Rút Đao Ngàn Tỷ Lần Ta Vô Địch (Dịch)

Chương 20 - Đứng Thứ Nhất, Thần Hành Thảo!

"Chết đi cho ta!"

Mà lúc này tên Ngưng Nguyên kỳ thứ hai đánh tới, hắn bạo rống, một quyền mang theo nguyên lực mênh mông, đánh về phía Tô Hạo, Tô Hạo sau khi xuất ra một đao thì không kịp thu đao để ngăn cản một quyền này.

"Ngưu Ma Hám Thiên Quyền!" Vì vậy Tô Hạo dứt khoát tay trái nắm lấy vỏ đao, lấy phương thức phát lực của Ngưu Ma Hám Thiên Quyền đem vỏ đao hung hăng quật ra, giống như là đuôi thép của Thiết Ngưu, quất vào cánh tay của tên kia.

"Xoạt xoạt!"

Tiếng xương vỡ nứt làm cho người ta rùng mình, vỏ đao đánh tan nguyên lực võ giả của vỏ giả này, cũng toàn bộ cánh tay hắn quật ra chín mươi độ, xương cốt bị vỡ vụn, bản thân bị cự lực đánh bay ngược ra rơi trên mặt đất, mặt mũi đau đơn tràn đầy vặn vẹo, nước mắt cũng chảy ra:

"Tay. . . Tay của ta gãy mất!"

Đối mặt hai tên Ngưng Nguyên kỳ tập kích, nháy mắt một người bị Tô Hạo chặt tay, người còn lại thì bị hắn quật cho gãy tay, hung hãn giống như một đầu ác lang!

Tên Ngưng Nguyên kỳ thứ ba đang lao tới nhìn thấy một màn trước mắt, bước chân không khỏi dừng lại.

Trong mắt Tô Hạo phảng phất mang theo huyết quang, hung tợn trừng tới: "Muốn chết? Vậy thì tới đây!"

"Không. . . Không dám, kia. . . Đó là ngươi chiến lợi phẩm của ngươi, ta không muốn cướp!" Lập tức tên võ giả Ngưng Nguyên kỳ kia cảm thấy như rơi vào hầm băng, liên tục khoát tay lui lại, ra hiệu bản thân mình không muốn cướp đoạt điểm tích của Tô Hạo.

"Hô!"

Tô Hạo cũng lười đi để ý tới hắn, quay người lại hướng về ngoài dãy núi mà bay đi.

Nhìn thấy Tô Hạo biến mất ở phía xa, tên này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, điều này làm hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc, khắp khuôn mặt cũng còn sự sợ hãi:

"Cái này. . . Đây quả thật là Luyện Thể kỳ ư?"

Một nháy mắt đánh tan hai võ giả Ngưng Nguyên kỳ, khí thế tản ra liền dọa hắn không dám đối địch!

Võ giả đuổi theo sau nhìn thấy một màn này, cũng đều thở dài trong lòng, biết rõ cho dù đuổi kịp cũng không làm gì được Tô Hạo.

Tô Hạo một đường chạy nhanh xông ra ngoài Vân Mộng sơn mạch mới thở dốc một hơi, Tô Hạo nhìn thấy tại bãi đất trống bên ngoài Vân Mộng sơn mạch, cự ưng to lớn kia vẫn nằm ngủ trên đất, mà ba người phụ trách khảo thí của Huyền Thiên thánh địa đang dựa vào cự ưng ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngoại trừ Tô Hạo, lúc này đã có rất người võ giả từ Vân Mộng sơn mạch đi ra, có người mặt mũi vui mừng, có người trên mặt tràn đầy khổ sở, thậm chí còn có người bị trọng thương, thiếu tay thiếu chân.

Tô Hạo nhìn chung quanh một chút, cách thời gian ba ngày thí luyện kết thúc còn có một hồi, hắn liền tìm một tảng đá lẳng lặng ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, hai ba ngày này săn giết yêu ma hắn cũng không có nghỉ ngơi, Tô Hạo cũng có chút mệt mỏi.

"Đáng chết. . . Lại bị tiểu tử này đoạt được chỗ tốt!" Sau đó không lâu, bọn người Vương Thiếu Phong từ trong Vân Mộng sơn mạch đi ra, thấy được Tô Hạo đang ngồi xếp bằng nơi xa, trên mặt đều hiện lên hận ý cùng vẻ không cam lòng, nhưng cũng rõ ràng muốn đoạt được 500 điểm tích lũy là dựa vào bản lĩnh của mỗi người.

Lúc hoàng hôn, ba nam tử kia cũng mở mắt, nhao nhao đứng dậy, trong đó nam tử trung niên lạnh nhạt nói:

"Tốt, thí luyện đã kết thúc, hiện tại đem điểm tích lũy mà các ngươi lấy được nộp lên, điểm tích lũy đạt tới năm mươi điểm là có thể thông qua khảo thí."

Lập tức từng tên võ giả xông lên, bắt đầu nộp lên chiến lợi phẩm do mình đoạt được, ba người phụ trách bắt đầu ghi chép thành tích.

"Vương Ích, điểm tích lũy 51 điểm, thông qua, đứng ở phía bên kia đi!"

Trung niên nam tử tuyên bố, lập tức tên thiếu niên gọi là Vương Ích mũi tràn đầy vui vẻ đi sang một bên khác, khắp khuôn mặt tràng đầy kiêu ngạo, hắn sẽ có được tư cách tiến về Huyền Thiên Thành, còn lại một số võ giả không đủ điểm tích lũy hoặc là hâm mộ hoặc là ghen ghét.

"Lý Thiết, điểm tích lũy 15 điểm, thất bại, lần sau lại đến! Mặt khác điểm tích lũy không đủ cũng không cần tới đưa ra thành tích, lãng phí thời gian của mọi người!" Trung niên nam tử cẩn thận tỉ mỉ tuyên bố thành tích mỗi một tên võ giả.

Tô Hạo lẳng lặng chờ đợi, chờ cho số người ít lại mới đi qua.

"Mạc Khinh Ngữ, điểm tích lũy 701!" Lúc này vang lên một trận bạo động, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, người mặc váy dài màu lam nộp lên chiến lợi phẩm của mình, đạt được 701 điểm tích lũy!

"Lệ. . . Lợi hại, nàng hiện này là người có điểm tích lũy đứng đầu a?"

"Quá mạnh, 701 điểm tích lũy, giết bao nhiêu yêu ma mới được a?"

Rất nhiều võ giả trên mặt cũng lộ vẻ rung động, cảm thấy người có khả năng đứng thứ nhất là thiếu nữ Nhả Tiểu Ngữ này.

Mạc Kinh Ngữ tướng mạo tuyệt mỹ, trên gương mặt xinh đẹp biểu lộ không vui không buồn, nam tử trung niên kia cũng nhịn không được mà nhìn nàng nhiều thêm một chút, có thực lực cùng tâm tính thế này, tương lai tất có thành tựu!

Tô Hạo nhìn thấy người đã thưa thớt đi hẳn, đứng dậy tiến lên, lấy ra điểm tích lũy từ bọc hành lý bên thân nộp lên cho giám khảo.

"Ừm? Cái này. . . Đây là. . ." Hai người phụ trách khảo thí quét mắt qua đống tiểu ấn khắc điểm tích lũy của Tô Hạo, liền phát hiện tiểu ấn có khắc 500 điểm tích lũy, trên mặt đều hiện lên vẻ giật mình.

Nam tử trung niên ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Tô Hạo: "Thiếu niên, ngươi tên là gì?"

"Tô Hạo." Tô Hạo đáp.

Nam tử trung niên trên mặt tươi cười, cao giọng tuyên bố: "Tô Hạo, điểm tích lũy 1123 điểm!"

Sau khi nam tử trung niên tuyên bố thành tích này làm ánh mắt của mấy ngàn võ giả đều tập trung tới.

"1123 điểm? Cái này. . . Quá khoa trương!"

"So với Mạc Khinh Ngữ còn cao hơn bốn trăm điểm, cái này. . . Tuyệt đối là đứng thứ nhất a!"

Toàn trường sôi trào lên, bên trong con ngươi lạnh nhạt như nước của Mạc Khinh Ngữ cũng có một tia hiếu kì, thiếu niên này vậy mà có nhiều điểm tích lũy như vậy?

"Đáng chết. . . Điểm tích lũy của ta đã xếp tới thứ tư!" Mà Vương Thiếu Phong thì là gắt gao siết quả đấm, Tô Hạo xuất hiện làm điểm tích lũy của hắn vốn là thứ ba nay đã bị đẩy xuống thứ thư, thứ ba và thứ tư tuy chỉ cách nhau một thứ hạng nhưng ban thưởng lại là cực kì chệch lệch, điểm tích lũy trước ba có thể vào Tàng Kinh Các tại Huyền Thiên Thành tùy ý chọn một môn võ học trân quý!

Nam tử trung niên cười tủm tỉm nhìn Tô Hạo: "Chúc mừng ngươi, thu được phần thưởng bí ẩn trong lần thí luyện này, yêu ma này là ta tự mình bỏ vào, người chém giết được nó, sẽ thu được ban thưởng từ ta!"

Tô Hạo kinh ngạc, còn có khen thưởng thêm? Hoàn toàn chính xác, trước đó nam tử trung niên đã nói qua, trong thí luyện lần này sẽ có phân thưởng bí ẩn, ý nói chính là người chém giết yêu ma Ba Khắc kia, sẽ thu được phân thưởng riêng từ hắn.

"Đa tạ tiền bối." Tô Hạo cảm kích nói, mặc dù không biết rõ là ban thưởng gì, nhưng nếu là cường giả Huyền Thiên thánh địa thì không có khả năng ban thưởng những đồ vật tầm thường.

Quả nhiên, trên tay nam tử trung niên có ánh sáng lóe lên, tay hắn đã cầm một cái hộp ngọc nho nhỏ, hắn cười nói:

"Cái này chính là một gốc Thần Hành Thảo, ta ngẫu nhiên đạt được, ăn nó có thể làm cho thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn, tăng lên tốc độ bản thân, đối với ta cũng là vô dụng, liền tặng cho ngươi!"

"Thần Hành Thảo? Lão Thôi ngươi thật đúng là hào phóng. . . Nếu như trong thánh địa dùng điểm cống hiến mua sắm, tối thiểu giá trị 10000 điểm cống hiến a!" Nam tử mặc thanh y bên cạnh nghe vậy có chút giật mình nói.

Thần Hành Thảo là thiên địa linh vật, mặc dù chỉ là thiên địa linh vật nhất phẩm, nhưng cũng có giá trị không nhỏ, đương nhiên đối với cường giả như nam tử trung niên này mà nói, một gốc Thần Hành Thảo cũng không là cái gì to tát cả, nhưng đối với những võ giả không gia nhập Huyền Thiên thánh địa mà nói, thì là một khoản tiền lớn, phải biết mười vị trí đầu bất quá cũng chỉ được ban thưởng 5000 điểm cống hiến.

Bình Luận (0)
Comment