Ruột Bông Rách

Chương 51

Triệu Vanh vội vàng bước tới cầm điện thoại lên, mở khung chat ra, quả nhiên là sau câu hỏi kia của cậu, Lục Tinh Bình chỉ trả lời một chữ 'Được'.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi mới tỉnh táo lại, nói với Lưu Thuận, "Đi thôi."

Bọn họ đặt phòng ở tầng trên cùng, không có mấy phòng như vậy, hàng lang trống trải, có lẽ là Lục Tinh Bình đã đưa Lục Tiểu Nguyệt về nhà rồi. Đến căn phòng mà Kiều Nam Kỳ ở tối qua, cửa cũng đã mở, bên trong dã có người dọn dẹp, có lẽ Kiều Nam Kỳ đã đi từ sớm.

Triệu Vanh liếc nhìn tấm thảm.

Bên trên trống trải, không có món đồ gì.

Có lẽ chiếc nhẫn kia đã được ai đó lượm đi rồi.

Cậu quay mặt đi, rồi cùng Lưu Thuận trước sau đi vào thang máy.

-

Ở một bên khác.

Tối hôm qua.

Tiểu Ngô trong lúc mơ ngủ bị Hạ Viễn Đồ gọi điện đánh thức. Vị đại gia này sau khi về nhà, lại có chút lo lắng có chuyện mới sẽ xảy ra ở khách sạn, vốn định gọi điện hỏi KIều Nam Kỳ ra sao rồi, kết quả gọi mấy cuộc vẫn không có ai bắt máy.

Đúng lúc Hạ Viễn Đồ có vài việc công ty cần xử lý, vì thế hắn gọi cho Tiểu Ngô, gọi người tỉnh dậy lúc nửa đêm tới khách sạn để mắt tới mọi chuyện.

Tiểu Ngô dựa theo địa chỉ cùng số phòng mà Hạ Viễn Đồ cấp cho đi tới, thì cũng đã quá muộn, trời bên ngoài ngày càng lạnh, còn có dấu hiệu bão sắp tới.

Hệ thống sưởi trong khách sạn tạm thời được bật, những luồng gió mát thổi trên hàng lang làm người ta chóng mặt.

Thế cho nên khi Tiểu Ngô nhìn thấy Kiều Nam Kỳ đang làm gì, thậm chí còn cảm giác mình chưa tỉnh ngủ, từ lúc nhận điện thoại từ Hạ Viễn Đồ tới giờ vẫn còn đang nằm mơ.

Kiều đại thiếu ngày xưa khi muốn uống trà đều có người chuẩn bị sẵn, toàn thân trên dưới đều sạch sẽ gọn gàng, áo cũng không có một nếp nhăn, bây giờ lại nửa quỳ nửa ngồi dưới mặt đất, cúi đầu, trong tay không biết đang nắm thứ gì.

Hai mắt y đỏ hoe, khuôn mặt hốc hác vì không ngủ ngon, ngay cả khi Tiểu Ngô đến gần, y cũng không có phản ứng.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Ngô chỉ có thể nghĩ tới từ 'Nhếch nhách'.

"...... Tiên sinh?"

Tiểu Ngô chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt y, "Ngài đây là....? Hạ tiên sinh bảo tôi tới xem ngài có cần giúp đỡ gì không...."

Kiều Nam Kỳ lúc này mới nhìn cậu chàng.

Giống như mới kịp phản ứng lại, có chút giật mình.


Sau đó, y nhỏ giọng nói: "Cậu lái xe tới sao?"

Giọng nói rất trầm, rất thận trọng, như sợ đánh thức người nào đó.

Tiểu Ngô gật đầu.

Cậu chàng lại nhìn thoáng qua tay Kiều Nam Kỳ, lúc này mới từ kẽ hở nhìn ra được đó một chiếc nhẫn.

Kiều Nam Kỳ nắm chặt đồ trong tay, bỏ vào túi rồi nói: "Về nhà --- về chỗ lúc trước tôi ở."

"Nhưng tôi còn cho người đi dọn dẹp...."

"Về đó trước đi." Giọng nói không cho ai phản bác.

Tiểu Ngô đành phải lái xe đưa Kiều Nam Kỳ về nhà.

Sau khi trở về, Kiều Nam Kỳ bảo Tiểu Ngô về nghỉ ngơi, ngày mai bảo người tới dọn dẹp, thuận tiện mang mèo về đây.

Tiếp đó, y cũng không rảnh lo phòng đã được ai dọn dẹp chưa, vào nhà liền dựa theo ký ức bắt đầu tìm kiếm. Nhà y tuy lớn, nhưng bình thường không sử dụng nhiều nơi, phần lớn chỉ là phòng ngủ, thư phòng cùng phòng đàn. Phòng ngủ là nơi để ngủ, Triệu Vanh thích ở đó, còn y chỉ thích ở thư phòng.

Vì vậy Kiều Nam Kỳ trước tiên tìm cái hộp bỏ chiếc nhẫn Triệu Vanh ném đi vào trong, tạm thời để trên bàn sách, liền bắt đầu tới ngăn kệ thư phòng tìm một cái nhẫn khác.

Kỳ thật y biết rất rõ, mặc dù tìm được rồi, Triệu Vanh cũng không quan tâm y có đeo hay không.

Nhưng y vẫn muốn tìm.

Giống như Triệu Vanh ném, y nhặt, chỉ cần tìm được, y có thể nói với mình --- còn có thể nhặt lại, còn có thể tìm được.

Kiều Nam Kỳ bối rối nhìn từng ngăn, ngay cả khe hỡ giữa các cuốn sách cũng không bỏ lỡ.

Y tìm tìm, nhưng tới một cái ngăn, động tác liền dừng lại.

Ánh mắt dừng lại ở một chồng giấy viết thư được đặt trong một ô trống.

Ký ức chợt lóe lên --- những thứ này hình như Triệu Vanh trước khi đi đã ném ở trong thùng rác phòng khách.

Quản gia sau khi nhặt lên, Hạ Viễn Đồ đã bảo ông đặt ở đây, lúc ấy y vẫn chưa rõ tình cảm của mình dành cho Triệu Vanh, cho nên có tâm tư để chú ý những thứ linh tinh này.

Nhưng hiện tại, Triệu Vanh đã hoàn toàn rời đi, y và Triệu Vanh không còn món đồ gì liên quan nhau, chỉ có một chiếc nhẫn, còn có lũ mèo. Chỉ là chút đồ Triệu Vanh tiện tay vứt đi, nhưng đối với y, thứ này đã nằm trong số ít những món đồ có liên quan tới Triệu Vanh.

Triệu Vanh vứt nó đi như giày cũ, Kiều Nam Kỳ lại nâng niu như báu vật.

Cho dù đối với Triệu Vanh, chúng chỉ một đống rác, Kiều Nam Kỳ vẫn sẽ vươn tay cầm những món đồ đó lên.


Phía trên là một chồng giấy viết thư, mép giấy đã ố vàng, rõ ràng đã rất cũ, cũng không biết dùng để làm gì. Triệu Vanh khi còn trẻ, có thói quen sử dụng thư từ sao?

Kiều Nam Kỳ đứng trước kệ sách, sắp xếp đống giấy này để sang một bên, sau đó nhìn thấy mấy phong bì chưa dùng tới. Tuy rằng bên trong không có gì, nhưng đã dán tem lên, phía trên còn có dòng chữ viết rất trang nhã, hiển nhiên người viết thư đã chuẩn bị sẵn để sau này dùng tới, nhưng không biết vì sao vẫn chưa sử dụng.

Địa chỉ người gửi là một địa chỉ Kiều Nam Kỳ không biết, tên người gửi là Triệu Vanh,

Mà phần người nhận....

Là địa chỉ ở đường Xương Khê của y.

Ngay ở chỗ cuối cùng viết tên, ba chữ 'Kiều Nam Kỳ' được viết ngay ngắn ở đó.

Triệu Vanh có ý định gửi cho mình? Giấy viết đều đã ố vàng, địa chỉ cũng là nơi y ở năm mười mấy tuổi. Chẳng lẽ năm đó, Triệu Vanh ngoại trừ đám mèo, còn có từng gửi thư cho y?

Nhưng y chưa từng mở hộp thư kia ra.

Cũng không phải cố ý không xem, mà là chưa từng nghĩ sẽ lấy được thứ gì bên trong đó.

Y thật sự đang cố nè cảm xúc muốn quay về nhà cũ đường Xương Khê mở hộp thư, lấy phong bì ra, phát hiện bên dưới còn có món đồ khác.

Thứ này không phải thứ như giấy như phong bì giấy viết thư này nọ, mà là thẻ chứng nhận nhỏ cỡ lòng bàn tay. Thẻ chứng nhận tuy rằng nhìn vào không mới, nhưng không giấy viết thư nhìn sơ là có thể đoán năm tuổi, phần plastic ở cạnh thẻ cũng đã cuộn lên.

Trên giấy chứng nhận viết tên trường đại học của Triệu Vanh, xuống chút nữa, là dòng chữ nhỏ 'Nhân viên thư viện'.

Bức ảnh hồi đại học của Triệu Vanh ở bên phải, nền màu xanh đậm, khiến nước da của chàng trai thẻ càng trắng trẻo hơn, nụ cười hơi nhếch rạng rỡ như trước, nhưng đôi mắt có chút e dè, không có phần ngây ngô như hồi còn niên thiếu.

Thoạt nhìn, có vẻ như lúc này vừa mới trở lại Trần gia, dù phải thu mình nhưng vẫn cong mắt cười với người đối diện.

Mà ở phía bên kia của thẻ, còn lại là tên Triệu Vanh, cùng với những học kỳ mà Triệu Vanh đã làm việc.

Thời gian này làm cho Kiều Nam Kỳ giật mình một chút, đột nhiên nhớ tới đúng là khoảng thời gian y thường tới thư viện. Mà thời gian cuối cùing, là lúc y tốt nghiệp đại học.

Giấy chứng nhận làm việc này không biết từ đâu xuất hiện như một mũi tên, xuyên qua cơ thể ghim y cố định tại chỗ, không có cách nào cử động.

Kiều Nam Kỳ khó thở.

Thư viện.....?

Một số ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu.


- -- Trần nhị có nói vì sao muốn làm như vậy không? --- Nói là, Trần đại phát hiện cậu ấy có một khoảng thời gian thường xuyên tới thư viện, sợ cậu ấy có suy nghĩ nào khác.

- -- Đúng. Sau khi Trần đại giam cậu ấy hơn một tháng, mới phát hiện cậu ấy quả thật vô tích sự mới thả người ra. Hai tên rác rưởi này sau đó yên tâm, cũng không làm thêm gì khác.

Y đã từng trải qua một thời gian bị Hạ Nam chèn ép, đến cả những giải pháp giải stress Lục Tinh Bình dùng đều vô dụng. Sau đó y mới thử đi đọc sách, sau đó đến thư viện trường đại học kia của Triệu Vanh, ngồi ở đó rất lâu.

Lúc mới bắt đầu, y chỉt muốn thử một chút, cũng không cảm thấy mình sẽ ở lại lâu.

Nhưng cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, trong cuốn sách y xem xuất hiện một list sách đã được in ra, mực trên giấy vẫn còn mới tinh. Y trước là người vô tư, nhưng khi Kiều An Tình mất đi phải một mình sống ở Kiều gia, sự cảnh giác đã được tôi luyện từ lâu, sao có thể không có cảm giác có người cố ý làm chuyện này?

Chỉ là hành vi này không làm hại y, mà lại giống như đúng bệnh hốt thuốc, kể từ đó y như đắm chìm vào nơi này, tần suất tới thư viện nhiều hơn, những cảm xúc tiêu cực cũng không tới mức không có chỗ xả ra.

Nếu không có khoảng thời gian đó, y thậm chí còn không biết, mình sẽ ra sao nếu không đè nén được cảm xúc khi đó.

Từng list sách một như vượt qua thời gian, từng chút quấn quanh y, kéo y ra khỏi viễn cảnh tuyệt vọng. Như từ một cuộn phim đen trắng, lại hiện ra một ánh sáng chói lòa.

Trong thời gian đó, y thình thoảng nhìn thấy hình bóng của Lục Tinh Bình ở thư viện.

Hơn nữa với mối quan hệ của cả hai, Kiều Nam Kỳ luôn cho rằng đây là cách Lục Tinh Bình giúp mình. Chỉ là Lục Tinh Bình không muốn nói, y cũng không chủ động nhắc tới.

Mấy năm gần đây, y cũng từng chủ động vài lần nhắc tới chuyện đọc sách thời đại học, Lục Tinh Bình cũng không có phản ứng gì. Y cũng chưa bao giờ nghĩ tới còn có khả năng nào khác, bởi vì thời gian đó không có ai khác biết được tình cảnh của y, mà lại có học thức, còn chu đáo tỉ mỉ như vậy.

Y chỉ xem Lục Tinh Bình chưa từng để ý.

Hiện tại.

Phải chăng có những thứ nằm tận sâu trong quá khứ đã từng chút nảy mầm, những mảnh ghép của trò puzzle từ từ được ghép lại.

Tích cát thành tháp.

Rồi tòa tháp ấy lại nặng nề mà đè trong tim y, đau đến mức không thể cử động.

Ngón tay Kiều Nam Kỳ buông lỏng, làm thẻ chứng nhận trượt khỏi đầu ngón tay, phát ra tiếng 'Cạch' rơi xuống mặt đất.

Y cảm thấy mắt mình có chút chua xót, y từ từ chớp mắt muốn xóa bỏ cảm giác chua xót này xuống, lại không nghĩ, trước mắt lại càng thêm mơ hồ.

Ngay cả nụ cười của Triệu Vanh trên thẻ cũng trở nên mơ hồ.

Thì ra.....

Thì ra là như thế.

Lúc y cho rằng không tình bạn lâu dài, Triệu Vanh lại dùng đám mèo hoang, lặng yên không tiếng động chứng tỏ tình bạn ấy có tồn tại.

Y cảm thấy Kiều An Tình đi rồi, trên thế giới này sẽ không còn ai cho đi, không cần báo đáp, cố gắng hết mình để đối tốt với y, nhưng một thẻ chứng nhận cùng những tờ giấy viết lại nói cho y biết rằng có một người sẽ bằng lòng trả giá để chứng tỏ điều đó.

Mặc dù Triệu Vanh bị người Trần gia chú ý tới, cái gì cũng không dám lộ ra ngoài, nhưng vẫn sẽ làm như vậy.

Thậm chí bởi vì điều này.....


Kiều Nam Kỳ nhớ tới mùa đông một năm trước.

Không biết sau buổi tiệc tối nào, Triệu Vanh chạy theo mình trước khi y rời khỏi, gọi y lại.

Y quay đầu nhìn lại.

Triệu Vanh lại ấp úng: "Em, em có một chuyện, một chuyện muốn hỏi...."

Y đứng ở đó, không nói gì, chờ Triệu Vanh lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Triệu Vanh cúi đầu, lời bị nghẹn cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng: "..... Nếu anh cần đối tượng kết hôn, em có thể."

Sắc mặt Kiều Nam Kỳ lúc đó hơi thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giả vờ cân nhắc.

Lẽ ra y vốn cân nhắc ưu nhược điểm, vốn nên cẩn thận thử, thận trọng điều tra. Nhưng bản thân chỉ tự hỏi một chút --- Nếu là Triệu Vanh, cũng không phải không thể.

Vì thế y gật đầu: "Được."

......

Tiếng gió bắt đầu vang lên bên ngoài.

Những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đêm chiếu xuống, giống như đang tỏa ra ánh sáng.

Sự lạnh lẽo của băng tuyết bao trùm mọi nơi, mà y lại là người duy nhất ở nơi đó.

Y chỉ vừa mới phát hiện ra chân tướng này, Triệu Vanh lại rời đi rồi.

Triệu Vanh thậm chí còn quange hết những dấu vết quá khứ này vào thùng tác, dường như dã không còn quan tâm nữa.

Lúc trước y thiếu kiên nhẫn, Triệu Vanh không có cơ hội nói. Hiện tại Triệu Vanh rõ ràng có nhiều cơ hội nói ra, muốn y báo ơn, hay đơn thuần chỉ là châm chọc, đều có thể, nhưng Triệu Vanh vẫn chọn không nói. Giống như yêu trong âm thầm, không cần đáp lại, lúc rời đi sẽ đem chúng vứt bỏ, lặng lẽ mang theo những hồi ức.

.... Đây mới là cách yêu một người sao?

Có một người như vậy, suốt hơn mười mấy năm, chỉ vì một chút ánh sáng do mình đánh rơi, đã dùng hết sức lực cùng dũng khí để âm thầm đồng hành cùng y, dùng hành động để nói lời yêu, dùng sự dịu dàng để lại dấu vết trong nơi m3m mại nhất trong trái tim.

Người này lại bị chính tay mình đẩy ra.

Triệu Vanh rõ ràng đã sớm xâm nhập vào thế giới của y, sự đối đãi của y với Triệu Vanh cũng khác với mọi người, đáng lẽ y nên sớm biết chân tướng bản thân đã thích Triệu Vanh từ trước, rõ ràng lúc ấy có thể nắm lấy tay Triệu Vanh, cùng nhau trải qua cuộc sống.

Bọn họ có thể sẽ khác đi.

Nhưng y lại chỉ lẻ loi một mình bước về trước.

Bây giờ quay đầu lại muốn nắm tay đối phương, trao hết những gì mình có bằng hai tay, so với những năm tháng thầm lặng này, tất cả những điều tốt đẹp, những đền bù, những sai lầm sẽ sửa chữa, nhưng tất cả chỉ như ra vẻ áy náy.

Tình cảm của y quá rẻ rúng.

Yếu đuối, không đáng nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment