Rung Động Ngọt Ngào - Quân Lai

Chương 58

Lục Nghiễn Lễ nhìn Hạ Mạt chằm chằm, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia như có một ngọn lửa ngưng tụ lại, nhìn tới nỗi mặt Hạ Mạt nóng lên, cơ thể vô thức co rúm lại.

 

Cố gắng giả bộ bình tĩnh nhưng cô vẫn đỏ mặt, tim đập loạn dưới tầm mắt nóng rực của anh.

 

Tuy rằng đã từng quấn quýt môi lưỡi cùng nhau, nhưng hôn môi và giao hoà thân thể thì thật sự rất khác nhau. Hạ Mạt quả thực không dám nghĩ tới cảnh cô bị Lục Nghiễn Lễ đè dưới người, quần áo bắt đầu rơi xuống từ bả vai, cho đến khi hoàn toàn không còn gì.

 

Hơi thở của Hạ Mạt càng ngày càng nặng nề, miệng lưỡi khô khốc, bỗng không biết nên trả lời anh như thế nào.

 

Cũng may rất nhanh Lục Nghiễn Lễ đã dời tầm mắt, không kiên trì muốn cô đưa ra đáp án chính xác.

 

Nhưng mấy hộp đồ dùng an toàn kia không sao lờ đi được, thế nên khi về đến nhà nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ cầm mấy cái hộp đó đi vào phòng ngủ, cả người Hạ Mạt thấy không được tự nhiên. Tay chân cũng không biết để đâu, cô cầm một chùm nho từ trong túi hàng mua được hôm nay đi vào bếp rửa.

 

Lục Nghiễn Lễ đi ra khỏi phòng ngủ đến bên cạnh cô, xắn tay áo lên: "Để anh rửa, em đi dọn đồ trong vali của em đi.”

 

Vali của Hạ Mạt đã được để vào phòng ngủ của cô, chỉ có một chút quần áo, chẳng mấy chốc cô đã dọn hết đồ vào trong tủ quần áo.

 

Trong vali chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi cuối cùng cô mua cho Lục Nghiễn Lễ, cô cầm nó đi ra khỏi phòng ngủ, kêu vọng ra phía phòng khách: "Em để áo sơ mi vào tủ của anh nhé.”

 

Lục Nghiễn Lễ lên tiếng, nói: “Tủ quần áo đầu tiên bên trái là chỗ để áo sơ mi.”

 

Hạ Mạt: “Được.”

 

Đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo đầu tiên bên trái ra, bên trong ngăn tủ ấy được treo một loạt áo sơ mi vô cùng chỉnh tề, Hạ Mạt duỗi tay cầm móc, treo áo sơ mi trong tay vào.

 

Lúc xoay người chuẩn bị đi ra, nhớ tới cái gì đó, Hạ Mạt đi tới đầu giường anh, cúi người kéo ngăn kéo tủ ra.

 

Mấy hộp đồ dùng an toàn rất quang minh chính đại được đặt ở bên trong, có lẽ là bởi để lúc dùng lấy cho tiện nên mới đặt ở đây, chỉ cần duỗi tay vào là lấy được.

 

Nghĩ vậy, bên tai Hạ Mạt lại càng nóng lên.

 

Lúc Hạ Mạt đi ra khỏi phòng ngủ của Lục Nghiễn Lễ, anh vẫn đang rửa nho trong bếp, ngón tay thon dài trắng nõn nhéo lấy từng quả nho một, thong thả rửa cho thật sạch.

 

Hạ Mạt đi qua, Lục Nghiễn Lễ đưa một quả nho mới vừa rửa sạch dưới vòi nước tới bên môi cô.

 

Hạ Mạt mở miệng ngậm lấy quả nho Lục Nghiễn Lễ đưa, môi cũng tự nhiên chạm vào ngón tay anh.

 

Hạ Mạt cong mắt, cười khanh khách nói: “Ngọt lắm.”

 

Cô lấy một quả từ đĩa đựng trái cây, đút cho Lục Nghiễn Lễ: "Anh cũng nếm thử đi, ngọt không?”

 

Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, còn chưa rửa nho xong, Hạ Mạt dựa vào một bên nhìn anh rửa nho, cũng không giục anh.

 

Cô nhìn tay Lục Nghiễn Lễ: "Ông chủ, tay của anh đẹp thật, rửa nho mà như làm tác phẩm nghệ thuật gì đó vậy.”

 

Lục Nghiễn Lễ nhếch môi cười một cái: "Không phải nên liều mạng để thiên lôi đánh sét xuống còn hơn hay sao.”

 

Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng: "Người ta khen anh thật lòng mà, sao anh lại như vậy chứ.”

 

Lục Nghiễn Lễ lại rửa một quả nho đưa tới.

 

Hạ Mạt ăn quả nho anh đưa, khẽ nâng cằm, giọng điệu kiêu căng: "Được rồi, tha thứ cho anh đó.”

 

Lục Nghiễn Lễ cười cười, nói: “Sao bạn gái anh lại rộng lượng đến vậy nhỉ.”

 

Hạ Mạt đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng điện thoại rung lên từ trong túi quần của Lục Nghiễn Lễ.

 

Tầm mắt cô dừng ở trên túi của anh: "Điện thoại anh kêu kìa.”

 

“Ừm.” Hai tay Lục Nghiễn Lễ đều là nước: "Em lấy ra giúp anh đi.”

 

Bàn tay Hạ Mạt tiến vào trong túi quần anh, lấy điện thoại ra.

 

“Tin nhắn của ai vậy?” Lục Nghiễn Lễ hỏi.

 

Hạ Mạt nhìn màn hình điện thoại: "Tin nhắn của bà chủ.”

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn cô, nhắc nhở: “Em nên gọi bà ấy là dì.”

 

Hạ Mạt sửa miệng: "Là tin nhắn của dì.”

 

Rửa xong quả nho cuối cùng bỏ vào đĩa đựng trái cây, Lục Nghiễn Lễ lau khô tay, nhận điện thoại mở khoá.

 

Anh không tránh Hạ Mạt, Hạ Mạt cũng không cố tình đọc tin nhắn của anh, chẳng may chỉ nhìn lướt qua trên màn hình điện thoại, thấy tin nhắn bà Tống gửi tới có hai chữ Mộng Khiết.

 

Vừa nhìn đã biết là tên phụ nữ.

 

“Mộng Khiết là ai?” Hạ Mạt hỏi Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ cây ngay không sợ chết đứng, anh đưa màn hình điện thoại tới trước mặt cho cô xem.

 

Bà Tống nhắn tin vào thẳng chủ đề chính.

 

[Con gái của dì Lê là Mộng Khiết mới về nước trước đó không lâu, hôm nay mẹ và dì Lê của con đi uống trà, Mộng Khiết cũng ở đó, cô bé ấy giờ lớn và xinh lắm, ngày mai mẹ sẽ dẫn con bé tới gần công ty ăn cơm, giữa trưa con nhớ bớt chút thời gian tới đó đấy.]

 

Hạ Mạt xem xong tin nhắn, nhướng mày à một tiếng, tay chống cằm, đi vòng quanh Lục Nghiễn Lễ một vòng, đánh giá anh.

 

“Không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị cũng bị người nhà giục kết hôn và bắt đi xem mắt nha.”

 

Vẻ mặt cô như thể chuyện này không liên quan đến mình, chỉ đang hóng kịch vui.

 

Lục Nghiễn Lễ gõ nhẹ lên trán cô, trầm giọng nói: "Bạn trai em bị sắp xếp cho đi xem mắt, vậy mà em lại cười tươi như vậy à.”

 

Hạ Mạt ngẩng đầu cười với anh một cái: "Em tin tưởng anh mà.”

 

Bưng đĩa trái cây ngồi lên sô pha ở phòng khách, Lục Nghiễn Lễ gọi cho Tống Văn Nhân trước mặt Hạ Mạt.

 

Tiếng chuông vang lên hai lần đã kết nối được với đầu dây bên kia.

 

“Nghiễn Lễ, mẹ nói với con này, cô bé Mộng Khiết kia thật sự rất được, ngày mai con…”

 

Lục Nghiễn Lễ cắt ngang bà ấy, lời ít ý nhiều: "Con có bạn gái rồi.”

 

Bên kia im lặng hai giây, ngay sau đó vang lên âm thanh kinh ngạc của Tống Văn Nhân.

 

“Từ bao giờ đấy, là con gái nhà ai, sao không nghe con nhắc tới bao giờ.”

 

Chuyện yêu đương của Lục Nghiễn Lễ là tâm bệnh của bà Tống, bà ấy cũng không để ý Lục Nghiễn Lễ yêu ai, bởi bà ấy tin người con trai mình coi trọng sẽ là một cô gái tốt. Thời gian dài trôi qua, điều khiến bà ấy lo lắng đó chính là con trai mình chưa bao giờ dẫn cô gái nào về nhà.

 

Lục Nghiễn Lễ nói: “Mẹ có biết cô ấy, là Hạ Mạt.”

 

Tống Văn Nhân im lặng vài giây, hỏi: “Không phải con bé có bạn trai rồi sao? Chia tay rồi hả?”

 

Hạ Mạt nghe vậy thì hồi hộp hẳn, nhìn Lục Nghiễn Lễ mà không biết làm sao.

 

Việc này nên giải thích với bà Tống như thế nào đây, chẳng lẽ nói trước đây cô không muốn có mối quan hệ gì với Lục Nghiễn Lễ, nên tự vẽ ra một người bạn trai hư cấu sao?

 

Lục Nghiễn Lễ liếc nhìn cô một cái, giọng điệu bình thản: "Dạ, con và cô ấy ở bên nhau khi cô ấy độc thân.”

 

Tống Văn Nhân nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

 

Nghe giọng điệu thì có vẻ như bà ấy cho rằng Lục Nghiễn Lễ đã làm chuyện gì đó xấu xa, như cướp bạn gái người khác.

 

Đại khái là không lâu trước đây biết Hạ Mạt có bạn trai, đột nhiên nhận được thông tin Hạ Mạt đã chia tay, hơn nữa hiện tại lại còn yêu đương với con trai mình, khối lượng thông tin này có hơi lớn.

 

Tống Văn Nhân dặn dò vài câu ở bên nhau phải đối xử thật tốt, sau đó liền cúp máy.

 

Hạ Mạt ở một bên thì lo lắng: "Làm sao bây giờ, liệu dì có cho rằng em không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, thay bạn trai liên tục mà không thích em không.”

 

Lục Nghiễn Lễ nói: “Không đâu, bà ấy không phải là kiểu người lớn không cảm thông, hơn nữa bà ấy rất thích em, trước kia còn thường xuyên khen em ở trước mặt anh.”

 

Hạ Mạt hối hận: "Chỉ là trước đây em…”

 

Hạ Mạt kéo kéo ống tay áo Lục Nghiễn Lễ, ánh mắt vô cùng đáng thương, bảo anh cứu vãn hình tượng của mình trước mặt bà Tống.

 

“Sợ cái gì, nếu mẹ anh biết chân tướng chuyện của em, thì cũng chỉ khen em tinh quái, thông minh mà thôi.” Lục Nghiễn Lễ nhìn cô: "Chẳng qua anh sẽ bị cười nhạo.”

 

Hạ Mạt thấy khó hiểu: "Cười anh làm gì chứ?”

 

Giọng của Lục Nghiễn Lễ vẫn bình thường, không có gì khác biệt: "Một cô gái vì muốn trốn anh mà đã bịa đặt rằng mình có bạn trai, chẳng phải là do anh không có sức cuốn hút sao?”

 

Trong giọng nói bình tĩnh của anh có thể nghe ra chút u oán.

 

Hạ Mạt cười xấu hổ, duỗi tay ôm cổ anh, hôn lên trên gò má: "Đây không phải là do khí thế của sếp quá doạ người, khiến chẳng ai dám mơ ước tới sao?”

 

Ngón tay Hạ Mạt xoa mặt anh: "Sếp, anh có biết khuôn mặt lạnh lùng khi không nói gì của anh trông rất doạ người không.”

 

Lục Nghiễn Lễ: “Có sao?”

 

“Có, mỗi lần anh không nói gì trông rất đáng sợ, cứ như này này.” Hạ Mạt nhấp môi, học theo bộ mặt lạnh lùng của anh, im lặng nhìn anh chằm chằm.

 

Lục Nghiễn Lễ không nhịn được mà bật cười, đưa cho cô một quả nho, Hạ Mạt lắc đầu: "Không ăn đâu.”

 

Như nhớ tới cái gì, Hạ Mạt hỏi anh: "Hôm nay anh nói đã giải quyết chuyện của Đổng Chiêu.”

 

Lục Nghiễn Lễ nói: “Hôm nay anh ta đã rời khỏi Hải Thành để về quê, đảm bảo sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.”

 

Hạ Mạt: “Anh đã cử người đi theo anh ta, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông sao?”

 

Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, bàn tay khẽ vuốt sau lưng cô, ánh mắt ảm đạm.

 

Anh sau vài người đi theo Đổng Chiêu, buổi tối thay phiên nhau gõ cửa trước cửa phòng anh ta, nhìn chằm chằm vào trong phòng thông qua mắt mèo.

 

Người tới nói Đổng Chiêu đã bị doạ sợ, mới hai buổi tối đã vội thề sẽ về quê, không bao giờ đặt chân tới Hải Thành nữa.

 

Đàn ông còn như thế, một cô gái nhỏ như cô sẽ sợ tới mức nào chứ.

 

“Cảm ơn anh đã giúp em.”

 

Hạ Mạt nói rất chân thành: “Nếu không nhờ anh giải quyết việc này giúp em, thì em và Dao Dao thật sự không biết phải làm sao nữa.”

 

Đổng Chiêu vẫn chưa làm chuyện gì quá nghiêm trọng, báo cảnh sát cũng vô dụng, gặp được loại người vô liêm sỉ thế này, những cô gái tay trói gà không chặt thật sự không biết phải làm sao.

 

Lục Nghiễn Lễ rũ mắt nhìn cô: "Em nói cảm ơn với anh, vậy là không coi anh là bạn trai của em rồi.”

 

Hạ Mạt việc nào ra việc đó: "Bạn trai cũng phải nói cảm ơn chứ, không thể vì anh là bạn trai của em mà em sẽ coi nhẹ những gì anh đã làm giúp em được.”

 

Lục Nghiễn Lễ hơi hơi nhướng mày: "Nói có lý lắm, nhưng em chỉ cảm ơn ngoài miệng thôi sao?”

 

Hạ Mạt cúi đầu một chút, mỉm cười nhìn anh.

 

Lục Nghiễn Lễ cố ý trêu cô, dựa người ra sau, nói chậm rãi: “Anh chuẩn bị xong rồi.”

 

Anh chuẩn bị xong rồi?

 

Anh chuẩn bị cái gì chứ?

 

Hạ Mạt nghĩ đến mấy hộp đồ dùng an toàn trong tủ đầu giường ở phòng anh, nghe hiểu ý của anh, ánh mắt lại bắt đầu trở nên mất tự nhiên, thân thể hơi cứng đờ.

 

Ngón tay Lục Nghiễn Lễ xoa xoa ở trên vai cô: "Em đi tắm trước đi.”

 

Hạ Mạt khẩn trương, đứng dậy khỏi sô pha dưới cái nhìn đầy ý tứ của Lục Nghiễn Lễ, xoay người đi vào phòng ngủ.

 

Lấy quần áo ngủ trong tủ đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra.

 

Dòng nước ấm áp lướt qua cơ thể, rơi xuống dưới đất, không giấu được việc ngực cô đang phập phồng vô cùng mạnh.

 

Hạ Mạt thấy khẩn trương, cô tắm rửa rất lâu trong phòng tắm, hơi nước tràn ngập gian phòng. Hạ Mạt bị khí nóng bốc lên làm cho cả người phiếm hồng, sắp thở không nổi mới tắt vòi nước đi, đẩy cửa kính phòng tắm ra ngoài.

 

Gương ở trên bồn rửa tay phủ một lớp hơi nước, nhìn mơ màng không rõ.

 

Hạ Mạt lấy khăn lông lau lau gương, nhìn khuôn mặt ửng hồng của mình, cơ thể được bọc khăn tắm, yết hầu có hơi khó hô hấp.

 

Ngực không chịu sự khống chế mà đập mạnh lên, hơi thở nóng rực, Hạ Mạt lau nước trên người, thay áo ngủ, lấy máy sấy sấy khô tóc. Đứng ở trước gương hít sâu mấy hơi, sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, sau đó cô duỗi tay mở cửa phòng tắm ra.

 

Xốc chăn lên chui vào giường, Hạ Mạt ôm lấy chăn nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu tưởng tượng một vài hình ảnh trống rỗng, lung tung rối loạn, tim đập đến nỗi bất ổn, hai chân không tự giác mà cuộn tròn lại.

 

Sau một lúc lâu, bên tai truyền đến tiếng đập cửa.

 

Ánh mắt Hạ Mạt run lên, tim đập như trống đánh.

 

“Mạt Mạt, ngủ rồi sao?” Giọng của Lục Nghiễn Lễ trầm thấp.

 

Hạ Mạt mím môi, do dự nói: "Chưa ngủ.”

 

“Mở cửa đi.”

 

Hạ Mạt ngồi ở trên giường, ôm lấy chăn rụt lại.

 

Một lát sau, cửa phòng lại bị anh gõ hai tiếng.

 

Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, xốc chăn lên đi xuống giường, lê dép lê, mở cửa một cách chậm chạp.

 

Lục Nghiễn Lễ đứng ở ngoài cửa, trên người mặc bừa một chiếc áo tắm dài, mái tóc ngắn bị ướt một nửa, ngực bị khí nóng bốc lên làm cho hơi hồng nhạt, rõ ràng cũng vừa mới đi từ trong phòng tắm ra.

 

Ánh mắt Hạ Mạt mơ hồ, nhấp nhấp đôi môi khô ráo, cũng không nói được lời nào.

 

Lục Nghiễn Lễ đột nhiên lấy một bó hoa từ phía sau ra đưa cho cô, màu xanh điểm xuyết như những ngôi sao đầy trên trời, đóa hoa tươi đẹp, nở rộ tràn đầy sức sống.

 

Hạ Mạt nhận lấy, chóp mũi tràn ngập mùi hoa, trong lòng không cưỡng nổi sự ngọt ngào đang lan toả, cô ngước mắt nhìn anh.

 

Lục Nghiễn Lễ xoa xoa tóc cô: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon nhé.”

 

Sắc mặt Hạ Mạt không thay đổi, trong lòng thì thấy ngoài ý muốn.

 

Buổi tối hôm nay anh gõ cửa phòng ngủ của cô, chỉ là để tặng hoa cho cô thôi sao?

 

Lục Nghiễn Lễ duỗi tay sờ sờ vành tai phiếm hồng của cô, ngậm khóe miệng, cười hỏi: “Sao tai lại đỏ thế này.”

 

Hạ Mạt đẩy tay anh ra.

 

Lục Nghiễn Lễ hỏi: “Vừa rồi sao lâu như vậy mới mở cửa cho anh?”

 

Hạ Mạt nhìn ra đêm nay anh không tính làm gì, chỉ cố tình chọc cô chơi chơi vậy thôi.

 

Hạ Mạt nhẹ nhàng thở ra, tức giận liếc anh một cái: "Sau này anh mà còn như vậy em sẽ không mở cửa cho anh nữa.”

 

Lục Nghiễn Lễ nhếch môi cười một cái, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Anh thế nào?”

 

Hạ Mạt lui về phía sau một bước, muốn đóng cửa.

 

Lục Nghiễn Lễ giơ tay ngăn lại, trong mắt có nhiều ý cười: "Không muốn mời anh vào sao?”

 

Hạ Mạt há mồm cắn lên trên tay anh một cái.

 

Lục Nghiễn Lễ cười nhéo nhéo cái mũi cô: "Em thuộc họ chó con hả?”

 

Hạ Mạt: “Thuộc họ thỏ, con thỏ tức giận cũng biết cắn người đó.”

 

Lục Nghiễn Lễ cười khẽ một tiếng.

 

Hạ Mạt cảm thấy tiếng cười của anh mang theo chút trêu chọc.

 

Người này đã nhìn thấu cô, chỉ là cố ý nhìn cô lúng túng cho vui.

 

Đúng là rất độc ác.

 

Hạ Mạt tức giận trừng mắt liếc anh một cái, đóng sầm cửa lại.

 

Cô ôm hoa ngồi vào trên giường, phát hiện bên trong bó hoa có một tấm card.

 

Hạ Mạt duỗi tay lấy tấm card ra, trên đó có viết một vài chữ, Hạ Mạt liếc mắt một cái đã nhận ra đó là chữ của Lục Nghiễn Lễ.

 

Ngủ ngon, mơ đẹp, cục cưng của anh.

 

Điện thoại có tin nhắn WeChat Lục Nghiễn Lễ gửi tới.

 

Tổng giám đốc Lục: [Nghỉ ngơi sớm một chút.]

 

Khóe miệng Hạ Mạt nhếch lên, trả lời: [Ngủ ngon.]

Bình Luận (0)
Comment