Rút Đao Ngàn Tỷ Lần Ta Vô Địch (Dịch)

Chương 9 - Ép Quần Hùng, Đấu Võ Hội

Lão giả cũng nhìn về phía mà Thiên Linh Thành chủ chỉ, nhãn thần của hắn có chút mờ mịt lắc lắc đầu nói:

"Ta cũng không biết, hẳn là người Diệp gia."

Tô Hạo đi vào Diệp gia cũng mới hơn nửa tháng mà thôi, biết rõ hắn cũng chỉ có vài người như Diệp Phi Vũ, Diệp Thanh Thanh, Tô Hạo ngày thường đắm chìm ở trong tu luyện hầu như không bước ra khỏi cửa, tự nhiên là không ai biết hắn.

Thiên Linh Thành chủ khóe miệng lộ ra mỉm cười, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, nói: "Có chút ý tứ. . . Truyền lệnh xuống, đấu võ lần này, võ giả của gia tộc nào có thể tài nghệ trấn áp quần hùng, ta sẽ cho gia tộc đó một số cửa hàng tại trung tâm Thiên Linh Thành, sử dụng ba năm, đương nhiên, tham gia đấu võ nhất định phải là các võ giả trẻ tuổi mới được."

Lời này vừa nói ra, lão giả có chút giật mình, Thiên Linh Thành chủ có mệnh lệnh này, rất hiển nhiên là muốn nhìn xem bản lĩnh của người tuổi trẻ kia.

Ngay lập tức lão giả cũng không do dự, sau khi hai võ giả trên lôi đài đã phân ra thắng bại, lão giả liền đứng lên, cao giọng tuyên bố:

"Thành chủ có lệnh, đấu võ tiếp theo, nếu gia tộc nào có đệ tử trẻ tuổi tài nghệ trấn áp quần hùng, thành chủ sẽ đem một phần cửa hàng tại trung tâm Thiên Linh Thành cho gia tộc đó sử dụng ba năm!"

Lời này vừa nói ra, toàn trường vắng lặng, tiếp theo sôi trào lên!

"Một phần cửa hàng tại trung tâm Thiên Linh Thành? Địa phương này là tấc đất tấc vàng a, một phần cửa hàng, đủ để một cái gia tộc kiếm lời đầy mặt! Mà sử dụng ba năm. . . Cái này phải kiếm lời bao nhiêu?"

Tất cả các đại gia tộc nhãn thần bắt đầu nóng lên, ở trong thành, trung tâm là khu vực phồn hoa nhất, lưu lượng khách to lớn, phải nói một ngày thu đấu vàng cũng không đủ, mà một phần cửa hàng sử dụng ba năm, cái này có thể mang đến cho một gia tộc lợi ích lớn đến bao nhiêu?

"Chỉ cần có để tử trẻ tuổi nào có thể độc chiếm vị trí đầu, đạt được một thành cửa hàng, chính là công thần của gia tộc!"

"Trần Nghĩa, lần này xem ngươi!"

Từng trưởng lão của các gia tộc và các gia chủ cũng sôi trào lên, nhãn thần nóng bỏng vô cùng.

Ngay cả Diệp Phi Vũ cũng giật mình, lập tức hưng phấn nói: "Một phần cửa hàng tại trung tâm? Phần thưởng này quá kinh khủng, thành chủ vậy mà xuất ra ban thưởng dạng này, nếu như Diệp gia có thể đoạt được, đối với Diệp gia thì đó là một cái lợi ích cực lớn!"

"Thành chủ đây là thế nào? Ngày xưa cử hành tụ hội cũng không xuất ra ban thưởng bậc này!"

Ngay cả người tâm tư đơn thuần như Diệp Thanh Thanh cũng biết rõ đây là một cái lợi ích cực lớn, nàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy giật mình, không rõ ràng vì sao thành chủ bỗng nhiên làm ra quyết định như vậy.

Mà người dẫn phát sự kiện này Tô Hạo trên mặt như có chút suy nghĩ, hắn cũng không biết chuyện này là bởi vì Thiên Linh Thành chủ nhìn thấy hắn nên mới quyết định như vậy.

"Gia chủ, giao cho ta đi, ta xuất chiến, Diệp gia nhất định đoạt được phần thưởng này!" Bên trong hàng ghê ngồi Diệp gia, một thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuôi lập tức lên tiếng.

"Ừm, Thiên Long, ngươi thử một chút đi." Diệp Phi Vũ nghe vậy, gật đầu.

Diệp Thiên Long, chính là võ giả trẻ tuối nhất nhì tại Diệp gia, tuổi tác chưa đầy hai mươi, đã có tu vi luyện thể cửu trọng, Diệp gia quả thật không tìm ra người mạnh hơn hắn để tham gia đấu võ.

Nam tử đứng trên lôi đài mới vừa thắng được một trận, liền nghe được thông báo như thế, mặt mũi hắn tràn đầy kinh ngạc, còn chưa kịp kịp phản ứng, dưới lôi đài đã có một bóng người nhảy lên, nhẹ nhàng rơi trên lôi đài.

Thiếu niên này dáng vóc cao lớn, chính là Diệp Thiên Long, hắn thản nhiên nói: "Diệp gia Diệp Thiên Long, xin chỉ giáo!"

"Diệp Thiên Long? thiên tài Diệp gia?" Nam tử kia có chút giật mình, danh tiếng Diệp Thiên Long hắn cũng đã được nghe nói, lập tức trên mặt biểu hiện ngưng trọng.

"Diệp Thiên Long, vậy ta liền lĩnh giáo một chút thủ đoạn của ngươi!" Nam tử quát, trong nháy mắt xuất thủ, hắn lao thẳng tới Diệp Thiên Long, nắm đấm nắm chặt, ngang nhiên đánh ra một quyền, nắm đấm phá không, hổ hổ sinh phong.

"Xuyên Vân Chưởng!"

Diệp Thiên Long động, hắn đánh ra một chưởng, một chưởng này giống như là một bàn tay từ trong mây mù lao ra, rõ ràng là động thủ sau, nhưng lại đến trước, nặng nề đánh lên ngực nam tử kia.

"Ầm!"

Lập tức một tiếng vang trầm, nam tử trưc tiếp bị đánh bay ra xa năm mét, trong miệng thổ huyết, ngã trên mặt đất.

"Tốt!"

Diệp gia vang lên tiếng hoan hô liên tiếp, vì Diệp Thiên Long thắng ngay tại chiêu đầu tiên mà cảm thấy vui vẻ.

Diệp Thiên Long đứng tại trên lôi đài, hắn cũng mười phần phấn khởi, loại cảm giác vinh quang này, để cho người ta mê say!

"Tôn gia Tôn Trang Sơn!" Cũng không lâu lắm, gia tộc khác cũng có người lên đài, khiêu chiến Diệp Thiên Long, vì ban thưởng Thiên Linh Thành chủ đưa ra, các gia tộc khác đương nhiên không muốn từ bỏ.

Trên lôi đài Diệp Thiên Long mười phần uy mãnh, giao thủ mấy chiêu đã đem người khiêu chiến đánh bại, thắng liên tiếp hai trận!

Trên mặt Diệp Phi Vũ cũng không có sắc thái vui vẻ, mà là chau mày:

"Thành chủ đưa ra điều kiện thắng lợi là tài nghệ trấn áp quần hùng. . . Nói cách khác phải đánh đến khi nào mà không còn ai dám lên khiêu chiến, mà thực lực của Thiên Long. . . Có lẽ còn kém một chút."

Thiên Linh Thành chủ nói là tài nghệ trấn áp quần hùng, đây là phải nghênh đón tất cả mọi người khiêu chiến, cho đến không người nào dám tới khiêu chiến, thực lực Diệp Thiên Long, Diệp Phi Vũ cảm thấy hoàn toàn không đủ để ứng phó xa luân chiến(các đối thủ liên tiếp lên khiêu chiến).

"Thắng liền hai trận. . . Thế nhưng là sẽ lại có người tiếp tục khiêu chến." Diệp Thiên Long đứng trên lôi đài, cũng âm thầm ý thức được quy tắc đấu võ này, hắn nhìn thấy tất cả võ giả trẻ tuổi cũng mười phần phấn khởi, cho dù mình mạnh hơn nữa thì có thể chống đỡ được bao nhiêu lần khiêu chiến?

"Diệp Thiên Long? Ngươi tuy là có chút thực lực, nhưng vẫn là xuống đài đi, chỉ bằng ngươi mà đòi nghệ trấn áp quần hùng, còn kém xa lắm!"

Mà lúc này người thứ ba khiêu chiến cũng đã tới trên lôi đài, đây là nam tử cao gầy, tay cầm trường thương, hắn khẽ cười nói, cán thương đập xuống mặt đất, phát ra một tiếng bịch, có thể thấy được trường thương trong tay hắn rất nặng nề.

"Bạch gia Bạch Nghĩa?" Nhìn người nọ, Diệp Thiên Long thần sắc hơi đổi, Bạch gia Bạch Nghĩa, cũng là một thiên tài có tiếng trong Thiên Linh Thành, nghe đồn ba tháng trước Bạch Nghĩa đã đạt đến luyện thể đại viên mãn, thêm vào đó thương pháp Bạch gia đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, đây tuyệt đối là một tên kình địch!

Thiên Linh Thành chủ ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn xem một màn này, hắn rất thích xem bộ dáng phồn thịnh của thế hệ trẻ tuổi Thiên Linh Thành.

"Thiên Long ca, tiếp kiếm!" Tại Diệp gia, có người nhìn thấy một màn này, cao giọng thét lên, đồng thời đem kiếm của mình ném lên.

Diệp Thiên Long vung một phát bắt được thanh bảo kiếm này, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ngưng trọng nhìn chằm chằm Bạch Nghĩa nói:

"Tới đi, để cho ta kiến thức thương pháp của ngươi một chút!"

"Vậy ta liền đến!" Bạch Nghĩa cười ha ha một tiếng, lập tức thần sắc lạnh lẽo, trong nháy mắt xuất thương.

Hưu!

Hàn mang chói mắt lấp lóe, khiến mi tâm Diệp Thiên Long có cảm giác phát lạnh, có một loại cảm giác mi tâm bị xuyên, một giây sau trường thương Bạch Nghĩa lao nhanh tới để lại một tàn ảnh, đâm thẳng mi tâm của hắn!

"Thật nhanh!" Diệp Thiên Long rung động, vội vàng thi triển kiếm pháp đón đỡ.

"Keng!"

Thương kiếm va chạm, lóe lên một tia lửa, lực lượng truyền đến khiến cho cổ tay Diệp Thiên Long cũng hơi run lên.

"Hưu hưu hưu!"

Vẫn chưa xong, Bạch Nghĩa một thương qua đi, mũi thương liền run, ánh sáng trên đầu thương lấp lóe, để cho người ta khó mà chống đỡ.

Keng keng keng!

Diệp Thiên Long liên tục vung kiếm đón đỡ, là bị áp chế cơ hồ không hề có lực hoàn thủ.

"Chênh lệch quá xa! Diệp Thiên Long không phải là đối thủ!"

"Đúng vậy a, thương pháp Bạch gia coi trọng chính là nhanh, công kích liên tiếp như gió táp mưa rào, để cho địch nhân không có sức hoàn thủ, nếu bị áp chế, cũng chỉ có thất bại!"

Tất cả mọi người nhìn trận chiến trên lôi đài, nói thầm, cảm thấy Diệp Thiên Long bại cục đã định.

"Phốc!"

Quả nhiên, cho dù Diệp Thiên Long có đem kiếm pháp thi triển đến cực hạn, nhưng thủ lâu tất thua, trường thương so về sức nặng và cự ly đều chiếm ưu thế, khiến cho Diệp Thiên Long mỗi lần đón đỡ, cổ tay đều có chút tê dại, Bạch Nghĩa bắt lấy một sơ hở của hắn, một thương đâm lên bả vai Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long đau đớn kêu một tiếng, liên tục lui ra phía sau, bả vai đã xuất hiện vết máu!

Bình Luận (0)
Comment