Hạ Mạt chạy ra ngoài ngay đêm hôm khuya khoắt, vừa trở về lập tức dẫn theo bạn trai, việc này chắc chắn là một niềm vui bất ngờ đối với Lâm Ninh và Hạ Đức Hải - những người luôn lo lắng khi thấy Hạ Mạt không muốn yêu đương.
Đặc biệt là khi tướng mạo của người con rể này rất anh tuấn, dáng người cao lớn, nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Ninh vẫn chưa từng hạ xuống kể từ khi anh bước vào, thậm chí còn không hề che giấu sự hài lòng của mình đối với người con rể Lục Nghiễn Lễ này.
Sau khi biết được Lục Nghiễn Lễ vẫn chưa ăn tối thông qua lời Hạ Mạt, hai vợ chồng vội vàng vào bếp nấu cơm lần nữa.
Tuy người nhà họ Hạ đều đã dùng cơm xong, nhưng vì Lục Nghiễn Lễ đến nên tất cả cũng đều ngồi vào bàn ăn cùng anh một chút.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Ninh dẫn mọi người lên lầu hai, chỉ vào phòng ngủ bên trái và nói với Lục Nghiễn Lễ: “Tối nay cháu có thể ngủ ở phòng này, phòng của Mạt Mạt ở ngay đối diện, cô với chú ngủ dưới lầu, nếu cháu cần gì thì cứ việc nói với Mạt Mạt nhé.”
Lục Nghiễn Lễ đi theo phía sau bà ấy, khiêm tốn lễ phép: “Đã làm phiền cô rồi.”
Lâm Ninh càng nhìn anh càng hài lòng, môi cong lên nói: “Không phiền đâu, sau này có thời gian cháu cứ thường xuyên đến chơi với Mạt Mạt.”
Bà ấy đẩy cửa phòng ngủ ra: “Cháu nghỉ ngơi đi, để cô nói vài câu với Mạt Mạt.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lục Nghiễn Lễ, Lâm Ninh nháy mắt ra hiệu với Hạ Mạt, bảo cô xuống lầu với mình.
“Mẹ, có chuyện gì sao?” Hạ Mạt mỉm cười hỏi Lâm Ninh.
Lâm Ninh hỏi: “Người bạn mà con ở cùng bên ngoài hôm qua cũng như sáng nay có phải là Nghiên Lễ không?”
Hạ Mạt gật đầu.
Lâm Ninh trách cô không hiểu chuyện: “Nghiên Lễ đã tới từ hôm qua, tại sao con không báo cho người trong nhà biết, để người ta ở bên ngoài, còn đêm hôm khuya khoắt thế này, cả nhà đều đã ăn cơm xong, cũng không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, không thể tiếp đãi cậu ấy đàng hoàng.”
Hạ Mạt ăn ngay nói thật: “Con với anh ấy còn chưa tới giai đoạn bàn chuyện kết hôn, ban đầu cũng không có ý định đưa anh ấy về.”
Lâm Ninh nôn nóng nói: “Bạn trai con là một người cực kỳ tốt, cả mẹ và ba con đều xem trọng, con và người ta phải hòa thuận, nhất định không được động một chút lại nói chuyện chia tay.”
Thấy bà ấy cuống cuồng vội vã, bộ dạng chỉ sợ người con rể vừa tới tay lại bay đi mất, Hạ Mạt buồn cười nói: “Con biết rồi, con đã dẫn anh ấy về nhà thì nhất định sẽ ở bên anh ấy thật tốt, mẹ cũng đừng quan tâm nhiều đến chuyện yêu đương của con, trong lòng con tự biết mà.”
“Được được được, mẹ mặc kệ con, con mau đi tiếp chuyện với cậu ấy đi.” Như nhớ ra điều gì, Lâm Ninh nói thêm với Hạ Mạt: “Mẹ đã kiểm tra giá của bộ mỹ phẩm dưỡng da và hai bình rượu Mao Đài mà Nghiên Lễ mang tới rồi, đắt quá, lần sau khi con dẫn cậu ấy về nhớ phải nhắc cậu ấy đừng mua những món quà đắt tiền như vậy nữa.”
Hạ Mạt chưa nói cho gia đình biết Lục Nghiễn Lễ chính là sếp của cô, chỉ nói rằng mình quen được anh ở chỗ làm.
Lục Nghiễn Lễ đã chuẩn bị quà biếu Lâm Ninh và Hạ Đức Hải từ trước, đặt ở một khách sạn trên thị trấn. Ngay sau khi nghe Hạ Mạt nói muốn đưa anh về nhà, anh lập tức quay lại khách sạn để lấy quà, lần đầu tiên ra mắt ba mẹ Hạ Mạt, anh không thể đến với hai tay không được.
Nhìn những món quà được anh chuẩn bị sẵn, mọi áy náy trong lòng Hạ Mạt nhanh chóng tan thành mây khói. Người đàn ông này quá mưu mô, lúc đưa cô về nhà còn cố ý dừng lại giữa đường, ấm ức nói không thể đưa cô đi xa hơn, sợ người trong nhà cô sẽ nhìn thấy, nhưng thực ra sau lưng đã sớm chuẩn bị kỹ càng đến gặp ba mẹ cô.
Vừa nghĩ đến một người sếp như anh lại giở trò như thế này, Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô mỉm cười khẽ gật đầu: “Mẹ, màn pháo hoa tối nay có đẹp không?”
Lâm Ninh lập tức hiểu ra, nhướng mày mừng rỡ: “Pháo hoa ở quảng trường tối nay là do Nghiễn Lễ đốt sao, bảo sao con lại chạy ra ngoài đột ngột như thế. Đẹp lắm, màn pháo hoa đêm nay là màn pháo hoa đẹp nhất mà mẹ từng thấy.”
Lúc Hạ Mạt quay lại lầu, Lục Nghiễn Lễ đang cụp mắt ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài lật qua từng cuốn album ảnh, gương mặt sâu sắc trong trẻo dịu dàng, nhoẻn miệng cười.
Hạ Mạt đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm vào anh, suy nghĩ thoáng miên man.
Cô vậy mà thực sự đã đưa anh về nhà, mặc dù ngay từ đầu cô không hề có ý định dẫn anh về.
Giống như, ban đầu cô cũng không hề chuẩn bị trước để ở bên anh, nhưng cuối cùng lại dễ dàng xác nhận mối quan hệ với anh.
Hạ Mạt âm thầm ngẫm lại chuyện tình cảm giữa mình với Lục Nghiễn Lễ, giật mình nhận ra Lục Nghiễn Lễ vẫn luôn lấy lui làm tiến.
Mối quan hệ giữa bọn họ tưởng chừng như đã chính thức xác nhận từ nụ hôn do cô chủ động kia, trên thực tế ngày hôm đó anh giả bộ muốn hôn cô, rồi lại lấy lý do mình đổ bệnh sợ lây qua cho cô để kiềm chế nụ hôn ấy, bộ dạng ốm yếu khiến người ta đau lòng, còn dịu dàng quan tâm cân nhắc vì sức khỏe của cô, lúc này mới dụ được cô chủ động dâng nụ hôn.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy anh thực sự lo lắng cơn sốt sẽ truyền sang cô thì làm sao lại thuận thế kéo cô vào trong lòng và hôn cô đến mức không thở nổi được chứ.
Từ nụ hôn đầu tiên đến đêm đầu tiên, cho đến việc đưa anh về nhà ngày hôm nay.
Anh đã dẫn dắt trước từng bước, lùi lại trong lúc cô đang do dự, khiến cảm giác áy náy lan tràn khắp lòng cô để cô chủ động tới gần anh hơn.
Anh giống như một người thợ săn đầy kiên nhẫn, nhẫn nại ung dung chờ con mồi chủ động cắn câu.
Nghĩ thông suốt như thế, Hạ Mạt chậc một tiếng, cảm thán: “Đúng là mưu mô.”
Lục Nghiễn Lễ nhếch môi tươi cười: “Em đang nghĩ gì đó?”
Hạ Mạt bước qua, ôm lấy cả vòng cổ anh và ngồi vào lòng anh, thẳng thừng trả lời: “Vốn dĩ giới hạn cuối cùng của em là không yêu đương với sếp, về sau giới hạn cuối cùng đó lại biến thành trước khi kết hôn không thể để cho đồng nghiệp cùng gia đình biết em đang yêu, hiện tại em cứ như vậy mà dẫn anh về đây, anh dùng thủ đoạn nhỏ, đốt một màn pháo hoa, ranh giới cuối cùng của em cũng bị anh đánh tan.”
Nụ cười trong mắt Lục Nghiễn Lễ càng sâu đậm: “Cũng không bằng được cô Summer, từng bước bước vào trong lòng anh chỉ với vài kế hoạch nhỏ.”
Ánh mắt Hạ Mạt nhất thời ngơ ngác.
Những ngón tay của Lục Nghiễn Lễ mân mê gò má cô, cười nói: “Biểu cảm gì đây, không phải em đã biết anh thích em từ lâu rồi sao.”
Hạ Mạt cong mắt, không kìm nén được nụ cười bên khóe môi: “Lục Nghiễn Lễ, anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?”
Lục Nghiễn Lễ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, đặt tay cô lên ngực mình, vẻ mặt tập trung lẫn nghiêm túc: “Ngày hôm đó em cho anh ngắm pháo hoa đêm hè, trong mắt anh đã chỉ có một mình em.”
Thực ra, anh đã thích cô từ sớm hơn thế, trong những ngày lẫn đêm cô không hề có chút phòng bị trước nào, hoàn toàn chẳng hề dè dặt mà bộc lộ hết tất cả tâm sự hết với anh, anh biết tất cả niềm vui, nỗi buồn, nỗi lo và do dự trong cô, sự chú ý của anh càng vô thức bị cô thu hút, anh muốn khám phá nhiều hơn về thế giới nội tâm trong cô, bất tri bất giác đã động lòng trước cô.
Chỉ là khi bắt gặp vẻ ngoài rạng rỡ tươi đẹp của cô dưới màn pháo hoa trong đêm hè năm ấy, đã khiến anh hiểu rõ tình cảm của mình.
Đôi mắt của Lục Nghiễn Lễ vừa sâu nặng vừa dịu dàng, khiến trái tim Hạ Mạt rung động.
Cô giơ tay, ngón tay khẽ chạm vào lông mày anh, trượt dần xuống, lần theo đuôi mắt, sống mũi, cuối cùng rơi xuống bờ môi anh.
"Lục Nghiễn Lễ."
Lục Nghiễn Lễ đáp, đay đay trán cô: “Em có thích anh không?”
“Hơn cả thích, em luôn dễ dàng bị mất khống chế ở trước mặt anh.” Cô cúi đầu, lấn tới m*t nhẹ lên hầu kết của anh: “Lục Nghiễn Lễ, em đưa anh về nhà, việc này xem như một rủi ro, anh phải thích em vĩnh viễn đó.”
“Mãi mãi thích em.” Yết hầu của Lục Nghiễn Lễ nhấp nhô, hơi thở dần nặng nề, anh vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng cô, cất giọng trầm thấp: “Đừng châm lửa.”
Trong phòng trống trãi, hiệu quả cách âm cũng không được tốt, vừa rồi khi Lâm Ninh gọi Hạ Đức Hải ở dưới lầu, Lục Nghiễn Lễ ngồi ở đây cũng có thể nghe thấy rất rõ, huống chi càng không thể nào che giấu được ga giường bị ướt.
Cảm nhận được anh đang kiềm chế d*c v*ng, trong mắt Hạ Mạt lóe lên một tia giảo hoạt, cố ý lè đầu lưỡi ra l**m hầu kết của anh.
Cánh tay đang vòng qua eo cô của Lục Nghiễn Lễ siết chặt, giọng nói càng trầm hơn: “Mạt Mạt.”
Tông giọng mang vẻ cảnh cáo.
Hạ Mạt ngẩng đầu, mỉm cười như một con hồ ly nhỏ: “Dáng vẻ nhẫn nại kiềm chế của anh thật gợi cảm.”
“Thật sao?” Lục Nghiễn Lễ giơ tay cởi cúc quần áo: “Bộ dạng không kiềm chế được của anh càng quyến rũ hơn đó.”
Thấy anh giống như sắp làm thật, Hạ Mạt lập tức hoảng sợ, vươn tay cài cúc áo anh lại: “Sai rồi, em sai rồi, không làm phiền anh nữa.”
Cô cầm một cuốn album ảnh bày ở bên cạnh lên, đổi sang chuyện khác: “Hồi em còn bé có đáng yêu không?”
Bên trong cuốn album này đều là những bức ảnh về cô, từ hồi còn bé cho đến lớn, anh đã lật xem đến năm cô sáu tuổi.
Trong ảnh, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, dáng người nho nhỏ cưỡi trên một con lạc đà cao lớn, không hề tỏ ra rụt rè tí nào, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ống kính, hai tay giơ cao hơn đỉnh đầu làm dấu hình trái tim, mỉm cười hết sức ngây thơ vô tư.
Lục Nghiễn Lễ: “Lúc bé trông em rất gan dạ, cưỡi lạc đà mà còn dám khoa tay múa chân, không sợ ngã sao?”
Hạ Mạt nói: “Lúc nhỏ em là người gan dạ nhất, khi đó không hề biết sợ là gì cả.”
“Anh cũng nhìn ra em không sợ trời không sợ đất.” Lục Nghiễn Lễ lật lật vài trang trong album: “Tấm này em còn trèo trên tường.”
Hạ Mạt đỏ mặt, đưa tay che bức ảnh lại: “Không cho anh xem tấm này.”
“Anh xem tấm này đi.”
Hạ Mạt lật về trước cuốn album vài trang, tấm ảnh này cũng giống như tấm vừa rồi, mặc một bộ quần áo giống nhau và ngồi trên đầu tường. Điểm khác biệt là tấm ảnh này cô đang giơ tay cầm kéo, vô cùng đắc ý, mà trong bức ảnh tiếp theo cô lại nước mắt lưng tròng, ngửa mặt lên một góc 45 độ chuẩn bị gào khóc.
Lục Nghiễn Lễ câu môi, hỏi cô: “Lúc ấy xảy ra chuyện gì mà em bất ngờ khóc thảm như vậy?”
Hạ Mạt mím môi, không trả lời câu hỏi của anh.
Cảm thấy xấu hổ, không muốn cho anh biết.
Lục Nghiễn Lễ nhéo vành tai cô, cảm thấy rất hứng thú với chuyện lúc bé của cô: “Kể cho anh nghe một chút đi, anh muốn hiểu rõ toàn bộ về em.”
Hạ Mạt: “Em kể thì anh không được cười em.”
Lục Nghiễn Lễ hứa, giọng điệu ôn hòa: “Anh không cười.”
“Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là khi leo lên em cảm thấy rất dễ dàng, rất tự hào, ai biết lúc xuống em lại sợ đến mức không dám xuống, vì để trị tội thói hay leo trèo của em mà mẹ em nhất quyết không cho ba bế em xuống, em cũng chỉ đành ngồi trên đầu tường khóc thôi.”
Lục Nghiễn Lễ phát ra một tiếng phì cười nhỏ.
Hạ Mạt véo đùi anh một cái: “Anh đã nói không cười mà.”
Lục Nghiễn Lễ cố nén nụ cười, kìm nén khóe môi muốn nhếch lên của mình: “Ừm, không cười, hay là em kể tiếp cho anh nghe những câu chuyện lý thú thuở nhỏ của mình đi.”
Tối đó, Hạ Mạt kể chuyện lúc bé của mình với Lục Nghiễn Lễ đến tận khuya, cuối cùng buồn ngủ đến độ không nhấc nổi mi mắt lên. Lục Nghiễn Lễ đưa cô trở về phòng, còn chưa kịp nói lời chúc ngủ ngon với cô, vừa ngã xuống gối ý thức của cô đã lập tức hòa vào màn đêm đen, trôi về phía mộng đẹp. Giữa những hỗn loạn trong giấc mơ, cô cảm nhận được Lục Nghiễn Lễ nghiêng người hôn lên trán mình.
…
Ngày hôm sau khi Hạ Mạt tỉnh lại đã là hơn mười giờ, trong phòng khách dưới lầu truyền đến giọng nói ồm ồm của chú ba, Hạ Mạt thay quần áo rồi xuống lầu.
Trong phòng khách, hai nhà chú hai và chú ba đều đang ngồi đó, chú ba vừa cầm tách trà trên tay vừa từ tốn nói chuyện.
Lục Nghiễn Lễ ngồi ở bên trái ông ấy, cả người hơi nghiêng về bên phải, vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn lộ rõ vẻ kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn phụ họa thêm vài câu.
Thấy Hạ Mạt bước xuống, Lâm Ninh giục Hạ Mạt nhanh chóng rửa mặt ăn cơm, chiều nay cô và Lục Nghiễn Lễ còn phải bắt tàu cao tốc.
Lúc ăn cơm, người nhà họ Hạ không ngớt lời khen ngợi Hạ Mạt trước mặt Lục Nghiễn Lễ, nói cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, siêng năng chăm học, không để người trong nhà phải lo lắng.
Hạ Mạt được mọi người thổi phồng đến mức đỏ hết cả tai, nhiều lần cô định ngăn bọn họ nói tiếp nhưng đều không thành công.
Ăn cơm xong, Khưu Duy Sinh và Hạ Tĩnh lái xe đưa Lục Nghiễn Lễ và Hạ Mạt ra ga tàu cao tốc.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, lúc Hạ Mạt kéo tay Lục Nghiễn Lễ đi vào nhà ga, cô không khỏi cảm thán: “Anh biết không? Trước kia mỗi lần em bước vào nơi này đều cảm thấy trống rỗng, nghĩ đến việc trở về Hải Thành một mình, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác cô đơn, rất muốn khóc to một trận.”
Lục Nghiễn Lễ: “Hôm nay thì sao?”
Hạ Mạt: "Hôm nay em vẫn cảm thấy không nỡ đi, nhưng có anh bên cạnh em, cảm giác cô đơn ấy đã không còn nữa."
Lục Nghiễn Lễ cong môi, nói: "Từ nay về sau anh đều sẽ luôn ở bên em."
Cảm giác vắng lặng cùng bối rối bấy lâu nay trong lòng cô đã bị xua tan bởi những lời này, trái tim cô dường như được một thứ gì đó lấp đầy, tràn ngập chút ngọt ngào, bàn tay đang nắm trên cổ tay anh di chuyển xuống, nắm lấy bàn tay anh, lòng bàn tay ấm áp nhanh chóng bao bọc lấy mu bàn tay cô.
Hạ Mạt cười nhẹ: “Anh nói lời phải biết giữ lấy lời, sau này phải ở bên em.”
Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu nhìn cô: “Anh chỉ hứa hẹn với mỗi mình em.”
Hạ Mạt càng cười tươi hơn: “Lục Nghiễn Lễ, anh tốt quá, sẽ…”
“Sẽ cái gì?”
Hạt Mạt: “Sẽ làm trái tim của con gái rung động.”
Lục Nghiễn Lễ: “Em rung động à?”
“Ừm.” Hạ Mạt thẳng thắn thừa nhận, kéo tay anh đặt lên trái tim mình: “Anh chạm vào nhịp tim của em mà xem, nó đang nhảy lên liên hồi vì anh.”
Lục Nghiễn Lễ chậm rãi đáp: “Cô Summer, mời cô nhanh chóng thu lại thần thông của mình, nếu không tôi sẽ không đảm bảo bản thân có thể kiềm chế mà hôn cô tại đây.”
Hạ Mạt nhìn dòng người rộn ràng nhộn nhịp, tiếng người huyên náo tại ga tàu cao tốc, cô mỉm cười buông tay anh xuống.
Khoảng hơn bảy giờ tốt, Hạ Mạt mở vali ra trước tủ, sắp xếp lại quần áo.
Lục Nghiễn Lễ đi vào từ bên ngoài, ngón tay thon dài kẹp chặt một bao phong bì màu đỏ dày ơi là dày, đưa tới trước mặt cô.
Hạ Mạt nhận lấy bao lì xì đỏ từ tay anh, thắc mắc: “Sao đột nhiên anh lại đưa phong bao đỏ cho em?”
Cô đứng dậy ngồi lên ghế sô pha, mở bao lì xì ra, bên trong là một xấp tiền dày mới toanh.
Lục Nghiễn Lễ ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay lấy lại bao lì xì: “Không phải cho em.”
Hạ Mạt quay đầu nhìn anh.
Lục Nghiễn Lễ rút xấp tiền ra khỏi bao lì xì, tìm được một tờ tiền một đồng nhân dân tệ giữa một xấp tiền giấy màu đỏ.
“Mười nghìn lẻ một.” Lục Nghiễn Lễ nhếch môi: “Cô chú cho anh đấy.”
Hạ Mạt ngạc nhiên: “Cho anh từ lúc nào, sao em lại không biết?”
“Sáng hôm nay.” Khi đó cô vẫn chưa rời giường.
“Ngàn dặm mới tìm được một.” Lục Nghiễn Lễ chăm chú ngắm nhìn cô: “Nghe nói bên phía nhà em khi con gái đưa bạn trai về nhà, đều ngầm thừa nhận sẽ bàn đến chuyện kết hôn, cho nên ba mẹ sẽ chuẩn bị bao lì xì đỏ cho con rể tương lai.”
Hạ Mạt gật đầu, bình thản nói: “Đúng vậy, ở chỗ chúng em khi con gái yêu đương đều xác nhận xem bàn chuyện cưới xin được thì mới có thể đưa bạn trai về nhà.”
“Vậy là anh đường đột rồi.” Lục Nghiễn Lễ nói: “Đáng lẽ anh phải cầu hôn trước mới chính thức đến nhà, như vậy là có thể bàn bạc với cô chú chuyện cưới hỏi của con gái cô chú rồi.”
Hạ Mạt nín thở, giương đôi mắt ngơ ngác nhìn Lục Nghiễn Lễ.
Lục Nghiễn Lễ đứng dậy, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình sâu sắc.
“Hạ Mạt, em luôn lo lắng về mối quan hệ này của chúng ta sẽ không có kết cục, đứng ở điểm khởi đầu của mối quan hệ của chúng ta mà nhìn về tương lai vô định với sự lo lắng. Em không thể chắc chắn rằng liệu tình cảm mà anh dành cho em có luôn như vậy từ đầu đến cuối hay không, nhưng anh thì có thể, từ đêm em cho anh ngắm pháo hoa vào đêm hè đó, anh đã thao thức suốt đêm. Khi em mỉm cười với anh trên điện thoại, anh đã vô thức ngắm nhìn cả đêm, từ đó anh chắc chắn rằng mình muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh, anh muốn em cũng có thể thoải mái tươi cười vô âu vô lo bên cạnh mình, tùy ý thể hiện mà không cần phải lo lắng bất cứ điều gì về tương lai của hai chúng ta.”
“Mạt Mạt, em không biết bản thân đáng yêu đến mức nào đâu, anh dám khẳng định rằng mình tuyệt đối sẽ không hối hận khi cưới em, chỉ sợ em không chịu gả cho anh.”
Hạ Mạt mỉm cười nói: “Lục Nghiễn Lễ, sao anh lại mưu mô đến thế cơ chứ, dám dùng chiêu khiêu khích ngay cả lúc cầu hôn.”
Lục Nghiễn Lễ khẽ cười một tiếng, nói: “Mạt Mạt, gả cho anh đi.”
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, khiến trái tim cô xao động, cô mỉm cười nghiêng người xuống hôn lên đôi môi anh.
“Được.”