"Không ai khiêu chiến nữa sao?" Tô Hạo đứng trên lôi đài, hắn phát hiện tất cả các võ giả đều nhìn hắn với ánh mắt kiêng kị, căn bản không có ai dám lên khiêu chiến hắn.
"Tốt! Ngươi đại biểu Diệp gia xuất chiến a? Vậy quyền sử dụng một thành cửa hàng tại trung tâm trong vòng ba năm thuộc về Diệp gia!" Thiên Linh Thành chủ thấy không ai dám lên đài khiêu chiến Tô Hạo, vẻ mặt tươi cười tuyên bố kết quả đấu võ lần này.
Tô Hạo cho hắn một cái kinh hỉ lớn, Thiên Linh Thành chủ cũng không nghĩ tới hội đấu võ lần này lại phát hiện được một nhân tài như thế.
"Được. . . Quá tốt rồi!" Diệp Phi Vũ cùng các trưởng lão Diệp gia đều vô cùng hưng phấn, Tô Hạo đại biểu Diệp gia xuất chiến, đoạt được lợi to lớn, khoảng thời gian sắp tới Diệp gia sẽ phát triển nhanh chóng, thậm chí có thể nói lên như diều gặp gió!
Tô Hạo đi xuống lôi đài, trợ giúp Diệp gia thắng được đấu võ, cũng coi là trả lại ân tình của Diệp gia.
Diệp Phi Vũ nhìn Tô Hạo càng nhìn càng hài lòng, không chỉ có bề ngoài xuất chúng, mà thiên tư càng tuyệt thế, hắn cười nói:
"Tô Hạo, ta xem ngươi không có hôn phối, nữ nhi ta tuổi tác cũng cùng ngươi tương tự, không bằng ta đưa nàng gả cho ngươi, ngươi xem như thế nào?"
Cái này khiến Tô Hạo có chút kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Phi Vũ lại đột nhiên nói chuyện này, hắn nhìn về phía Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh kinh ngạc qua đi khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng lên, nơi này nhiều người như vậy a!
Diệp Phi Vũ đối Diệp Thanh Thanh lại cười nói: "Ngươi có bằng lòng hay không?"
Diệp Thanh Thanh khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thời điểm Tô Hạo cứu nàng nàng liền có hảo cảm cực lớn đối với Tô Hạo, nàng cũng muốn nói đồng ý, nhưng da mặt quá mỏng, căn bản nói không ra lời.
Tô Hạo cũng không nghĩ tới Diệp Phi Vũ sẽ nói việc này, hắn đối Diệp Thanh Thanh tuy là có hảo cảm, nhưng còn chưa tới mức nói chuyện cưới gả, với lại hắn cũng không muốn cả đời lưu lại Diệp gia.
"Tô Hạo, đi theo ta một lát, thành chủ muốn gặp ngươi." Ngay tại thời điểm Tô Hạo không biết trả lời như thế nào, một tiếng nói già nua vang lên, là một lão giả mặt mũi hiền lành, chính là quản gia phủ thành chủ.
Có người đột nhiên giải vây, Tô Hạo nhẹ nhàng thở ra, mặc dù không biết rõ thành chủ tìm hắn có chuyện gì, nhưng hắn gật đầu, quyết định đi xem một chút.
Tô Hạo đi theo quản gia rời đi, Diệp Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng của Tô Hạo có chút thất vọng, mất mát.
Mà Diệp Phi Vũ nhìn thấy một màn này, hắn thâm ý mà nói: "Thanh Thanh, có một số việc cần phải dũng cảm đối mặt, nếu không có thể hối hận cả đời."
Diệp Phi Vũ đối Tô Hạo rất hài lòng, cũng nhìn ra tình ý mà Thanh Thanh đối với Tô Hạo, hắn đương nhiên vui mừng nếu nhìn thấy Diệp Thanh Thanh cùng với Tô Hạo trở thành một đôi.
Buổi tụ hội đã kết thúc, Tô Hạo một đường đi theo lão giả đi tới một gian phòng trong phủ thành chủ, gian phòng này bên trong đốt nhan thơm, Thiên Linh Thành chủ lẳng lặng thưởng thức trà, nhìn thấy Tô Hạo đến, hắn cười nói: "Lại đây ngồi đi."
Đối mặt Thiên Linh Thành chủ, Tô Hạo cũng không có câu nệ, đến cái ghế bên cạnh Thiên Linh Thành chủ mà ngồi xuống.
Thiên Linh Thành chủ tán thán nói: "Thật lâu chưa thấy qua người trẻ tuổi ưu tú như ngươi, ta nhìn ra được thiên phú dị bẩm của ngươi, có được lực lượng mạnh hơn nhiều so với Luyện Thể viên mãn, niên kỷ nhỏ như thế đã đạt tới đao pháp hợp nhất cảnh, cái Thiên Linh Thành nho nhỏ này không thể lưu giữ được ngươi."
"Không biết thành chủ đại nhân tìm ta có việc gì a?" Tô Hạo nghi ngờ hỏi, Thiên Linh Thành chủ tìm hắn đến khẳng định là có chuyện.
Thiên Linh Thành chủ đi thẳng vào vấn đề nói: "Ngươi có biết Huyền Thiên thánh địa không?"
Mặt mũi Tô Hạo tràn đầy mờ mịt, Huyền Thiên thánh địa, hắn chưa từng nghe nói qua.
Thiên Linh Thành chủ khóe miệng có chút run rẩy, nhưng nghĩ tới Tô Hạo sống trong núi hoang nhiều năm, lthì cũng bình thường trở lại.
Thiên Linh Thành chủ lập tức mỉm cười nói: "Tại Đông Châu chúng ta chỉ có những thế lực cao cấp nhất mới có tư cách xưng là thánh địa, mỗi một cái thánh địa ít nhất cũng có truyền thừa vài vạn năm, sừng sững không ngã, nội tình thâm hậu, chỉ có thiên tài chân chính mới có tư cách tiến vào thánh địa tu luyện, mà Thiên Linh Thành chúng ta nằm trong phạm vi thế lực của Huyền Thiên thánh địa."
"Ta đảm nhiệm chức vụ thành chủ, cũng có trách nhiệm vì Huyền Thiên thánh địa mà chiêu mộ nhân tài, đây là lệnh bài của Huyền Thiên thánh địa, có nó ngươi có thể đi tham gia khảo hạch của Huyền Thiên thánh địa, nếu thông qua liền có thể gia nhập Huyền Thiên thánh địa."
Thiên Linh Thành chủ vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài, trên mặt điêu khắc các đường nét đẹp đẽ.
"Nguyên lai là như vậy." Tô Hạo bừng tỉnh, một cái thánh địa muốn trường thịnh không suy tự nhiên là cần liên tục thay máu, chiêu mộ nhân tài, mà Thiên Linh Thành chủ chính là người Huyền Thiên thánh địa, phụ trách vì Huyền Thiên thánh địa tìm kiếm nhân tài, hắn nhìn thấy Tô Hạo tư chất bất phàm, cho nên mới cho hắn lệnh bài.
"Đa tạ." Tô Hạo hơi suy tư, liền đem lệnh bài nhận lấy, Huyền Thiên thánh địa là chỗ tu hành cao cấp nhất Đông Châu cấp, khẳng định tụ tập rất nhiều tài nguyên tu hành cùng với các võ giả cường đại, nếu có thể đi xem một chút cũng rất tốt.
Nhìn thấy Tô Hạo nhận lệnh bài, Thiên Linh Thành chủ hài lòng gật đầu: "Thời gia Huyền Thiên thánh địa chiêu mộ đệ tử là vào hai tháng sau, bên ngoài Vân Mộng sơn mạch, nhớ lấy đừng bỏ qua cơ hội."
"Được." Tô Hạo nhìn tấm lệnh bài trong tay, trong mắt có chút chờ mong, cái Huyền Thiên thánh địa này, khẳng định là địa phương hoàn toàn khác biệt a?
Sau khi nói xong Thiên Linh Thành chủ để Tô Hạo ly khai, Tô Hạo ly khai phủ thành chủ, cưỡi xe ngựa quay trở về Diệp gia.
Lúc này đã là ban đêm, Tô Hạo sau khi ăn cơm xong rồi vào phòng nghỉ ngơi.
"Phanh phanh phanh!"
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Tô Hạo nghi hoặc, hắn đứng dậy đem cửa sân mở ra, là Diệp Thanh Thanh.
"Ta có thể tiến vào chứ?" Diệp Thanh Thanh có chút khẩn trương.
"Đương nhiên có thể." Tô Hạo gật đầu, nơi này chính là Diệp gia a, hắn để Diệp Thanh Thanh tiến vào trong phòng.
Tô Hạo phát hiện Diệp Thanh Thanh hẳn là mới vừa tắm rửa, mái tóc dài đen nhánh còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Diệp Thanh Thanh nhìn Tô Hạo, nàng nói: "Ngươi sau này muốn ly khai Diệp gia a?"
"Ừm, có thể là hai tháng nữa." Tô Hạo gật đầu, cũng không giấu diếm Diệp Thanh Thanh về việc sắp ly khai, muốn đi Huyền Thiên thánh địa.
Chuyện này cũng không vượt qua dự đoán của Diệp Thanh Thanh, nàng cắn răng, giống như là đã quyết định cái gì quyết tâm, đột nhiên mở ra cánh tay ôm lấy Tô Hạo, ôm hắn thật chặt.
Tô Hạo kinh ngạc, cảm thụ được xúc cảm ấp ám, đầu tiên có chút khẩn trương mà nói: "Ngươi. . . Muốn làm gì?"
Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn xem Tô Hạo, một đôi mắt to tràn đầy hơi nước, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng dày đặc: "Ta chỉ là. .. Không muốn mình sau này phải hối hận, ta thích ngươi. . . Rất thích ngươi!"
Diệp Thanh Thanh biết rõ, Tô Hạo như một người đầu gỗ suốt ngày chỉ biết luyện võ, nếu mình không chủ động, thì hắn mãi mãi cũng sẽ không phát giác được tâm ý của mình, cho nên nàng lựa chọn chủ động nói ra tình cảm trong lòng.
Diệp Thanh Thanh tỏ tình khiến Tô Hạo trầm mặc, hắn cảm thấy với tính cách quái gở, trầm muộn của mình có lẽ chỉ có thảo nhân(người cây, cây cối) mới yêu thích, nhưng hắn cũng có thể cảm thụ được tình cảm Diệp Thanh Thanh dành cho hắn là thực sự.
Diệp Thanh Thanh cố lấy dũng khí, nhón chân lên, hôn nhẹ trên môi Tô Hạo, động tác không lưu loát cùng với mùi thơm của thiếu nữ khiến Tô Hạo dần dần cũng cảm giác có một ngọn lửa nóng đang thiêu đốt trong thân thể.
Rốt cục Tô Hạo hít sâu một hơi, hắn không phải là Thánh Nhân, đối mặt với sự chủ động, thanh thuần đáng yêu của Diệp Thanh Thanh cũng vô pháp nhẫn nhịn, đem Diệp Thanh Thanh ôm lấy, đặt ở trên giường.
Diệp Thanh Thanh khẩn trương nắm góc áo, trong lòng có một tia sợ hãi, nhưng nhiều hơn chính là sự chờ mong, nàng nhìn thẳng Tô Hạo. Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của nàng làm Tô Hạo cảm giác được lòng của mình cũng trở nên mềm mại.
"Ta có thể tới a?" Tô Hạo nhẹ giọng dò hỏi.
"Ừm." Diệp Thanh Thanh ừ một tiếng yếu ớt như muỗi kêu.
"Tí tách!"
Tí tách mưa phùn rơi xuống, trong phòng một đôi nam nữ trẻ tuổi, âm thanh nương theo tiếng mưa rơi. Đêm nay khẳng định là một đêm không ngủ.