Rượu Bạc Hà

Chương 6

Nhưng Tạ Nhiên lại không dự đoán được, cậu mới nhìn thấy tấm ảnh Lục Phàn ở phòng sách cũ của Khương Mục, mấy ngày sau cậu lập tức gặp được Lục Phàn người thật giá thật.

Nguyên nhân gây ra là do Tạ Nhiên muốn ra ngoài mua một ít đồ, Khương Mục cũng không giam lỏng cậu hoàn toàn, chỉ là Tạ Nhiên với tài xế ngồi trên một chiếc xe riêng, theo sau còn có một chiếc khác, bên trong là hai vệ sĩ cao to lực lưỡng, nói trước để Tạ Nhiên dẹp bỏ ngay ý định chạy trốn.

Tạ Nhiên tức giận đến nói không nên lời, Khương Mục còn tựa như không phát hiện liếc mắt một cái, lại đút một miếng bơ kem vào trong miệng cậu, ”Loại bánh ngọt mà bác gái mới làm em có thích không? Nếu thích thì để thêm vào thực đơn trà chiều.” Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.

Tạ Nhiên nếm nếm, cảm thấy ăn cũng được, nhưng cậu còn đang tức giận Khương Mục nhá, một câu cũng không chịu nói.

Khương Mục cong cong khóe miệng, rướn người qua, liếm sạch chút bơ dính bên môi cậu, đầu lưỡi luồn vào, hôn lâu đến mức khiến Tạ Nhiên suýt nữa thở không nổi.

“Rất ngọt.” Khương Mục nói.

Tạ Nhiên ngây ngốc nhìn mặt Khương Mục, hôm nay Khương Mục hớt hết tóc lên buộc thành đuôi ngựa, góc mặt có vẻ còn sắc bén thâm sâu hơn cả thường ngày, cặp môi vừa mới hôn cậu cũng dính chút bọt nước, dùng một câu để hình dung thì chắc là – lam nhan họa thuỷ* rồi.

(*) Dzai đẹp khiến chúng sinh điên đảo.

Cũng may Tạ Nhiên vẫn còn tỉnh táo, biết mỹ mạo này chung quy không thuộc về cậu, quay mặt qua chỗ khác, để lại cho Khương Mục sườn mặt bụ bẫm cùng với nọng cằm mới nuôi ra được.



Tạ Nhiên nói là ra ngoài mua đồ, nhưng thật ra là bị nhốt ở Tạ trạch lâu rồi, chỉ muốn ra ngoài đi dạo giải khuây một chút.

Đọc truyện tại 

Cậu cũng đã chết tâm với việc chạy trốn, hai vệ sĩ cao lớn cường tráng không xa không gần đi theo sau cậu, dù Tạ Nhiên có mọc thêm hai cái đùi cũng không trốn thoát được bọn họ.

Cậu có phần ủ rũ đứng trước một gian hàng bán đồng hồ nam, cảm thấy năm đó mình không nên lười biếng, nên luyện vật lộn với Khương Mục mới phải, như vậy ít ra vẫn có thể phản kháng hai phát khi ở trên giường chứ không giống như bây giờ, bị Khương Mục đè xuống giống như đè con gà vậy.

Có lẽ là do cậu nhìn chằm chằm vào đồng hồ hơi lâu, chị chủ gian hàng cười tươi đi tới hỏi cậu mua cho mình hay là tặng người khác.

Tạ Nhiên đang định nói không cần, đột nhiên nhớ sinh nhật của Khương Mục sắp tới rồi. Nhưng tiền tiêu vặt hiện giờ của cậu đều là do Khương Mục cho, thẻ cũng là thẻ phụ của Khương Mục, mua quà cáp luôn có cảm giác như đang bứt lông dê trên mình con dê để tặng.

Đang do dự, lại nghe thấy một giọng nói ôn nhuận vang lên bên cạnh cậu, “Em là Tạ Nhiên phải không? Em trai của Khương Mục?”

Cậu xoay người sang chỗ khác, thấy người mà mình mới trông thấy trên ảnh vào một tuần trước sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt cậu.

Lục Phàn. Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.

Anh ta nhìn trưởng thành hơn trong ảnh. Mặc một cái áo gió màu xanh bạc hà, tóc màu đay hơi cong cong, làn da rất trắng, cười lên sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Anh ta vẫn rất đẹp, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, lập tức biến người xung quanh trở thành phông nền.

Tạ Nhiên có phần buồn bực trong lòng, không biết có nên đáp lời hay không.

“Anh là Lục Phàn, bạn của anh trai em đó.” Lục Phàn cũng đã tự giới thiệu, đôi mắt lấp lánh nhìn Tạ Nhiên, “Trước kia anh phải ra nước ngoài, trước khi đi còn ghé qua nhà em hai lần.”

Anh ta dừng một chút, bổ sung nói, “Em đúng là càng ngày càng đẹp.”

Tạ Nhiên còn chưa kịp nói chuyện, Lục Phàn lại tự quen thuộc mà dán lại đây, “Em đang xem đồng hồ hả? À sinh nhật của Khương Mục cũng sắp tới rồi, chọn quà sinh nhật cho cậu ta sao?”

“Không phải, chỉ là tuỳ tiện xem thôi.” Tạ Nhiên không chịu được người lạ tự động quen thuộc như vậy, có phần muốn chạy, “Tôi chuẩn bị qua bên cạnh xem thử.”

Kết quả Lục Phàn lại túm lấy tay cậu, nhiệt tình bấu vào, “Tốt quá, anh mới về nước còn chưa gặp được người quen nào, em có thể đi dạo với anh được không?”

Tạ Nhiên đối mặt với sự nhiệt tình ngập trời này, nhất thời không biết nên đáp sao cho phải.

Chờ cậu phục hồi tinh thần lại, cậu đã bồi Lục Phàn dạo quanh toàn bộ khu thương mại, xách theo một đống đồ, còn ngồi ở quán cà phê uống nước với nhau.

Cậu đã có thể hình dung ra cảnh tượng khi vệ sĩ trở về báo cáo với Khương Mục – em trai hắn với người tình cũ đã lâu không gặp của hắn đi cùng nhau cả một buổi chiều. Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.

Nhưng Lục Phàn còn đang ríu rít kể cho cậu nghe mấy chuyện thú vị ở nước ngoài, bình tĩnh đánh giá lại, Lục Phàn cũng không khó ở chung, ngược lại còn rất hoạt bát hài hước.

Khi Tạ Nhiên nghe Lục Phàn kể lại lúc anh ta trả đũa đám người nước ngoài to con dám bắt nạt mình như thế nào, cậu không nhịn được bật cười một cái.

Lục Phàn đột nhiên dừng lại, chớp đôi mắt nhìn Tạ Nhiên, “Em cười lên thật là đẹp.”

Tạ Nhiên tức khắc ngậm miệng.

“Không cười cũng đẹp.” Lục Phàn còn nói thêm, “Khó trách cái tên anh trai biến thái kia của em lại giữ em chặt như vậy.”

Tạ Nhiên ngẩn người, cậu không ngờ là Lục Phàn sẽ nhắc tới anh trai cậu. Cậu nhớ tới bức ảnh trong phòng sách, cả cuốn tiểu thuyết nước ngoài ghi lại chuyện cũ năm xưa, chần chờ nhìn ly cà phê, hỏi, “Anh trở về, là muốn gặp anh trai tôi sao?”

Tạ Nhiên có phần đắng chát trong lòng, hiện giờ Lục Phàn đã trở lại, anh ta với Khương Mục có lẽ chưa đầy mấy ngày là tàn tro sẽ lại bén lửa, Khương Mục vì tị hiềm, khẳng định sẽ thả cậu ra.

Ai ngờ Lục Phàn ăn một muỗng kem, vẻ mặt kinh sợ, “Anh gặp anh trai em làm gì? Anh ngại mạng quá dài chắc? Bị cậu ta hành còn chưa đủ?”

Ba câu hỏi ngược lập tức chấn trụ Tạ Nhiên.

“Anh với anh trai tôi, không phải là… trước kia từng yêu nhau sao?” Tạ Nhiên nhỏ giọng nói, đôi mắt cũng không biết đang nhìn đi đâu.

Lục Phàn ngây ngẩn cả người, ngay sau đó nhớ lại từng câu từng chữ mà Khương Mục đã thân thiết tặng cho mình trước khi mình xuất ngoại.

“Chết luôn ở nước ngoài đi, cả đời cũng đừng có trở về.”

Lục Phàn đau đớn kịch liệt cầm lấy tay của Tạ Nhiên, “Anh thừa nhận ngày còn ngây thơ từng thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh trai em, nhưng gặm hết khối xương cứng kia chắc sẽ bị ngộ độc chết mất, anh quả thật là ngại mạng quá dài mới chơi với cậu ta. Anh với anh trai em thật sự không có gì hết.”

Tạ Nhiên hiểu rõ, xem ra là Khương Mục tương tư đơn phương.

Ngẫm lại vẫn thấy không đúng, rõ ràng Lục Phàn đã viết cho Khương Mục ở sau lưng bức ảnh kia là, “Chờ tôi trở về, chúng ta còn có cơ hội không?” cơ mà.

Rõ ràng là dư tình chưa dứt.

Cậu nghi ngờ nhìn Lục Phàn, cảm thấy người này không thể tin.

Lục Phàn lại không biết tâm tư của Tạ Nhiên, vuốt ve bàn tay trắng nõn của Tạ Nhiên, “Tạ Nhiên à, anh về nước cũng không có bạn bè gì, anh có thể rủ em đi chơi được không?”

mnb

Nói xong còn chớp mắt giả vờ đáng thương.

Tạ Nhiên không phải rất vui lòng, “Anh, anh trai tôi không thích tôi ra ngoài.”

Khương Mục quả thật vẫn biến thái y như trước kia, Lục Phàn âm thầm suy nghĩ trong lòng, mặt không đổi sắc, “Vậy anh đây tới nhà tìm em là được, em trộm mở cửa để anh đi vào, đừng cho Khương Mục phát hiện. Cứ chốt vậy nhá.”

Nói xong anh ta lập tức đứng dậy tính tiền.

Lúc tách ra, còn rút một cái hộp từ trong túi đồ ra, “Đây là quà cho em, cảm ơn em đã đi dạo với anh cả một buổi chiều. Cảm thấy em mặc nhất định sẽ rất đẹp.”

Nói xong cũng không đợi Tạ Nhiên từ chối, lập tức hoà mình lẫn vào trong đám người.

Tạ Nhiên hoang mang đứng tại chỗ, cảm thấy người tình cũ này của Khương Mục, có vẻ không giống như trong tưởng tượng của cậu cho lắm.
Bình Luận (0)
Comment