Hạ Mạt liếc nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, nếu cô ở lại đồng nghĩa với việc ngủ cùng giường với anh, sẽ xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.
Người trưởng thành nói chuyện yêu đương, có một số chuyện đều là thuận lý thành chương*.
*Thuận lý thành chương: sự việc cứ như thế mà diễn ra thuận lợi.
Nhưng mà đêm nay…
Hạ Mạt im lặng một lát, do dự mở miệng: “Ba mẹ với chú hai thím hai của em còn đang chờ em ở nhà.”
Lục Nghiễn Lễ thấy cô ngập ngừng, ừ một tiếng rồi đứng lên.
Hạ Mạt nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Nghiễn Lễ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu không chút cảm xúc: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Hạ Mạt giương mắt nhìn anh, đắn đo nói: “Anh không giận sao?”
Lục Nghiễn Lễ nhìn ánh mắt lo lắng của cô, cố ý làm mặt vô cảm để chọc cô: “Anh giận thì em sẽ ở lại à?”
Hạ Mạt trả lời không chút do dự: “Tất nhiên là không rồi.”
Lục Nghiễn Lễ bật cười: “Vậy em còn hỏi làm gì? Đi thôi.”
Anh nắm tay cô, kéo cô đứng dậy.
“Nhưng mà em có thể bù cho anh một chút.”
Cô móc ngón trỏ vào dây nịt của anh, kéo anh về phía mình.
Lục Nghiễn Lễ cúi người xuống theo đà của cô, mặt kề sát lại. Hạ Mạt thả tay khỏi dây nịt, túm lấy cổ áo sơ mi của anh, ngửa đầu hôn lên môi anh.
“Sao nào, không tức giận đúng không?”
Hạ Mạt sờ mặt anh, nhìn anh cười khanh khách.
Lục Nghiễn Lễ không trả lời, anh ôm eo cô, đặt cô trên sô pha, đôi môi nóng rực đặt lên môi cô lần nữa. Có điều nụ hôn của anh không lướt qua như của cô, anh mạnh bạo hơn, đầu lưỡi tách môi cô ra, trực tiếp vào trong dò xét, tùy ý xâm lăng.
Hạ Mạt bị anh giam chặt trong lòng, ngửa đầu để anh dẫn dắt, hoàn toàn nhận lấy nụ hôn của anh.
Hơi thở nóng rực hòa vào nhau, mãi tới khi sắp hết hơi anh mới tách ra để cô th* d*c một lát, sau đó lại nhanh chóng bao phủ, khiến nụ hôn sâu hơn, quấn quýt hơn.
Không biết đã qua bao lâu, giữa lúc * l**n t*nh m*, điện thoại của Hạ Mạt đột nhiên đổ chuông.
Cô đặt tay lên ngực anh đẩy anh ra, chắc là người nhà cô thấy cô mãi chưa về nên gọi điện giục cô về nhà.
Lục Nghiễn Lễ dời khỏi cánh môi cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn mặt cô.
Hạ Mạt thở gấp, mắt thấy người gọi là ba cô, cô vươn tay đẩy vai anh, ý bảo anh đứng dậy.
Lục Nghiễn Lễ không nhúc nhích, Hạ Mạt sáp lại hôn lên mặt anh.
Lúc này Lục Nghiễn Lễ mới buông cái tay đang ôm eo cô ra, đứng lên khỏi người cô.
Hạ Mạt điều chỉnh hơi thở, nhận cuộc gọi: “Alo ba.”
Hạ Đức Hải hỏi cô: “Con về chưa? Cần ba đi đón không?”
“Ba không cần đón con đâu, giờ con về ạ.”
Cô cúp điện thoại, hai người không dính lấy nhau nữa.
Lục Nghiễn Lễ chỉnh lại quần áo bị Hạ Mạt túm loạn, dắt tay đưa cô về nhà.
Do khoảng cách gần nên hai người không gọi xe mà chậm rãi đi về hướng nhà chú hai của Hạ Mạt. Lúc tới gần khu chung cư, Hạ Mạt thấy ba cô đang đứng ngoài cổng chung cư như đang đợi cô.
Hạ Mạt lập tức buông tay Lục Nghiễn Lễ, chạy về phía trước mấy bước tạo khoảng cách với anh rồi mới quay đầu lại khoát tay với anh: “Ba em tới đón em rồi, anh về đi, mai gặp nhé.”
Lục Nghiễn Lễ không lên tiếng, ánh mắt sâu kín nhìn cô.
Hạ Mạt bị anh nhìn tới nỗi chột dạ, xoay mặt nhìn về phía cổng chung cư, thừa lúc ba cô không nhìn về phía này thì nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lục Nghiễn Lễ, kiễng chân hôn lên môi anh, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Người yêu danh chính ngôn thuận mà cứ như yêu đương vụng trộm vậy.
Lục Nghiễn Lễ cảm thấy buồn cười.
Hạ Mạt phất tay với anh: “Ngủ ngon.”
Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, nói: “Ngủ ngon.”
Hạ Mạt chậm rãi chạy tới cổng lớn của khu chung cư, vừa hay thấy Hạ Đức Hải lấy một điếu thuốc ra đốt lên.
Ông ấy mới rít được hai hơi, thấy Hạ Mạt đã về thì dập thuốc ném vào thùng rác.
Hạ Mạt bắt được: “Ba, không phải con đã nói với ba bớt hút thuốc rồi sao, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Hạ Đức Hải mạnh miệng: “Ba có hút đâu.”
Hạ Mạt: “Con thấy hết rồi.”
Hạ Đức Hải nhếch miệng cười: “Con gái ngoan, ba chỉ rít hai hơi cho đỡ ghiền thôi, không hút nhiều đâu.”
“Đi dạo phố mua quần áo đấy à?”
Thấy túi quần áo trong tay cô, Hạ Đức Hải nói sang chuyện khác.
Hạ Mạt “dạ” một tiếng rồi khoác tay Hạ Đức Hải đi vào trong khu chung cư.
Tới trước cửa, Hạ Mạt quay đầu lại nhìn.
Lục Nghiễn Lễ vẫn còn đứng ở đằng xa nhìn cô đi vào.
Về tới nhà, thím hai của Hạ Mạt cầm hai cái chăn từ trong phòng ngủ chính ra để lên sô pha, xoay sang nói với Hạ Đức Hải: “Anh cả, trong nhà không đủ gối, tối nay anh với Tử Hàng nằm đỡ gối ngang của sô pha nhé.”
Tử Hàng là con trai cả của chú ba Hạ. Nhà của chú hai gồm một phòng khách ba phòng ngủ, chú hai thím hai ở một phòng, chú ba thím ba với con trai nhỏ của bọn họ ở một phòng, Tử Hàng đã hơn mười tuổi, không thể ngủ chung giường với ba mẹ mà không có phòng dư nên chỉ có thể ngủ sô pha.
Vốn Hạ Đức Hải với Lâm Ninh ở một phòng, nhưng Hạ Mạt về nên ông ấy ngủ phòng khách với Tử Hàng, nhường phòng ngủ lại cho Hạ Mạt.
Thím hai của Hạ Mạt chỉ vào phòng ngủ phía Bắc, nói: “Mạt Mạt, con với mẹ con ngủ phòng đó.”
Hạ Mạt đáp một tiếng rồi nhìn em họ trên sô pha.
Bé trai hơn mười tuổi đã cao hơn một mét tám, sô pha dài ba mét một mình cậu ấy đã chiếm hơn phân nửa, hai người cùng ngủ trên đó rất chật chội.
Hạ Mạt đăm chiêu đi vào phòng, Lâm Ninh đang trải giường, Hạ Mạt cầm trong tay một túi to để lên tủ đầu giường, ra vẻ lơ đễnh nói: “Tử Hàng cao hơn chú ba rồi.”
Lưu Ninh nói: “Cao hơn chú ba con nhiều.”
Hạ Mạt tiện thể nói luôn: “Con thấy một mình em ấy ngủ trên sô pha đã không thẳng người, ba ngủ với em ấy sẽ chật chội lắm.”
Lâm Ninh nói: “Cũng đâu còn cách nào, chỉ có ba phòng thôi, đành để ba con với Tử Hàng chen chúc một đêm vậy.”
Hạ Mạt đắn đo mở miệng: “Hay là con ra ngoài ở, cho ba về phòng ngủ nhé.”
Lâm Ninh ngẩng đầu nhìn cô: “Con định ở đâu?”
Hạ Mạt mặt không đổi sắc: “Khách sạn ạ, bạn con đặt phòng ở khách sạn, con tới đó ở với bạn một đêm.”
Lúc trước mỗi lần Hạ Mạt về nhà thỉnh thoảng cũng ra ngoài ở với bạn bè học sinh bằng tuổi, Lâm Ninh vô thức cho rằng bạn mà cô nhắc tới là nữ, chẳng chút nghi ngờ.
“Con bé đó ở khách sạn một mình à?” Lâm Ninh hỏi.
Hạ Mạt dạ, nói: “Chỉ có mình bạn đó thôi, con qua đó cũng có thể ở cùng bạn ạ.”
Con gái về nhà muốn ở cùng bạn để tâm sự, trong nhà cũng không đủ chỗ ở, Lâm Ninh lập tức đồng ý, nói: “Được rồi, tới chơi với bạn của con đi.”
“Vali của con đâu ạ?” Hạ Mạt hỏi Lâm Ninh.
Lâm Ninh đang trong tủ nói: “Ba con để trong ngăn kia kìa.”
Hạ Mạt đi qua, mở tủ lấy vali, kéo khóa lấy ra một bộ quần áo với đồ vệ sinh cá nhân rồi bỏ tất cả vào một cái túi.
Hạ Đức Hải thấy cô ra cửa thì hỏi: “Ra ngoài nữa à?”
Hạ Mạt đáp: “Con tới ở chỗ bạn con ạ.”
Cô đeo túi ra khỏi nhà chú hai, đi dọc theo con đường trước khu chung cư đi về phía khách sạn.
Lúc đi ngang một tiệm hoa, Hạ Mạt dừng bước, nhìn vào trong. Thấy hoa tươi, cô suy nghĩ một chút rồi bước vào trong tiệm chọn một bó.
Lục Nghiễn Lễ về tới khách sạn, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Anh tắm rửa sấy tóc xong, vừa mới ra khỏi phòng tắm đã nghe tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.
Lục Nghiễn Lễ: “Ai vậy?”
“Chào ngài, phục vụ phòng đây, nhờ ngài mở cửa giúp.”
Người ngoài cửa giả giọng.
Lục Nghiễn Lễ nghe ra giọng Hạ Mạt, khóe môi giương lên nở nụ cười. Anh bước tới cửa, vươn tay mở cửa ra.
Tay trái Hạ Mạt đang cầm túi chứa quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, tay phải ôm một bó hoa cát tường được gói bằng giấy dai màu nâu. Cô thấy anh mở cửa thì lập tức nở một nụ cười sáng lạn, đưa bó hoa trong tay cho anh.
Lục Nghiễn Lễ: “Tặng anh à?”
Hạ Mạt nháy mắt: “Đúng vậy, tặng bạn trai em đó.”
Lục Nghiễn Lễ cười rồi nhận lấy, nghiêng người để cô vào phòng.
“Sao lại quay lại rồi?” Lục Nghiễn Lễ hỏi cô.
Hạ Mạt thả cái túi trên tay lên sô pha, vén tóc rồi nói: “Nhà của chú hai em không đủ chỗ cho nhiều người như vậy, nếu em ở nhà thì ba em sẽ phải ngủ ngoài sô pha, đành phải tới chỗ anh ở nhờ một đêm, không biết anh Lục có tình nguyện cưu mang em không nhỉ.”
Lục Nghiễn Lễ ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, sườn mặt dán vào vành tai cô, ý tứ sâu xa nói: “Vừa hay anh Lục gối chiếc chăn đơn, khó mà ngủ được.”
Bàn tay ấm áp đang kề vào bụng cô di chuyển, cảm xúc tê dại lan tràn từ eo, Hạ Mạt hít thở không thông, cô đè tay anh lại, xoay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Em vẫn chưa tắm mà.”
Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng buông cô ra, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, kiên nhẫn nói: “Anh chờ, cứ từ từ tắm.”
Hạ Mặt bị ánh mắt nóng rực trắng trợn của anh nhìn tới đỏ cả mặt, nhưng trong lòng cô biết rất rõ đêm nay cô đã đi mà còn quay lại, còn chủ động như thế thì sẽ phát sinh chuyện gì.
So với việc bị người nắm trong tay tùy ý đùa giỡn nhào nặn, không bằng ra tay trước để chiếm thế thượng phong.
Hạ Mạt đảo mắt, cô vươn tay cởi nút áo ngủ của Lục Nghiễn Lễ, mắt nhìn cơ bụng chắc nịch của anh, bụng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn lên ngực rồi chớp mắt: “Lên giường chờ em, lát nữa em ra.”
Cô nói xong rồi quay người đi về phía phòng tắm.
Lục Nghiễn Lễ thấy cô đi như chạy, khóe miệng nhếch lên: “Yên tâm, anh không chạy đâu.”
Lại đá đểu cô đấy.
Hạ Mạt đẩy cửa phòng tắm, giận dỗi quay đầu lại liếc anh một cái.
Lần này Hạ Mạt tắm cũng nhanh.
Lúc cô sấy tóc ra khỏi phòng tắm, Lục Nghiễn Lễ đang ngồi tựa vào giường, nút áo bị cô cởi đã được anh cài lại, quần áo chỉnh tề, trên đầu gối là quyển tạp chí kinh tế tài chính anh mới mua trong nhà sách hôm nay, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn có vẻ lạnh lùng yên tĩnh, kiêu ngạo cấm dục.
Không giống dáng vẻ như sắp chuẩn bị làm chuyện đó.
Hạ Mạt nhớ lúc còn ở Hải Thành anh luôn thích trêu chọc cô, làm cô tưởng anh muốn làm chuyện đó, cuối cùng chỉ ôm hôn chứ chưa tiến thêm một bước.
Hạ Mạt nghĩ vậy, căng thẳng trong lòng lập tức vơi đi nhiều, cô xỏ dép lê đi tới cạnh giường, xốc chăn lên giường.
Vừa mới nằm xuống, cô đã thấy ngón tay thon dài của Lục Nghiễn Lễ khép tạp chí lại, để tạp chí lên tủ đầu giường.
Cơ thể Hạ Mạt hơi cứng lại.
“Mạt Mạt.” Giọng Lục Nghiễn Lễ trầm xuống: “Có phải lúc em ngủ phải để đèn ở đầu giường không?”
Hồi trước Hạ Mạt sợ tối, buổi tối lúc đi ngủ không được tắt hết đèn trong phòng, phải để lại một ngọn đèn nhỏ, thói quen này vẫn giữ tới bây giờ.
Hạ Mạt ừ một tiếng.
Lục Nghiễn Lễ vươn tay bật đèn đầu giường, xoay mặt qua hỏi Hạ Mạt: “Có muốn tắt đèn trần nhà không?”
Đối diện với ánh mắt nóng rực của Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt mới ý thức được suy nghĩ ban nãy của mình sai rồi.
Cô rụt người vào chăn, dùng chăn che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt nhìn anh.
Lục Nghiễn Lễ cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài xốc cái chăn đang che mặt cô, nén cười: “Em trốn làm gì.”
Hạ Mạt mím môi không nói, chỉ túm lấy chăn, rụt người xuống.
Bàn tay của Lục Nghiễn Lễ nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đặt cô lên gối đầu không cho trốn.
Hơi thở nóng rực phun lên hai má cô, dọc theo môi, cằm, cổ rồi đi xuống dưới.
Quần áo trên người anh bị cô nắm, vò thành một cục.
“Thả lỏng.”
Lục Nghiễn Lễ dùng một tay vén mớ tóc dính mồ hôi trên trán cô, anh nói nhỏ bên tai cô: “Không phải em thích tay anh, khen tay anh làm gì cũng như tác phẩm nghệ thuật sao?”
Ý thức của Hạ Mạt dần tan rã, hít thở không thông.
“Tắt đèn đi.”
Đèn trên trần nhà tắt rồi, căn phòng sáng ngời chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ.
Dưới ánh đèn mờ, Hạ Mạt vẫn có thể nhìn rõ đôi tay kia, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, chỉ một đôi tay đã có thể khiến cô trôi nổi phập phồng như đang trên biển.
“Thả lỏng nào.”
Lục Nghiễn Lễ lại kêu cô thả lỏng, hai tay ấm áp nắm lấy thắt lưng cô.
Lần này cô bị đôi tay mà cô thích nhất khống chế, không có cơ hội chạy trốn.
Ba giờ sáng, mọi âm thanh đều trở nên yên ắng, Hạ Mạt vừa ngủ, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Lục Nghiễn Lễ vẫn chưa ngủ, anh vươn tay xoa nhẹ nước mắt trên mặt cô, nhìn dáng vẻ đi ngủ cũng điềm đạm đáng yêu của cô, vừa thảm vừa tức cười.
Vốn cũng không muộn tới vậy, lúc một giờ đang chuẩn bị ngủ rồi, anh chọc cô mấy câu, hỏi cô xem ai yếu hơn.
Cô gái này lại hiếu thắng, không phục, thở không ra hơi mà vẫn dõng dạc muốn tái chiến với anh.