Rút Đao Ngàn Tỷ Lần Ta Vô Địch (Dịch)

Chương 32 - Lực Nguyên Châu

"Hô!"

Tô Hạo vận chuyển Cửu Chuyển Lôi Nguyên Công, vòng xoáy nguyên lực trong đan điền xoay tròn, thiên địa linh khí xung quanh bị cưỡng ép lôi kéo tới, bị hắn hấp thu luyện hóa thành nguyên lực của bản thân, tốc độ thu nạp và luyện hóa linh khí này. . . Nhanh đến mức không tưởng, Tô Hạo đoán chừng cho dù không dùng đan dược hỗ trợ, nhiều nhất chỉ một tuần là có thể đột phá đến Ngưng Nguyên kỳ tam trọng, nếu là có đan dược hỗ trợ, thì càng nhanh hơn!

"Đây chính là mài đao không lầm công đốn củi, tiếp theo chính là tăng lên tu vi." Khắp khuôn mặt Tô Hạo tràn đầy vui vẻ, Lôi Nguyên Công thăng cấp trở thành Cửu Chuyển Lôi Nguyên Công, đan điền của hắn đã mở rộng giúp hắn có thể chứa rất nhiều nguyên lực, cho nên muôn đột phá tu vi cũng không phải là chuyện khó khăn.

"Đáng tiếc. . . Hai ngày trước vừa mới xông qua tầng bốn Huyền Khôi Trận, không có cách nào đi nghiệm chứng thực lực, thôi đành đợi thêm năm ngày nữa cố gắng một lần xông qua tầng năm, thậm chí tầng sáu Huyền Khôi Trận, ta hiện tại phải đi mua sắm một ít Tăng Nguyên Đan."

Tô Hạo có chút tiếc hận, một tuần chỉ được một lần tiến vào Huyền Khôi Trận, mà lần trước Tô Hạo xông Huyền Khôi Trận là hai ngày trước, Lôi Nguyên Công bây giờ đã thăng cấp, nắm giữ lôi đạo hợp nhất cảnh, thực lực tăng vọt một mảng lớn, thế nhưng phải đợi thêm mấy ngày nữa mới được xông Huyền Khôi Trận.

Mà xông qua tầng bốn Huyền Khôi Trận, được ban thưởng tám ngàn điểm cống hiến, Tô Hạo quyết định đi Linh Dược Trai mua sắm Tăng Nguyên Đan, đem tu vi tăng lên Ngưng Nguyên kỳ tam trọng, lần tiếp theo xông Huyền Khôi Trận hắn muốn xem thử cực hạn của mình!

Lúc này đã là ban đêm, trên đường phố có vẻ hơi yên tĩnh, Tô Hạo đến Linh Dược Trai mua 14 bình Tăng Nguyên Đan tốn hết 7000 điểm cống hiến, chuẩn bị trở về khu vực trung tâm, hắn lại có chút kinh ngạc.

Hô!

Một cái bóng màu tím giống như là cơn gió ở trên đường phố lao vùn vụt mà qua, người đi đường đều chỉ cảm thấy giống như là một trận gió thổi qua, góc áo của cái bóng kia cũng không thấy rõ.

"Vừa mới qua đi chính là. . . Tiểu Lăng Nhi? Đã trễ như thế nàng còn đi đâu?" Tô Hạo trong lòng nghi hoặc, những người khác không thấy rõ, nhưng hắn lại xem rõ ràng, cái bóng màu tím kia chính là Tiểu Lăng Nhi.

Tô Hạo không khỏi có chút kỳ quái, lúc này là buổi tối, Tiểu Lăng Nhi giống như là có chuyện gì gấp đang hướng về phía khu thành tây mà đi.

"Có nên đi theo nhìn một chút hay không?" Tô Hạo trong lòng hơi do dự, hắn không phải là người thích xem vào chuyện của người khác, nhưng thứ nhất trong lòng hiếu kì Tiểu Lăng Nhi vì sao lại gấp gáp chạy đến thành tây như vậy, thứ hai Tô Hạo bởi vì chuyện Lôi Linh Quả cũng coi như thiếu Tiểu Lăng Nhi một cái ân tình.

"Đi qua nhìn một chút." Tô Hạo hạ quyết định đi theo, dựa theo phương hướng lúc trước hắn nhìn thấy Tiểu Lăng Nhi thì nàng hẳn là tiến về tây thành.

Tô Hạo đựa vào địa đồ trong tay mà biết đươc khu thành tây đang trong giai đoạn tu sửa, nơi có phế tích mọc như rừng, ít ai lui tới, Tiểu Lăng Nhi hơn phân nửa là đi nơi này.

Lúc này đã là ban đêm, toàn bộ khu thành tây cũng tối om như mực, một chút ánh cũng không có, cho dù là tại nơi này la to chỉ sợ cũng sẽ không có người nghe thấy.

"Các ngươi mau buông ra nàng!" Lúc này Tô Hạo nghe được trong một mảnh phế tích ở phía xa truyền ra một âm thanh quát tháo mang theo sự phẫn nộ, âm thanh này chính là Tiểu Lăng Nhi.

Tô Hạo nhãn thần ngưng tụ, hắn cẩn thận tiếp cận đến chỗ thanh âm truyền đến, khí tức bản thân hoàn toàn thu liễm, hắn nhìn xuyên qua khe hở của phế tích thấy được tràng cảnh phía xa.

Trong một mảnh phế tích, Tiểu Lăng Nhi mặc một bộ váy dài màu tím lẳng lặng mà đứng, trên gương mặt xinh đẹp trên lại không còn vẻ hoạt bát tiếu dung, mà thay vào đó vô tận phẫn nộ, chăm chú nhìn chằm chằm về hướng đối diện.

Mà ở đối diện nàng là hai tên nam tử mặc áo đen, một tên dáng vóc khôi ngô, một tên khác thì thân hình cao gầy, khí chất âm lãnh.

Trước người hai tên nam tử áo đen này, một phụ nữ mặc áo vải quỳ rạp dưới đất, thân thể run rẩy mà nhìn về phía Tiểu Lăng Nhi, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: "Tiểu. . . Tiểu Lăng Nhi cứu ta. . . Hắn. . . Bọn hắn đã giết sạch tất cả mọi người trong thôn. . . Bọn hắn là ác ma!"

"Mai di. . . Ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi!" Tiểu Lăng Nhi vội vàng nói, người phụ nữ này tựa hồ là thân nhân của nàng.

"Hai người này là ai? Bắt lấy thân nhân của Tiểu Lăng Nhi đến để uy hiếp nàng, làm nàng không thể không đến khu thành tây này?" Tô Hạo nói thầm hắn đã đoán được mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Hôm nay, bỗng nhiên có người đưa cho Tiểu Lăng Nhi một phong thư, trong thư nói Mai di đang trên tay bọn họ, cũng bảo nàng ban đêm tới khu tây thành gặp mặt, không được phép nói cho những người khác, nếu không liền sẽ đem Mai di giết chết.

Tiểu Lăng Nhi lớn lên trong một cái sơn thôn nhỏ, mà Mai di chính là người chiếu cố cho nàng, đối với nàng mà nói tình như mẫu tử, cho nên khi nhận được tin tức, Tiểu Lăng Nhi liền lo lắng một thân một mình chạy đến khu tây thành này.

"Cứu nàng? Có thể, chỉ cần ngươi giao ra viên lực nguyên châu kia, chúng ta liền thả nữ nhân này, nếu không. . . Chuẩn bị nhặt xác cho nàng đi!"

Nam tử âm lãnh kia, giọng khàn khàn nói, một đôi mắt âm lãnh giống như rắn độc: "Lực nguyên châu chính là một dị bảo, đã từng để rất nhiều cao thủ chém giết tranh đoạt, về sau nó lại mất tích, huynh đệ chúng ta một phen tìm hiểu, mới biết được tin tức tại bên trong một cái sơn thôn có một tiểu nữ oa trời sinh thần lực. . .Vì vậy đừng nói lực nguyên châu không có trên tay ngươi!"

"Lực nguyên châu?" Tiểu Lăng Nhi đôi mi thanh tú nhíu chặt, nàng khi còn bé chính xác từng thu được một hạt châu, nhưng bởi vì tò mò đã đem nó ăn hết, từ đó về sau lực lượng của nàng điên cuồng tăng trưởng, khiến nàng không nghĩ tới chính là hai người áo đen này bởi vì cái này mới đến tìm nàng.

Tiểu Lăng Nhi đành phải nói: "Lực nguyên châu. . . Sớm bị ta ăn hết , ta muốn cho các ngươi cũng không có cách nào a!"

"Hừ, đã như vậy, liền nhặt xác cho nữ nhân này đi!" Nam tử khôi ngô kia nghe vậy trên mặt trở nên dữ tợn, hắn nắm vào gáy của người phụ nữ trước mặt, trong tiếng kêu sợ hãi của nàng hắn nhấc bổng nàng như nhấc một con gà, tiếp theo cánh tay rung lên, đem nàng ném về một tòa phòng ốc bên trái.

"A a a!" Nữ nhân này phát ra tiếng kêu sợ hãi, nàng chỉ một người bình thường mà thôi, nếu như bị đụng trúng thì kết quả chỉ có một con đường chết.

"Mai di!" Tiểu Lăng Nhi kêu lên sợ hãi, bàn chân đạp mạnh, vội vàng bay nhào ra ngoài, giống như là một quả đạn pháo, một cánh tay nhô ra bắt vào bả vai của người phụ nữ, liên tiếp lui về phía sau, đánh tan lực đạo trên người phụ nữ kia, mới đem nàng để xuống.

"Mai di, ngươi không sao chứ?" Tiểu Lăng Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn mặt mũi tràn đầy kinh hoảng của Mai di: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!"

"Vậy thì thật đúng là cảm tạ ngươi!" Nhưng mà khiến con ngươi của Tiểu Lăng Nhi kịch liệt co vào đó chính là khóe miệng Mai di khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị, tiếng nói của nàng đã biến thành âm thanh khàn khàn của một nam nhân!

"Không xong!"

Tiểu Lăng Nhi ý thức được không ổn, muốn tránh né nhưng cũng đã chậm, bụng của nàng kịch liệt đau xót, mà 'Mai di' kia thì đã lui lại, phần bụng của Tiểu Lăng Nhi đã có có thêm một cây chủy thủ(dao nhỏ), tiên huyết cấp tốc tuôn ra.

"Ngươi. . . Các ngươi đến tột cùng là ai? Mai di nàng đâu?" Tiểu Lăng Nhi trái tim kịch liệt run rẩy, thương thế dưới bụng làm nàng cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào ba người đối diện.

Ba người này quá mức hèn hạ, đối mặt với một cái tiểu nữ hài mà sử dụng thủ đoạn như thế!

"Khặc khặc. . . Mai di của ngươi tự nhiên là bị ta ăn hết, nếu không phải vậy ta cũng không có cách nào biến thành bộ dáng của nàng!" "Mai di" kia phát ra cười khằng khặc quái dị, bề ngoài phát sinh biến hóa, từ bộ dáng Mai di biến thành một sinh vật kì dị làn da đen như mực!

Bình Luận (0)
Comment