Tiêu Hành vừa dứt lời thì chợt cảm thấy người trong ngực toàn thân chấn động, ngay cả tiếng khóc cũng dừng lại, một lát sau mới ngước đôi mắt thỏ ướt sũng kia lên khàn giọng nói hắn gạt người.
"......!Cái gì?" Tiêu Hành sống hơn hai mươi năm mà đây là lần đầu thật lòng tỏ tình với người khác, nào ngờ còn bị nói lừa gạt, hắn dở khóc dở cười, "Này, ngươi nói có lý chút đi, sao ta lại gạt ngươi?"
Tạ Thầm nhếch môi không lên tiếng tựa như đang cố nhớ lại, Tiêu Hành cũng kiên nhẫn chờ xem đồ ngốc này có thể nghĩ ra được gì.
"Ngươi......!khi ngươi giúp ta lần thứ hai, ta nói ngươi không phải đoạn tụ, ngươi cũng không chối......!Thường xuyên nhìn lén ta cũng không nói với ta......!Biết ta nửa đêm hôn trộm ngươi mà còn mở mắt cười nhạo ta......!Còn nữa......!Rõ ràng là ngươi ôm ta ngủ mà gạt ta nói không biết chuyện gì xảy ra."
Tạ Thầm thút thít giơ tay lên đếm, càng nói càng ủy khuất, thậm chí lấn át cả nỗi vui sướng khi người trong lòng tỏ tình với mình, đếm xong lại vùi đầu vào ngực Tiêu Hành lẳng lặng rơi nước mắt.
"Vâng vâng vâng, ta lừa ngươi." Tiêu Hành từ bỏ ý định nói lý với đồ mít ướt, kéo Tạ Thầm lên rồi mặt đối mặt nhìn y nói, "Nhưng chẳng phải ngươi cũng gạt ta đó sao?"
"Ta đâu có." Tạ Thầm lí nhí phản bác.
"Ngươi thích ta lại không nói với ta, muốn ta lên giường ngủ chung với ngươi, còn thừa dịp ta ngủ hôn ta sờ ta, không phải gạt thì là gì?" Tiêu Hành nói.
"Ta không có gạt......" Tạ Thầm cắn môi yếu ớt cãi lại, "Thật sự là vì dưới đất lạnh nên ta mới bảo ngươi lên đây ngủ mà."
"Được rồi.
Vậy thích ta thì sao?" Tiêu Hành lau nước mắt cho y, "Thích ta sao lại không nói?"
Tạ Thầm mạnh miệng: "Ngươi......!Ngươi đâu có hỏi."
Tiêu Hành cười khẽ: "Những chuyện ngươi vừa nói ta chẳng phải cũng chưa từng hỏi ta sao?"
Tạ Thầm khóc đến đầu óc mụ mẫm, bị Tiêu Hành hỏi vòng vèo vài câu liền choáng váng, chỉ cảm thấy mình mất hết mặt mũi, cãi cũng không lại, thế là giãy dụa muốn trườn xuống trốn vào ngực hắn.
Đương nhiên Tiêu Hành không cho, nghiêng người đè Tạ Thầm dưới thân mình rồi hôn y đắm đuối.
Dù có làm chuyện này bao nhiêu lần thì Tạ Thầm vẫn không thuần thục bằng hắn, chỉ có thể ngẩng mặt lên tiếp nhận, cố gắng học cách lấy hơi trong lúc bờ môi tách ra.
Đợi đến khi hôn đến chóng mặt thì quần áo trên người cũng bị lột sạch, Tạ Thầm sợ lạnh rụt mình lại, rất nhanh liền có nụ hôn nóng bỏng rơi xuống da thịt, bàn tay vuốt ve lưng eo làm y nóng dần lên.
"Lật qua nằm sấp đi."
Tạ Thầm nghe thấy thanh âm kề sát bên tai, ngữ khí không hung dữ nhưng lại mang theo ý vị không cho phép kháng cự.
Y biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đây là lần đầu tiên hai người thân mật khi cổ độc chưa phát tác, so với sự mê loạn khi đắm chìm trong tình dục không cách nào khống chế thì nỗi khẩn trương và hưng phấn ngay giờ phút này càng thêm khắc sâu trong lòng y.
Y vừa sợ hãi vừa nhịn không được chờ mong.
Tạ Thầm ngoan ngoãn nằm quỳ trên giường, hai chân mở ra lún sâu trong chăn đệm tối màu, vòng eo nhỏ gầy cúi thấp, cặp mông mịn màng bóng loáng nhếch lên dưới ánh nến mờ nhạt cực kỳ giống bánh mỡ dê mà các quý nhân trong cung hay dùng.
Ánh mắt Tiêu Hành tối đi, bàn tay phủ trên mông thịt mềm mại ra sức nhào nặn, đến khi màu trắng nõn ửng lên màu đỏ nhạt mới cúi người không nhẹ không nặng cắn một cái.
"Ưm......"
Tạ Thầm rên lên, nghe thấy Tiêu Hành hỏi thế nào thì quay lại nói đau.
"Không sao," Tiêu Hành xích lại gần hôn y như trấn an, "Hôn sẽ hết đau ngay."
Tạ Thầm tưởng hắn nói đến nụ hôn này, hôn xong liền ngoan ngoãn gật đầu ừ một tiếng.
Ai ngờ y vừa quay mặt lại thì chỗ mới bị cắn phủ lên xúc cảm ấm áp như bị đầu lưỡi liếm qua, y nhịn không được bò tới phía trước, run giọng nói đừng.
"Đừng cái gì?" Tiêu Hành giữ chặt mông y không cho đồ nhát gan này chạy trốn, "Ta còn chưa đi vào mà ngươi đã muốn trốn rồi à?"
"Không có, không phải trốn." Tạ Thầm quay đầu lại, đôi mắt vô thần lộ ra vẻ ngây ngô mờ mịt, đỏ bừng mặt nói, "Chỗ đó bẩn, ngươi đừng liếm."
"......" Tiêu Hành bị y trêu vừa muốn cười vừa cương cứng đến phát đau, đưa tay ôm y hung hăng hôn một trận đến khi môi y đều sưng lên mới buông ra nói, "Ngoan ngoãn nằm im.
Không được nói, cũng không được nhúc nhích."
Tạ Thầm muốn hỏi vậy có thể phát ra tiếng không, chưa kịp hỏi thì sau lưng đã bị mút cắn làm toàn thân nhũn ra, vùi mặt vào gối kìm nén tiếng rên rỉ.
Miệng y nói đừng nhưng thân thể lại rất thành thật, Tiêu Hành nếm xong một bên lại gặm bên kia, vô tình ngửi thấy hương hoa thông thoang thoảng mới phát hiện tiểu huyệt ẩn nấp giữa khe mông mấp máy tiết ra dịch trong suốt làm chung quanh ẩm ướt sáng loáng.
Hình ảnh này cực kỳ mê người, Tiêu Hành sợ nhìn tiếp sẽ nhịn không được trực tiếp đi vào nên ôm lưng Tạ Thầm để y ngồi lên, hai chân gập lại ép vào ngực Tạ Thầm, sau đó từ phía trước đưa tay xuống dưới, một tay nắm chặt âm hành thanh tú đứng thẳng vuốt ve trên dưới, một tay sờ soạng khe mông, mượn dịch ẩm ướt bôi trơn nhét hai ngón tay vào chậm rãi đâm rút.
"Ưm......!A......"
Tạ Thầm bị cổ hoa thông cải tạo nên thân thể vô cùng mẫn cảm, dù cổ trùng chưa tới kỳ phát tình cũng dễ tiếp nhận dị vật xâm lấn hơn người bình thường, càng dễ cảm nhận khoái cảm hơn.
Vì vậy Tiêu Hành không mất bao nhiêu thời gian đã làm y bắn ra một lần, hậu huyệt ướt át cũng được nới lỏng đủ để nuốt vật thô nóng hơn.
"Được rồi, ưm......!được rồi."
Sau lúc cao trào thanh âm của y có chút rã rời, Tạ Thầm nắm lấy đầu gối Tiêu Hành ưỡn lưng cọ hắn như mèo con, nhỏ giọng nói: "Ngươi vào đi."
Vừa dứt lời, vật đang chĩa vào cửa huyệt giống như được ân xá, mang theo lực đạo hung mãnh đâm vào thân thể Tạ Thầm.
"......"
Tạ Thầm im lặng há to miệng, mất kiềm chế ngửa đầu dựa vào vai Tiêu Hành, kéo căng cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, Tiêu Hành quay đầu hôn y một cái, khi hạ thân đút vào lần nữa thì há miệng cắn lên khối ngọc hoàn mỹ này.
Hệt như lang sói rốt cuộc bắt được con mồi âu yếm, để lại dấu vết thật sâu trên cổ nó.
Sẽ không ngạt thở.
Lại có thể khiến nó từ từ mất máu mà chết.
"Đau không?" Tiêu Hành liếm đi vết máu trên dấu răng rồi đặt lên đó một nụ hôn cực kỳ dịu dàng, hạ thân lại vô tình xỏ xuyên người trong ngực, phát ra âm thanh ngột ngạt kịch liệt, "Đau thì nói với ta."
Tạ Thầm bị thao nói không ra lời, vừa mở miệng liền phát ra âm thanh xấu hổ, y cắn chặt môi rồi lắc đầu trong khoái cảm quá mức dữ dội.
Y cũng không sợ đau.
Nói cách khác thì với một người mù lòa điều đáng sợ nhất chính là không còn cảm giác.
Tạ Thầm không sợ Tiêu Hành làm đau mình, thậm chí còn muốn Tiêu Hành mạnh bạo hơn một chút, làm y đau hơn một chút.
Bởi vì chỉ có như thế y mới cảm nhận được Tiêu Hành ở bên cạnh, mới cảm thấy an tâm.
Đau đớn là thuốc an thần tốt nhất trong bóng tối.
Mà Tiêu Hành chính là thuốc của y.
"Ưm......!Tiêu Hành......!Tiêu Hành......"
Tạ Thầm bị đè ra giường hung hăng tiến vào, trước mắt là màu đen kịt, bên tai lại tràn ngập tiếng nước lép nhép và tiếng trầm đục của da thịt va chạm khiến y có thể hình dung ra cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
"Ta đây." Tiêu Hành ngậm lấy vành tai y cắn nhẹ, lồng ngực ẩm ướt mồ hôi dán chặt sau lưng truyền nhiệt độ nóng bỏng cho y, "Làm sao?"
Tạ Thầm nghiêng đầu như muốn tránh lại giống như đang nhìn hắn, đuôi mắt đỏ ửng như thoa son, nước mắt rơi xuống ướt sũng.
Vòng eo nhỏ gầy bị người giữ chặt, lực đẩy mạnh mẽ khiến y bị thúc tới phía trước.
Hậu huyệt ướt mềm siết chặt tính khí cứng rắn nóng bỏng, mấp máy phun ra nuốt vào, cảm giác bị lấp đầy khiến tay chân Tạ Thầm mềm nhũn, chỉ chốc lát sau đã nằm phịch xuống giường, chỉ có bờ mông vẫn nhếch cao đón nhận sự xâm chiếm hung hãn sau lưng.
"Ưm......!A......"
Tạ Thầm bỗng nhiên ưỡn lưng, đầu ngón tay trắng bệch túm chặt chăn đệm nhăn nhúm, cuối cùng co rúm người bắn ra.
Tinh dịch sền sệt dính lên bụng y bị Tiêu Hành tiện tay lau đi, sau đó lại nhanh chóng giữ chặt bờ mông trơn ướt thẳng lưng đâm vào làm cho hai khối mềm mại lắc lư rung động.
"Không có gì, chỉ là......!ưm..." Thanh âm Tạ Thầm rất nhỏ, còn khàn khàn vì khóc, thở hổn hển nói, "Chỉ là muốn gọi tên ngươi......."
Muốn khắc ghi ngươi trong lòng.
Nhớ cả đời.
Vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ quên đi.
"Đồ ngốc." Tiêu Hành hôn lên khóe mắt y nếm thấy vị mặn chát, cánh tay càng ôm y chặt hơn, "Muốn gọi thì gọi, khóc gì chứ."
Tạ Thầm không trả lời, chỉ nằm vùi trên gối nghẹn ngào gọi tên hắn liên tục.
Tiêu Hành.
Tiêu Hành.
Ở lại đây được không.
Đừng đi.
Đừng bỏ ta lại một mình.
Tiêu Hành..