "Tạm thời là vậy, nghĩ ra việc gì anh sẽ bổ sung sau."
"Chỉ giỏi dỗ ngọt người khác. Anh sao có thể làm hết mọi chuyện như vậy? " Lật Trình Tịnh cười nhạo, "Đến lúc đó anh có thể làm được một nửa đã là rất tốt rồi. "
"Vậy cho anh một cơ hội, thử xem anh có thể làm được hay không." Ngu Dịch nhẹ giọng nói.
Lật Trình Tịnh an tâm nép trong lòng Ngu Dịch, một lát sau nâng mặt lên, nói: "Ngu Dịch, thật ra em cũng có suy nghĩ giống anh. Em đã định khi anh về sẽ nói, em muốn làm mẹ."
Niềm vui trong mắt Ngu Dịch càng trở nên nồng đậm cùng nóng bỏng.
"Một khi mang thai, em rất cần anh ở bên cạnh, em và con sẽ cần anh quan tâm chăm sóc, khi đó anh vừa phải đi làm vừa phải lo lắng cho hai mẹ con, anh có chuẩn bị tâm lý chưa?"
Ngu Dịch ôm cô chặt hơn một chút, thản nhiên nói ra lời hứa của mình: "Anh chuẩn bị xong rồi. Anh sẽ chăm sóc em, cùng em vượt qua mọi cột mốc của việc mang thai và làm mẹ, tất nhiên, anh cũng sẽ cùng em chăm sóc con của chúng ta."
Anh nói xong liền hôn lên trán cô, sau đó tha thiết cầu xin: "Vợ, em có thể cho anh một cơ hội làm cha không? "
Lật Trình Tịnh nhìn biểu tình nghiêm trang của Ngu Dịch, từ nội tâm cảm nhận được thành ý của anh, rất nhanh đem mặt vùi vào trong ngực anh, gật gật đầu, ôn nhu nói: "Được, em cho anh một cơ hội. "
Làm cha mẹ là việc lớn trong đời, đối với những người ở tuổi ba mươi, đây là một hành trình cùng nhau trải nghiệm hạnh phúc gia đình.
Cô tin vào chính mình và tin vào anh, vì vậy cô quyết định cho cả hai một cơ hội.
- -------------------