Rừng Thép

Chương 151


Trans: Hoàng Anh+ Beta
Đi tới phòng họp, Giang Hàn Thanh cất lại chai nước vào trong túi rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
Từ đầu tới đuôi, Kỷ An Nhiên đều để ý đến nhất cử nhất động của anh.
Giang Hàn Thanh quá để tâm vào vợ mình, việc nhỏ như vặn nắp ly nước cũng phải đích thân làm, nói dễ nghe hơn chút là đang “chăm sóc”, khó nghe hơn thì là “tính chiếm hữu” cực mạnh.
Chỉ có điều ẩn bên dưới vẻ ngoài của quý ông hoàn hảo, nên không dễ gì bị phát hiện, hoặc có lẽ tính tình của cảnh sát Chu kia khá nhu nhược, nên mới chịu đựng sự kiểm soát của người đàn ông cuồng sở hữu này.
Kỷ An Nhiên nhíu mày, khoanh tay nói: “Em thừa nhận, lần này em không suy nghĩ thấu đáo, nhưng em không phải kiểu người đang cố tỏ ra vẻ khoe mẽ như anh nghĩ.

Trước đây em hỗ trợ công việc cảnh sát ở Hoài Sa, có kinh nghiệm, cũng có năng lực.”
Giang Hàn Thanh gật đầu: “Ừ.”
Nghe cô ta nói xong, anh quay người định đi.
Kỷ An Nhiên nhìn biểu cảm hờ hững của anh, dường như chẳng buồn để cô ta vào mắt, sâu trong lòng ít nhiều có chút tức giận khi bị coi thường.
Cô ta gọi Giang Hàn Thanh, nói: “Đàn anh, lúc anh bỏ chai nước vào túi, trước sau hai lần đều vô thức chỉnh lại góc túi.”
Giang Hàn Thanh dừng bước, quay lại nhìn về phía cô ta.
“Biểu hiện của rối loạn ám ảnh cưỡng chế hoàn hảo.” Kỷ An Nhiên mỉm cười, tiếp tục nói: “Có vẻ như anh rất thích làm chủ mọi thứ, công việc của anh, cuộc sống của anh, ngay cả gia đình của anh…Thế nên em rất tò mò lý do anh chủ động lựa chọn ở lại Hải Châu, thầy rất kỳ vọng vào anh, anh ở nơi như này chỉ tổ lãng phí thiên phú của mình mà thôi, tại sao vậy?”
Cô ta đưa ra phân tích đối với tính cách của Giang Hàn Thanh, như đang khiêu khích.
Kỷ An Nhiên nheo mắt lại: “Hôn nhân và gia đình cản đường anh, buộc anh không đi được sao? Nếu quả thật là như vậy, em hy vọng sau khi anh mất hứng thú với cảnh sát Chu, có thể làm tốt công tác tư tưởng cho cô ấy, đừng để cô ấy quá đau khổ.”
Giang Hàn Thanh quá tài năng, có lẽ sự toàn tâm toàn ý của anh đối với Chu Cẩn chỉ là nhất thời say đắm, anh sẽ không bao giờ ở bên một người phụ nữ bình thường không hiểu được tài năng và tư duy của anh quá lâu được, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Giang Hàn Thanh phải chán nản thôi.
Kỷ An Nhiên nghĩ như vậy.
Cô ta cẩn thận nhìn chằm chằm vào nét mặt của Giang Hàn Thanh, muốn dựa theo vẻ mặt anh để nghiệm chứng xem suy đoán của mình liệu có chính xác hay không, nhưng Giang Hàn Thanh chỉ điềm tĩnh cười nhạt.
Kỷ An Nhiên khẽ nhíu mày: “Em nói sai gì sao?”
Giang Hàn Thanh: “Cô còn phải học nhiều thứ lắm.”
Kỷ An Nhiên nghe được sự khinh thường trong lời nói của ảnh liền thẹn quá hóa giận: “Ý anh là em không đủ tư cách?Chẳng phải vừa rồi anh còn nói, em nên quay về Hoài Sa nghiên cứu học thuật thì thích hợp hơn sao.

Giáo sư Giang, mong anh có thể hiểu, năng lực của em là do giấy thông hành từ các công việc em tham gia, em có thể tới đội trọng án Hải Châu làm việc, không dựa vào bất cứ ai cả.”
Giang Hàn Thanh thấy cô ta vô cùng tức giận vì những lời nói ban nãy, nghiêm túc nhìn Kỷ An Nhiên.
“Lúc dạy về thẩm vấn, bình thường tôi sẽ dạy cho học sinh mình, đặc biệt phải chú ý đến những lời một phạm nhân chủ động thú nhận mà không cần phải tra hỏi.”

Kỷ An Nhiên ngây người, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Hàn Thanh, cô ta cảm nhận được một lực áp chế mạnh mẽ.
Anh hỏi: “Trước kia cô từng bị kỳ thị trong quá trình làm việc à? Vì giới tính? Bề ngoài? Hay là gia cảnh…”
Trong mắt Giang Hàn Thanh ánh lên vẻ sắc bén và hời hợt, như một dây kim loại mỏng cứa vào da thịt Kỷ An Nhiên.
Ở trước mặt anh, dường như cô ta không sao có thể che lấp được con người thật của mình.
Khi anh nói xong từ cuối cùng, Kỷ An Nhiên lại ôm lấy hai tay.

Giang Hàn Thanh mau chóng xác nhận: “À, bởi vì gia cảnh sao.”
Mắt anh liếc nhìn Kỷ An Nhiên, nói tiếp: “Quần áo và trang sức vượt quá mức thu nhập chứng tỏ gia đình cô rất giàu có, nhưng chỉ riêng điểm này không đến mức ảnh hưởng đến công việc của cô… Nghề nghiệp của ba mẹ cô cũng liên quan đến giới cảnh sát? Thành tựu của họ khiến cô bị hoài nghi trong lúc làm việc sao, ví dụ như bình thường sẽ có người nói sau lưng cô rằng ‘Cô có thể có được như ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào mối quan hệ của ba cô…’”
Kỷ An Nhiên siết chặt hai nắm tay: “Đủ rồi!”
Giang Hàn Thanh mỉm cười: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Kỷ An Nhiên tức giận phừng phừng trừng mắt nhìn anh: “Đàn anh, chưa có ai bảo anh rất đáng ghét à?”
“Thường xuyên.”
“… Thật đúng là không biết khiêm tốn.”
“Cái nhìn của người khác không quan trọng, quan trọng là bản thân cô thôi.” Giang Hàn Thanh tỏ ra kiên nhẫn mà một vị thầy giáo nên có với Kỷ An Nhiên: “Cô có nửa năm khảo sát ở đội trọng án, vấn đề vừa cô hỏi tôi, cô có thể tự mình đi tìm đáp án.”
Kỷ An Nhiên nghĩ, đội trọng án có giá trị đối với anh sao? Thứ lỗi cho cô không tưởng tượng nổi.
Tuy đội trọng án Hải Châu không tồi nhưng so với văn phòng tỉnh, bất kể là tài nguyên hay quyền hạn, mọi phương diện đều thua kém rất nhiều.
Cô ta đến đây cũng chỉ để lấy đội trọng án làm bàn đạp, sau này mang theo chiến tích và thành tựu quay về văn phòng tỉnh, cô ta sẽ có cơ hội tham gia vào các dự án nghiên cứu cao cấp hơn.
Trước khi rời đi, Giang Hàn Thanh bổ sung thêm một câu: “Chu Cẩn và Cao Diệu Kiệt cũng sẽ là giáo viên tốt cho cô.”
Kỷ An Nhiên mím môi: “Em không hiểu.”
Giang Hàn Thanh cười khẽ, không định giải thích gì hơn.
Anh rời khỏi phòng họp, trong lúc đợi Chu Cẩn, anh lại giúp cô thu dọn qua bàn làm việc.
Không lâu sau, Chu Cẩn và Cao Diệu Kiệt đi từ trên lầu xuống.
Miệng Cao Diệu Kiệt còn đang lải nhải: “Đến phòng boxing luyện tay đi chị, không mất nhiều thời gian đâu.

Em chẳng gặp được huấn luyện viên tốt nào ở Đại học cảnh sát cả, rốt cuộc giáo viên nào dạy cho chị đấu vật thế? Em có quen không?”
Chu Cẩn nói: “Có một huấn luyện viên họ Lưu, nam nữ trong lớp đều được đối xử bình đẳng.


Thầy vô cùng nghiêm khắc, trước kia bọn chị còn gọi thầy ấy là ‘Quái vật cơ bắp’ đấy.

Còn có một đàn anh cũng đã dạy chị…”
Cô không nói tên người kia.
Giang Hàn Thanh biết, là Tưởng Thành.
Chu Cẩn thấy Giang Hàn Thanh đang đợi mình, nhất quyết từ chối lời mời của Cao Diệu Kiệt, cô đi tới khoác tay anh, cười nói: “Đi thôi, tan làm rồi!”
Hai người cùng nhau xuống lầu.
Chu Cẩn nói liến thoắng về kỹ năng trượt băng.

Giang Hàn ậm ừ phụ hoạ theo, một lát sau, Chu Cẩn liền nhận ra dường như anh đang không mấy hưởng ứng với cuộc hẹn này.
Chu Cẩn ôm lấy cánh tay Giang Hàn Thanh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sao thế? Cười cũng không chịu cười.”
Giang Hàn Thanh đáp: “Không sao.”
Chu Cẩn quan sát Giang Hàn Thanh, kinh nghiệm nói cho cô biết mình không thể tin những lời này.
Cô nhíu mày: “Giáo sư Giang, anh còn một cơ hội nữa, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng phạt.”
Giang Hàn Thanh: “…”
“Trừng phạt!”
Cô đẩy Giang Hàn Thanh, anh không kịp đề phòng, vai va vào vách tường, đợi đến khi anh hoàn hồn lại, Chu Cẩn đã kề sát anh, mùi hương nhàn nhạt trên người cô phả vào mặt anh.
Cô ngước lên nhìn anh, đầu gối chống vào giữa chân anh.
Động tác gần như trêu chọc này khiến Giang Hàn Thanh vội nắm lấy vai Chu Cẩn, giữ cô ở một khoảng cách nhất định: “Chu Cẩn, Chu Cẩn!”
Chu Cẩn cười đến mức hai mắt sáng rực: “Đừng hoảng, bọn họ thường sẽ không đi cầu thang này đâu.

Rốt cuộc anh có nói không?”
Giang Hàn Thanh im lặng một lúc, âm giọng bình tĩnh nói: “Con người sẽ được hưởng quyền và lợi ích nhất định trong xã hội, xuất phát từ việc duy trì nhu cầu về phạm vi ảnh hưởng, họ sẽ chiếm hữu theo bản năng.

Một khi quyền lợi chịu sự tổn hại của người khác hoặc xuất hiện cạnh tranh, sẽ không tránh được nảy sinh trạng thái tâm lý có tính bài ngoại, thù địch, oán hận, khi cảm nhận được áp lực đến từ đối phương thì cũng dễ dàng sinh ra tâm lý bực bội và hổ thẹn.”

Chu Cẩn gần như chưa tiêu hóa được hết với tốc độ nói cực nhanh của anh, sững sờ chốc lát, cô nghiêm túc hỏi: “Có phải anh nghĩ mình đẹp trai thì em sẽ không nỡ bạo hành gia đình với anh không? Nói tiếng người đi.”
Giang Hàn Thanh: “Nói một cách thông thường, nếu đang trong mối quan hệ yêu đương, trạng thái tâm lý này được gọi là ‘ghen’.”
“…” Cô phì cười: “Em làm gì khiến anh ghen à?”
Giang Hàn Thanh bình tĩnh dời mắt đi: “Em tự mình kiểm điểm đi.”
Thật chua chát chết đi được…
Chu Cẩn nhìn ngắm hai bên gương mặt anh, nói: “Được, em tự kiểm điểm, tự kiểm điểm…”
Chu Cẩn vừa thì thào vừa từ phía dưới lần mò vào trong áo anh, vẽ lên eo và bụng anh.
Hầu kết Giang Hàn Thanh chuyển động, anh túm được bàn tay đang làm loạn của cô, vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng khi nãy: “Về nhà kiểm điểm.”
Anh kéo cô xuống lầu.
Chu Cẩn cố nhịn cười, để mặc anh dắt từng bước xuống cầu thang.
Cô nhìn bóng lưng Giang Hàn Thanh, mắt chớp chớp: “Ơ, về nhà luôn hả, anh không muốn đi trượt băng nữa à?”
Ngữ điệu đầy gian xảo, giống hệt phong thái của kẻ chiến thắng.
Tay Giang Hàn Thanh khẽ dùng lực, chân Chu Cẩn bước hụt, bỗng bổ nhào vào lồng ngực anh, Giang Hàn Thanh đưa tay đỡ lấy cô.
Đợi Chu Cẩn phản ứng kịp, lưng cô đã áp len vách tường cứng rắn, Giang Hàn Thanh đỡ lấy gáy cô, hai người nhìn nhau, Giang Hàn Thanh chợt hôn xuống.
Dường như vì kìm nén quá vất vả nên lúc mới đầu nụ hôn này đã vô cùng vội vã và nóng bỏng, anh tham lam mút cắn môi cô, làn da Chu Cẩn toát ra mùi hương quyến rũ khiến anh có chút ý loạ,n tìn,h mê.
Chu Cẩn đoán chắc Giang Hàn Thanh chỉ giả bộ đứng đắn, khi trêu ghẹo lại rất táo bạo, nhưng lỡ chơi đùa với lửa khiến cô xấu hổ không thôi.
Cô lùi ra sau né tránh nụ hôn của anh, thuận miệng tìm cớ: “Tóc, tóc.”
Tóc cô dài đi nhiều, cột thành đuôi ngựa, lúc này bị cọ đến mức lộn xộn.
Giang Hàn Thanh dứt khoát cởi dây buộc tóc của cô và đeo nó vào cổ tay.

Tóc Chu Cẩn xoã ra, dài quá vai, bồng bềnh và rối tung.
Giang Hàn Thanh vén lấy một lọn trong đó, nhắm mắt lại và cúi đầu hôn lên.
Rõ là lọn tóc không có tri giác, nhưng sau lưng chợt Chu Cẩn mềm nhũn, tim đập thình thịch.
Anh ngước lên nhìn Chu Cẩn một cách đắm đuối.
Mặt Chu Cẩn ửng hồng, nhất thời không nói thành lời.

Anh cười, đôi mắt cong lên tạo thành vòng cung tuyệt đẹp, ngón tay xoa gáy cô, thăm dò vào những sợi tóc và dịu dàng vuốt ve.
Chu Cẩn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh gần trong gang tấc.

Giang Hàn Thanh lại hôn môi cô, vẻ nhã nhặn của anh, lạnh lùng của anh đã hoá thành mềm mại trước mặt Chu Cẩn, mềm mại một cách sâu lắng giống hệt nụ hôn của anh.
Chu Cẩn gần như sắp không thở nổi, sự đòi hỏi của Giang Hàn Thanh thậm chí không cho cô chút không gian nào, cô chỉ đành đón nhận, để mặc cho anh hôn đến nỗi ngày càng cuồng nhiệt.


Khi sự dây dưa trở nên nồng cháy hơn, Giang Hàn Thanh dời môi, cúi đầu xuống, khẽ lướt qua làn da nóng hổi ở cổ cô.
Chu Cẩn thở khẽ, hỏi: “Thế này đã đủ chưa?”
Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai cô cọ cọ: “Chưa đâu.”
Anh hờn dỗi buồn bực, thật như đang làm nũng.
Bên này, Kỷ An Nhiên nhớ ra mình được Vương Bành Trạch dặn dò phải chuyển hồ sơ cho Giang Hàn Thanh, kết quả vừa nãy chỉ lo cãi vã với Giang Hàn Thanh mà hoàn toàn quên béng chuyện này, nghĩ anh vẫn chưa đi quá xa, cô ta vội vàng đuổi theo.
Chỗ rẽ xuống lầu dưới, cô ta nhìn thấy Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn.
Trong chiều hoàng hôn rực rỡ, ánh sáng chói mắt khẽ xuyên qua, chiếu lên mọi thứ ở đây trông thật yên tĩnh và hư ảo.
Giang Hàn Thanh ôm cô thật chặt, như đang tìm kiếm sự an ủi nào đó, Chu Cẩn chạm lên mái tóc đen tuyền của anh, giống đang vỗ về một đứa trẻ, hai người không ai nói gì, mà chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau.
Kỷ An Nhiên thoáng giật mình.

Cô ta ôm chặt túi giấy, vội vàng xoay người trốn vào chỗ khuất tầm nhìn.
Cô ta nhận ra quả thật vừa rồi mình đã phân tích sai một chuyện, không phải anh đang kiểm soát Chu Cẩn, mà chính Chu Cẩn đang kiểm soát anh.
Kỷ An Nhiên sợ mình bị phát hiện vội rảo bước rời đi.
Ôm một lúc thật lâu, Giang Hàn Thanh mới buông Chu Cẩn ra.
Gương mặt Chu Cẩn phớt hồng, nhỏ giọng nói: “Trả dây buộc tóc cho em.”
“Anh giúp em.”
Anh bảo Chu Cẩn xoay người lại rồi giúp cô cột tóc, sau đó cúi đầu hôn lên gáy cô: “Được rồi.”
Chu Cẩn: “… Còn muốn đi trượt băng không?”
Lúc này tâm trạng Giang Hàn Thanh rất tốt, anh mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn.”
Cô nắm lấy tay anh: “Đi thôi.”
Lần này đến lượt Chu Cẩn dắt anh đi.

Anh nhìn mái tóc đuôi ngựa đang lắc lư của cô, chợt nhớ tới khi cô còn nhỏ cũng giống thế này, khiến ý cười nơi khóe miệng anh càng sâu hơn.
Anh nói với Kỷ An Nhiên, Chu Cẩn cũng là một giáo viên rất tốt.

Vì Chu Cẩn dạy cho anh rằng thành công của một người không bắt nguồn từ ánh nhìn chăm chú của vạn người qua ánh đèn sân khấu, không phải bắt nguồn từ sự nghiệp lẫy lừng như trong phim ảnh, nhân vật anh hùng thực sự luôn làm mọi thứ để bảo vệ những người họ muốn bảo vệ, làm những gì họ cần phải làm.
Giờ phút này đây, người anh muốn bảo vệ đang ở ngay trước mắt anh.
HẾT.

Bình Luận (0)
Comment