Ruột Bông Rách

Chương 44

Hạ Viễn Đồ nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nhìn dáng vẻ này của Kiều Nam Kỳ, đâu chỉ đơn giản là đổ ai đó thế thôi?

Kiều đại thiếu gia ngày xưa chưa xong việc thì chưa về nhà, mà khoảng thời gian này lại thường xuyên thẩn thờ. Thậm chí vì nuôi đám mèo con, mà còn vòng vo ra giá cao để mua cửa hàng thú cưng không dùng được. Mấy ngày nay còn cầm lọ thuốc dạ dày không còn lại mấy viên, cứ ở chỗ này chỗ kia hỏi thăm tình trạng sức khỏe trước kia của Triệu Vanh.

Ngày hôm qua Kiều Nam Kỳ còn sợ Triệu Vanh thiếu tiền mà dặn Tiểu Ngô chuyển khoản vào tài khoản cũ của Triệu Vanh, kết quả Tiểu Ngô chuyển khoản không thành công, mới phát hiện tài khoản kia đã bị hủy, cuối cùng chỉ có thể nhờ Hạ Viễn Đồ để ý đám bạn phú nhị đại trước kia của Triệu Vanh, xem thử Triệu Vanh có mượn tiền ai hay không.

Hôm nay còn đem tất cả những tài sản mình dày công bao năm viết hết lên giấy trắng mực đen, bị từ chối cũng không tức giận, ngược lại còn sợ Trần đại Trần nhị nói gì đó gây ra bất lợi cho Triệu Vanh.

Cho dù là mấy tháng trước, đánh chết hắn cũng không tin, Kiều Nam Kỳ sẽ vì một người mà mất đi lý trí, lúc nào cũng cảm thấy bất an thế này.

Nhưng khi nghĩ lại, lại cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên.

Hai người này bình thường dù thế nào, nói tới cứng đầu hay cố chấp đều chẳng khác gì nhau,

Hiện giờ người kia không còn cứng đầu nữa, người này lại không buông tay được.

Tuy nhiên dựa trên lý trí hay tình cảm, Kiều Nam Kỳ thật sự là tự làm tự chịu.

Hắn muốn nói gì đó an ủi, nhưng cũng không trái lương tâm nói ra gì cả.

Hạ Viễn Đồ suy nghĩ nửa ngày, thật sự không biết khuyên gì, cho nên hỏi y: "Triệu Vanh chưa từng nhắc tới với cậu à?"

Không ai trong bọn họ nghĩ tới, Trần gia làm rất nhiều chuyện xấu, lại bao gồm cả người nhà là Triệu Vanh trong đó.

Những năm gần đây, ân oán giữa bọn họ và đám người Hạ Nam còn có Trần Trạch Hòa, dường như chưa bao giờ ảnh hưởng tới Triệu Vanh, ngoại trừ hơn một năm trước Kiều Nam Kỳ vì để 'Hạ Nam mất cảnh giác', mới ký thỏa thuận hôn nhân với Triệu Vanh. Triệu Vanh lại giống như hạt bọt biển bé nhỏ trong cơn bão này, tồn tại như không tồn tại.

"Không có." Kiều Nam Kỳ mệt mỏi vô cùng, "Tôi trước giờ đều không biết."

Y đột nhiên buông lỏng tay.

Đống giấy bị y xé rách sau đó vo tròn rơi khỏi lòng bàn tay, nhẹ như không có bất kỳ trọng lượng nào nhưng lại đè nặng lên trái tim ấy.

Y từ từ mở đống giấy bị nhàu, làm phẳng từng tờ một, liều mạng ghép chúng lại với nhau.

Xem lại từ đầu tới cuối, nghiêm túc không nói một lời.

Xem xong một lần, rồi lại một lần. (Truyện được đăng tại Wordpress và Wattpad Lại Trùng Cung, vui lòng không theo dõi ở nơi khác.)


......

Hạ Viễn Đồ thấy hai tay y run lên như thể không có cách khống chế, giống như đang cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình, thật sự không nhìn nổi y tự ngược bản thân nhìn đi nhìn lại như vậy nữa: "Cậu đừng nhìn nữa. Việc này không phải cậu làm, khi đó hai người chưa ở bên nhau....."

"Trên người cậu ấy không có vết thương nào cả." Kiều Nam Kỳ nói.

Hạ Viễn Đồ ngơ ra một tí, không có kịp phản ứng lại ý của Kiều Nam Kỳ.

Trần đại Trần nhị làm việc lão làng, quan trọng nhất là biết mài mòn ý chỉ của một người, căn bản sẽ không để lại nhược điểm gì. Triệu Vanh không lấy ra được chứng cứ gì, nếu người khác không muốn tin, Triệu Vanh cũng không thể làm gì được.

Kiều Nam Kỳ dừng một chút, sau đó nói: "Bây giờ tôi đã hiểu những lời Triệu Vanh nói với tôi có nghĩa gì."

Nếu y từ đầu đã không thích Triệu Vanh, chỉ coi cả hai là người qua đường, y đối với Triệu Vanh mà nói, cũng chỉ là chuyện giúp đỡ khi còn nhỏ, lớn lên gặp nhau rồi ký thỏa thuận hôn nhân thanh toán một lần là xong, còn có sau khi y dọn sạch đám người Trần gia thì sẽ mang tới sự tự do sau này cho Triệu Vanh. Triệu Vanh làm gì, y làm gì, đều chỉ là lựa chọn của từng người.

Nhưng y thích Triệu Vanh, bọn họ vốn là thích nhau. Nhưng y đã từng không muốn nghe, không muốn biết, không làm được gì, đó lại là sai lầm không thể tha thứ.

"Lúc cả hai ở bên nhau, tôi cảm thấy cậu ấy gầy như vậy, khẳng định là do bình thường ham chơi, không chịu ăn uống. Tôi bảo cậu ấy ở yên trong nhà, bảo chị Lý bổ sung dinh dưỡng cho cậu ấy, nhưng tôi cũng chưa từng hỏi qua một lần."

Ngay cả một câu ---- sao thân thể lại không tốt như vậy?

Giống như mấy năm gần đây nhìn thấy Triệu Vanh uống từng ly rượu một, cũng chưa từng hỏi một câu ---- Em thích uống vậy sao?

Y không hỏi, y luôn tự cho suy nghĩ của mình là đúng. Y không chủ độhng tìm hiểu Triệu Vanh muốn biểu đạt điều gì, cũng không biết Triệu Vanh phải trải qua những gì để có thể từng bước đi đến bên cạnh mình.

Triệu Vanh nói y căn bản không hiểu gì, y thật ra cũng không tìm ra nguyên nhân.

Nhưng cho tới bây giờ, y mới vừa biết được, Triệu Vanh vì sao lại nói mình cái gì cũng không hiểu.

Kiều Nam Kỳ bảo Tiểu Ngô lấy băng keo tới, sau đó trải tư liệu ra rồi dán chúng lại, sau đó cẩn thận gấp lại rồi nhét vào trong áo khoác.

Giống như mài một con dao sắc bén để c ắm vào ngực, dùng sưc đẩy nó, hung hăng đâm mạnh vào trái tim.

Tim đau nhưng lại chẳng quên được.

Y hỏi Hạ Viễn Đồ: "Trần nhị có nói vì sao muốn làm như vậy không?"

Ở trên này chỉ viết Trần đại đã làm gì Triệu Vanh, cũng không đề cập tới nguyên nhân.

Hạ Viễn Đồ trả lời: "Nói là, Trần đại phát hiện cậu ấy có một khoảng thời gian thường xuyên tới thư viện, sợ cậu ấy có suy nghĩ nào khác."


"Thư viện?" Kiều Nam Kỳ vẫn là không biết.

"Đúng. Sau khi Trần đại giam cậu ấy hơn một tháng, mới phát hiện cậu ấy quả thật vô tích sự mới thả người ra. Hai tên rác rưởi này sau đó yên tâm, cũng không làm thêm gì khác."

Kiều Nam Kỳ không nói chuyện nữa.

"Lão Kiều, chuyện của Trần đại Trần nhị tuy rằng cậu không biết, nhưng dù sao cậu cũng là người xử lý đám đó, mặc kệ thế nào, cậu coi như đã trút giận cho Triệu Vanh. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta hiện tại có thể làm gì?"

"Tôi biết tính của cậu, Triệu Vanh không muốn quay lại với cậu, cậu lại không buông tay được, vậy thì thử theo đuổi lại đi. Tôi đã từng nói với cậu rồi, chỉ là tôi cũng không dám khuyên thật, sợ lại đưa ra ý tưởng tồi, kiến nghị duy nhất có thể đưa ra, chính là cậu không ngại đi hỏi Triệu Vanh xem cậu ấy rốt cuộc muốn cái gì? Hôm nay không đáp lại cậu, vậy có thể thứ cậu cho không phải thứ cậu ấy muốn. Cậu ấy bảo mình thích cậu nhiều năm như vậy, hiện tại vẫn chưa thích người người nào khác –- cái người trong quán bar kia, tôi cũng chưa thấy cậu ấy đưa đi."

"Nói tới cũng phải nói lui, tôi lúc ấy ở quá xa không thể nhìn rõ, cậu có thấy người kia nhìn có chút quen mắt không? Nhưng tôi thật sự chưa gặp qua....."

Kiều Nam Kỳ không để ý câu lẩm bẩm cuối cùng của hắn.

"Không cần hỏi." Y nói với Hạ Viễn Đồ, "Cậu ấy thật ra... Đã nói với tôi từ lâu rồi."

"Vậy tiếp theo cậu định làm gì?"

Kiều Nam Kỳ không có trả lời.

Nhưng nhìn vẻ mặt của y, đáp án đã quá rõ.

Hạ Viễn Đồ đối với sự cố chấp của Kiều Nam Kỳ đã đoán được trước, chỉ có thể nói: "Làm chuyện gì cũng đừng quá xúc động. Tôi đi trước nhé? Hai ngày nay cậu không làm gì, những người khác lại tới gây phiền phức cho tôi."

"Đi đi."

Hạ Viễn Đồ đứng dậy, vỗ vai Tiểu Ngô, nhỏ giọng dặn dò Tiểu Ngô chú ý Kiều Nam Kỳ rồi lúc này mới rời đi.

Sau khi người đi, Kiều Nam Kỳ giống như rất mệt mỏi, thật sự không có cách nào ngồi thẳng, cho nên hơi dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Y vẫy tay bảo Tiểu Ngô tới, người sớm đã bị không khí trong phòng này ép tới không thể nổi vội vàng bước tới: "Tiên sinh?"

"Dạo này cậu không bận việc gì ở công ty, giúp tôi làm chút việc riêng đi."

Tiểu Ngô vốn đã sớm muốn bỏ chạy đầu tiên, cho nên vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.

Kiều Nam Kỳ lại gọi lại: "Chờ một chút, cậu.... Cậu có được Triệu Vanh kết bạn trên tài khoản mạng xã hội nào không?"


"Có ạ."

Kiều Nam Kỳ từ từ mở mắt. Y có vẻ đang có chút giãy dụa, rồi lại có chút do dự, ánh mắt đảo tới đảo lui, rồi sau một lúc mới nói: "Đưa tài khoản của cậu cho tôi xem."

"Dạ?"

"Nếu không tiện.... Thì quên đi."

"Không không không có!"

Tiểu Ngô nói xong câi đó liền hối hận. Kiều Nam Kỳ ngày thường nói một không nói hai, thế cho nên cậu chàng không dám từ chối, nói xong mới ý thức được mình đã đồng ý.

Mà tiên sinh nhà bọn họ giơ rộng lòng bàn tay ra, như thể chờ cậu giao nạp di động lên.

Tiểu Ngô khóc không ra nước mắt, trong lòng nghĩ tài khoản của mình có cùng đứa bạn nào nói xấu cấp trên không, cho nên run rẩy mở ra giao diện tài khoản, đặt xuống tay Kiều Nam Kỳ.

Nhưng Kiều tiên sinh dường như không quan tâm tới nội dung trong tài khoản của cậu chàng.

Kiều Nam Kỳ chỉ tìm tới tài khoản Triệu Vanh, sau đó vào trang chủ, cẩn thận xem từ trên xuống dưới.

Triệu Vanh không phải người năng động, bài đăng trên trang chủ không nhiều. Kiều Nam Kỳ chậm rãi đọc nó.

Nhìn tốc độ này, không những không bỏ sót một chữ, sợ là mỗi bài đăng đều phải đọc hơn mười lần.

Tiểu Ngô bối rối.

Muốn nhìn tài khoản Triệu Vanh, tiên sinh không thể tự mình xem sao?

Một hai phải dùng tài khoản của mình.

Nhưng Kiều Nam Kỳ tạo ra ảnh hưởng quá lớn, cậu chàng căn bản không dám nói gì.

Chờ Kiều tiên sinh cảm thấy hài lòng đọc xong, Tiểu Ngô lúc này mới lấy di động của mình lại.

Sau đó Kiều Nam Kỳ nói với Tiểu Ngô: "Sau này Triệu Vanh có đăng cái gì, cậu phải chụp hình gửi cho tôi."

"?" Tiểu Ngô càng khó hiểu, "Vâng ạ."

"Đừng nói cho Triệu Vanh."

Tiểu Ngô hoang mang gật đầu.

Kiều Nam Kỳ lúc này mới bảo người đi làm việc.

Mà y cũng không lập tức về nhà.


Y liên lạc với luật sư xử lý vụ việc của Trần Trạch Hòa, nhờ người lần sau gặp Trần đại Trần nhị, sẵn tiện gửi giùm cho y một câu.

"Anh nói với bọn họ." Y nói, "Người em trai duy nhất của bọn họ đang sống rất tốt. Trần gia cùng Kiều gia lui tới nhiều năm như vậy, cho dù bọn họ xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho người thừa kế duy nhất còn lại, những gì thuộc về Trần gia tôi sẽ chuyển giao lại cho Triệu Vanh, bọn họ cứ yên tâm mà ở lại trong đó."

Nếu Trần đại Trần nhị có thể vì mấy thứ này mà đối xử tệ với Triệu Vanh, vậy y sẽ không để Trần đại Trần nhị được thoải mái.

Xong xuôi mọi việc, sau một hồi gây sức ép, bầu trời cũng đã đầy sao.

Kiều Nam Kỳ trở lại nhà cũ ở đường Xương Khê, chuyện đầu tiên làm là cho mèo ăn.

Khi còn nhỏ, Kiều An Tình tuy rằng nuôi hai con mèo, nhưng đó là nhà chính của Kiều gia, nên mọi việc đều do người hầu làm. Việc y làm mỗi ngày chỉ làm chạm và ôm bọn chúng, không cần phải chăm sóc.

Nhưng những ngày sống một mình ở đây, mọi việc đều phải tự tay làm, dần dần cũng quen với việc chăm sóc đám nhỏ này. Những chuyện nhỏ nhặt thật ra cũng không khó, nhưng làm tới làm lui rồi mới biết cần phải có bao nhiêu kiên trì.

Triệu Vanh đã kiên trì suốt mười năm.

Kiều Nam Kỳ nghĩ tới đây, trong lòng chỉ còn lại cảm giác đau chung chung.

Đây là những thứ y chưa bao giờ để ý tới, giờ phút này quay đầu nhìn lại, mới nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều.

Mà khi y muốn học cách hồi đáp, kiên nhẫn đối xử tốt với Triệu Vanh, Triệu Vanh lại xóa thông tin liên lạc của mình. Y muốn thử lại, nhưng ngay cả thêm bạn cũng chẳng làm được.

Kiều Nam Kỳ giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt v e một bên cổ của mèo con.

Mèo nhỏ lại nhích lại gần tay y.

Y trực tiếp ôm mèo nhỏ đang tiến lại gần mình vào lòng.

Trước kia khi kéo cổ áo Triệu Vanh, Triệu Vanh cũng sẽ dựa theo lực của y mà cả người dựa lại gần.

Mặc kệ y thích làm gì.

Nhưng bây giờ, ngay cả muốn gặp được Triệu Vanh, cũng phải sắp xếp cẩn thận.

Kiều Nam Kỳ trước kia chưa bao giờ phải hạ mình thế này.

Nhưng cho dù vậy, y vẫn còn cảm thấy may mắn.

May mắn mình là người mà Triệu Vanh thích nhiều năm như vậy.

May mắn Triệu Vanh chỉ là rời đi, cũng chưa thích thêm người nào khác.

May mắn Triệu Vanh vẫn còn ở nơi này.

Y vẫn còn cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment