- ----
Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Trò chơi kết thúc, mong được gặp lại các bạn.” Giang Tinh Chước nói xong thì hóa thành sương đen, biến mất tại chỗ.
Không gian bí ẩn này bị phá vỡ như một tấm gương vụn vỡ, họ nhìn xuống mặt đất màu đen nứt ra dưới chân, toàn bộ cơ thể rơi xuống. Cảm giác không trọng lượng làm cho họ la hét, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc tiếp theo, họ đã rơi xuống đất.
Họ trở lại phòng tiệc, song, những người chết trong không gian trò chơi vẫn giữ nguyên dáng vẻ chết ban đầu, chứng minh rằng nó không phải là một giấc mơ.
“A!” Có người bỗng nhiên chú ý tới Lưu Nghĩa toàn thân máu me. Cảnh tượng máu tanh máu cách đây không lâu khiến tất cả mọi người đều sợ anh, trong lúc nhất thời họ lùi hết lại phía sau hệt như né khỏi dòng thác lũ.
Lưu Nghĩa phớt lờ họ, sự chú ý của anh đặt ngay lối vào phòng tiệc. Anh giữ vợ mình phía sau, nắm chặt chùy trên tay.
Một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da giơ tay lên ra vẻ đầu hàng bước vào: “Anh Lưu, tôi không có ác ý, nhưng tôi muốn nói cho anh biết rằng khách sạn này đã bị bao vây và hệ thống Thiên Tử cũng khóa chặt chip nhận dạng của anh. Đối với anh, chống đối lại chúng tôi không có chỗ tốt nào, tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện.”
Vừa nhìn đã thấy đây là một Apetto, trên người Apetto luôn có một loại hơi thở khác với Gaye và Korah, khó diễn tả thành lời. Nó cứ như một loại cảm giác quý tộc được hun đúc từ thuở nhỏ, mang theo cảm giác áp bức làm người ta kinh hãi.
Lưu Nghĩa hơi khẩn trương: “Nói? Giữa tôi và mấy người có chuyện gì đáng nói?”
Ánh mắt của người đàn ông đảo qua một số thi thể đã chết, gật đầu: “Tôi hiểu điều băn khoăn của anh. Anh đã giết nhiều người như vậy, theo luật pháp, cần phải kết án tử hình anh để đền mạng. Nhưng bây giờ tình có vẻ đặc biệt, tôi hy vọng có thể để cho những người này rời đi trước.”
Lưu Nghĩa nhìn những vị khách này bèn nhẹ gật đầu, gật đầu xong chính anh còn ngạc nhiên. Người đàn ông nói chuyện rất êm tai, ngữ điệu rất đặc biệt, làm cho người ta thấy thoải mái khôn cùng, đồng thời muốn đồng ý với lời nói của anh ta trong vô thức.
Khách khứa khác tò mò thì có tò mò đó nhưng vẫn tiếc cái mạng mình hơn, thế là nhao nhao chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu trong phòng tiệc chỉ còn lại một gia đình ba người của Lưu Nghĩa và nhà đàm phán này.
Nhà đàm phán nhìn anh và nói: “Tôi nghĩ chính trong lòng anh rõ ràng phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt.”
Lưu Nghĩa: “Chỉ có Mugan mới bị trừng phạt.”
“Gaye, Korah và Apetto làm điều sai cũng nhận trừng trị.”
Lưu Nghĩa nở nụ cười gằn, đây đúng là trò đùa lớn. Kết cục của nhà Trần Lương là gì? Coi mắt anh mù à?
“Chẳng qua mức độ trừng phạt sẽ hơi khác với Mugan thôi, đây là quy tắc được quyết định do Thần đặt khi sáng tạo ra chúng ta. Chúng tôi không có cách nào cả.”
Một luồng tức giận xông lên não Lưu Nghĩa, anh đang muốn đập chết tên cao đẳng đáng hận này và chết chung, đột nhiên anh nghe thấy anh ta nói: “Anh muốn trở thành Apetto sao?”
“Cái gì?”
“Hay Là Gaye? Tóm lại là, anh muốn trở thành người cấp cao à?”
“Ý anh là sao?” Những lời bất ngờ khiến Lưu Nghĩa bối rối, nhưng không thể phủ nhận rằng khi người này đặt ra câu hỏi ấy, anh cảm nhận được ý nghĩa có thể tồn tại đằng sau đó và tim đập nhanh hơn đôi chút.
Sống trong thế giới này trong nhiều năm, được hun đúc bởi văn hóa chủng tộc, có ai mà không khao khát thành chủng tộc cao cấp hơn, dù có nằm mơ cũng muốn trở thành những tồn tại ở tầng trên đỉnh Kim Tự Tháp chứ? Đây đúng thật là một loại ước muốn được khắc vào xương cốt, động lòng theo phản xạ.
“Anh có biết vụ án Mugan kiện Korah cách đây không lâu không?”
Trong vô thức, Lưu Nghĩa đã bị nhà đàm phán này dắt mũi: “Tôi biết.”
“Trần Lương và Lưu Tuệ, còn có con gái của họ là Trần Nguyệt nữa, đã trải qua những kỳ ngộ tương tự như anh, đi theo ma quỷ nhận được thẻ bài. Anh đoán xem hiện giờ bọn họ thế nào?
“Không phải đã bị bắt vào tù à?”
“Phải không?” Trên cổ tay nhà đàm phán bật lên một màn hình, phía trên là thông tin chip nhận dạng của Trần Nguyệt. Nhìn từ phía trên, Lưu Nghĩa thấy thông tin về chủng tộc của Trần Nguyệt, nó đã biến thành Korah.
Anh trừng to mắt: “Cái này...”
“Đúng vậy, họ đã biến từ Mugan thành chủng tộc cao cấp, có một cuộc sống hoàn toàn mới khi các anh không hay.” Nhà đàm phán mỉm cười và đưa tay ra: “Các anh cũng có thể. Đưa thẻ cho chúng tôi, chứng minh cho Thần thấy rằng các anh không bị ma quỷ cám dỗ, và rồi Thần sẽ khen ngợi các anh.”
Lưu Nghĩa đột nhiên lùi lại một bước, siết chặt thẻ bài trên tay.
“Ông xã...” Đàm Mai nắm tay mẹ chồng cũng lùi lại theo một bước, trực giác nói cho cô rằng tình hình bây giờ có vẻ nguy hiểm.
“Không suy nghĩ cho chính mình cũng cân nhắc cho người nhà mình một chút chứ. Mấy anh biết đấy, hệ thống Thiên Tử trải rộng trên cả nước, trên toàn hành tinh này. Mấy người không có nơi nào để đi, cầm thẻ bài sẽ có bao nhiêu tác dụng? Tốt hơn là đổi lấy vé vào tầng lớp thượng lưu”, nhà đàm phán bảo.
Anh ta nhận ra gia đình này khó nhằn hơn nhà Trần Lương. Mặc dù các tài liệu cho thấy họ cũng là những người trung thực tuân thủ pháp luật, nhưng nói sao nhỉ, bọn Lưu Nghĩa đọc nhiều sách hơn vợ chồng Trần Lương.
Thoáng một cái chuyện này đâm ngay vào trái tim của Lưu Nghĩa. Gia đình là điểm yếu, anh nhìn về phía vợ và mẹ, họ đã đau khổ trong nhiều năm là thế, nếu có cơ hội để sống một cuộc đời tốt hơn, anh thật sự vẫn dẫn bọn họ đi cùng chết như kế hoạch ban đầu à? Muốn chết là vì không có hy vọng, nhưng bây giờ...
Dịch Trạch Khải vẫn theo dõi tất cả mọi thứ bên phòng tiệc thông qua camera thu nhỏ trước ngực nhà đàm phán để xem trực tiếp. Hắn không cảm thấy bất ngờ khi nhận ra Lưu Nghĩa dao động. Những người này đã bị tẩy não, mấy người phản kháng như Trần Lương và Lưu Nghĩa chỉ là thiểu số, có ý thức phản kháng đã rất xuất sắc, muốn họ lại nghĩ tới cách mạng âu cũng quá táo bạo rồi.
Tuy nhiên chỉ cần ma quỷ tiếp tục xuất hiện, thẻ càng hiện nhiều, cuộc cách mạng chắc chắn sẽ xuất hiện, trừ khi Chính phủ luôn ở trong trạng thái nghiền nát hết thảy. Cho nên bọn phải giữ đủ thẻ trong tay trước khi tin tức không còn cách nào đàn áp, để giữ cho mình đứng ở thế bất bại.
Cũng nay không khó để làm được chuyện này.
Dịch Trạch Khải tựa lưng vào ghế, nhìn cảnh trên màn hình với khuôn mặt thư giãn.
Trên màn hình, Lưu Nghĩa dao động ngày càng rõ rành, cánh tay đã có xu hướng nâng lên.
Nhà đàm phán từ từ hướng dẫn: “Đưa thẻ cho tôi, tôi sẽ cập nhật thông tin nhận dạng cho các anh ngay lập tức.”
Đúng lúc này trên màn hình lớn phía sau Lưu Nghĩa đột nhiên có động tĩnh. Màn hình đó được kết nối với một máy tính, ban đầu được sử dụng để phát video sinh nhật của bà lão nhà họ Tần, ấy vậy mà nó đột nhiên thay đổi.
Hai bóng người xuất hiện ở trên: “Được chưa?”
Giọng nói của một người không xuất hiện: “Ok, bắt đầu.”
Nhà đàm phán nhìn thấy hai bóng người và đồng tử bỗng thay đổi.
Dịch Trạch Khải ngồi thẳng người, tới gần xem.
Lưu Nghĩa quay đầu nhìn sang, đây không phải là vợ chồng Trần Lương và Lưu Tuệ sao? Họ đang mặc… đồ tù trên người à? Đã nói là đang trải qua những ngày làm chủng tộc cao hơn bọn anh mà?
Lúc này họ lên tiếng: “Chào mọi người, tôi là Lưu Tuệ, đây là chồng tôi, Trần Lương. Cách đây không lâu, bởi vì con gái của chúng tôi bị một Korah tạt axit sulfuric nên chúng tôi nộp đơn kiện lên tòa án. Sau khi tòa án đưa ra phán quyết rồi, tất cả mọi người trong phòng xử án biến mất, Chính phủ nói đó là do chúng tôi thiết kế bắt cóc. Hôm nay, chúng tôi muốn tiết lộ sự thật cho các bạn…”
“Cái, cái gì đây? Bị hack à?” Những người đang lướt mạng trong tiệm net nhìn vào trang livestream đột nhiên xuất hiện mà choáng váng.
Lương Thủ Sinh đang viết luận văn trợn tròn hai mắt, cha mẹ Trần Nguyệt? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Ân Nhu đang làm việc nhà, nhìn về phía hình ảnh đột nhiên xuất hiện trên TV thì cũng dừng công việc.
“Thưa ngài, đây là cảnh trực tiếp toàn cầu!” Tổng thư ký cầm máy tính xông vào văn phòng, đầu đầy mồ hôi.
Mạng lưới trên cả nước đã bị hack, ép người dân phải xem trận trực tiếp này. Số người xem trực tiếp ở góc trên bên phải đang tăng điên cuồng và nhanh chóng vượt quá 100 triệu... 300 triệu... 500 triệu... 600 triệu...
Hành tinh này rất nhỏ, không có đại dương rộng lớn, thậm chí chỉ có 1 quốc gia. Tổng dân số là 1,6 tỷ người, có nghĩa là chẳng bao lâu hơn một nửa số người ở quốc gia này sẽ thấy cảnh trực tiếp.
Dịch Trạch Khải có sắc mặt khó coi, lần đầu tiên thất thố rống lên: “Bộ phận an ninh mạng đang làm gì? Cắt đứt cảnh trực tiếp này ngay lập tức! Còn nữa, bên nhà tù đang xảy ra chuyện gì? Không phải xử tử bọn họ à? Xử tử trên mạng hay gì?”
Trưởng giám ngục vẫn chưa biết những gì đang xảy ra trên internet, ông ta còn dẫn theo người đào sâu ba thước đi tìm, bằng không ông ta đã xụi lơ ngay tại chỗ rồi.
Lưu Tuệ: “Chúng tôi không có năng lực bắt cóc nhiều người như vậy, chúng tôi được ma quỷ triệu hoán, vào một không gian và chơi một trò chơi thẩm phán. Ma quỷ cho phép chúng tôi chia thành hai đội, đội cho rằng vô tội và đội bảo có tội, kế đó để cho chúng tôi rút thẻ…”
Lưu Tuệ trình bày tất cả mọi thứ, ánh mắt dần đỏ au: “Chính phủ hứa rằng miễn là chúng tôi giao ra thẻ bài là sẽ con gái tôi là Trần Nguyệt trở thành Korah. Cho nên chúng tôi giao thẻ ra. Đây là quyết định hối hận nhất trong đời chúng tôi bởi vì chúng tôi đã bị lừa. Cùng ngày, con gái Trần Nguyệt của chúng tôi bị mang vào Sở nghiên cứu của Đế Quốc, bị mổ xẻ!”
“Chúng tôi đang ở trong nhà tù Hessen, nhờ một quý ông tốt bụng nào đó đã thông báo cho chúng tôi về điều này, bằng không đến khi chết chúng tôi vẫn tưởng con mình đang hưởng thụ những tháng ngày tốt lành trong xã hội chủng tộc cao quý; bằng không chúng tôi vẫn mơ thấy mộng đẹp như một tên ngu và ẵn sàng chấp nhận cái chết.”
Trần Lương: “Lần này chúng tôi phát sóng trực tiếp là để nói cho các bạn biết…”
Dịch Trạch Khải cảm thấy không ổn: “Giết bọn họ, lập tức giết bọn họ! Bọn họ ở đâu?”
Tổng thư ký đã liên lạc với Trưởng giám ngục, ông ta còn chưa kịp ngất xỉu đã bị ra lệnh lập tức giải quyết hết đám người vì hệ thống Thiên Tử đã khóa được vị trí của bọn họ.
Trưởng giám ngục nhìn thấy mà muốn điên luôn, tụi nó ở ngay trong hội trường đấy! Là hội trường mà bọn ông thỉnh thoảng cho tù nhân xem phim Thần tạo thế nhân, làm giáo dục tư tưởng!
Vô số cai ngục lao vào hội trường. Truyện Gia Đấu
Cửa hội trường bị khóa từ bên trong thế nên họ bắt đầu xô cửa, Trần Lương và Lưu Tuệ giật mình, nói tiếp: “Tôi muốn nói cho các bạn biết, mặc kệ mấy bạn có tin lời tôi nói không. Giả sử một ngày nào đó bạn cũng gặp ma quỷ và nhận được thẻ, đừng tin vào Chính phủ! Đừng giao ra thẻ bài! Họ sẽ không bao giờ giữ lời hứa! Bởi vì đó là một biểu tượng của tự do, một vũ khí phản kháng, là cơ hội duy nhất để thay đổi thế giới chết tiệt này! Dựa vào đâu mà chúng ta lại kém một bậc!”
Cổng hội trường bị đập vỡ tan.
“Bắt cơ hội này! Bắt... ”
“Bằng!”
Tiếng gầm giận dữ từ sâu thẳm tâm hồn bị tiếng súng ngăn chặn, Trần Lương và Lưu Tuệ liên tiếp trúng vài phát đạn, chẳng thể thốt thêm một chữ nào và rồi họ ngã xuống đất. Nhưng đôi mắt của họ vẫn mở to, giống như đang nói mình không cam lòng, còn bàn tay thì nắm chặt hệt như đang nắm lấy thẻ bài vô hình.
Phát sóng trực tiếp cuối cùng đã bị gián đoạn, bộ phận an ninh mạng của Đế Quốc đã giải quyết cuộc xâm nhập của hacker với quy mô lớn này.
Thật không may đã quá muộn.
Lưu Nghĩa đỏ mắt nhìn về phía nhà đàm phán.
Nhà đàm phán cảm thấy không ổn bèn lùi lại.
“Tao cút mẹ mày đấy! Lừa đảo!” Lưu Nghĩa dùng chùy đập vào đầu anh ta.
Chương 103: Chân tướng
Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Trò chơi kết thúc, mong được gặp lại các bạn.” Giang Tinh Chước nói xong thì hóa thành sương đen, biến mất tại chỗ.
Không gian bí ẩn này bị phá vỡ như một tấm gương vụn vỡ, họ nhìn xuống mặt đất màu đen nứt ra dưới chân, toàn bộ cơ thể rơi xuống. Cảm giác không trọng lượng làm cho họ la hét, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc tiếp theo, họ đã rơi xuống đất.
Họ trở lại phòng tiệc, song, những người chết trong không gian trò chơi vẫn giữ nguyên dáng vẻ chết ban đầu, chứng minh rằng nó không phải là một giấc mơ.
“A!” Có người bỗng nhiên chú ý tới Lưu Nghĩa toàn thân máu me. Cảnh tượng máu tanh máu cách đây không lâu khiến tất cả mọi người đều sợ anh, trong lúc nhất thời họ lùi hết lại phía sau hệt như né khỏi dòng thác lũ.
Lưu Nghĩa phớt lờ họ, sự chú ý của anh đặt ngay lối vào phòng tiệc. Anh giữ vợ mình phía sau, nắm chặt chùy trên tay.
Một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da giơ tay lên ra vẻ đầu hàng bước vào: “Anh Lưu, tôi không có ác ý, nhưng tôi muốn nói cho anh biết rằng khách sạn này đã bị bao vây và hệ thống Thiên Tử cũng khóa chặt chip nhận dạng của anh. Đối với anh, chống đối lại chúng tôi không có chỗ tốt nào, tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện.”
Vừa nhìn đã thấy đây là một Apetto, trên người Apetto luôn có một loại hơi thở khác với Gaye và Korah, khó diễn tả thành lời. Nó cứ như một loại cảm giác quý tộc được hun đúc từ thuở nhỏ, mang theo cảm giác áp bức làm người ta kinh hãi.
Lưu Nghĩa hơi khẩn trương: “Nói? Giữa tôi và mấy người có chuyện gì đáng nói?”
Ánh mắt của người đàn ông đảo qua một số thi thể đã chết, gật đầu: “Tôi hiểu điều băn khoăn của anh. Anh đã giết nhiều người như vậy, theo luật pháp, cần phải kết án tử hình anh để đền mạng. Nhưng bây giờ tình có vẻ đặc biệt, tôi hy vọng có thể để cho những người này rời đi trước.”
Lưu Nghĩa nhìn những vị khách này bèn nhẹ gật đầu, gật đầu xong chính anh còn ngạc nhiên. Người đàn ông nói chuyện rất êm tai, ngữ điệu rất đặc biệt, làm cho người ta thấy thoải mái khôn cùng, đồng thời muốn đồng ý với lời nói của anh ta trong vô thức.
Khách khứa khác tò mò thì có tò mò đó nhưng vẫn tiếc cái mạng mình hơn, thế là nhao nhao chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu trong phòng tiệc chỉ còn lại một gia đình ba người của Lưu Nghĩa và nhà đàm phán này.
Nhà đàm phán nhìn anh và nói: “Tôi nghĩ chính trong lòng anh rõ ràng phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt.”
Lưu Nghĩa: “Chỉ có Mugan mới bị trừng phạt.”
“Gaye, Korah và Apetto làm điều sai cũng nhận trừng trị.”
Lưu Nghĩa nở nụ cười gằn, đây đúng là trò đùa lớn. Kết cục của nhà Trần Lương là gì? Coi mắt anh mù à?
“Chẳng qua mức độ trừng phạt sẽ hơi khác với Mugan thôi, đây là quy tắc được quyết định do Thần đặt khi sáng tạo ra chúng ta. Chúng tôi không có cách nào cả.”
Một luồng tức giận xông lên não Lưu Nghĩa, anh đang muốn đập chết tên cao đẳng đáng hận này và chết chung, đột nhiên anh nghe thấy anh ta nói: “Anh muốn trở thành Apetto sao?”
“Cái gì?”
“Hay Là Gaye? Tóm lại là, anh muốn trở thành người cấp cao à?”
“Ý anh là sao?” Những lời bất ngờ khiến Lưu Nghĩa bối rối, nhưng không thể phủ nhận rằng khi người này đặt ra câu hỏi ấy, anh cảm nhận được ý nghĩa có thể tồn tại đằng sau đó và tim đập nhanh hơn đôi chút.
Sống trong thế giới này trong nhiều năm, được hun đúc bởi văn hóa chủng tộc, có ai mà không khao khát thành chủng tộc cao cấp hơn, dù có nằm mơ cũng muốn trở thành những tồn tại ở tầng trên đỉnh Kim Tự Tháp chứ? Đây đúng thật là một loại ước muốn được khắc vào xương cốt, động lòng theo phản xạ.
“Anh có biết vụ án Mugan kiện Korah cách đây không lâu không?”
Trong vô thức, Lưu Nghĩa đã bị nhà đàm phán này dắt mũi: “Tôi biết.”
“Trần Lương và Lưu Tuệ, còn có con gái của họ là Trần Nguyệt nữa, đã trải qua những kỳ ngộ tương tự như anh, đi theo ma quỷ nhận được thẻ bài. Anh đoán xem hiện giờ bọn họ thế nào?
“Không phải đã bị bắt vào tù à?”
“Phải không?” Trên cổ tay nhà đàm phán bật lên một màn hình, phía trên là thông tin chip nhận dạng của Trần Nguyệt. Nhìn từ phía trên, Lưu Nghĩa thấy thông tin về chủng tộc của Trần Nguyệt, nó đã biến thành Korah.
Anh trừng to mắt: “Cái này...”
“Đúng vậy, họ đã biến từ Mugan thành chủng tộc cao cấp, có một cuộc sống hoàn toàn mới khi các anh không hay.” Nhà đàm phán mỉm cười và đưa tay ra: “Các anh cũng có thể. Đưa thẻ cho chúng tôi, chứng minh cho Thần thấy rằng các anh không bị ma quỷ cám dỗ, và rồi Thần sẽ khen ngợi các anh.”
Lưu Nghĩa đột nhiên lùi lại một bước, siết chặt thẻ bài trên tay.
“Ông xã...” Đàm Mai nắm tay mẹ chồng cũng lùi lại theo một bước, trực giác nói cho cô rằng tình hình bây giờ có vẻ nguy hiểm.
“Không suy nghĩ cho chính mình cũng cân nhắc cho người nhà mình một chút chứ. Mấy anh biết đấy, hệ thống Thiên Tử trải rộng trên cả nước, trên toàn hành tinh này. Mấy người không có nơi nào để đi, cầm thẻ bài sẽ có bao nhiêu tác dụng? Tốt hơn là đổi lấy vé vào tầng lớp thượng lưu”, nhà đàm phán bảo.
Anh ta nhận ra gia đình này khó nhằn hơn nhà Trần Lương. Mặc dù các tài liệu cho thấy họ cũng là những người trung thực tuân thủ pháp luật, nhưng nói sao nhỉ, bọn Lưu Nghĩa đọc nhiều sách hơn vợ chồng Trần Lương.
Thoáng một cái chuyện này đâm ngay vào trái tim của Lưu Nghĩa. Gia đình là điểm yếu, anh nhìn về phía vợ và mẹ, họ đã đau khổ trong nhiều năm là thế, nếu có cơ hội để sống một cuộc đời tốt hơn, anh thật sự vẫn dẫn bọn họ đi cùng chết như kế hoạch ban đầu à? Muốn chết là vì không có hy vọng, nhưng bây giờ...
Dịch Trạch Khải vẫn theo dõi tất cả mọi thứ bên phòng tiệc thông qua camera thu nhỏ trước ngực nhà đàm phán để xem trực tiếp. Hắn không cảm thấy bất ngờ khi nhận ra Lưu Nghĩa dao động. Những người này đã bị tẩy não, mấy người phản kháng như Trần Lương và Lưu Nghĩa chỉ là thiểu số, có ý thức phản kháng đã rất xuất sắc, muốn họ lại nghĩ tới cách mạng âu cũng quá táo bạo rồi.
Tuy nhiên chỉ cần ma quỷ tiếp tục xuất hiện, thẻ càng hiện nhiều, cuộc cách mạng chắc chắn sẽ xuất hiện, trừ khi Chính phủ luôn ở trong trạng thái nghiền nát hết thảy. Cho nên bọn phải giữ đủ thẻ trong tay trước khi tin tức không còn cách nào đàn áp, để giữ cho mình đứng ở thế bất bại.
Cũng nay không khó để làm được chuyện này.
Dịch Trạch Khải tựa lưng vào ghế, nhìn cảnh trên màn hình với khuôn mặt thư giãn.
Trên màn hình, Lưu Nghĩa dao động ngày càng rõ rành, cánh tay đã có xu hướng nâng lên.
Nhà đàm phán từ từ hướng dẫn: “Đưa thẻ cho tôi, tôi sẽ cập nhật thông tin nhận dạng cho các anh ngay lập tức.”
Đúng lúc này trên màn hình lớn phía sau Lưu Nghĩa đột nhiên có động tĩnh. Màn hình đó được kết nối với một máy tính, ban đầu được sử dụng để phát video sinh nhật của bà lão nhà họ Tần, ấy vậy mà nó đột nhiên thay đổi.
Hai bóng người xuất hiện ở trên: “Được chưa?”
Giọng nói của một người không xuất hiện: “Ok, bắt đầu.”
Nhà đàm phán nhìn thấy hai bóng người và đồng tử bỗng thay đổi.
Dịch Trạch Khải ngồi thẳng người, tới gần xem.
Lưu Nghĩa quay đầu nhìn sang, đây không phải là vợ chồng Trần Lương và Lưu Tuệ sao? Họ đang mặc… đồ tù trên người à? Đã nói là đang trải qua những ngày làm chủng tộc cao hơn bọn anh mà?
Lúc này họ lên tiếng: “Chào mọi người, tôi là Lưu Tuệ, đây là chồng tôi, Trần Lương. Cách đây không lâu, bởi vì con gái của chúng tôi bị một Korah tạt axit sulfuric nên chúng tôi nộp đơn kiện lên tòa án. Sau khi tòa án đưa ra phán quyết rồi, tất cả mọi người trong phòng xử án biến mất, Chính phủ nói đó là do chúng tôi thiết kế bắt cóc. Hôm nay, chúng tôi muốn tiết lộ sự thật cho các bạn…”
“Cái, cái gì đây? Bị hack à?” Những người đang lướt mạng trong tiệm net nhìn vào trang livestream đột nhiên xuất hiện mà choáng váng.
Lương Thủ Sinh đang viết luận văn trợn tròn hai mắt, cha mẹ Trần Nguyệt? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Ân Nhu đang làm việc nhà, nhìn về phía hình ảnh đột nhiên xuất hiện trên TV thì cũng dừng công việc.
“Thưa ngài, đây là cảnh trực tiếp toàn cầu!” Tổng thư ký cầm máy tính xông vào văn phòng, đầu đầy mồ hôi.
Mạng lưới trên cả nước đã bị hack, ép người dân phải xem trận trực tiếp này. Số người xem trực tiếp ở góc trên bên phải đang tăng điên cuồng và nhanh chóng vượt quá 100 triệu... 300 triệu... 500 triệu... 600 triệu...
Hành tinh này rất nhỏ, không có đại dương rộng lớn, thậm chí chỉ có 1 quốc gia. Tổng dân số là 1,6 tỷ người, có nghĩa là chẳng bao lâu hơn một nửa số người ở quốc gia này sẽ thấy cảnh trực tiếp.
Dịch Trạch Khải có sắc mặt khó coi, lần đầu tiên thất thố rống lên: “Bộ phận an ninh mạng đang làm gì? Cắt đứt cảnh trực tiếp này ngay lập tức! Còn nữa, bên nhà tù đang xảy ra chuyện gì? Không phải xử tử bọn họ à? Xử tử trên mạng hay gì?”
Trưởng giám ngục vẫn chưa biết những gì đang xảy ra trên internet, ông ta còn dẫn theo người đào sâu ba thước đi tìm, bằng không ông ta đã xụi lơ ngay tại chỗ rồi.
Lưu Tuệ: “Chúng tôi không có năng lực bắt cóc nhiều người như vậy, chúng tôi được ma quỷ triệu hoán, vào một không gian và chơi một trò chơi thẩm phán. Ma quỷ cho phép chúng tôi chia thành hai đội, đội cho rằng vô tội và đội bảo có tội, kế đó để cho chúng tôi rút thẻ…”
Lưu Tuệ trình bày tất cả mọi thứ, ánh mắt dần đỏ au: “Chính phủ hứa rằng miễn là chúng tôi giao ra thẻ bài là sẽ con gái tôi là Trần Nguyệt trở thành Korah. Cho nên chúng tôi giao thẻ ra. Đây là quyết định hối hận nhất trong đời chúng tôi bởi vì chúng tôi đã bị lừa. Cùng ngày, con gái Trần Nguyệt của chúng tôi bị mang vào Sở nghiên cứu của Đế Quốc, bị mổ xẻ!”
“Chúng tôi đang ở trong nhà tù Hessen, nhờ một quý ông tốt bụng nào đó đã thông báo cho chúng tôi về điều này, bằng không đến khi chết chúng tôi vẫn tưởng con mình đang hưởng thụ những tháng ngày tốt lành trong xã hội chủng tộc cao quý; bằng không chúng tôi vẫn mơ thấy mộng đẹp như một tên ngu và ẵn sàng chấp nhận cái chết.”
Trần Lương: “Lần này chúng tôi phát sóng trực tiếp là để nói cho các bạn biết…”
Dịch Trạch Khải cảm thấy không ổn: “Giết bọn họ, lập tức giết bọn họ! Bọn họ ở đâu?”
Tổng thư ký đã liên lạc với Trưởng giám ngục, ông ta còn chưa kịp ngất xỉu đã bị ra lệnh lập tức giải quyết hết đám người vì hệ thống Thiên Tử đã khóa được vị trí của bọn họ.
Trưởng giám ngục nhìn thấy mà muốn điên luôn, tụi nó ở ngay trong hội trường đấy! Là hội trường mà bọn ông thỉnh thoảng cho tù nhân xem phim Thần tạo thế nhân, làm giáo dục tư tưởng!
Vô số cai ngục lao vào hội trường.
Cửa hội trường bị khóa từ bên trong thế nên họ bắt đầu xô cửa, Trần Lương và Lưu Tuệ giật mình, nói tiếp: “Tôi muốn nói cho các bạn biết, mặc kệ mấy bạn có tin lời tôi nói không. Giả sử một ngày nào đó bạn cũng gặp ma quỷ và nhận được thẻ, đừng tin vào Chính phủ! Đừng giao ra thẻ bài! Họ sẽ không bao giờ giữ lời hứa! Bởi vì đó là một biểu tượng của tự do, một vũ khí phản kháng, là cơ hội duy nhất để thay đổi thế giới chết tiệt này! Dựa vào đâu mà chúng ta lại kém một bậc!”
Cổng hội trường bị đập vỡ tan.
“Bắt cơ hội này! Bắt... ”
“Bằng!”
Tiếng gầm giận dữ từ sâu thẳm tâm hồn bị tiếng súng ngăn chặn, Trần Lương và Lưu Tuệ liên tiếp trúng vài phát đạn, chẳng thể thốt thêm một chữ nào và rồi họ ngã xuống đất. Nhưng đôi mắt của họ vẫn mở to, giống như đang nói mình không cam lòng, còn bàn tay thì nắm chặt hệt như đang nắm lấy thẻ bài vô hình.
Phát sóng trực tiếp cuối cùng đã bị gián đoạn, bộ phận an ninh mạng của Đế Quốc đã giải quyết cuộc xâm nhập của hacker với quy mô lớn này.
Thật không may đã quá muộn.
Lưu Nghĩa đỏ mắt nhìn về phía nhà đàm phán.
Nhà đàm phán cảm thấy không ổn bèn lùi lại.
“Tao cút mẹ mày đấy! Lừa đảo!” Lưu Nghĩa dùng chùy đập vào đầu anh ta.
- -----oOo------