Rừng Thép

Chương 114


Đèn cảnh sát xanh đỏ nhấp nháy quanh con đường núi, sau đó xe cấp cứu lao tới hiện trường.
Tưởng Thành bước xuống từ trên xe cảnh sát, mang theo áo khoác màu đen, trên người mặc áo ngắn tay, các đường nét cơ bắp đặc biệt rõ ràng.

Cao ráo và đẹp trai, anh ấy nổi bật giữa đám đông, nhưng vì bị thương mắt cá chân phải, đi lại tập tễnh, trông có chút thảm hại.
Ánh mắt Tưởng Thành tìm kiếm xung quanh trong khung cảnh phức tạp và hỗn loạn, gạt nhiều bóng người sang một bên rồi đi về phía trước, bỗng nhiên anh dừng bước lại.
Mặc dù quay lưng về phía này, nhưng Tưởng Thành nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là bóng lưng của Chu Cẩn, cũng nhìn thấy người đàn ông mà cô đang ôm chặt lấy là Giang Hàn Thanh.
Tưởng Thành chậm rãi nắm chặt tay cầm áo khoác, đứng chôn chân hồi lâu vẫn không có đi qua.
Chu Cẩn ôm một hồi mới buông ra, lòng dạ cô vẫn còn treo lơ lửng, hỏi anh: “Anh bị thương ở đâu không?”
Chu Cẩn nhìn trái nhìn phải, kính chắn gió nổ tung tạo thành hai vết thương không sâu trên trán và má của Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh có thể nhìn ra cô đang sợ hãi, thấp giọng giải thích: “Anh không sao.”
Đầu ngón tay Chu Cẩn vuốt ve quanh miệng vết thương, càng nhìn càng sợ hãi, vụ nổ vừa rồi đã dọa cô kinh sợ đến nỗi nghĩ lại vẫn còn rùng mình, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Làm sao có thể một câu “không sao” là xong?
Chu Cẩn không khỏi kích động, ôm mặt Giang Hàn Thanh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Giang Hàn Thanh toàn thân đông cứng, trái tim tê dại như có luồng điện chạy qua.

Đôi môi của anh bị Chu Cẩn ngậm lấy, chiếc lưỡi nhỏ nhắn cậy mở hàm răng của anh, quấn lấy anh mà hôn thật sâu.
Giang Hàn Thanh không chịu hợp tác cho lắm, bởi vì răng môi hai người còn đang đánh nhau, nhưng Chu Cẩn lại ngang ngược như vậy, lại say đắm như vậy, hôn anh đến phô thiên cái địa.
Giang Hàn Thanh có chút khó thở, mặt và tai đỏ bừng, vội vàng kéo Chu Cẩn ra: “Chu Cẩn, em đừng như vậy.” Lời từ chối vừa thốt ra nhưng giọng điệu lại của anh không hề nghiêm khắc chút nào, ngược lại nghe có phần khó xử nhiều hơn.

Anh nói:

“…Có người.”
Hai người cảnh sát vừa rồi đỡ Giang Hàn Thanh che miệng nén cười, khi nghe thấy lời này, họ không ngừng xua tay nói: “Không có ai, lập tức không có ai ngay.”
“Tiếp tục, hai người cứ tiếp tục đi.”
Chu Cẩn vừa rồi tập trung vào Giang Hàn Thanh đến mức không quan tâm đến lại có nhiều người ở hiện trường đến vậy, bây giờ phản ứng lại, ít nhiều cũng hơi đỏ mặt.
Tiếp tục là tiếp thế nào được nữa, xe cứu thương và xe cảnh sát nối tiếp nhau mà đến, đường dây đột kích vào xưởng sản xuất m.a túy cũng đã kết thúc.
Trên con đường núi ngoằn ngoèo, chú Thất bị lôi ra khỏi xe, đầu bị va đập chảy nhiều máu nhưng may mắn là hắn ta còn tỉnh.
Đội đặc nhiệm hộ tống hắn lên xe, khi đi ngang qua Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh, giương lên đôi mắt âm trầm, hắn mắng Chu Cẩn, “Cô là đồ điên!”
Chu Cẩn thản nhiên cười nói: “Cám ơn ông đã khen.”
Chú Thất lại nhìn chằm chằm vào Giang Hàn Thanh bên cạnh cô và đe dọa: “Tôi không bỏ qua đâu, sẽ có người báo thù cho tôi, cậu chờ đấy! Mấy người chờ đấy!”
Chu Cẩn tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Giang Hàn Thanh, cau mày nói với cảnh sát đặc nhiệm: “Giải đi.”
Cảnh sát đặc nhiệm ấn cổ chú Thất, lại bắt hắn cúi đầu xuống, quát: “Phách lối thế đủ rồi, ông tiết kiệm chút sức lực cho mình đi.”
Sau khi nhìn chú Thất bị áp giải lên xe cảnh sát, Chu Cẩn cũng cùng Giang Hàn Thanh lên xe cấp cứu.
Chu Cẩn tự cảm thấy chính mình không có gì nghiêm trọng, kiên quyết yêu cầu bác sĩ trong xe kiểm tra cho Giang Hàn Thanh trước.
Tinh thần anh vẫn rất tỉnh táo, ngoại trừ một số vết xước nhỏ trên mặt, trên đùi còn bị vật nhọn cắt ra một vết thương dài và gớm ghiếc.
Nữ bác sĩ cầm kim tiêm đến và muốn gây tê toàn thân cho anh.

Chu Cẩn đang ngồi đối diện với anh, không biết bác sĩ đã làm gì, Giang Hàn Thanh đột nhiên run lên.

Chu Cẩn không khỏi nói: “Có thể nhẹ hơn một chút được không?”
Nữ bác sĩ cầm kim tiêm, vẻ mặt vô tội quay sang nhìn Chu Cẩn, nói: “Chị à, em còn chưa chạm vào anh ấy.”

Chu Cẩn: “…”
Nữ bác sĩ cũng không tức giận, ngược lại còn cười anh: “Nam nhi đại trượng phu mà sợ kim tiêm sao?”
Môi Giang Hàn Thanh tái nhợt, nhìn về phía đầu kim, hầu kết cuộn tròn hai lần, nói: “Không có.”
Trước đây Chu Cẩn không biết Giang Hàn Thanh sợ điều này, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến những gì Vương Bành Trạch đã nói với cô.
Giang Hàn Thanh có thể thực sự sợ hãi.
Cô nhất thời bị giày vò bởi cảm giác đau khổ xen lẫn tội lỗi, thế nên cô chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh anh và chủ động nắm lấy tay Giang Hàn Thanh.
Chu Cẩn: “Em ở cạnh anh, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Đường vết thương của Giang Hàn Thanh thực ra dài tới năm sáu phân, khi tất cả đều lộ ra ngoài, Chu Cẩn mới biết nó nghiêm trọng đến mức nào.

Giang Hàn Thanh mặc quần tây màu đen, vết thương không nổi rõ, anh có thể cam chịu mà không kêu lên tiếng nào, Chu Cẫn vẫn luôn không chú ý tới.
Cô lặng lẽ nhìn bác sĩ gỡ và khâu vết thương cho Giang Hàn Thanh, trong lòng cảm thấy tức giận không thể giải thích được.
Sau đó, Chu Cẩn đột nhiên hỏi: “Anh không đau sao?”
Giang Hàn Thanh giải thích: “Vẫn ổn, tiêm thuốc tê rồi mà.”
“Ý em là trước khi lên xe.” Giọng điệu của Chu Cẩn rất tệ: “Sao cái gì anh cũng đều nhẫn nhịn không nói?”
Sau khi cô nói lời này, cả hai đều ngầm nhớ tới lần cãi vã vừa rồi, Chu Cẩn ngẩn người một lúc, Giang Hàn Thanh nhìn thấy cô từ từ cúi đầu, cũng im lặng.
Càng im lặng, cơn giận của Chu Cẩn càng kìm nén trong cổ họng, càng trở nên mãnh liệt, rõ ràng vừa rồi ở trong lúc giữa ranh giới sống còn, cô đang hối hận vì cuộc cãi vã của hai người, nhưng khi họ ngồi với nhau lại không khỏi tức giận.

Chu Cẩn rũ mắt xuống, nắm chặt tay Giang Hàn Thanh, chất vấn như đang cáu giận: “Rốt cuộc là ai dạy anh? Nổi máu ghen cũng không nói, buồn cũng không nói, đau cũng không nói! Em chưa bao giờ thấy ai như anh, Giang Hàn Thanh, anh thực sự làm em không có cách nào…”
Cô nói rất nhanh, giọng nói lại rành mạch, khi nói ra những lời này, ngay cả nữ bác sĩ cũng sững sờ, huống chi là Giang Hàn Thanh.

Nước mắt dần dần làm mờ đi tầm nhìn của cô, ánh mắt Chu Cẩn có chút không rõ, đầu bắt đầu đau nhức.
Càng nói chuyện, hơi thở càng trở nên gấp gáp.

“Giây trước thì ổn, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên mất bình tĩnh.

Em giải thích với anh việc tạm thời chưa muốn có con, cuối cùng anh lại muốn ly hôn với em.

Em làm không tốt, từ trước tới giờ anh không nói một lời, cảnh sát đi ra ngoài bắt tội phạm còn báo trước với họ một tiếng “giơ tay lên, không được nhúc nhích” đấy, có ai như anh trực tiếp xử tử hình không?”
“Chu Cẩn, vấn đề không phải là ở em…”
Chu Cẩn ra sức ngắt lời anh, nhất định muốn kể cho đến cùng: “Anh nghĩ em cũng giống như anh, chuyện gì cũng nhìn ra được sao? Trong mắt anh, em rất thông minh sao? Em vừa vụng về lại ngu ngốc, còn cẩu thả và vô lương tâm—!”
Chu Cẩn tự mắng mình đến lẽ thẳng khí hùng, nữ bác sĩ bên kia nghe suýt chút nữa bật cười, đây nào giống cãi nhau? Tán tỉnh còn giống hơn.
Giang Hàn Thanh càng không biết làm sao, quyết định xin lỗi về những gì đã xảy ra trước đó, anh nói: “Anh xin lỗi.”
Chu Cẩn càng thêm khó chịu: “Ai muốn nghe anh nói xin lỗi! Em đang hỏi anh…”
Cô hơi nghiêng người về phía trước, trong phút chốc, cả thế giới bắt đầu vặn vẹo, cô kịch liệt thở gấp, vị máu tanh nồng cuồn cuộn trong cổ họng.
Chu Cẩn không kìm được ý thức, ánh mắt tối sầm lại, trực tiếp ngã vào trong vòng tay của Giang Hàn Thanh.
Ngay trước khi bất tỉnh, cô đã nghe thấy Giang Hàn Thanh sốt sắng gọi tên mình.
“Chu Cẩn! Chu Cẩn!”
Dần dần, giọng nói của anh càng ngày càng xa, càng lúc càng mờ, hai người rõ ràng là rất thân thiết, lại giống như cách muôn sông nghìn núi, chưa bao giờ họ có thể chuyền tải tâm ý tình cảm tốt đẹp cho nhau.

Chu Cẩn muốn mở miệng tiếp tục hỏi anh có muốn ly hôn không, nhưng đôi môi lại mấp máy, còn chưa nói được ra miệng, cả người đã chìm vào hôn mê..

Bệnh viện, trong phòng bệnh.
“Tôi nói ngay từ đầu không nên để nó vào đội trọng án, không được đi, không được đi, ông còn ra sức thuyết phục tôi ủng hộ nó…” Lâm Thu Vân đang khóc: “Bây giờ thì hay rồi, tôi thấy nó phải giống như Chu Xuyên thì ông mới biết hối hận!”
Chu Tùng Nhạc chống gậy ngồi trên ghế, thật lâu sau mới nói một câu: “Nó là cảnh sát, đây là việc nó nên làm.”

Lâm Thu Vân đỏ mắt hét lên: “Nó vẫn là con gái của tôi!”
Chu Tùng Nhạc cau mày, cúi đầu không nói gì.
Chu Cẩn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe thấy Lâm Thu Vân và Chu Tùng Nhạc đang cãi nhau.
Trong ký ức của cô, tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất tốt đẹp, chưa bao giờ xảy ra cãi vã.
Chu Tùng Nhạc làm việc tại đồn cảnh sát và thường đi sớm về khuya.

Chu Cẩn khi còn bé không thấy ba ba về nhà, rất buồn bã, Lâm Thu Vân vỗ đầu an ủi cô, nói rằng ba là một anh hùng vĩ đại, rất nhiều người đáng thương cần ông, vì vậy ông phải đi khắp nơi để giải cứu thế giới.
Chu Cẩn rất hiểu chuyện, cũng không khóc lóc ầm ĩ, lúc đó cô còn ngây thơ nghĩ rằng khi lớn lên, cô cũng muốn trở thành một người hùng vĩ đại, cô có thể chia sẻ nhiệm vụ giải cứu thế giới với ba mình thì tốt rồi.
“…”
Chu Cẩn cổ họng đau đến mức không thể phát ra tiếng: “Mẹ…”
Lâm Thu Vân nghe được rất rõ, vội đi tới cúi người xuống sờ trán Chu Cẩn, hỏi: “Cẩn Cẩn, con tỉnh rồi sao?”
Chu Tùng Nhạc cũng vội vàng đứng dậy kiểm tra tình hình.
Chu Cẩn cố gắng cười nhìn bà nói: “Mẹ, con làm mọi người lo lắng cho con, có phải vậy không?”
Lâm Thu Vân vội vàng che giấu nước mắt, lắc đầu nói: “Không phải, cần gì xin lỗi.

Lão Đàm đã nói với chúng ta rồi, hành động lần này là nhờ có con.

Chỉ cần con không sao là tốt rồi.”
Chu Cẩn khàn giọng nói: “Vậy thì mẹ đừng cãi nhau với ba nữa.”
Lâm Thu Vân liếc nhìn Chu Tùng Nhạc, cố ý hừ lạnh nói: “Mẹ mà thèm chấp nhặt với ông ấy sao?”
Trên mặt Chu Tùng Nhạc hiện lên ý cười, nói: “Đúng, đúng.”
Chu Cẩn yên tâm, một lát sau, đảo mắt một vòng trong phòng, lại hỏi: “Hàn Thanh đâu?”.

Bình Luận (0)
Comment