Rượu Bạc Hà

Chương 10

Tạ Nhiên vừa mở két sắt ra, cậu lại nhanh chóng đóng két sắt lại.

Toàn bộ quá trình dùng không đến nửa giờ.

Mặt cậu đỏ hồng, lại cực kỳ đau đớn nghĩ, anh trai cậu – Khương Mục, có thể là một tên biến thái.

Bên trong két sắt đều đựng đồ vật có quan hệ với Tạ Nhiên, thậm chí Tạ Nhiên còn thấy được trâm cài áo bị mất vào năm mình mười lăm tuổi, thấy được đồng hồ mà cậu từng đeo, còn có cái nơ với màu sắc và hoa văn quen thuộc. Dưới cùng đặt một cuốn sổ nhật ký không dày cho lắm, chữ viết hơi nhoè, tùy tay lật ra, phát hiện bên trong đều là tranh vẽ, nhân vật chính không phải ai khác mà chính là Tạ Nhiên.

Tư thế trên tranh, Tạ Nhiên chỉ tùy tiện nhìn hai trang, mặt lập tức đỏ bừng như máu. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.

Cậu thậm chí không dám lấy mấy thứ này ra nhìn kỹ, “rầm” một tiếng đóng két sắt lại, sau đó trốn về phòng giống như con chuột, nhảy lên trên giường, kéo chăn qua, cuộn mình thành một con hamster nhỏ tròn xoe, chỉ chừa ra nửa khuôn mặt lộ ở bên ngoài.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, thập phần thuần thục.



Tạ Nhiên cảm thấy mình sắp nổ tung đến nơi rồi, một chút lo sợ bất an, sợ được sợ mất lúc trước của cậu hiện giờ nghĩ lại quả thật rất buồn cười.

Khương Mục thích cậu, cực kì thích.

Cậu nhớ tới bí mật mình vừa mới thấy của Khương Mục, có phần chột dạ vì đã làm chuyện xấu, nhưng lại không nhịn được cắn tay trộm nở nụ cười.

Cậu nghĩ cũng nghĩ không ra, một Khương Mục trầm ổn bình tĩnh như vậy, sao có thể viết xuống nhiều câu nói lừa tình trên giấy như thế chứ, giống như dòng máu nóng bỏng trong tim đều thông qua ngòi bút đọng lại trên giấy, nhiều năm trôi qua vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ.

Những lời trong đó khiến Tạ Nhiên có chút ngượng ngùng, trở mình trên giường, lại rất muốn gặp được Khương Mục, cậu muốn vùi mình vào trong lồng ngực Khương Mục, tựa như trước kia, nắm cổ áo sơ mi của hắn, muốn hắn hôn cậu.

Cậu muốn hung ác tra hỏi Khương Mục, vì sao hắn thích cậu nhưng lại không chịu nói cho cậu biết, hại cậu âm thầm hao tổn tinh thần lâu như vậy.

Nhưng khi cậu duỗi tay sờ điện thoại, mới nhớ tới điện thoại còn ngâm mình trong nước hồ lạnh băng, ban nãy cậu bị hỗn loạn nên hoàn toàn không rảnh lo tới điện thoại. Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.

Bây giờ nghĩ lại, mới nhớ cái điện thoại đó là Khương Mục mua cho cậu.

Tạ Nhiên choáng váng toàn thân, nghiêm túc tự hỏi trên giường nửa ngày, quyết định đi gọi điện thoại cho Khương Mục trước, sau đó mới kêu người vớt điện thoại kia lên.

Lúc cậu đi xuống phòng khách tầng hai, phòng khách không có người, chỉ nhìn thấy trên cái bàn nhỏ bên cạnh hình như có một bó lan hồ điệp màu trắng, cậu đang ấn số điện thoại của Khương Mục, lại đột nhiên nghe thấy dưới tầng có tiếng người nói chuyện, hình như là quản gia và ai đang đi lên.

Bọn họ không biết Tạ Nhiên đang trong phòng khách trên tầng, vừa đi vừa nói chuyện.

“Ngày giỗ của Khương tiên sinh và Khương phu nhân sắp tới rồi, loại hoa mà phu nhân thích nhất định phải chuẩn bị tốt, tuy rằng phu nhân đã đi lâu rồi, nhưng thiếu gia Khương Mục vẫn luôn nhớ tới bọn họ.”

Hầu gái lớn tuổi tuổi thở dài, “Sao có thể không nhớ chứ, năm đó vợ chồng Khương gia đều là người lương thiện, cuối cùng lại rơi xuống kết cục này. Tôi còn nhớ rõ lúc thiếu gia Khương Mục vừa mới tới Tạ gia, còn không chịu giao tiếp với ai cả…”Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.

Quản gia dùng ánh mắt chặn lời hầu gái lớn tuổi, không cho bà nói tỉ mỉ, bản thân mình thì lại thở dài. Hầu gái lắc đầu, đi lên tầng hai, lại phát hiện phòng khách nhỏ trên tầng hai không có một bóng người, nhưng không hiểu sao máy bàn lại dịch chuyển, microphone bị gác ở một bên.



Tạ Nhiên vẫn luôn chờ quản gia đi xa, mới ra khỏi phòng nhỏ chứa đồ vật ở bên cạnh.

Sắc mặt cậu trắng bệch nhìn máy bàn đã được đặt trở về chỗ cũ, vừa nãy chỉ suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi là cuộc điện thoại sẽ được kết nối, cậu sẽ lòng đầy vui mừng bảo Khương Mục hôm nay trở về sớm một chút, còn sẽ không hề phòng bị nói với Khương Mục, cậu phát hiện ra bí mật của hắn, sau đó thuận theo tự nhiên mà thông báo với Khương Mục —

Rằng cậu cũng thích hắn.

Chỉ suýt chút nữa, chỉ thiếu đúng một giây là tay cậu sẽ ấn vào nút gọi.

Cậu đi đến cạnh máy bàn, bó lan hồ điệp kia đã biến mất, chỉ còn lại một chút dư hương thoang thoảng trong không khí.

Lan Hồ Điệp, là loài hoa mà mẹ Khương Mục thích.

Còn năm ngày nữa là tới ngày giỗ của vợ chồng Khương gia.

Tạ Nhiên thống khổ nhắm mắt, cậu chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như vậy, cậu quả thật đã được Khương Mục bảo vệ quá tốt, thế cho nên cậu cũng yên tâm thoải mái mà quên đi rất nhiều thứ.

Vợ chồng Khương gia mất do tai nạn xe cộ, mà chiếc xe đó vốn dĩ là của vợ chồng Tạ gia.

Nhiều năm như vậy, Khương Mục vẫn luôn nói với cậu, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà hiện giờ Tạ Nhiên đã biết là không phải, chiếc xe đó bị động tay chân.

Mà cậu chính là bởi vì biết được sự thật quá mức kinh hoàng này, mới không thể tiếp nhận được mà chạy trốn khỏi Khương Mục.

Nhưng hiện tại, cậu bị tình cảm thình lình ập tới làm choáng váng đầu óc, do đó lựa chọn quên mất một đoạn ký ức này.
Bình Luận (0)
Comment