Rung Động Ngọt Ngào - Quân Lai

Chương 66

Sau khi công khai quan hệ với Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt với đồng nghiệp ở văn phòng tổng giám đốc ở cùng với nhau không có gì thay đổi, chỉ là đôi lúc khi cô ở trong văn phòng của Lục Nghiễn Lễ lâu hơn chút thì bước ra ngoài sẽ nhận được ánh mắt trêu chọc của mọi người.

 

Ngày tháng cứ trôi qua một cách êm đềm, năm thứ ba sau khi Hạ Mạt với Lục Nghiễn Lễ kết hôn, bọn họ chào đón thiên thần nhỏ của hai người.

 

Đó là một buổi sáng, ánh mặt trời vừa ló rạng, tiếng khóc đầu đời của em bé vang lên, là một bé trai.

 

Tên do Hạ Mạt đặt.

 

Tên ở nhà là Đô Đô.

 

Tên đầy đủ là Lục Sâm.

 

Sau khi Đô Đô chào đời, ngoài công việc, Lục Nghiễn Lễ gần như tự mình chăm sóc Đô Đô.

 

Ngay từ lúc Hạ Mạt biết mình mang thai, Lục Nghiễn Lễ đã bắt đầu học cách chăm sóc phụ nữ có thai với trẻ con, cho Đô Đô bú hay thay tã.

 

Đô Đô sinh được mấy ngày mà anh đã làm thành thạo.

 

Mỗi lần thấy Lục Nghiễn Lễ cầm bình sữa cho Đô Đô bú, đứa bé nhỏ xíu nằm gọn trong vòng tay của anh, ăn no mà vẫn chưa chịu ngủ, bắt anh phải ôm bé đi lại khắp phòng để ru ngủ mà Hạ Mạt cảm thấy vừa không quen với hình ảnh này của anh, vừa thấy rất ấm áp.

 

Trong phòng sách của Lục Nghiễn Lễ ngày càng nhiều sách nuôi con, Hạ Mạt thường thấy Lục Nghiễn Lễ ngồi bên chiếc giường nhỏ của Đô Đô, vừa quan sát những thay đổi của con, vừa lật giở cuốn "Làm Thế Nào Để Trở Thành Một Người Ba Tốt" trong tay.

 

Hình ảnh tình ba như núi làm cho Hạ Mạt nghĩ tương lai Lục Nghiễn Lễ sẽ trở thành một người ba dịu dàng.

 

Thực tế trước lúc Đô Đô được ba tuổi, Lục Nghiễn Lễ đúng là một người ba dịu dàng. Khi con khóc quấy, anh sẽ bế bổng bé lên cao, cho bé cưỡi trên vai mình vui đùa. Ban đêm, nếu Đô Đô không chịu ngủ, anh sẽ kiên nhẫn ngồi chơi đồ chơi cùng con.

 

Dù con muốn cái gì anh đều vui vẻ đồng ý, yêu thương của anh sắp giống cưng chiều quá đà. Sự yêu chiều dành cho con có phần thái quá, đến mức Hạ Mạt lo lắng anh sẽ làm hư con, bèn nghĩ rằng nếu anh đã làm người ba hiền từ, thì cô sẽ làm người mẹ nghiêm khắc. Dù sao, việc nuôi dạy con cái cũng cần có một người nghiêm khắc một chút để tránh làm con trở nên quá nuông chiều.

 

Nhưng mỗi lần Đô Đô bập bẹ gọi cô là mẹ, trái tim Hạ Mạt như tan chảy, giọng nói của cô cũng không tự chủ được mà trở nên mềm mỏng, chẳng thể làm một người mẹ nghiêm khắc như cô từng nghĩ.

 

Lúc riêng tư, cô thảo luận với Lục Nghiễn Lễ về vấn đề giáo dục con cái, cô nói lo lắng của mình cho Lục Nghiễn Lễ, Lục Nghiễn Lễ luôn trấn an cô rằng anh hiểu rõ tình hình.

 

Cho đến khi Đô Đô được ba tuổi cần đi nhà trẻ, Lục Nghiễn Lễ đột nhiên thay đổi hình tượng người ba cưng chiều con cái, trở nên nghiêm nghị và đầy uy nghiêm trong mắt con.

 

Ngày đầu tiên bạn Đô Đô đi học, Hạ Mạt với Lục Nghiễn Lễ đều không đi làm, hai người cùng nhau đưa Đô Đô đi học.

 

Mấy ngày trước đó, Lục Nghiễn Lễ đã nói với Đô Đô rằng trường mẫu giáo rất vui, ở đó có nhiều bạn nhỏ để bé cùng chơi. Đô Đô đầy háo hức, trên đường đi rất ngoan ngoãn, mong chờ được chơi đùa với các bạn nhỏ ở trường.

 

Nhưng khi vừa xuống xe và bước vào cổng trường mẫu giáo, Đô Đô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.

 

Tiếng khóc các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo vang vọng, khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Đô Đô thoáng hiện vẻ hoang mang. Khi cô giáo định bế Đô Đô ra khỏi vòng tay của Lục Nghiễn Lễ thì từ xa vang lên tiếng một bạn nhỏ đang khóc lớn: "Ba mẹ không cần con nữa, hu hu hu!"

 

Đô Đô nghe được câu này thì đôi tay nhỏ ôm chặt cổ Lục Nghiễn Lễ, mặt cậu bé vùi vào lòng anh đầy hoảng sợ: "Con không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ không vui, con muốn về nhà, con muốn về nhà."

 

Bàn tay Lục Nghiễn Lễ khẽ xoa sang lưng cậu bé, giọng nói dịu dàng dụ dỗ cậu: "Chiều ba mẹ sẽ đón Đô Đô về nhà."

 

Giọng nói dịu dàng của ba khiến Đô Đô an tâm hơn rất nhiều, cậu bé ngẩng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn ba: "Ba ơi, Đô Đô không đi nhà trẻ được không? Đô Đô về nhà chơi với ba."

 

Lục Nghiễn Lễ nói: "Đô Đô vào chơi với cô giáo đã, tối nay về nhà ba mẹ sẽ chơi với con."

 

"Con không muốn, con không muốn chơi với cô giáo."

 

Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng bạn nhỏ khác khóc to nói ba mẹ không cần con nữa, Đô Đô không thể chịu được nữa bật khóc òa, ngẩng đầu lên khóc nức nở.

 

"Ba mẹ không cần con nữa, hu hu hu!"

 

Nhìn con khóc đến đau lòng, Hạ Mạt không khỏi xót xa. Cô vừa lau nước mắt cho con, vừa dỗ dành bé: "Đô Đô đừng khóc, ba mẹ không phải không cần con. Là vì con lớn rồi, sắp trở thành bạn lớn rồi. Các bạn lớn đều phải đi học mẫu giáo đấy!"

 

Đô Đô khóc tới nỗi vai run run: "Đô Đô không phải bạn lớn, Đô Đô vẫn là bạn nhỏ, con còn bé mà."

 

"Đô Đô, nghe mẹ nói này, cô giáo mẫu giáo biết làm ảo thuật đó."

 

Đô Đô nghẹn ngào hỏi: "Ảo thuật là gì ạ?"

 

Hạ Mạt nói: "Làm ảo thuật là một chuyện rất thần kỳ, ba mẹ cũng không biết. Đô Đô đi với cô giáo học làm ảo thuật, rồi về nhà làm ảo thuật cho ba mẹ xem được không?"

 

Đô Đô do dự.

 

Hạ Mạt kéo tay nhỏ của bé, đung đưa làm nũng: "Được không nào, bé Đô Đô? Ba mẹ đều chưa xem ảo thuật bao giờ, bé Đô Đô học xong rồi làm ảo thuật cho ba mẹ xem được không?"

 

Vẻ mặt Hạ Mạt mong chờ nhìn Đô Đô.

 

Đô Đô hít mũi: "Để cô giáo làm ảo thuật cho ba mẹ xem được không?"

 

Hạ Mạt nghẹn họng, ánh mắt nhìn về Lục Nghiễn Lễ xin giúp đỡ.

 

Lục Nghiễn Lễ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, dụ dỗ cậu bé: "Cô giáo không muốn làm ảo thuật cho ba mẹ xem."

 

Đô Đô hiếu kỳ: "Vì sao ạ?"

 

Lục Nghiễn Lễ nói: "Cô giáo nói chỉ những bạn nhỏ thông minh được xem cô giáo làm ảo thuật thôi. Đô Đô có phải là bạn nhỏ thông minh không?"

 

Đô Đô lập tức gần đầu mạnh: "Phải ạ."

 

Lục Nghiễn Lễ: "Vậy bạn nhỏ thông minh hãy vào trường học ảo thuật với cô giáo, rồi về nhà biểu diễn cho ba mẹ xem được không?"

 

"Được không, bé Đô Đô?" Hạ Mạt lại nắm tay nhỏ của cậu bé đung đưa.

 

Dưới màn phối hợp khéo léo của hai người, cuối cùng Đô Đô cũng chịu đồng ý.

 

Tuy nhiên, cậu bé vẫn không yên tâm, quay lại dặn dò: "Ba mẹ phải nhớ đến đón Đô Đô về nhà nhé."

 

"Tất nhiên." Hạ Mạt nhìn khuôn mặt tròn của bé: "Bé ngoan Đô Đô, ba mẹ nhất định sẽ đến đón mà."

 

Đô Đô cứ như vậy bị lừa vào nhà trẻ.

 

Cứ nghĩ rằng ngày đầu tiên là khó khăn nhất, chỉ cần bé quen với trường và các bạn nhỏ, những ngày sau chắc chắn sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không ngờ, sau một ngày ở trường, Đô Đô lại càng kiên quyết không chịu đi mẫu giáo nữa.

 

Ngày đầu tiên, cậu bé chỉ khóc khi đến trường. Ngày thứ hai, vừa ăn sáng xong, còn chưa ra khỏi nhà, cậu bé đã khóc lóc không muốn đi nhà trẻ.

 

Thấy Lục Nghiễn Lễ cầm chiếc cặp nhỏ của mình đi tới, Đô Đô hoảng hốt chạy biến.

 

Lục Nghiễn Lễ sải bước dài đuổi theo con trai. Đô Đô chạy đến gần cửa sổ, thấy ba sắp bắt kịp, lập tức bám vào rèm cửa, nhanh nhẹn trèo lên.

 

Hạ Mạt kinh hồn bạt vía, sợ đến thót tim, cô cố nén tiếng kêu để tránh làm Đô Đô hoảng sợ, nhưng lòng thì như lửa đốt.

 

Lục Nghiễn Lễ đứng ngay dưới rèm, ánh mắt không rời khỏi con, sẵn sàng đỡ cậu nhóc nếu lỡ ngã xuống.

 

Đô Đô đắc ý vì ba không với tới mình, vừa đung đưa người vừa hát: "Ba không bắt được con đâu, ba không bắt được con đâu, con khỏi cần đi học luôn!"

 

Để tránh làm Đô Đô hoảng sợ, Lục Nghiễn Lễ không lớn tiếng trách mắng cậu nhóc. Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn con. Đợi Hạ Mạt và người giúp việc trong nhà mang ghế tới, đứng sẵn bên cạnh rèm cửa, Lục Nghiễn Lễ mới bước lên ghế, nhẹ nhàng bế Đô Đô xuống.

 

Lúc Đô Đô được Lục Nghiễn Lễ bế trong lòng vẫn còn chưa sợ, hai cánh tay nhỏ ôm tay Lục Nghiễn Lễ làm nũng: “Ba, Đô Đô không muốn đi nhà trẻ đâu.”

 

Lục Nghiễn Lễ không trả lời cậu bé, anh ôm con trai ngồi lên ghế sofa, nắm lấy cánh tay nhỏ của Đô Đô rồi đặt bé nằm sấp trên đùi mình, rồi giơ tay vỗ vào mông nó ba cái.

 

Đây là lần đầu tiên anh đánh Đô Đô, mới đầu Đô Đô còn tưởng ba đang chơi với mình, đột nhiên bị đánh, cậu bé ngơ ngác vài giây sau đó khóc lớn.

 

Lục Nghiễn Lễ đặt bé xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Lục Sâm.”

 

Giọng nói lạnh như băng khiến Đô Đô im bặt ngay lập tức, đôi mắt to tròn đen láy ngân ngấn nước, vẻ mặt đầy tủi thân nhìn Lục Nghiễn Lễ, không hiểu tại sao người ba luôn dịu dàng yêu thương mình giờ lại trở nên nghiêm khắc như vậy.

 

Nhóc con đáng thương, viền mắt phiếm hồng, ý chí của Lục Nghiễn Lễ như sắt đá, trầm giọng: “Con có biết leo lên rèm cửa sổ rất nguy hiểm không?”

 

Đô Đô thút tha thút thít, lắc đầu nói: “Con không biết.”

 

Không biết, rất tốt.

 

Lục Nghiễn Lễ kéo bé đặt lên đùi, giơ tay đánh thêm ba cái nữa.

 

“Oa…”

 

Lục Nghiễn Lễ: “Lục Sâm, con khóc cái gì?”

 

Đô Đô: “Đau.”

 

“Lần sao có trèo lên rèm cửa sổ nữa không?”

 

Đô Đô thành thật lắc đầu: “Con không dám trèo lên nữa.”

 

Lục Nghiễn Lễ đặt bé xuống khỏi đùi mình.

 

Đô Đô lập tức chạy đến ôm lấy Hạ Mạt, nức nở mách: "Mẹ ơi, ba đánh con."

 

Hạ Mạt vẫn chưa bênh vực cậu bé như Đô Đô mong đợi, cô chỉ lau nước mắt cho nó rồi hỏi: “Sao ba lại đánh con?”

 

Đô Đô nghẹn ngào: “Bởi vì con trèo lên rèm cửa.”

 

Hạ Mạt hỏi giống Lục Nghiễn Lễ: “Lần sau con còn trèo lên nữa không?”

 

Đô Đô: “Không trèo nữa ạ.”

 

Hạ Mạt xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan.”

 

Cô ôm Đô Đô vào lòng vỗ về, Lục Nghiễn Lễ nói với Hạ Mạt: “Đi thôi, nếu không sẽ muộn học mất.”

 

Nghe được giọng nói của ba, Đô Đô vừa bị đòn buổi sáng lập tức chui sâu hơn vào lòng mẹ, nhưng lần này cậu bé ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn mè nheo không đi nhà trẻ nữa.

 

Đến trường mẫu giáo, Đô Đô không cần dỗ dành, cô giáo vừa đưa tay ra, cậu bé đã ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay cô.

 

Đi theo cô giáo được hai bước, cậu nhóc quay đầu lại dặn Hạ Mạt: “Mẹ ơi, buổi chiều mẹ nhớ đến đón Đô Đô nha.”

 

Hạ Mạt vẫy tay với bé: “Ừ, Đô Đô, buổi chiều mẹ nhất định đến đón con.”

 

Được mẹ hứa, Đô Đô quay đầu, tay lau nước mắt, ưu thương đi vào phòng học.

 

Chỉ dặn mẹ đến đón, không nhắc đến ba.

 

Rõ ràng là để bụng chuyện sáng nay bị ba đánh.

 

Buổi tối lúc Hạ Mạt tắm cho Đô Đô, phát hiện trên mông cậu bé vẫn còn hằn rõ dấu tay mà Lục Nghiễn Lễ để lại sáng nay.

 

Tắm rửa xong, Hạ Mạt bế cậu bé ra khỏi bồn nước, lau khô người, nhìn những vết đỏ càng rõ ràng trên mông cậu, không kìm được lo lắng: “Đô Đô, mông con còn đau không?”

 

Đô Đô lắc đầu: “Không đau ạ.”

 

Nhưng nhớ tới việc ba đánh mình, Đô Đô tủi thân: “Ba xấu tính.”

 

Hạ Mạt véo nhẹ má phúng phính của cậu bé: “Ba sợ Đô Đô ngã đó, nếu ngã xuống sẽ bị thương nặng, Đô Đô không được nói ba xấu tính.”

 

Đô Đô thấy mẹ bênh ba mà không bênh mình, cậu bé bĩu môi: “Con có một người ba xấu, ba xấu.”

 

Đây là lần đầu tiên cậu bé bị đánh đòn, làm sao có thể dỗ dành chỉ bằng vài câu nói được.

 

Hạ Mạt ôm bé mở cửa phòng tắm, định ra ngoài rồi từ từ nói chuyện với con trai.

 

“Tắm xong rồi à?”

 

Không biết Lục Nghiễn Lễ quay về phòng ngủ lúc nào, trong tay còn cầm một chiếc xe hơi nhỏ mới mua.

 

Đô Đô nằm trong lòng mẹ, vẫn không thèm nhìn ba nhưng nghe thấy giọng của ba thì giật mình, ngân nga: “Con có một người ba tốt, ba tốt.”

 

Hạ Mạt bật cười trước dáng vẻ sợ hãi của con, hỏi cậu bé: “Để ba mặc quần áo cho con được không?”

 

Đô Đô lập tức ôm cổ Hạ Mạt, nói nhỏ bên tai cô: “Mẹ mặc cho con.”

 

Ngoài miệng thì chịu thua nhưng trong lòng vẫn còn rào cản với ba.

 

Hạ Mạt đặt cậu bé lên giường, mặc đồ cho nó xong rồi chỉ vào chiếc ô tô trong tay Lục Nghiễn Lễ: "Bé yêu con nhìn xem, ba mua gì cho con này?"

 

Đô Đô nhìn tay ba, nói: “Là xe ô tô.”

 

Hạ Mạt hỏi cậu bé: “Ba chơi xe ô tô với con nhé?”

 

Đô Đô hơi do dự, không dám nói không muốn ba chơi với mình, cậu bé há mồm ngáp một cái, giả vờ híp mắt: “Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi.”

 

Đây là khéo từ chối chơi ô tô với ba.

 

Con đã từ chối, Hạ Mạt không ép cậu bé.

 

“Vậy mẹ bế con về phòng ngủ nhé?”

 

Đô Đô nhắm mắt gật đầu.

 

Hạ Mạt bế bé về phòng trẻ con, cậu bé vừa rời khỏi tầm mắt của ba thì mở mắt ra, tỉnh táo hẳn.

 

Vừa từ chối chơi ô tô với Lục Nghiễn Lễ, quay đi đã rủ mẹ chơi, rõ ràng không phải không muốn chơi mà chỉ đang để bụng chuyện bị đánh.

 

Hạ Mạt dở khóc dở cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Được ròi, mẹ chơi ô tô với con.”

 

Ru Đô Đô ngủ xong, lúc ra khỏi phòng trẻ con, đã là một tiếng sau.

 

Lục Nghiễn Lễ không ở phòng ngủ, Hạ Mạt đến phòng sách tìm anh.

 

“Đô Đô ngủ rồi à?”

 

Hạ Mạt đáp một tiếng, đi tới bên cạnh anh, sợ anh buồn nên mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này giống anh đấy, thù dai. Anh đánh nó mạnh như vậy, chắc một thời gian nữa nó mới chịu làm hòa với anh."

 

Lục Nghiễn Lễ: “Không nghiêm khắc thì nó không nhớ được lâu.”

 

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng đã muộn.

 

Hạ Mạt nói: “Sáng nay anh nghiêm khắc quá, đến em còn bị dọa.”

 

Lục Nghiễn Lễ xoa đầu cô: “Đang trách anh ra tay mạnh quá à?”

 

Hạ Mạt lắc đầu: “Không phải, anh dạy con thế nào em cũng ủng hộ, chỉ là em thấy mình may mắn.”

 

Lục Nghiễn Lễ hỏi: “May mắn cái gì?”

 

Hạ Mạt: “Lúc còn bé em rất thích leo trèo, may mà anh không phải ba em.”

 

Lục Nghiễn Lễ: “…”

Bình Luận (0)
Comment