Trong địa điểm rộng lớn được bao phủ bởi mái kính, ánh nắng trên cao chiếu sáng cả một vùng trời cùng gió lạnh không mảy may tiến vào nơi đây. Bên trong ấm áp như mùa xuân, cũng không nóng bao nhiêu, chỉ cần vào đây thì đã cảm nhận được nhiệt độ vừa phải.
Đủ để nhận ra đã có người ở hậu trường khống chế những điều này.
Những chiếc bàn theo phong cách châu Âu được phủ khăn vải trắng sang trọng được đặt cách đều nhau, trước sau được treo rất nhiều bóng bay màu tươi mát, bày trên bàn là đủ loại điểm tâm, rượu nổi tiếng, bánh ngọt mà người bình thường không thể kể tên ra được.
Tất cả sự kết hợp và màu sắc đều đơn giản, khiêm tốn lại xa hoa, nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc gì.
Đối với những người đã từng tổ chức hôn lễ, chỉ cần nhìn kỹ những phần chuẩn bị này, đều có thể nhận ra khung cảm đám cưới này được chuẩn bị một cách cứng nhắc dựa theo quy cách.
Vô cùng gấp gáp.
Một số người tới tham dự là họ hàng của nhà họ Lục, một số nhận được lời mời là những người có mối liên quan nào đó nhưng không quen thân với Lục Tinh Bình và Triệu Vanh. Về phần Triệu Vanh bên này, tất cả đều là bạn của cậu, không liên quan gì tới những gia đình giàu có, số lượng người cũng không nhiều.
Nhưng chỉ cần tới, hầu hết đều ngồi thành từng nhóm, tay cầm ly rượu, thì thầm bàn tán vài câu --- tại sao hai người này lại đột nhiên kết hôn.
Đối với những người quen thân với Triệu Vanh, năm trước Triệu Vanh ngày nào cũng đeo nhẫn, chắc chắn trong nhà có người.
Nhưng sao thiệp mời đám cưới lại được gửi đi vào lúc này?
Nếu trước kia hỏi tới, khẳng định có người sẽ nói, đó là đồ vô dụng được nhà họ Trần nhặt về nửa chừng. Lớn lên không tệ, vận khí cũng thế, gì cũng không biết ngoài chơi bời.
Nhưng lúc nhà họ Trần rớt đài, tất cả mọi người đều cảm thấy Triệu Vanh sẽ là người thảm nhất ---- rốt cuộc cậu ta không có gia thế, cũng không có bản lĩnh gì.
Nhưng theo thười gian, bọn họ không thấy được cảnh Triệu Vanh nghèo túng, ngược lại còn thường xuyên có lời đồn nói Triệu Vanh và Kiều đại thiếu nảy sinh quan hệ, lại nói trong tay Triệu Vanh có rất nhiều tiền, cũng đã tiếp xúc với thế gia ở nơi khác. Cậu với hai chữ 'Phế vật' không liên quan gì tới nhau, rõ ràng Trần gia không còn nữa nhưng lại càng thêm chói mắt.
- -- còn có đám cưới hôn nay tổ chức cùng Lục Tinh Bình.
Vốn không ai coi trọng hôn ước mà Trần lão phu nhân đã lập lúc còn sống.
Cũng không ai nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ được thực hiện.
Không lâu sau, một trong hai vai chính của hôn lễ bước ra.
Cậu khẽ mỉm cười, mặt mày hơi cong lên, đuôi mắt còn vài phần dịu dàng.
Triệu Vanh dường như mới từ phòng nghỉ nào đó đi ra, cũng chưa mặc áo vest ngoài mà chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng được thiết kế riêng với nơ đen ở cổ.
Đấy rõ ràng là phong cách trang trọng rập khuôn, nhưng ở trên người cậu, lại có vẻ linh hoạt hơn một chút.
Cậu vừa mới ra tới, đã có người không quen thân tới giơ ly rượu trước mặt mình, giống như muốn đi móc nối một chút quan hệ.
Nhưng cậu chỉ giơ tay: "Xin lỗi."
Cậu rõ ràng đang cười, nhìn qua rất dễ gần, nhưng lúc từ chối lại rất kiên quyết.
Đối phương giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Triệu Vanh đã đi nhanh về phía trước.
Triệu Vanh tiếp đón vài người vừa mới cầm thiệp mời tiến vào.
"Luật sư Lâm" Cậu nói "Làm phiền các anh rồi."
"Đó là công việc của tôi."
Trước đám cưới, Triệu Vanh đã liên lạc với vị luật sư phụ trách thỏa thuận bảo mật tài sản thừa kế này một chút. Luật sư Lâm lúc ấy nói với cậu, trước lúc Trần lão phu nhân qua đời có một ít yêu cầu, bà sẽ cử người đến ghi chép và xác minh các thủ tục tại đám cưới, chỉ cần tất cả đều được đáp ứng, thỏa thuận bảo mật sẽ mất đi hiệu lực.
Cho nên việc chuẩn bị và thiệp mời cũng chỉ để đáp ứng yêu cầu, Triệu Vanh và Lục Tinh Bình thậm chí còn nhiều thứ còn chưa xem qua.
Nhìn thì tưởng sung túc, nhưng thật ra lại lãnh đạm.
Triệu Vanh và luật sư Lâm khách sáo hàn huyên vài câu, sau đó luật sư Lâm liền dẫn người đi 'Làm việc'.
Cậu từ chối sự tiếp cận của nhừng người từng coi thường mình suốt dọc đường, sau khi trở về phòng nghỉ, rõ ràng chưa làm gì, nhưng lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Trong phòng nghỉ, Lục Tinh Bình ngồi ở một bên, còn Phương Trác Quần đáng lẽ ở phòng chờ khác lại ở đây chờ cậu.
Thấy cậu tới, Phương Trác Quần nói: "Cuối cũng cũng đã tới."
"Sao mày lại ở chỗ này của tao?"
"Đám phù dâu phù rể đó của mày tao chả quen ai, chán đấy thằng kia."
"Được rồi, để ba tới chăm con nhá."
"Cút."
Xung quanh không có ai, nụ cười trên mặt cậu biến mất, lúc ngồi xuống, Lục Tinh Bình đang ngồi ở một bên chơi điện thoại hỏi cậu: "Người tới rồi?"
"Đã bắt đầu kiểm tra đối chiếu cách thức rồi."
Lục Tinh Bình hơi ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của cậu, ánh mắt nheo lại, lại không nói chuyện nữa.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trong sự im lặng trống trải này, sự trống rỗng vẫn luôn tồn tại mấy ngày nay, không thể hiểu nổi lại xông ra.
Bọn họ chỉ tổ chức hôn lễ, nhiều bước phong tục đều bị lược bỏ, chỉ còn lại khung cảnh đám cưới này.
Chỉ cần đến giờ, cả hai thực hiện quá trình thề nguyện và trao nhẫn nữa là được.
Điều này thật ra không có gì.
Cậu khoparng thời gian này đã chuẩn bị hết để đi Trúc Khê, tìm nhà, chuẩn bị một viện điều dưỡng tốt tạm thời cho Triệu Mính, cũng đồng thời chuẩn bị tốt phương hướng đầu tư. Chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể lập tức rời đi.
Mà sau ngày hôm đó, cậu cũng đã nghĩ cách để ứng phó khi Kiều Nam Kỳ nổi điên, nhưng người kia tuy rằng đã nói những lời đó, nhưng thực sự lại không làm gì cả.
Vừa rồi khi mới ra ngoàn tiếp đón luật sư Lân, cậu còn cố ý nhìn qua danh sách những người có mặt trước mắt. Kiều Nam Kỳ không tới, Hạ Viễn Đồ không tới, mà cô bé cậu gửi thiệp mời không đề tên cũng không tới.
Tuy rằng cô bé kia không tới làm cậu có chút tiếc nuối, nhưng Kiều Nam Kỳ không tới, thì đám cưới chắc sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Tất cả sẽ đâu vào đấy.
Cậu thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới, nếu Kiều Nam Kỳ thực sự không gây khó dễ gì, hoặc thật sự tới hiện trường đám cưới mà cầu xin cậu như ngày đó, cậu sẽ thỏa hiệp, sẽ quay đầu lại sao?
Có lẽ......
Vẫn sẽ không.
Ngày ấy ở trước cửa nhà Lục Tinh Bình, trong khi tuyết rơi, cậu chạm vào mặt Kiều Nam Kỳ và nói những lời đó.
Cũng là lúc cậu đang chất vất chính mình.
Trước kia cậu đã chắc chắn mình thích Kiều Nam Kỳ, nhưng bây giờ cậu thậm chí không thể suy nghĩ rõ ràng liệu việc theo đuổi Kiều Nam Kỳ lúc đó là tình yêu thuần khiết, hay là trộn lẫn trong nó còn những thứ khác, bao gồm cả sự cố chấp không thể bỏ xuống được.
Cậu hiện tại đã tiến lên trước, bước vào quỹ đạo như hiện tại.
Nếu như quay đầu lại, cậu sẽ nghĩ lại, nếu chấp niệm của Kiều nam Kỳ được thỏa mãn, thì Kiều Nam Kỳ mấy tháng qua chỉ là nóng nảy ba phút, nếu......
Nếu bản thân cậu không động lòng.
Suy cho cùng, cậu vẫn là người không thích thay đổi.
Nhưng không có gì gọi là nếu.
"Người này tuy rằng kết hôn giả" Phuong Trác Quần chọt chọt cánh tay Triệu Vanh, thì thầm "Cũng đừng nhạt nhẽo như thế chứ?"
"Tao có nhạt nhẽo không?"
"Nhạt tới mức tao quên mình tới đây làm phù rể đấy."
Triệu Vanh không nói gì.
Cậu cũng không phủ nhận mình quả thật không mong chờ hiện trường đám cười này.
Dù chỉ là đám cưới giả, nhưng cũng là lời tuyên thệ trước mắt bao người, cũng là buổi trao nhẫn mà cậu hằng mong đợi.
Phương Trác Quần lại hỏi nhỏ cậu: "Mày không vui à?"
Triệu Vanh bất đắc dĩ cười nói: "Không tới mức đó."
Cậu đang từng bước đến gần với cuộc sống mình mong muốn, sao có thể không vui?
Chỉ là đám cưới giả này sắp bắt đầu, cậu vẫn có chút buồn bã.
Một lúc sau cậu nói: "Tao đang điều chỉnh cảm xúc của mình."
Phương Trác Quần: "......"
Phương Trác Quần liếc nhìn Lục Tinh Bình đang chơi Pikachu.
Lục Tinh Bình đưa điện thoại cho hắn: "Giúp tôi thắng mấy ván đi, tôi cũng muốn điều chỉnh cảm xúc."
Phương Trác Quần: "......"
-
Nhà Kiều Nam Kỳ.
Hạ Viễn Đồ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về hướng cầu thang,
Kiều Nam Kỳ đang ở phòng ngủ trên lầu.
Y ngồi dựa vào gối đầu, quấn chăn bông, trên tay cầm thiệp mời kia.
Ngày trên thiệp mời là hôm nay.
Trên đó có in đậm tên Triệu Vanh và Lục Tinh Bình, mỗi lần nhìn đều đâm y một lần. Nhưng y lại giống thích tự ngược, mà không thể ngăn cản mình nhìn tới.
Y không biết mình đã nhìn tấm thiệp mời bao lâu, cũng không biết đọc bao nhiêu lần.
Mép của thiệp mời đã bị nhăn do bị y niết lấy, từng chữ trên đó cho dù có nhắm mắt lại y vẫn có thể đọc thuộc lòng.
Hạ Viễn Đồ khuyên y nhìn về phía trước, quãng đời còn lại sẽ gặp được một người khác.
Sẽ không. Trong lòng y chỉ có thể chứa một mình Triệu Vanh.
Y cũng đã cố gắng ép mình buông tay.
Y đã chép tay hơn 13400 lần 'Tân hôn vui vẻ', cuối cùng mới có thể ép mình gửi bốn chữ này cho Triệu Vanh.
Nhưng tới giờ phút này, y vẫn không có cách nào tiếp thu, chỉ có thể tuyệt vọng giãy dụa.
Khi nghĩ tới sau hôn lễ tối nay, có lẽ Triệu Vanh và Lục Tinh Bình có thể ở đâu đó, làm một ít chuyện mình và Triệu Vanh đã làm trước đây, liền khiến y vừa khổ sở vừa ghen tị đến suy sụp.
Giống như những bụi gai mọc trong lòng không thể rút ra, càng ngày càng quấn lấy y, càng lúc càng chặt.
Mà y chỉ trơ mắt nhìn Triệu Vanh và Lục Tinh Bình kết hôn, nhìn Triệu Vanh kết hôn với một người không yêu Triệu Vanh nhiều như vậy......
Y làm không được.
Y thật sự làm không được.
- --- Nhưng y cần phải làm điều đó.
Kiều Nam Kỳ nhìn chằm chằm vào thiệp mời một lúc.
Đồng hồ treo trên tường nhảy qua từng chút một, chậm rãi báo giờ.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, từ từ nghiêng theo quỹ đạo của nó, chậm rãi xuyên vào trong mắt Kiều Nam Kỳ.
Tay y bất chợt dùng sức, liền vò nát thiệp mời kia thành một quả bóng.
Tiếng bìa cứng được gấp lại phát ra tiếng, mép thiệp mời xẹt qua lòng bàn tay, khiến cho y đau đớn.
Cũng làm người ta tỉnh táo.
Một lát.
Ánh mắt y tối sầm lại, thu lại nét mặt, đứng dậy cầm thiệp mời mới bị vò nát kia.
Trong phòng khách.
Hạ Viễn Đồ hôm nay đã đưa ra quyết định, y sẽ không trực tiếp đi dự hôn lễ, cũng không đi làm phù rể cho Lục Tinh Bình, mà lựa chọn tới nơi này của Kiều Nam Kỳ.
Suy cho cùng, ai ai cũng đều là bạn,
Anh biết rõ tính cách của Kiều Nam Kỳ. Tuy rằng người bạn từ nhỏ này của mình có nguyên tắc và kiêu ngạo của riêng mình, nhưng trong lòng lại quá cố chấp, lỡ như có chuyện gì, vậy chẳng phải bên đều không tốt sao?
Tuy rằng Hạ Viễn Đồ không biết tại sao Triệu Vanh và Triệu Vanh lại đi đến chuyện kết hôn chỉ trong vài tháng, nhưng Triệu Vanh đã đến với Lục Tinh Bình sau khi chia tay với Kiều Nam Kỳ, về tình về lý, hắn cũng không thể khuyên Lục Tinh Bình không kết hôn.
Vì thế hắn chỉ có thể tới đây, để mắc tới Kiều Nam Kỳ. Nếu Kiều Nam Kỳ không đi, y sẽ theo dõi phòng chuyện gì xảy ra. Nếu Kiều Nam Kỳ đi dự đám cưới, hắn cũng có thể đi theo phòng chuyện chưa xảy ra.
Hắn đã ngồi ở đây suốt cả buổi sáng.
Hạ Viễn Đồ vốn tưởng rằng hôm nay Kiều Nam Kỳ sẽ không đi dự hôn lễ, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân truyền từ chỗ cầu thang, Kiều Nam Kỳ cũng chậm rãi đi tới.
Y rõ ràng đã sửa soạn lại, bộ râu hơi xồm xoàn đã biến mất, mái tóc mượt tới từng ngọn tóc. Y mặc đồ vest và đi giày da, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phui đến mức cổ áo không có nếp nhăn.
Vô cùng nghiêm chỉnh, ra được dáng vẻ sẽ đi tới đám cưới.
Đôi mắt vốn ảm đạm mấy ngày nay bây giờ đã có chút sắc bén, sâu thẩm trầm tĩnh, trong chốc lát, giống như là Kiều đại thiếu mấy tháng trước vẫn có Triệu Vanh bên cạnh.
Y đi xuống, cầm chìa khóa xe, trầm giọng nói: "Đi dự đám cưới."
Sau đó, y cũng không dừng lại mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Viễn Đồ bị quyết định đột ngột này là cho không biết làm sao, ngơ ngác một chút, rồi mới nhanh chóng đi theo y ngồi vào ghế phụ.
Kiều Nam Kỳ chỉ nhìn hắn một cái, liền khởi động chân ga, đi tới địa điểm tổ chức được ghi trên thiệp mời.
Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi về sau, Hạ Viễn Đồ nuốt nước miệng, nhìn dáng vẻ vô cùng bình thường bên ngoài của Kiều Nam Kỳ, chỉ cảm thấy càng thêm không ổn.
Hắn ngập ngừng nói: "Lão Kiều, sau khi tới rồi, cậu định....."
Vẻ mặt Kiều Nam Kỳ vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt lại càng nặng trĩu.
"Cậu sợ tôi gây chuyện."
Hạ Viễn Đồ nghẹn lời.
"Tôi quả thật đi gây chuyện."
Hạ Viễn Đồ trực tiếp quên mình đang ngồi trong xem, đột nhiên đứng dậy, đập đầu vào nóc xe, thiếu chút nữa khiến mình choáng váng.
Đai an toàn lại kéo hắn ngồi trở về, "Đệch ---"
Kiều Nam Kỳ vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng nói đầy kiên định: "Tôi đã nói với Lục Tinh Bình hai lần chuyện đám cưới của cậu ta và Triệu Vanh."
Kiều Nam Kỳ hiển nhiên có điều gì đó muốn nói, Hạ Viễn Đồ gãi đầu, vừa định nói chuyện nhưng lại lập tức ngậm miệng.
Hắn lặng lẽ lắng nghe.
Bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có mây trắng bay qua.
Trong dòng xe cộ, tiếng động cơ hòa cùng tiếng còi vang lên không ngừng.
Kiều Nam Kỳ châm rãi nói từng chữ một: "Lần đầu tiên, cậu ta nói với tôi muốn kết hôn, lại không nói sẽ kết hôn cùng với ai. Lần thứ hai, tôi hỏi cậu ta thật sự yêu Triệu Vanh, yêu còn nhiều hơn tôi sao, cậu ta lại lựa chọn im lặng, một chữ cũng không dám trả lời tôi."
"Tôi muốn đi hỏi cậu ta lần thứ ba, ở đám cưới của bọn họ."
"Nếu cậu ta dám cho tôi một cậu trả lời khẳng định, vậy thì tôi..."
Dù y không muốn buông, dù có khổ sở tới muốn chết, y cũng sẽ chết ở nơi Triệu Vanh không nhìn thấy, tìm một nơi lạnh giá để lặng lẽ chôn mình.
Lời này y không có nói ra.
Y lại ngừng nói rồi sửa lời: "Nhưng nếu cậu ta không dám hứa, hay không dám khẳng định......"
Những lời này y nói đâu vào đấy, mỗi lời đều vang dội, cùng với lúc y xử lý công việc không khác gì nhau, thái độ kiên quyết khiến người khác không thể phản bác.
Nhưng nói tới đây, y lại dường như không thể kìm nén được, giọng nói hơi run rẩy.
"Tôi sẽ không để bọn họ kết hôn."
"Cho dù tôi có hèn hạ nói cho Triệu Vanh quá khứ và thân thế của mình, cho dù tôi có phải quỳ xuống trước mặt em ấy trước mặt mọi người, hoặc bỏ đi tôn nghiêm mặt mũi, chỉ cần làm em ấy cảm thấy tôi có chút đáng thương, mà mềm lòng với tôi một chút......"
"Nếu như vậy còn không được, tôi có thể ép Lục Tinh Bình từ bỏ, cậu ta không phải đối thủ của tôi. Cậu ta không muốn từ bỏ, tôi sẽ phá hủy nhà họ Lục, tôi sẽ làm cậu ta không xứng với Triệu Vanh."
"Chỉ cần Triệu Vanh buông tay."
Chỉ cần Triệu Vanh hôm nay không kết hôn với Lục Tinh Bình là được.
Chỉ cần Triệu Vanh bằng lòng trì hoãn đám cưới này thêm một chút, nguyện ý tìm một người yêu Triệu Vanh hơn mình là được.
Triệu Vanh đã chịu đựng hơn mười năm im lặng bên cạnh mình.
Quãng đời còn lại, người ở bên Triệu Vanh nhất định phải yêu Triệu Vanh nhiều hơn Triệu Vanh yêu người đó.
Người đó thậm chí có thể không phải y --- nếu Triệu Vanh thật sự không bao giờ muốn chấp nhận y nữa.
Nhưng người kia, so với y, phải càng yêu Triệu Vanh.