Trans: Hoàng Anh+ Beta
Giang Hàn Thanh đi đến cửa chính của căn biệt thự, ngẩng đầu lên liền trông thấy một camera giám sát ở trong góc.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Thích Nghiêm, nơi này gần giống như một công viên giải trí mà hắn xây dựng cho chính mình.
Giang Hàn Thanh quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thành cách đó không xa.
Tưởng Thành hiểu ý, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang hai vách tường bao, ra hiệu với Giang Hàn Thanh, ý bảo mình sẽ đi đường vòng.
Cánh cửa sắt màu xám nhạt từ từ mở ra, Giang Hàn Thanh hít sâu một hơi, nén chịu vết thương đau đớn ở chân, bước vào “công viên giải trí” này.
Thích Nghiêm vứt bỏ ống tiêm và băng gạc, ung dung ngồi trên ghế, liên tục mân mê khẩu súng cảnh sát trong tay, khẩu súng đó là của Chu Cẩn.
Bước chân ngày một gần, Thích Nghiêm ngẩng đầu nhìn ra hướng người đang đi tới.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo, sắc mặt Giang Hàn Thanh càng trắng hơn, đôi mắt đen láy, mang theo cảm giác lãnh đạm bất khả xâm phạm.
Giang Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt bị thương của Thích Nghiêm, hỏi: “Chu Cẩn đâu?”
Thích Nghiêm đưa họng súng lên ấn vào trán, sau khi tiêm ma túy xong hắn liền quên bẫng đi cảm giác đau đớn, thân thể có chút nhẹ nhõm, loại cảm giác thư thái như đang ở trên mây này khiến hắn bình tĩnh hơn khi đối mặt với Giang Hàn Thanh.
Thích Nghiêm chỉ vào mắt phải của mình, nhẹ giọng nói: “Cảnh sát Chu khiến tôi khổ sở không ít đấy.”
Giang Hàn Thanh gặng hỏi lại từng chữ một: “Chu Cẩn, ở đâu?”
“Không vội.” Thích Nghiêm nói: “Bạn cũ gặp lại, trước tiên nên hàn huyên chút chứ nhỉ, mời ngồi.”
Hắn đưa tay ra, mời Giang Hàn Thanh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn, giữa họ ngăn cách bởi một chiếc bàn ăn dài.
Giang Hàn Thanh tiến đến gần hơn một chút nhưng cũng không ngồi xuống, hai tay anh chống lên bàn nghiêng người về phía trước, bất luận là tư thế nào hay ngôn ngữ gì cũng đều tràn đầy sát khí.
“Thích Nghiêm, anh muốn chơi, tôi sẽ chơi với anh đến cùng.
Phải làm thế nào anh mới chịu buông tha cho Chu Cẩn?”
“Giáo sư Giang, cầu xin cũng phải tỏ ra chân thành chút chứ.” Hắn nói với Giang Hàn Thanh, “Chúng ta còn một vài ân oán cũ chưa giải quyết, đợi giải quyết xong rồi, bàn đến chuyện đó cũng không muộn mà.”
Thích Nghiêm đặt khẩu súng trong tay lên bàn, đẩy về phía Giang Hàn Thanh, anh không cúi đầu, bắt chính xác khẩu súng cảnh sát.
“Còn nhớ trò chơi trước đây của chúng ta không?”
Thích Nghiêm lấy ra một khẩu súng khác và tháo rời từng linh kiện.
Giang Hàn Thanh lạnh mặt, làm theo động tác của hắn, dần dần tháo dỡ khẩu súng, cuối cùng anh bắn một viên đạn trong băng ra rồi dựng nó lên bàn.
Thích Nghiêm sờ sờ cằm, hỏi: “Lần này cược gì đây? Cược Chu Cẩn có được không?”
Hắn khiêu khích với giọng điệu thương lượng.
Giang Hàn Thanh vẫn giữ nguyên thái độ: “Tôi không thích lấy mạng người ra để đánh cược.”
“Cái mà anh không thích lại là thứ mà tôi thích nhất đó.” Thích Nghiêm nhếch miệng, nụ cười có chút điên dại: “Người phụ nữ của anh, cơ thể rất quyến rũ, cô ta đáng để đặt cược đấy.”
Đồng tử Giang Hàn Thanh đột nhiên nhíu chặt, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Thích Nghiêm, nhưng đầu óc lại như muốn nổ tung, suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn.
Anh ôm lấy tay phải, thầm nghĩ, đây chắc chắn là một cái bẫy.
Chắc chắn là như thế.
Vẻ mặt vô cảm của Giang Hàn Thanh thực sự khiến Thích Nghiêm cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng lại càng khơi dậy khát vọng chiến thắng trong hắn.
Hắn dang hai tay ra nói với Giang Hàn Thanh:, “Vẫn quy tắc cũ, sau khi lắp xong, hãy bắn một phát vào tấm kính sau rèm cửa, chào hỏi các anh bạn cảnh sát ngoài kia, thế nào?”
Giang Hàn Thanh hướng mắt xuống các bộ phận của súng bày khắp mặt bàn.
Anh có thể thắng không?
Sau khi thắng rồi, liệu Thích Nghiêm sẽ giữ lời hứa chứ?
…
[Anh Giang, nếu tôi là anh, viên đạn vừa rồi lẽ ra phải bắn vào đây, dù thế nào cũng không thể sống sót ra ngoài, giết được ai thì cứ giết.]
[Thật đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, anh lại không thể nắm bắt được.]
…
Có một viên đạn trên bàn.
Có lẽ ngay cả Giang Hàn Thanh cũng không để ý, ánh mắt của anh lúc này tràn đầy sát ý.
Nếu anh có thể nhanh hơn Thích Nghiêm, với phát súng này, anh sẽ không làm vỡ miếng thủy tinh đó, mà là bắn vỡ sọ Thích Nghiêm, tự tay gi.ết chết hắn, sau đó kết thúc tất cả.
Không đúng, không đúng–!
Giang Hàn Thanh cuộn tròn nắm đấm, sự hung dữ trong ánh mắt cũng dần thu lại.
Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, Thích Nghiêm nói những lời đó chính là muốn làm rối loạn suy nghĩ và kế hoạch của anh.
Đột nhiên, môi Thích Nghiêm mấp máy: “Bắt đầu.”
Giang Hàn Thanh không kịp phản ứng, nhanh chóng nhặt lò xo đẩy về, nòng súng, máy phát tín hiệu, then khoá chốt, đầu nòng, lần lượt lắp vào thân súng, bỏ đạn vào băng, sau đó……
Còn chưa đợi sau đó, anh đã nghe thấy rõ ràng một tiếng “cạch”, là âm thanh một viên đạn được nạp vào, lập tức nhận ra Thích Nghiêm đã nhanh hơn anh một bước.
Giang Hàn Thanh quyết từ bỏ việc tháo lắp, lợi dụng điểm mù bên mắt phải của Thích Nghiêm, văng mình sang phía bên trái.
“Đoàng!”
Sau khi Giang Hàn Thanh lăn tới nấp sau một chiếc tủ thấp, viên đạn không bắn trúng người anh nhưng xuyên qua mép tủ, sượt qua cánh tay của anh.
Trong nháy mắt, máu tươi tuôn ra.
Thích Nghiêm bắn trượt, đồng thời cũng nhanh chóng cúi người xuống tìm chỗ nấp để tránh Giang Hàn Thanh bắn trả.
Thật đáng tiếc, bởi vì vết thương ở mắt phải đã chặn tầm nhìn của hắn, nếu không thì phát súng này đã bắn xuyên qua vai của Giang Hàn Thanh, khiến anh mất khả năng di chuyển.
Sau khi Thích Nghiêm nhét đầy những viên đạn còn lại trong túi vào băng, hắn lại đứng dậy và bắn một phát nữa về hướng Giang Hàn Thanh đang ẩn nấp, với ý định uy hiếp.
Thấy anh không ra, Thích Nghiêm cười càng thêm kiêu ngạo: “Lần này anh thua rồi, giáo sư Giang.”
Giang Hàn Thanh ngẩng đầu, khẽ tựa vào tủ, nhắm mắt lại, tự nhắc bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh, tiếp đó anh đẩy băng đạn một viên vào thân súng, sau đó lên nòng.
“Nhưng nể tình bạn nhiều năm, tôi sẵn sàng cho anh một cơ hội nữa.”Thích Nghiêm nói tiếp: “Tôi có hai câu hỏi, hy vọng anh có thể thành thật trả lời tôi.”
Trong bóng tối, đèn báo của máy quay vẫn sáng, ghi lại mọi thứ đang diễn ra ở đây.
Thích Nghiêm hỏi: “Năm năm trước trong vụ cướp súng ‘8.17’, có phải anh vẫn chọn nổ súng giết người sau khi Văn Lãng đầu hàng không?”
Giang Hàn Thanh không chút do dự mà thừa nhận: “Đúng.”
Thích Nghiêm lại hỏi: “Diêu Vệ Hải, đội trưởng đội chuyên án có phải đã nói dối rằng Văn Lãng chống lệnh bắt giữ nên cảnh sát mới nổ súng bắn chết là để che đậy hành vi phạm tội của anh hay không?”
Giang Hàn Thanh nói: “Phải.”
“Anh thừa nhận là được rồi.” Thích Nghiêm cầm súng bắn một phát nữa về phía anh, cao giọng nói một cách đầy ác ý: “Giang Hàn Thanh, bước ra đây và quỳ xuống, ăn năn cho tội ác mà anh đã phạm phải đi, nếu có thể khiến tôi hài lòng, tôi có thể cân nhắc cho anh gặp cảnh sát Chu.”
Giang Hàn Thanh đếm số viên đạn trong súng của Thích Nghiêm, vắt óc suy nghĩ một cách nhanh nhạy.
Tại sao Thích Nghiêm lại hỏi hai câu này?
Anh nhắm mắt lại, hầu kết trượt lên xuống, rồi nói: “Anh không nhìn thấy tôi bắn phải không? Thích Nghiêm, anh đã ở đâu khi tôi chĩa súng vào Văn Lãng? … Anh dẫn người đi ngăn chặn đội hành động của Diêu Vệ Hải, khi quay lại nhà kho, anh thấy Văn Lãng giơ tay đầu hàng, lúc đó tôi liền biết, Văn Lãng muốn gánh hết mọi tội lỗi thay cho anh nên anh đã bỏ mặc anh ta mà chạy trốn một mình.”
Bắp thịt dưới mắt trái của Thích Nghiêm co giật.
Nghe thấy sự trầm lặng của hắn, Giang Hàn Thanh biết những suy đoán của mình gần như đúng tám đến chín phần.
“Nếu anh không chạy trốn, có lẽ Văn Lãng đã không chết, bởi vì người tôi muốn giết không phải anh ta, mà là anh.”
“Ồ.” Thích Nghiêm đưa họng súng nóng hổi ấn vào trán, nói: “Cho nên, giáo sư Giang thừa nhận bản thân nổ súng trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo?”
Giang Hàn Thanh nói: “Phải, lúc đó tôi rất tỉnh táo, bởi vì tôi biết người tôi muốn giết là ai.
Thích Nghiêm, anh đã giết nhiều người như vậy, có biết người mà bản thân thật sự muốn giết là ai không?”
Nhân lúc đang nói chuyện Giang Hàn Thanh nhanh chóng rời khỏi vị trí ban đầu của mình, chạy đến một nơi ẩn nấp khác để tránh.
Thấy anh đột nhiên di chuyển, Thích Nghiêm liền bắn tiếp phát nữa.
Túi đạn trống rỗng.
Giang Hàn Thanh gần như ngã nhào xuống đất, vết thương ở chân đau nhức dữ dội.
Anh cắn răng gắng chịu rồi nói tiếp: “Trước kia anh đã từng hỏi tôi, có hiểu tại sao anh không thể không giết người? Tôi không thể hiểu nổi, vì tôi chưa bao giờ thấy một tên tội phạm giết người nào nhàm chán như anh, quá trình phạm tội cùng vài ba trò kíc.h thích vô cùng rẻ mạt.”
Thích Nghiêm luôn coi Giang Hàn Thanh là đối thủ, nhưng những lời phán xét này của Giang Hàn Thanh tràn đầy khinh miệt và coi thường nghệ thuật giết người đáng tự hào của Thích Nghiêm, đối với Thích Nghiêm mà nói, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Thích Nghiêm tiến đến hai bước về phía nơi ẩn náu của anh, cười lạnh nói: “Giang Hàn Thanh, chọc giận tôi sẽ không tốt đẹp gì cho anh đâu.”
Giang Hàn Thanh nói: “Tôi từng dẫn nhóm nghiên cứu tội phạm đến California nửa năm, gặp một số phạm nhân trong tù.
Thủ thuật giết người thực sự không có nhân tính, không có điểm yếu, chỉ là theo đuổi vẻ đẹp tối cao của cái chết.
So với họ, ‘tác phẩm’ của anh quá vụng về, mọi khía cạnh của việc giết người đều phản ánh sự hèn nhát và kém cỏi của bản thân, bởi vì anh không thể giết người mà mình thực sự muốn giết, nên mới lấy họ ra để làm vật thay thế.”
Giang Hàn Thanh liếc nhìn lên trên, sau đó liền nhanh chóng lao vút ra ngoài, lại lần nữa đổi vị trí.
Thích Nghiêm quay súng, nhưng phát súng không theo ý muốn.
“Không phải sao? Anh hận sự phản bội của Thích Chân, nhìn thấy bà ấy ở cùng với Giản Lương nên cũng ôm mối hận cảnh sát … Lừa giết nhiều phụ nữ ở Hoài Quang, tạo ra vụ cướp súng ở Hải Châu, Chu Xuyên, Lý Cảnh Bác, và sau đó là Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong, rất nhiều cảnh sát đã lần lượt chết dưới tay của anh, nhưng tại sao Thích Chân và Giản Lương người mà anh căm ghét nhất vẫn sống rất vui vẻ?”
Giang Hàn Thanh cong chân phải, anh cau mày, điều chỉnh lại nhịp thở, giọng nói cũng chùng xuống.
Anh hỏi: “Anh sợ cái gì? Sợ Thích Chân ghét bỏ anh?”
Thích Nghiêm không đáp.
Giữa lúc đối đầu trong im lặng, Giang Hàn Thanh nghĩ đến việc nghe thấy tiếng hét của Chu Cẩn qua điện thoại, trong lòng anh không khỏi nảy sinh ý nghĩ xấu xa muốn dồn người khác vào đường cùng.
Anh biết nói gì sẽ khiến Thích Nghiêm rơi xuống vực thẳm đau đớn.
Giang Hàn Thanh lạnh mặt, gằn giọng nói: “Đừng lo, bà ấy có thể không còn tâm tư để thù ghét anh nữa đâu.”
Anh cố tình dừng lại hai ba giây, khi nội tâm Thích Nghiêm bắt đầu xao động, Giang Hàn Thanh lại nói tiếp: “Bà ấy và Giản Lương tính sinh thêm một đứa con nữa.”
Lúc này, cả người Thích Nghiêm lộ ra dưới thứ ánh sáng lạnh như tuyết, Giang Hàn Thanh ngồi ôm gối trong bóng đen dày đặc.
Thích Nghiêm giương họng súng lên, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, thấp giọng hỏi: “Mày nói cái gì?”
Đoàng!
Một phát.
Thích Nghiêm hét lên: “Mày vừa nói cái gì!”
Đoàng! đoàng!
Hai phát nữa.
Sau khi hết đạn, tiếng bóp cò nhẹ liên tiếp được lặp lại nhiều lần.
Lúc này, Giang Hàn Thanh nhìn về phía người đã ẩn nấp bên trên, gọi tên: “Tưởng Thành!”.