Rừng Thép

Chương 148


Trans: Hoàng Anh+ Beta
Tâm trạng Tưởng Thành buồn bã hẳn đi.
Lâm Thu Vân cẩn thận chuẩn bị một bàn thức ăn cho anh, Chu Tùng Nhạc còn đặc biệt xách về một cái bánh kem từ cửa hàng gần đó để cả nhà cùng chúc mừng sinh nhật anh.
Tưởng Thành rất hiểu chuyện, ăn cơm, thắp cây nến rồi ước nguyện trong bài ca mừng sinh nhật, sau đó anh nói với Lâm Thu Vân và Chu Tùng Nhạc: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”
Thế nhưng Chu Cẩn không thấy được nụ cười rạng rỡ như ban sáng của anh nữa.
Ăn tiệc qua loa xong xuôi, Tưởng Thành đi thẳng về phòng mình.

Chu Cẩn theo sau anh, thử gõ cửa, nhưng Tưởng Thành lại nói mình muốn đi ngủ, bảo cô cũng nhanh chóng về phòng ngủ đi.
Buổi tối Chu Tùng Nhạc phải đến đồn cảnh sát để trực, Lâm Thu Vân vẫn luôn quen với giấc ngủ sớm, mới hơn chín giờ, ngôi nhà nhỏ của Chu gia đã chìm trong yên tĩnh tối đen như mực.
Chu Cẩn lăn lộn trên giường trong phòng ngủ của mình, không sao nhắm mắt được.
Cô đang nghĩ, liệu có phải tại mình đuổi những người đó đi nên mới khiến Tưởng Thành tức giận hay không? Hay Tưởng Thành vốn không để tâm gì những lời khó nghe đó của họ, cô làm ầm ĩ và thất lễ với khách như thế, ngược lại sẽ hại Tưởng Thành mất đi bạn bè của anh.
Cô chợt nhớ mình vậy mà lại quên đưa quà cho Tưởng Thành, vội mặc áo khoác ngủ bằng bông vào, xỏ dép lê đi tới phòng của Tưởng Thành.
Trong màn đêm đen kịt, trên cửa sổ anh lại lập lòe ánh sáng nhạt.
Cửa vẫn chưa khoá, Chu Cẩn rón rén hé mở cửa ra một khe nhỏ, cô thấy Tưởng Thành đang ngồi trên giường, bên cạnh là đèn pin cầm tay, một chùm sáng rọi vào Gundam trong tay anh và một lọ keo nhựa trong suốt.
Trong ánh sáng yếu ớt, Tưởng Thành cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, đang cẩn thận dùng keo nhựa dính lại cánh tay con robot.
Anh nghĩ đây là mô hình Chu Xuyên thích nhất, nếu không sửa được thì phải làm sao đây?
Anh sẽ bị Chu Xuyên ghét sao?
Anh không nên hư vinh, sĩ diện hão, ngay từ đầu nên nói với họ, đây đều không phải đồ của anh.

Có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.

Làm sao đây? Phải làm sao đây?
Anh đã liên tục thử lắp ráp lại rất nhiều lên nhưng không cách nào khôi phục Gundam lại về hình dáng ban đầu.
Đèn bật “cạch” sáng lên, ánh sáng đột ngột khiến Tưởng Thành hốt hoảng chốc lát, anh quay đầu nhìn ra cửa.
Chu Cẩn thoáng bắt gặp đôi mắt đen ướt đẫm của Tưởng Thành, trái tim như bị một bàn tay vô hình ngắt bóp chặt khiến cô vừa khó thở vừa đau xót.
Cô nhanh chóng di dời tầm mắt, vờ như không thấy những giọt nước mắt của anh, nhưng lại chú ý tới một cuốn sổ màu lam đặt trên bàn.
Cô thầm thở dài, biết Tưởng Thành lại đang sổ sách tính toán nữa rồi, ghi để theo dõi xem mọi người đã chi bao nhiêu tiền cho sinh nhật anh, hơn nữa lại vô cùng đầy đủ không thiếu khoản nào.
Tưởng Thành vội đưa tay lau nước mắt, giọng điệu điềm nhiên như không mà cười nói với Chu Cẩn: “Sao em lại tới đây? Lại ngủ không được à?”
“Em tới tặng quà sinh nhật cho anh.” Chu Cẩn cũng không hỏi tại sao anh khóc, mà đi tới và ngoan ngoãn đặt quà lên giường: “Mở ra xem thử đi.”
Tưởng Thành mở hộp quà ra, phát hiện là một chiếc áo len màu đen, chất vải mềm mại, anh lập tức mặc thử lên người, kích thước vừa vặn.
Dưới sự nêu bật của màu đen, trên mặt Tưởng Thành có nét đẹp thanh tú đặc trưng của bé trai, thần thái rạng rỡ.
Chu Cẩn nói: “Đẹp thật nha, như vậy thì mùa đông đến sân vận động chơi bóng rổ anh cũng không cần sợ lạnh nữa rồi.

Đây là em và mẹ cùng chọn đó, anh có thích không?”
Trên khuôn mặt Tưởng Thành lập tức hiện lên ý cười, hết sức phấn khởi nói: “Ừ, anh thích!”
Thấy anh cười thoải mái, Chu Cẩn cũng trở nên vui vẻ, cô đạp dép xuống rồi leo lên giường.
Tưởng Thành lặng lẽ giấu Gundam và keo nhựa ra sau lưng, anh không muốn để Chu Cẩn thấy dáng vẻ luống cuống và chật vật của mình.
Chu Cẩn vươn tay ôm lấy Tưởng Thành, như một bà cụ non vuốt ve mái tóc mềm mại sau gáy anh.

Cô nói khẽ: “Những người đó nói xấu sau lưng anh thì không phải là bạn thực sự.

Anh có em là đủ rồi, sau này em nhất định sẽ cùng anh đón sinh nhật, còn có ba mẹ, mọi người sẽ không nói xấu anh đâu.”
Tưởng Thành nghe cô cứ nhắc đi nhắc lại nói xấu này nọ, dường như còn để tâm hơn cả chính anh, anh cười đáp: “Anh biết rồi.”
Chu Cẩn không khỏi chú ý tới Gundam sau lưng anh, ngẫm nghĩ một chút, sau đó cô buông Tưởng Thành ra, nói: “Sắp đến đến tết Nguyên Tiêu rồi, em lén mua chút pháo hoa rồi, chúng ta ra ngoài bắn pháo hoa nhé.”
“Khuya lắm rồi, sẽ làm ồn đến người khác đó.” Tưởng Thành hỏi: “Không phải em sợ tiếng vang sao?”
Cô còn sợ cả sấm sét nữa.
Chu Cẩn nói: “Không vang không vang, em đặc biệt mua cái loại chỉ phát sáng thôi.

Anh ăn mặc cẩn thận vào rồi ra sân chờ em nha.”
Cô lại nhảy xuống giường rồi chạy té khói ra khỏi cửa, nhưng lại không đi lấy pháo hoa, mà đến phòng khách dùng điện thoại bàn gọi cho Chu Xuyên.
Cô che ống nghe, thì thầm to nhỏ một hồi.
Bên kia điện thoại, Chu Xuyên ngáp ngắn ngáp dài, đồng ý nói: “Được, được, anh sẽ nói với em ấy.”
Chu Cẩn vội hướng ra chỗ Tưởng Thành đang đứng trong sân mà gọi: “Anh hai gọi điện về nè, anh ấy tìm anh đó!”
Tưởng Thành lưỡng lự một hồi, sau đó trực tiếp ra nhận điện thoại.
Giọng của Chu Xuyên vừa vang vọng lại lanh lảnh, anh ấy chúc mừng anh: “A Thành, sinh nhật vui vẻ nha!”
Tưởng Thành im lặng chốc lát, lựa chọn thành thật khai rõ với anh ấy: “Em xin lỗi, anh hai, hôm nay em lỡ làm hỏng Gundam trong phòng anh rồi ạ.”
Chu Xuyên dửng dưng: “Có sao đâu? Hỏng rồi thì thôi.”

Sự khoan dung của anh ấy ngược lại càng khiến trong lòng Tưởng Thành thêm rầu rĩ hơn.

Anh lại nói: Xin lỗi anh, em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cho anh.”
Chu Xuyên im lặng một chút, hơi nghiêm giọng nói: “Tiểu Cẩn nói em buồn lòng vì chuyện này, anh còn không tin, giờ thì anh tin rồi… Tưởng Thành, giống như một nam tử hán chủ động gánh chịu trách nhiệm là đủ rồi, chẳng qua chỉ là một món đồ nhỏ mà thôi, sao có thể sánh được với sinh nhật của em trai anh chứ?”
Chu Xuyên gọi anh là em trai.
Tưởng Thành mím đôi môi khô khốc.
Chu Xuyên mỉm cười nói tiếp: “Hơn nữa Tiểu Cẩn kêu anh nói với em, mỗi người cứ đến ngày sinh nhật đều sẽ tự động thăng cấp thành em bé quý báu nhất trên thế gian này, Gundam hay gì cũng không thể sánh bằng.”
Chu Cẩn cũng nghe lén bên cạnh, vừa nghe Chu Xuyên thẳng thừng bán đứng tên mình, cô vội vàng phủ nhận: “Không phải em nói, là mẹ nói.”
Chu Xuyên cười càng rạng rỡ hơn.
Tưởng Thành cũng nhìn cô cười, còn Chu Cẩn thì ngại ngùng cúi đầu xuống.
Vì buổi tối Chu Xuyên còn phải huấn luyện nên hai người không thể trò chuyện quá lâu, anh ấy hỏi sơ sơ tình hình trong nhà, còn nhờ cậy Tưởng Thành chăm sóc ba mẹ và Chu Cẩn.
Tưởng Thành đồng ý từng việc.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Cẩn lập tức giơ cái hòm nhỏ mà cô giấu pháo hoa lên và cười tít mắt với Tưởng Thành: “Đi thôi!”
Cô cầm bật lửa của Chu Tùng Nhạc, rời khỏi nhà với Tưởng Thành và đi đến đầu ngõ.
Trong đêm tối, Chu Cẩn thắp sáng một cây pháo bông, tiếng xì xì rất nhỏ xíu vang lên, chùm lửa loé sáng tựa như ngôi sao, rọi sáng gương mặt cô và Tưởng Thành.

Đam Mỹ Cổ Đại
Chu Cẩn đung đưa cây pháo, cười hi hi, hai bên má và chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, vì vậy cô liền cọ mặt vào khăn choàng cổ dày cộm.

Tưởng Thành nhìn cô một lát, tâm trạng nhanh chóng thả lỏng, anh nhỏ giọng nói: “Hôm nay lúc thổi nến, anh không có ước, anh tặng điều ước này cho em, Tiểu Ngũ, nào.”
Anh cũng đốt một cây pháo bông và nói với Chu Cẩn: “Ước đi.”
Chu Cẩn sợ không kịp, vội vàng đan hai tay vào nhau, nhắm mắt lại cầu nguyện: “Con ước Tưởng Thành có thể mãi mãi sống ở ngõ Chi Tử, mãi mãi ở bên chúng con.”

Tưởng Thành ngây người.
Chu Cẩn thấy mình nói đủ nhanh, chắc sẽ không để lỡ thời gian, cô nhảy chân sáo hai cái rồi nói với Tưởng Thành: “Như vậy có được không anh?”
Cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Thành.

Tưởng Thành có thể thấy rõ đốm lửa đang nhảy múa trong mắt cô.
Rất sáng, hệt như ánh sao.
Không lâu sau, pháo hoa tắt ngúm.
Tưởng Thành không nhịn được liền bật cười thành tiếng: “Ngốc quá, nói ra mất linh rồi.”
Chu Cẩn vội che miệng lại, hốt hoảng nhìn anh: “Sao em lại quên cái này chứ!”
“Vậy làm sao đây?” Chu Cẩn lại rút ra thêm một cây pháo nữa: “Không được, cái vừa rồi không tính.”
“Tính rồi.”
Tưởng Thành xoa đầu cô, hứa hẹn một cách nghiêm túc: “Tiểu Ngũ, anh sẽ ghi nhớ điều ước của em.”
Có bạn hay không, anh cũng không muốn nghĩ đến nữa, anh còn Chu Cẩn, Chu Xuyên, có ba mẹ thật sự yêu thương anh…
Cho dù không có gì thực sự thuộc về anh thì cũng chẳng sao, vì anh có thứ mà mình thật lòng muốn nâng niu.
Tưởng Thành giúp Chu Cẩn đốt thêm một cây pháo bông nữa rồi chuyển đến tay cô, nhìn cô khua khua cánh tay, vẽ ra những đốm “sao băng” trong đêm.
Ngày 14 tháng 2, anh đã đón một ngày sinh nhật rất hạnh phúc, có người thay anh ước một điều ước thật đẹp.
Mãi mãi ở bên nhau.
Chỉ có thiếu niên ngây thơ và chân thành mới tin vào câu nói ngốc nghếch ấy.
Bởi họ còn chưa biết, con người rồi cũng sẽ lãng quên, sẽ lại gặp được niềm vui mới.
Thế nhưng ngắn ngủi cũng tốt, bởi lẽ giờ phút này, các vì sao đang tỏa sáng rực rỡ..

Bình Luận (0)
Comment