Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 145

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cái gì?

Liêu Bình Bình ngẩn người, giống như không ngờ nhận được câu trả lời này.

Y giống hệt tất cả fan não tàn của Thôi Yên Niểu, đều có một thứ logic cho riêng mình. Trước khi ả bị giết, chúng cảm thấy chị ấy tốt như vậy trong sáng như vậy, bình thường ngay cả con kiến mà chả nỡ giẫm chết một con, không thể làm loại chuyện này, nhất định đã bị hãm hại, hung thủ giết người chân chính là một người khác.

Sau khi bị Chính phủ thông báo, chúng lại bắt đầu kể về gia đình gốc gác của ả, đổ lỗi cho gia đình ả không cho ả một tuổi thơ bình thường tới mức ả sinh bệnh và biến thành quái vật dạng này. Nhất định trong nội tâm ả rất khổ đau, tất thảy mà ả làm tuyệt không xuất phát từ ý muốn lúc đầu. Dẫu cho có bao nhiêu chuyên gia đi ra và nói với chúng Thôi Yên Niểu là một người tâm thần bẩm sinh, mức độ bi3n thái như vậy không liên quan nhiều đến môi trường phát triển.

Bọn chúng như bị tẩy não, làm cho người ngoài cuộc cảm thấy điên rồ và khó chịu.

Cho nên trong lòng của Liêu Bình Bình, Thôi Yên Niểu cũng có hình ảnh như y tưởng tượng là một người đẹp bị bệnh, tốt bụng, mong manh, cần sự bảo vệ của bọn họ.

Câu trả lời của ả không nên như thế. Trong lòng y có ý tưởng này lướt qua thế rồi đau tới mức chẳng còn cách nào tự suy xét.

Nhưng có lẽ vì quá đau đớn, khát vọng muốn trở lại cơ thể của y mãnh liệt, y thật sự bay lên, trở lại cơ thể của mình. Chẳng qua y chưa kịp ngạc nhiên bởi vì y không thể nào kiểm soát cơ thể mình được. Trong thân xác của y có hai linh hồn, người chủ đạo là Thôi Yên Niểu, còn y chỉ có thể nhìn và lắng nghe chứ không thể nói không thể làm.

Liêu Bình Bình bình thường có gia cảnh bình thường, cha mẹ mở một nhà hàng nhỏ, mỗi ngày đi sớm về khuya làm việc, nuôi y thành cái tên ăn bám mập phị mỗi ngày theo đuổi ngôi sao, nằm mơ hão huyền mà không làm việc. Nhưng một nhà ba người cũng coi là hạnh phúc và hài hòa, họ không biết những hành vi và phát biểu hôi thối sau lưng của thằng con nhà mình.

Lúc y trở lại và thấy Thôi Yên Niểu dùng thể xác đang ăn khuya với cha mẹ, dường như cha còn ngạc nhiên về thái độ của con trai mình ngày hôm nay. Nhưng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ con trai mình trông có sức sống như vậy nên họ cũng có tâm trạng tốt, uống thêm vài ly tới hơn hai giờ sáng mới đi ngủ.

Liêu Bình Bình nhìn thấy Thôi Yên Phiêu nhìn chằm chằm bóng lưng cha mẹ thật lâu, chẳng biết ả suy nghĩ cái gì, y cảm thấy da đầu đôi phần tê dại.

Nhưng y nhanh chóng trở lại phòng cách ly, tiếp tục chịu đựng nỗi đau làm người ta điên rồ mà Thôi Yên Niểu phải chịu đựng từ đầu.

Thỉnh thoảng y có quay lại cơ thể mình, thấy Thôi Yên Niểu tận hưởng tất cả những gì thuộc về mình, này thì tình yêu của cha mẹ, tiền của cha mẹ, ánh nắng mặt trời, mưa sương, không khí trong lành, tất cả mọi người đều coi Thôi Yên Niểu là y trong khi y biến thành Thôi Yên Niểu, chịu đựng nỗi đau thuộc về cô ả trong phòng cách ly.

Y bắt đầu tức giận và bất mãn, tại sao, tại sao chứ? Y chả có giết người, tại sao y phải chịu đựng chuyện này? Tất cả những chuyện đó đều do Thôi Yên Niểu làm cơ mà!

Tức giận và bất mãn theo thời gian nhanh chóng biến thành oán hận. Y chẳng còn cảm thấy Thôi Yên Niểu dễ nhìn, y thấy gương mặt ả thật đáng ghét, tình yêu một thời đã biến mất không còn dấu vết.

Lần này Liêu Bình Bình trở lại cơ thể, tận mắt chứng kiến cảnh Thôi Yên Niểu đi vào phòng cha mẹ lúc nửa đêm, đánh thuốc mê hai vợ chồng, sau đó dùng thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu của ả để tra tấn họ tới chết.

Liêu Bình cuồng loạn nhục mạ Thôi Yên Niểu, ước gì có thể giết ả.

Trong nỗi đau đớn tột cùng này, Liêu Bình Bình tỉnh lại. Nhìn vào máy tính trước mắt, y ngẩn người, mơ? Là mơ! May quá là mơ!

Cảm xúc kịch liệt còn k1ch thích tim làm nó nhói đau. Liêu Bình Bình vừa hứng khởi lại khó chịu, nhìn thấy mặt Thôi Yên Niểu xuất hiện trên màn hình máy tính làm y nỗng nhiên khẽ run, vội vàng tắt màn hình, sợ Thôi Yên Niểu chợt nói chuyện với y giống như trong mộng.

Trong nhóm trên điện thoại, thành viên nhắc y nhiều lần, còn y thì vội vàng rời khỏi nhóm.

Chử Kiệt cảm thấy thật khôi hài, đây chính là thứ bọn họ gọi là yêu à? Thoạt nhìn cũng không vị tha như vậy, thì ra chẳng qua là dao không rơi vào người mình nên nào cảm thấy đau mà thôi, một khi uy hiếp chính mình là lập tức chạy đi.

Như thế sao được? Đã yêu tới mức như thế, vậy thì yêu đến cùng, trung thành đến cùng đi.

Chử Kiệt mất không ít thời gian để thu thập các tài khoản khác nhau của người hâm mộ Thôi Yên Niểu, tạo ra cơn ác mộng liên quan đến Thôi Yên Niểu cho tất cả mọi người hâm một của ả bao gồm cả nhóm này. Cơn ác mộng sẽ kéo dài ít nhất một tháng, sẽ có bao nhiêu người trải qua suy nhược thần kinh và sụp đổ, âu đó cũng là đáng đời chúng.

Trong vài ngày tới, người ta sẽ sớm phát hiện ra đám fan Thôi Yên Niểu tà ác trước đây đã biến mất, thậm chí còn có rất nhiều fan biến sang anti-fan, điên cuồng nguyền rủa Thôi Yên Niểu mau mà tan thành mây khói trên mạng.

Lúc này, không ai có thời gian nhìn đám người đầu óc có chút dị thường này, sự chú ý của tất cả mọi người đã ở trên người Chử Đình và Thôi Yên Niểu.

Giờ đây “Kinh Thanh Tẩy Quỷ” là chuyện được cả nước quan tâm nhất, dù sao cũng không giống như Roi Thanh Tẩy Quỷ, đây là một quyển kinh thư, chỉ cần công khai là mọi người trên thế giới đều có thể sử dụng. Dẫu rằng lúc này Chử Đình vẫn không thể gi3t ch3t Thôi Yên Niểu, nhưng nhìn lệ quỷ phách lối khi nãy đang bị giày vò tới mức đập đầu xuống đất điên cuồng, cuồng loạn thống khổ gào thét, cũng rất sảng khoái đấy! Hơn nữa đợi một lát, nhất định có thể làm cho Thôi Yên Lượn tan thành tro bụi!

Miêu Miểu vui vẻ đi tới nhà người bạn thân của mình, thông báo cho cha mẹ người ta tin tốt và hai bên vội vã đến Trại Trừng Phạt.

“Trân Trân! Cậu sẽ được giải thoát sớm thôi! Tớ đã nói là chắc chắn sẽ có hy vọng mà!” Sau khi Miêu Miểu chờ cha mẹ của người bạn nói xong, cô ấy lấy micro và nói trong hào hứng.

“Ừ, tớ hực sự hy vọng có thể nhận được kinh sách đó ngay. Tớ sắp không chịu nỗi rồi hu hu.” Cô gái bên trong bật ra tiếng khóc.

Miêu Miểu nhất thời đau lòng, an ủi cô bạn một phen: “Cậu yên tâm, bác trai bác gái đã bắt đầu tìm quan hệ. Nhưng “Kinh Thanh Tẩy Quỷ” không phải lấy được rồi là niệm được, cậu phải tin từ tận đáy lòng rằng Thần tồn tại mới được.”

“Tớ biết rồi!”

Lúc này bóng dáng Giang Tinh Chước đã được lan truyền trên mạng từ lâu, thậm chí có không ít người đặt cô lên bàn thờ, mỗi ngày thành kính cầu nguyện.

Bạn thân của Miêu Miểu tên là Kim Trân Trân, là một cô gái nhà giàu và con quỷ quấn lấy cô ta là chị gái cùng cha khác mẹ. Nghe nói do không hài lòng với sự ưu ái của cha đối với Kim Trân Trân nên cô tự sát, sau khi chết hóa thành quỷ và quấn chặt Kim Trân Trân, làm cô gái phải vào Trại Trừng Phạt với cô ấy.

Miêu Miểu trở về nhà, mẹ cô hỏi cô đã đi đâu, cô nói tình hình thực tế.

Người mẹ gật đầu, không dằn lòng được mà cảm thán thêm lần nữa: “Thật không ngờ, cô gái kia nhìn không giống người xấu đâu, mèo con chó con đều thích con bé như vậy…”

“Bởi vì rất biết giả vờ, chết mới lộ ra bộ mặt thật.” Miêu Miểu cho hay, cô ấy cũng rất bất ngờ nhưng sự thật bày ra trước mắt, không cho phép người khác không tin.

Phòng cách ly số 816.

Kim Trân Trân cúp điện thoại lên, trên mặt còn lưu lại nụ cười vui sướng. Vừa quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt u ám trắng bệch nằm dưới gầm giường mình là cô ta đã sợ tới mức ôm đầu giấu đi như đà điểu.

Kim Diệp Diệp có mái tóc đen dài và thẳng, cô nằm sấp dưới giường nhỏ của Kim Trân Trân, cong vòng hai tay hai chân bò ra như con nhện, trông thật thần kinh. Cô đến gần Kim Trân Trân: “Mày giết tao, mày giết tao, mày giết tao… Mau thừa nhận đi… Mau thừa nhận đi…”

Kim Trân Trân ôm đầu, cứ không nói một lời như mọi khi.

[Ác quỷ chính là ác quỷ, sau khi chết còn muốn hãm hại người ta.]

[Đầu óc Kim Diệp Diệp có vấn đề gì không? Biến thành quỷ đã bại lộ bản tính của ả, còn muốn hãm hại người khác,]

[Thật đáng sợ, chúng ta lại là bạn cùng lớp với nó.]

[Hy vọng Chính phủ nhanh chóng công khai “Kinh Thanh Tẩy Quỷ”.]

Số lượng người xem trực tiếp trong phòng cách ly này không nhiều, chỉ có vài chục người, hoàn toàn là bạn cùng lớp của Kim Trân Trân và Kim Diệp Diệp.

Cặp chị em này là những nhân vật làm mưa làm gió ở trường, rất nhiều người biết và thích họ, chẳng ai ngờ được cuối cùng lại phát sinh chuyện này. Kim Diệp Diệp tự tử, biến thành quỷ bám dính Kim Trân Trân.

...

Tin tức Quỷ Vương vào thủ đô và gặp gỡ Tổng thống đã không được tiết lộ cho bên ngoài để tránh tạo thành khủng hoảng.

Ngày hôm nay bên trong và bên ngoài Tòa Huyền Chính được canh gác kín mít, các bậc thầy vốn ở nước ngoài cũng trở về nước để bảo vệ Lăng Phượng Thanh.

Thời gian được xác định vào ban đêm, bởi vì lệnh giới nghiêm nên toàn bộ thành phố hoàn toàn yên tĩnh, tất cả các hộ gia đình đã tắt đèn, đường phố thường đông đúc nay đã rộng mở.

Tổng thống và một số Bộ trưởng đang ở phía trước Tòa Huyền Chính, chờ đợi sự xuất hiện của vị Quỷ Vương mới nhậm chức.

“"Thần" xuất hiện khi có khi không giờ lại có Quỷ Vương mới, rồi còn yêu cầu gặp mặt ngài Tổng thống. Thời điểm mập mờ như vậy, đúng là làm cho người ta nhìn không hiểu.”

“Tôi chưa bao giờ hiểu thế giới này.”

Mấy Bộ trưởng khe khẽ nghị luận, trong mắt toát ra một loại cảm giác bất lực. Bọn họ chẳng rõ vì sao thế giới lại biến thành cái dạng này, không hiểu rõ ràng quỷ đối xử với con người là dạng người mạnh đi chèn ép, vì sao Quỷ Vương đời đầu nguyện ý đàm phán, chỉ dùng Trại Trừng Phạt đổi lấy chuyện họ áp chế chúng quỷ. Bọn ông đoán được hình như cái bọn đó cố tình không để cho con người diệt vong như thế, nhưng mà cuối cùng là vì sao?

Mà bây giờ bọn ông cũng không biết tại sao Giang Tinh Chước xuất hiện, liệu cô có phải là một vị thần hay đây là một âm mưu không giải thích được.

Có quá nhiều câu đố làm người hoang mang rồi lại bị đè lên đánh, đến nỗi họ có một loại cảm giác như bèo không rễ, đong đưa với làn sóng, không biết mình sẽ đi hướng nào. Cứ như có một sợi dây vô hình kiểm soát bọn họ và bọn họ chỉ là những con rối trên bàn cờ.

Nhân loại không thích cảm giác mờ mịt này, họ đã không còn sống trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc, họ cần sự giàu có về tinh thần. Thay vì chỉ chết lặng mỗi ngày để sống, họ cần một mục tiêu tiến lên.

Giang Tinh Chước đã nhận ra từ lâu, thế giới này bao phủ dưới ác ý người chơi Chúa Tể, Quỷ Vương chấp nhận mệnh lệnh người chơi Chúa Tể nên thành lập Trại Trừng Phạt, mở kênh trực tiếp, tất cả chỉ để truyền bá cảm xúc tiêu cực, tạo ra năng lượng tiêu cực. Song, điều này lại khác với thế giới trước, bởi vì sự đè ép này cứ kéo dài dằng dặc lại chẳng có nguy cơ sống còn ngay trước mắt, con người chẳng cần phải liều mạng giãy dụa để sống sót.

Điều này dẫn đến mọi người vừa đau đớn vừa bối rối.

Họ cần một câu trả lời, một phương hướng rõ ràng.

Một cơn gió thổi qua, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, tất cả mọi người bị cái lạnh thấu xương này làm cho lạnh cóng đến mức nổi da gà.

“Tới rồi!”

Thần kinh ai nấy căng thẳng, đề phòng.

Chỉ thấy trên con đường không nhìn thấy điểm cuối bỗng nhiên phủ đầy sương trắng, từng bóng dáng xuất hiện trong sương trắng. Bọn họ chậm rãi lộ diện, là một đám lệ quỷ âm u, xếp thành hai hàng chỉnh tề chậm rãi đi tới, trên người chúng mặc váy trắng thống nhất, phía sau là một chiếc kiệu hoa lệ màu đỏ được quỷ nam tráng kiện nâng lên vững vàng.

“...” Quỷ Vương này phô trương thật lớn rồi.

Trong sự cảnh giác của tất cả mọi người, kiệu dừng lại ở phía trước của Tòa Huyền Chính. Quỷ nữ xinh đẹp mở rèm kiệu, Quỷ Vương đi ra từ bên trong.

“Loảng xoảng.” Có thứ gì đó rơi xuống đất, chói tai đến cùng cực.

Lăng Phượng Thanh nhíu mày quay đầu nhìn, phát hiện là Tổng thư ký của cô. Cô thấy ngạc nhiên đôi chút, Tổng thư ký đã theo cô kể từ khi cô tham gia cuộc bầu cử, đã nhìn thấy tất cả các loại sóng to gió lớn, cũng không phải gặp Quỷ Vương lần đầu tiên. Không khỏe? Sắc mặt cũng không tốt lắm.

Nhưng bây giờ cô không có thời gian để quan tâm tới thứ này. Cô nào có nhận ra ngoại trừ Tổng thư ký, một số người quen đằng sau cô cũng biến sắc.

Con người của thế giới này cần một câu trả lời.

Nhưng ai sẽ mang lại câu trả lời tương đối phù hợp hơn?

Giang Tinh Chước tìm kiếm quanh quất, phát hiện mấy linh hồn đặc biệt, một trong số đó là đặc biệt nhất và cũng có đủ sức thuyết phục nhất đảm nhiệm vai diễn này.

Cô ngồi trước Con Mắt Biết Tuốt, hào hứng chờ đợi một vở kịch hay.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment