Chiếc xe quay đầu, chạy về phía đồn cảnh sát.
...
Minh Nguyệt Lãng đi cùng người đại diện vào trong phòng nghỉ. Gã cau mày, cúi đầu điên cuồng gõ chữ nhắn tin nhưng trước sau cứ mãi chẳng nhận được một tin nhắn hồi âm.
Người đại diện bày sắc mặt khó coi: “Minh Nguyệt Lãng, tôi thấy cậu thật sự đang tìm cái chết rồi, mang theo cậu đúng là làm tôi xui xẻo tám đời.”
Thật vất vả lắm mới đứng lên được thế mà phát điên đi yêu Tần Lãm Nguyệt! Triều Hề thích Tần Lãm Nguyệt thì người ta sẽ nói Tần Lãm Nguyệt bỏ bùa Triều Hề, còn Minh Nguyệt Lãng là người mới vừa nổi chẳng lâu, làm người ta chỉ biết mắng gã không có ánh mắt, phẩm vị loω.
Minh Nguyệt Lãng liếc mắt nhìn người đại diện một cái rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, hoàn toàn không có bộ dáng để anh ta vào mắt.
Người đại diện tức giận: “Minh Nguyệt Lãng, bạn gái mà cậu liên tục hẹn hò nhiều năm, vì cậu mà trả giá là thế, mà cậu nói bỏ là bỏ ngay, ngay cả sự nghiệp cũng chẳng màng. Một lòng chỉ có người con gái ngu ngốc đó thì sớm muộn chẳng có gì cả!”
Cánh cửa đóng lại, phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Minh Nguyệt Lãng.
Bạn gái cũ, Giang Miên...
Gã nhìn vào trang giao diện không có câu trả lời mà hơi xuất thần, trái tim có cơn co giật se thắt chẳng hiểu được.
Nhưng loại cảm giác này sau khi được Tần Lãm Nguyệt trả lời bằng một dấu chấm là đã biến mất biệt tăm. Mắt gã lại tràn đầy bóng hình mỗi Tần Lãm Nguyệt.
Nhưng mắc gì mà trả lời tin nhắn lâu như vậy? Cô đang nói chuyện với những người đàn ông khác sao? Hay cô đang ở với một người đàn ông nào? Nghĩ như vậy, biểu hiện của gã bắt đầu méo mó, đoạn, gã mở cửa hàng Thẻ Vận Mệnh và mua một Hộp Bí Ẩn cao cấp.
Gã suy nghĩ hệt như Triều Hề, muốn rút được thứ tốt để mình có thể độc chiếm Tần Lãm Nguyệt. Gã là người đến muộn nhất trong số toàn bộ bạn trai của Tần Lãm Nguyệt, hơn nữa bởi vì gã từng có bạn gái nên tựa hồ cô chẳng có hứng thú đặc biệt với gã. Điều này làm cho gã cảm thấy khẩn trương, thậm chí cực kỳ hối hận vì sao trước kia mình lại có bạn gái, tại sao không thể an tâm chờ đợi nữ thần ông trời ban cho mình?
Minh Nguyệt Lãng có một cái tên khác là Minh Nguyệt Thanh Phong, ấy thế mà diện mạo lại hoàn toàn trái ngược với cái tên. Gã có tướng mạo diêm dúa diễm lệ, vừa nhìn xem đã biết ngay có dáng vẻ anh chàng đào hoa câu hồn bao thiếu nữ. Ai nấy cảm thấy gã sau lưng có một đống bạn gái, nào ngờ gã chỉ có một người bạn gái lén yêu 10 năm.
Gã đã quên Giang Miên, cô gái cùng gã lớn lên từ cái thưở gã vẫn là thiếu niên, để một lòng nhào vào Tần Lãm Nguyệt. Chẳng qua thỉnh thoảng, không biết vì sao gã lại ngẩn người, trái tim nhói đau.
Gói hàng rơi xuống từ bầu trời, rơi vào tay gã. Gã mở gói đồ hối hả, để lộ Hộp Bí Ẩn màu đen bên trong.
Ngay sau khi Hộp Bí Ẩn mở ra, 10 thẻ phát sáng bay ra và rơi xuống trước mặt gã.
Thẻ đầu tiên xoay chuyển, là một khẩu Súng Giết Thần.
Thẻ thứ hai xoay chuyển, là một viên Thuốc Phục Hồi.
Thẻ thứ ba xoay chuyển, là một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.
Thẻ bài thứ tư...
Vận may của Minh Nguyệt Lãng hệt như Triều Hề, chẳng rút được bất kỳ một lá bài trống nào thì chớ mà còn rút trúng một tấm thẻ SSR sao chép “Súng Giết Thần” và thẻ UR sao chép “Nữ Thần Nguyền Rủa”. Cũng may bên cạnh gã không có người đại diện, bằng không lấy quan hệ hiện tại giữa gã và người đại diện, bảo đảm người đại diện sẽ muốn giết gã lấy thẻ bài.
Minh Nguyệt Lãng lại cảm thấy những thứ tốt này đối với người muốn giam cầm Tần Lãm Nguyệt để cho mỗi mình độc chiếm như gã chả có tác dụng gì mấy. Gã cau mày, nhìn về phía lá bài cuối cùng.
Thẻ cuối cùng lật, là một chai Thuốc Đuổi Ma Quỷ.
Sau đó, người đại diện mở cửa vào. Anh ta nhìn thấy thẻ trên không bèn nhạc nhiên: “Cậu đã mua Hộp Thẻ Bí Ẩn?”
“Ừ.”
Người đại diện lập tức hòa hoãn lại, thoạt nhìn còn trông vô cùng hứng thú khi hỏi: “Rút được cái gì?”
Mình có thì hạnh phúc đó, nhưng không hiểu sao xem người ta rút thẻ cũng vui sướng lắm. Sau vụ A Tam Ngũ livestream, ngày càng có nhiều người livestream mở Hộp Bí Ẩn, lần nào cũng hút người xem nhiều khôn cùng. Thật ra cái này có tiềm ẩn nguy cơ mà lại chẳng nhỏ, nói không chừng người khác biết bạn rút được thẻ gì lại sinh ra ý đồ xấu. Nhưng tại thời bình với thần kinh tê liệt thế này, đám người đang ở trong bữa cuồng hoan rút thẻ nên nào có nhận ra chuyện ấy.
Người đại diện cũng là một trong những người vô cùng thích xem người khác rút thẻ.
Minh Nguyệt Lãng ném tấm thẻ này cho anh ta: “Thuốc Đuổi Ma Quỷ, tặng anh đấy.”
Thẻ bài tốt là thế, Thuốc Đuổi Ma Quỷ nghe có vẻ không tệ, nhưng với thái độ này của Minh Nguyệt Lãng cộng thêm mâu thuẫn lúc trước giữa bọn họ, đã làm lá bài này tràn ngập mùi trào phúng. Người đại diện biến sắc, lại ném thẻ trở về: “Tôi thấy cậu mới cần đuổi quỷ nhất đấy, mau uống đi!”
Như mọi người đã biết, thuốc viên, thuốc nước hay các món đồ trong thẻ chẳng cần ăn ăn bằng miệng. Bởi vậy người đại diện ném cái này đi, không hiểu sao mà kích hoạt được nó làm thẻ hóa thành ánh sáng, bay vào cơ thể của Minh Nguyệt Lãng.
Minh Nguyệt Lãng nhíu mày trong phút chốc rồi thân thể nhoáng cái đã nề và ngã lại ghế sô-pha.
Người đại diện suýt nữa muốn đánh nhau với gã giật cả mình, gấp rút chạy tới: “Có chuyện gì vậy? Này, Minh Nguyệt Lãng?”
Minh Nguyệt Lãng che ngực, bộ dạng sắp không thở được, cả người run rẩy, mắt dần dần bịt kín một tầng máu đỏ đáng sợ. Gã quay đầu nhìn về phía người đại diện, người đại diện thì cứng đờ cả người, cảm nhận được sự kinh khủng như bị động vật ăn thịt theo dõi.
“Xin lỗi.” Gã thì thầm một tiếng, vịn tay nắm đứng dậy với sắc mặt trắng bệch.
Người đại diện đánh giá gã và sợ hãi: “Minh Nguyệt Lãng, cậu... Lúc trước cậu bị quỷ ám thật?”
Vô luận nhìn thế nào, hiện tại Minh Nguyệt Lãng này mới giống như Minh Nguyệt Lãng trước kia anh ta hằng quen. Gã chẳng còn dáng vẻ quyết tâm ấy sau khi quen biết Tần Lãm Nguyệt. Có người bảo vì gã yêu Tần Lãm Nguyệt rồi nên mới mềm mại thế, nhưng người đại diện biết gã có bạn gái thì lại thấy dáng vẻ quyết tâm ấy tồn tại bởi vì bạn gái.
Nhưng anh ta chỉ cảm thấy vậy thôi, ai mà biết được đến cùng có chuyện gì đã xảy ra chứ?
“Xin lỗi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến đi, chuyến đi tiếp theo sẽ làm phiền anh rồi.” Minh Nguyệt Lãng chạy ra ngoài.
Người đại diện ở phía sau sững sờ. Chẳng thèm đoái hoài tới chuyện phiền toái sau, như thế Minh Nguyệt Lãng thật sự bị quỷ ám, sau khi uống Thuốc Đuổi Ma Quỷ là cậu ta bình thường trở lại? Nếu như Minh Nguyệt Lãng thích Tần Lãm Nguyệt vì bùa ngải gì đó, vậy Triều Hề và các nam minh tinh nổi tiếng khác thì sao?
... Má nó! Tần Lãm Nguyệt là quái vật gì?
Anh ta kìm lòng chẳng đặng mà cầm điện thoại lên, gọi điện cho người đại diện của mấy ngôi sao nam mà anh ta quen biết, nhắc nhở họ về việc để nghệ sĩ nhà mình mua Hộp Thẻ Bí Ẩn. Nếu không hút được Thuốc Đuổi Ma Quỷ, có thể lên mạng xem có ai bán hay chăng.
Anh ta không nói rõ Nguyệt Lãng đã khôi phục bình thường vì lo lắng con quái vật Tần Lãm Nguyệt nghe được phong thanh lại đến bỏ bùa. Mà những người đại diện kia có thể dẫn theo nam minh tinh nổi tiếng như vậy, người nào người nấy toàn là nhân tài cơ chứ, sao lại chẳng nghe thấy ám chỉ và cảnh giác trong lời nói của anh ta? Họ ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn, cúp điện thoại rồi để cho người ta đi rút thẻ.
Bọn họ đều hoài nghi nghệ sĩ nhà mình bị quỷ ám gì rồi, bằng không đang yên đang lành thì sao mà lại thích được loại người như Tần Lãm Nguyệt? Nhưng họ không có bằng chứng, có lén mời thuật sĩ hay phù thủy gì đấy cũng chẳng có bất kỳ hiệu quả nào.
Nhưng những điều mà con người không thể giải quyết, Thần mà còn không thể giải quyết được à?
...
Minh Nguyệt Lãng lên xe, nói địa chỉ tới và lo lắng gọi điện thoại cho Giang Miên.
Giang Miên đang bận rộn đóng gói chuyển phát nhanh. Điện thoại di động vang lên, cô nàng ném một con mắt ra khỏi hốc mắt, đánh một vòng trên màn hình điện thoại di động để xem ai gọi đến, đoạn, con mắt lại bay trở về hốc mắt cô.
Là bạn trai cũ của chủ nhân đầu tiên cơ thể Giang Miên à, vậy có thể coi như không nhìn thấy.
Con rối Giang Miên tiếp tục bận rộn, mặc cho điện thoại di động cứ vang rồi tắt.
Minh Nguyệt Lãng thấy Giang Miên không nghe điện thoại bèn gọi cho số ít bạn bè chung của bọn họ. Mấy người bạn bắt điện thoại thì chỉ là một trận mắng chửi, hoàn toàn chẳng cho Minh Nguyệt Lãng cơ hội nói chuyện. Cũng may Minh Nguyệt Lãng trích xuất được tin tức hữu dụng từ tiếng mắng chửi, biết Giang Miên không có việc gì làm gã thở phào nhẹ nhõm.
Gã sợ Giang Miên xảy ra chuyện mà gã không biết. Gã chẳng có cách gì tưởng nổi trong thời gian mình bị mê hoặc, cô ấy có tâm trạng làm sao.
“Tài xế, thay đổi điểm đến, đi đến đồn cảnh sát.” Gã bảo. Nếu Giang Miên không có việc gì, gã nên đến đồn cảnh sát trước. Phải lập tức cho cảnh sát biết để lỡ mà gã đột nhiên bị mê hoặc thì còn có người đến cứu gã, đồng thời cũng có người nói cho Giang Miên biết sự thật, tránh làm cô chịu khổ sở quá mức.
...
Một công ty quản lý nào đó, một diễn viên nổi tiếng nào đó.
“Má! Đến đồn cảnh sát! Nhanh lên!”
...
Một đài truyền hình nào đó, một idol nam nào đó đang nổi.
“Tôi đang đang đang, ọe ọe ọe. Mau mau, báo cảnh sát đi! Không không không, để tôi tự mình đến đồn cảnh sát!”
...
“Tôi cần chú cảnh sát!”
...
...
Dù cho Giang Miên nấu ăn rất tệ và cũng bám người một tí, nhưng các nghiệp vụ khác vẫn ưu tú khôn cùng. Trên bàn Giang Tinh Chước luôn bày đầy đồ ăn vặt và hoa quả, mà Giang Tinh Chước lại là người trên bàn có cái gì là sẽ ăn mà không dằn lòng được. Thế là miệng cô chưa từng ngừng.
Cô vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn vào sự phát triển của thế giới với một nụ cười hạnh phúc trên khóe miệng.
Mà lúc này, Tần Lãm Nguyệt hoàn toàn không biết đám công cụ được ả dùng để ép ghen tỵ đang làm gì. Bản thân ả rơi vào vòng xoáy ghen tị bởi vì năng lượng trước mắt quá nhiều mà chúng nào có thuộc về ả. Cho dù trong nội tâm ả, thần cách của Thần Của Cái Chết đã là vật trong bàn tay ả, song, ả vẫn tham lam “lợi ích rất nhỏ” trước mắt.
Chương 74: Người bị quỷ ám liên minh (1)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Triều Hề? Triều Hề?” Người đại diện nhìn thấy sắc mặt Triều Hề chợt cứ trắng bệch rồi lại xanh, ngay cả thân thể cũng run rẩy, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi cả lên. Anh ta khẩn trương hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh cảm thấy thế nào? Có muốn tới bệnh viện không?”
Triều Hề hít thật sâu đôi chút, thải ra khí bẩn trong cơ thể. Hắn siết chặt nắm đấm mới có thể kiểm soát được cảm xúc muốn phun trào khỏi ngực, không để cho mình tức giận đến sụp đổ. Hắn đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ độc ác kỳ lạ, dù sao dạng đỉnh lưu giống như hắn thì đếm không xuể được số lượng anti-fan. Song, dù hắn có từng gặp nhiều anti-fan ác độc, lại chẳng có một ai làm hắn ghê tởm như Tần Lãm Nguyệt. Nó chỉ đơn giản là... đơn giản là đê tiện hạ lưu đáng ghét đáng ghét làm cho người ta buồn nôn!
Hắn nghĩ đến cái tên Tần Lãm Nguyệt, nghĩ đến những hành động thân mật của mình khi bị cô ả mê hoặc, là dạ dày đã sôi ùng ục như muốn phun ra. Hắn ước gì có thể khử trùng mình từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới hơn 10 lần.
Người đại diện đã khẩn trương kêu dừng xe. Triều Hề với nắm đấm run rẩy chậm rãi mở hai mắt đang nhắm nghiền, nhìn về phía người đại diện.
Người đại diện đối diện với đôi mắt rõ rành trong suốt vừa quen thuộc lại xa lạ như đã từng của hắn bèn ngẩn ra. Đôi mắt này, chính là nguyên nhân năm đó anh ta vừa liếc mắt một cái là chọn ngay hắn, nhưng sau khi Tần Lãm Nguyệt xuất hiện thì anh ta cũng chẳng còn gặp lại.
Ngay lập tức, anh ta nghe thấy âm thanh êm tai nhảy ra từ kẽ răng của Triều Hề: “Không, không đến bệnh viện… Đi tới đồn cảnh sát!”
“Đồn, đồn cảnh sát? Tại sao?” Người đại diện trợn tròn mắt, thông cáo đâu?
Tại thời điểm này, ngay cả Triều Hề kính nghiệp là thế mà cũng chẳng quan tâm tới chuyện thông cáo.
Triều Hề: “Tần Lãm Nguyệt có vấn đề.”
Người đại diện phản ứng lại trước mức độ nghiêm trọng của sự việc. Anh ta không hỏi thêm gì mà kéo vách ngăn, nói với người lái xe về việc thay đổi điểm đến. Chờ đến khi kéo vách ngăn lên, anh ta chợt nhớ tới cái gì bèn quay đầu sang bảo: “Anh còn nói anh không bị quỷ ám! Đây không phải là trừ quỷ ám thành công à?”
Triều Hề:...
Chiếc xe quay đầu, chạy về phía đồn cảnh sát.
...
Minh Nguyệt Lãng đi cùng người đại diện vào trong phòng nghỉ. Gã cau mày, cúi đầu điên cuồng gõ chữ nhắn tin nhưng trước sau cứ mãi chẳng nhận được một tin nhắn hồi âm.
Người đại diện bày sắc mặt khó coi: “Minh Nguyệt Lãng, tôi thấy cậu thật sự đang tìm cái chết rồi, mang theo cậu đúng là làm tôi xui xẻo tám đời.”
Thật vất vả lắm mới đứng lên được thế mà phát điên đi yêu Tần Lãm Nguyệt! Triều Hề thích Tần Lãm Nguyệt thì người ta sẽ nói Tần Lãm Nguyệt bỏ bùa Triều Hề, còn Minh Nguyệt Lãng là người mới vừa nổi chẳng lâu, làm người ta chỉ biết mắng gã không có ánh mắt, phẩm vị loω.
Minh Nguyệt Lãng liếc mắt nhìn người đại diện một cái rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, hoàn toàn không có bộ dáng để anh ta vào mắt.
Người đại diện tức giận: “Minh Nguyệt Lãng, bạn gái mà cậu liên tục hẹn hò nhiều năm, vì cậu mà trả giá là thế, mà cậu nói bỏ là bỏ ngay, ngay cả sự nghiệp cũng chẳng màng. Một lòng chỉ có người con gái ngu ngốc đó thì sớm muộn chẳng có gì cả!”
Cánh cửa đóng lại, phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Minh Nguyệt Lãng.
Bạn gái cũ, Giang Miên...
Gã nhìn vào trang giao diện không có câu trả lời mà hơi xuất thần, trái tim có cơn co giật se thắt chẳng hiểu được.
Nhưng loại cảm giác này sau khi được Tần Lãm Nguyệt trả lời bằng một dấu chấm là đã biến mất biệt tăm. Mắt gã lại tràn đầy bóng hình mỗi Tần Lãm Nguyệt.
Nhưng mắc gì mà trả lời tin nhắn lâu như vậy? Cô đang nói chuyện với những người đàn ông khác sao? Hay cô đang ở với một người đàn ông nào? Nghĩ như vậy, biểu hiện của gã bắt đầu méo mó, đoạn, gã mở cửa hàng Thẻ Vận Mệnh và mua một Hộp Bí Ẩn cao cấp.
Gã suy nghĩ hệt như Triều Hề, muốn rút được thứ tốt để mình có thể độc chiếm Tần Lãm Nguyệt. Gã là người đến muộn nhất trong số toàn bộ bạn trai của Tần Lãm Nguyệt, hơn nữa bởi vì gã từng có bạn gái nên tựa hồ cô chẳng có hứng thú đặc biệt với gã. Điều này làm cho gã cảm thấy khẩn trương, thậm chí cực kỳ hối hận vì sao trước kia mình lại có bạn gái, tại sao không thể an tâm chờ đợi nữ thần ông trời ban cho mình?
Minh Nguyệt Lãng có một cái tên khác là Minh Nguyệt Thanh Phong, ấy thế mà diện mạo lại hoàn toàn trái ngược với cái tên. Gã có tướng mạo diêm dúa diễm lệ, vừa nhìn xem đã biết ngay có dáng vẻ anh chàng đào hoa câu hồn bao thiếu nữ. Ai nấy cảm thấy gã sau lưng có một đống bạn gái, nào ngờ gã chỉ có một người bạn gái lén yêu 10 năm.
Gã đã quên Giang Miên, cô gái cùng gã lớn lên từ cái thưở gã vẫn là thiếu niên, để một lòng nhào vào Tần Lãm Nguyệt. Chẳng qua thỉnh thoảng, không biết vì sao gã lại ngẩn người, trái tim nhói đau.
Gói hàng rơi xuống từ bầu trời, rơi vào tay gã. Gã mở gói đồ hối hả, để lộ Hộp Bí Ẩn màu đen bên trong.
Ngay sau khi Hộp Bí Ẩn mở ra, 10 thẻ phát sáng bay ra và rơi xuống trước mặt gã.
Thẻ đầu tiên xoay chuyển, là một khẩu Súng Giết Thần.
Thẻ thứ hai xoay chuyển, là một viên Thuốc Phục Hồi.
Thẻ thứ ba xoay chuyển, là một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.
Thẻ bài thứ tư...
Vận may của Minh Nguyệt Lãng hệt như Triều Hề, chẳng rút được bất kỳ một lá bài trống nào thì chớ mà còn rút trúng một tấm thẻ SSR sao chép “Súng Giết Thần” và thẻ UR sao chép “Nữ Thần Nguyền Rủa”. Cũng may bên cạnh gã không có người đại diện, bằng không lấy quan hệ hiện tại giữa gã và người đại diện, bảo đảm người đại diện sẽ muốn giết gã lấy thẻ bài.
Minh Nguyệt Lãng lại cảm thấy những thứ tốt này đối với người muốn giam cầm Tần Lãm Nguyệt để cho mỗi mình độc chiếm như gã chả có tác dụng gì mấy. Gã cau mày, nhìn về phía lá bài cuối cùng.
Thẻ cuối cùng lật, là một chai Thuốc Đuổi Ma Quỷ.
Sau đó, người đại diện mở cửa vào. Anh ta nhìn thấy thẻ trên không bèn nhạc nhiên: “Cậu đã mua Hộp Thẻ Bí Ẩn?”
“Ừ.”
Người đại diện lập tức hòa hoãn lại, thoạt nhìn còn trông vô cùng hứng thú khi hỏi: “Rút được cái gì?”
Mình có thì hạnh phúc đó, nhưng không hiểu sao xem người ta rút thẻ cũng vui sướng lắm. Sau vụ A Tam Ngũ livestream, ngày càng có nhiều người livestream mở Hộp Bí Ẩn, lần nào cũng hút người xem nhiều khôn cùng. Thật ra cái này có tiềm ẩn nguy cơ mà lại chẳng nhỏ, nói không chừng người khác biết bạn rút được thẻ gì lại sinh ra ý đồ xấu. Nhưng tại thời bình với thần kinh tê liệt thế này, đám người đang ở trong bữa cuồng hoan rút thẻ nên nào có nhận ra chuyện ấy.
Người đại diện cũng là một trong những người vô cùng thích xem người khác rút thẻ.
Minh Nguyệt Lãng ném tấm thẻ này cho anh ta: “Thuốc Đuổi Ma Quỷ, tặng anh đấy.”
Thẻ bài tốt là thế, Thuốc Đuổi Ma Quỷ nghe có vẻ không tệ, nhưng với thái độ này của Minh Nguyệt Lãng cộng thêm mâu thuẫn lúc trước giữa bọn họ, đã làm lá bài này tràn ngập mùi trào phúng. Người đại diện biến sắc, lại ném thẻ trở về: “Tôi thấy cậu mới cần đuổi quỷ nhất đấy, mau uống đi!”
Như mọi người đã biết, thuốc viên, thuốc nước hay các món đồ trong thẻ chẳng cần ăn ăn bằng miệng. Bởi vậy người đại diện ném cái này đi, không hiểu sao mà kích hoạt được nó làm thẻ hóa thành ánh sáng, bay vào cơ thể của Minh Nguyệt Lãng.
Minh Nguyệt Lãng nhíu mày trong phút chốc rồi thân thể nhoáng cái đã nề và ngã lại ghế sô-pha.
Người đại diện suýt nữa muốn đánh nhau với gã giật cả mình, gấp rút chạy tới: “Có chuyện gì vậy? Này, Minh Nguyệt Lãng?”
Minh Nguyệt Lãng che ngực, bộ dạng sắp không thở được, cả người run rẩy, mắt dần dần bịt kín một tầng máu đỏ đáng sợ. Gã quay đầu nhìn về phía người đại diện, người đại diện thì cứng đờ cả người, cảm nhận được sự kinh khủng như bị động vật ăn thịt theo dõi.
“Xin lỗi.” Gã thì thầm một tiếng, vịn tay nắm đứng dậy với sắc mặt trắng bệch.
Người đại diện đánh giá gã và sợ hãi: “Minh Nguyệt Lãng, cậu... Lúc trước cậu bị quỷ ám thật?”
Vô luận nhìn thế nào, hiện tại Minh Nguyệt Lãng này mới giống như Minh Nguyệt Lãng trước kia anh ta hằng quen. Gã chẳng còn dáng vẻ quyết tâm ấy sau khi quen biết Tần Lãm Nguyệt. Có người bảo vì gã yêu Tần Lãm Nguyệt rồi nên mới mềm mại thế, nhưng người đại diện biết gã có bạn gái thì lại thấy dáng vẻ quyết tâm ấy tồn tại bởi vì bạn gái.
Nhưng anh ta chỉ cảm thấy vậy thôi, ai mà biết được đến cùng có chuyện gì đã xảy ra chứ?
“Xin lỗi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến đi, chuyến đi tiếp theo sẽ làm phiền anh rồi.” Minh Nguyệt Lãng chạy ra ngoài.
Người đại diện ở phía sau sững sờ. Chẳng thèm đoái hoài tới chuyện phiền toái sau, như thế Minh Nguyệt Lãng thật sự bị quỷ ám, sau khi uống Thuốc Đuổi Ma Quỷ là cậu ta bình thường trở lại? Nếu như Minh Nguyệt Lãng thích Tần Lãm Nguyệt vì bùa ngải gì đó, vậy Triều Hề và các nam minh tinh nổi tiếng khác thì sao?
... Má nó! Tần Lãm Nguyệt là quái vật gì?
Anh ta kìm lòng chẳng đặng mà cầm điện thoại lên, gọi điện cho người đại diện của mấy ngôi sao nam mà anh ta quen biết, nhắc nhở họ về việc để nghệ sĩ nhà mình mua Hộp Thẻ Bí Ẩn. Nếu không hút được Thuốc Đuổi Ma Quỷ, có thể lên mạng xem có ai bán hay chăng.
Anh ta không nói rõ Nguyệt Lãng đã khôi phục bình thường vì lo lắng con quái vật Tần Lãm Nguyệt nghe được phong thanh lại đến bỏ bùa. Mà những người đại diện kia có thể dẫn theo nam minh tinh nổi tiếng như vậy, người nào người nấy toàn là nhân tài cơ chứ, sao lại chẳng nghe thấy ám chỉ và cảnh giác trong lời nói của anh ta? Họ ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn, cúp điện thoại rồi để cho người ta đi rút thẻ.
Bọn họ đều hoài nghi nghệ sĩ nhà mình bị quỷ ám gì rồi, bằng không đang yên đang lành thì sao mà lại thích được loại người như Tần Lãm Nguyệt? Nhưng họ không có bằng chứng, có lén mời thuật sĩ hay phù thủy gì đấy cũng chẳng có bất kỳ hiệu quả nào.
Nhưng những điều mà con người không thể giải quyết, Thần mà còn không thể giải quyết được à?
...
Minh Nguyệt Lãng lên xe, nói địa chỉ tới và lo lắng gọi điện thoại cho Giang Miên.
Giang Miên đang bận rộn đóng gói chuyển phát nhanh. Điện thoại di động vang lên, cô nàng ném một con mắt ra khỏi hốc mắt, đánh một vòng trên màn hình điện thoại di động để xem ai gọi đến, đoạn, con mắt lại bay trở về hốc mắt cô.
Là bạn trai cũ của chủ nhân đầu tiên cơ thể Giang Miên à, vậy có thể coi như không nhìn thấy.
Con rối Giang Miên tiếp tục bận rộn, mặc cho điện thoại di động cứ vang rồi tắt.
Minh Nguyệt Lãng thấy Giang Miên không nghe điện thoại bèn gọi cho số ít bạn bè chung của bọn họ. Mấy người bạn bắt điện thoại thì chỉ là một trận mắng chửi, hoàn toàn chẳng cho Minh Nguyệt Lãng cơ hội nói chuyện. Cũng may Minh Nguyệt Lãng trích xuất được tin tức hữu dụng từ tiếng mắng chửi, biết Giang Miên không có việc gì làm gã thở phào nhẹ nhõm.
Gã sợ Giang Miên xảy ra chuyện mà gã không biết. Gã chẳng có cách gì tưởng nổi trong thời gian mình bị mê hoặc, cô ấy có tâm trạng làm sao.
“Tài xế, thay đổi điểm đến, đi đến đồn cảnh sát.” Gã bảo. Nếu Giang Miên không có việc gì, gã nên đến đồn cảnh sát trước. Phải lập tức cho cảnh sát biết để lỡ mà gã đột nhiên bị mê hoặc thì còn có người đến cứu gã, đồng thời cũng có người nói cho Giang Miên biết sự thật, tránh làm cô chịu khổ sở quá mức.
...
Một công ty quản lý nào đó, một diễn viên nổi tiếng nào đó.
“Má! Đến đồn cảnh sát! Nhanh lên!”
...
Một đài truyền hình nào đó, một idol nam nào đó đang nổi.
“Tôi đang đang đang, ọe ọe ọe. Mau mau, báo cảnh sát đi! Không không không, để tôi tự mình đến đồn cảnh sát!”
...
“Tôi cần chú cảnh sát!”
...
...
Dù cho Giang Miên nấu ăn rất tệ và cũng bám người một tí, nhưng các nghiệp vụ khác vẫn ưu tú khôn cùng. Trên bàn Giang Tinh Chước luôn bày đầy đồ ăn vặt và hoa quả, mà Giang Tinh Chước lại là người trên bàn có cái gì là sẽ ăn mà không dằn lòng được. Thế là miệng cô chưa từng ngừng.
Cô vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn vào sự phát triển của thế giới với một nụ cười hạnh phúc trên khóe miệng.
Mà lúc này, Tần Lãm Nguyệt hoàn toàn không biết đám công cụ được ả dùng để ép ghen tỵ đang làm gì. Bản thân ả rơi vào vòng xoáy ghen tị bởi vì năng lượng trước mắt quá nhiều mà chúng nào có thuộc về ả. Cho dù trong nội tâm ả, thần cách của Thần Của Cái Chết đã là vật trong bàn tay ả, song, ả vẫn tham lam “lợi ích rất nhỏ” trước mắt.
- -----oOo------