Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 96

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thẻ bài kỳ diệu đã được gửi đến dinh Tổng thống, có mấy Bộ trưởng ở bên trong vừa thấy thẻ là đứng bật dậy.

Tổng thống đương nhiệm Dịch Trạch Khải là gia chủ của ba gia tộc hàng đầu, tuổi trẻ tài cao, là đối tượng trong mộng của tất cả phụ nữ trẻ trên toàn quốc.

Hắn cầm lấy và lật xem những lá bài, đến khi nhìn thấy con Búp Bê Trả Thù, đôi mắt tà ác sinh động của nó khiến hắn cảm thấy khó chịu: “Chính là cái thẻ này đã gi3t ch3t 1 Apetto cao quý và 3 Gaye?”

“Ai cũng nói như thế. Có thể triệu hoán ra ba lần, đã bị tên dân đen dùng một lần rồi.”

Cứ như vậy mà kêu nó ra để xem một chút quá là lãng phí. Dịch Trạch Khải buông lá bài này xuống, cầm lấy lá bài cái rìu kia.

Thẻ trong tay hắn hóa thành ánh sáng và biến thành một cái rìu. Lưỡi rìu vô tình chạm vào bàn làm việc, chỉ với một lực nhẹ là thế mà mặt bàn lại bị vạch thành vết cắt như đậu phụ. Nếu cơ thể con người đụng phải, sợ không chỉ gọt được mỗi một miếng thịt.

Tất cả mọi người nhất thời hít một hơi thật sâu vì một màn huyền huyễn không chân thật nhưng lại chân thật khôn cùng này.

“Thẻ này là gì?”

“Nói là thẻ Độn Địa, dùng là có thể tự do hành động dưới lòng đất.”

“Nói cách khác nếu tên… Trần Lương đúng không, dùng lá bài này, tên này hoàn toàn có thể đưa vợ con ra khỏi tòa án.” Dịch Trạch Khải nói.

“Hừ, thằng đó dám à?” Một vị Bộ trưởng cười lạnh bảo, “Chỉ là một thằng dân đen mà muốn leo lên đầu chúng ta hay sao?”

“Tên này không dám cho nên bây giờ ở trong tù rồi.” Dịch Trạch Khải, “Bởi vì hắn là một Mugan trung thực, chưa từng mơ tưởng tới thứ khác. Nhưng nếu những thẻ này nằm trong tay của một số người khác không chịu yên phận thì sao? Còn có tấm thẻ hoán đổi kia nữa, để cho con gái hắn đổi mặt với một vị Korah. Nếu chuyện này bị người ngoài biết tới, mấy anh nói xem có khi nào một ít Mugan không cam lòng chuyện mình thấp kém cũng bắt đầu mơ mộng dùng cách này để trở thành chủng tộc cao cấp hay không?”

Các Bộ trưởng trông nặng nề, rõ ràng là ác quỷ mờ ảo đến từ địa ngục và thẻ bài tà ác do cô ta mang lại sẽ làm nhiễu loạn thế giới, ảnh hưởng đến thẩm quyền và địa vị của họ.

Nhưng họ không thể biết khi nào con quỷ đó sẽ xuất hiện trở lại và lại có ai thu được thẻ bài.

“Che giấu điều này, không thể cho thế giới bên ngoài biết rằng có thứ này tồn tại. Đồng thời khởi động "Thiên Tử".” Dịch Trạch Khải đưa mệnh lệnh.

“Thiên Tử” là một trí tuệ nhân tạo, chịu trách nhiệm quản lý con chip nhận dạng của tất cả mọi người trên toàn quốc. Vì khởi động nó hoàn toàn sẽ tiêu thụ năng lượng lớn, cho nên bình thường họ chỉ mở một phần chức năng. Giờ đây để nó chạy hết công suất, Thiên Tử có thể thông qua chip não để giám sát chuyển động của tất cả mọi người.

“Trong thời gian đám đông ở phòng xử án biến mất, giám sát định vị của họ cũng mất tăm. Chúng ta có thể sử dụng điều này để xác định xem có sân chơi ác quỷ nào đang mở ra hay không.” Dịch Trạch Khải chậm rãi hạ mệnh lệnh khiến cho những người có chút cảm xúc bất an bình tĩnh lại trong chậm rãi.

Phải, cứ là ma quỷ thì sao chứ? Họ có gì phải sợ? Họ là những người được Thần chăm sóc, chắc chắn sẽ được Thần che chở. Quyền thế và địa vị tài phú của họ chẳng vì thế mà bị ảnh hưởng.

“Vậy, tên Korah mới thì sao?”

Dịch Trạch Khải chơi thẻ bài trên tay, lạnh lùng bảo: “Người giao dịch với ma quỷ chính là phản bội Thần của chúng ta.”

Họ hiểu hắn có ý gì.

“Vâng.”

Đám Bộ trưởng hiểu rõ tình huống bèn rời đi.

“Hình như mấy năm nay số mệnh nhà họ Dịch rất tốt đấy.” Trong đó có hai người Bộ trưởng là gia chủ của hai gia tộc lớn khác không khỏi cảm thán.

Kể từ khi “Thần” hạ phàm và tung ra lời trí trá này, giai cấp bắt đầu cố định. Hiện nay Apetto có thân phận cao cấp nhất, cơ bản đều là những quan lớn từ đầu lựa chọn tin vào lời bịa đặt của Thần. Ba gia tộc lớn chẳng khác gì hoàng tộc, Tổng thống mỗi nhiệm kỳ sẽ được bầu cử nội bộ, từ trước đến nay toàn lựa ra từ ba gia tộc lớn này. Mà phần lớn vị trí của các nhân viên chủ chốt khác là do kế thừa mà được.

Họ không có chip nhận dạng trong cơ thể, vì vậy họ không sợ bị Thiên Tử nghe lén.

“Còn không phải à, tên quái vật Dịch Trạch Khải này có anh chị em cũng ưu tú lắm. Thằng nhóc nhà tôi cứ ỉu xìu, ngu như heo, tôi mà truyền vị trí này cho nó cũng không biết nó có giữ được hay không nữa.” Gia chủ nhà họ Nguyên bảo, nỗi ưu sầu ước gì mình dạy mà thằng con nó nghe lộ rõ trên mặt.

“Anh yên tâm đi, anh Nguyên. Ba nhà chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trông coi, chắn chắn chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa ban đầu đến cùng.” Gia chủ nhà họ Tào bảo.

“Tôi biết, nhưng nó ngu lắm thật. Hầy, e là không làm nên cơm cháo gì được đâu.”

“...”

...

Trần Nguyệt ngồi trong xe nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ, nỗi bất an làm cô phá vỡ sự im lặng bên trong xe mà hỏi nhỏ: “Xin hỏi các người đưa tôi đi đâu?”

“Tất nhiên là nơi cô nên tới.” Nữ cảnh sát bên người trả lời. Cô này có thân hình mập mạp, ngoại hình bình thường, cũng là một Mugan. Ánh mắt cô ta nhìn Trần Nguyệt vừa ghen ghét lại căm hận, liếc mắt một cái là dời đi như chỉ cần nhìn mặt của cô thêm một chút là thấy ghét hơn.

Mugan chiếm đa số thế giới này, rất nhiều nghề nghiệp phải do Mugan gánh lấy thì xã hội có thể hoạt động bình thường. Một số nghề nghiệp tốt sẽ dành cho Mugan được chọn trong số những Mugan xuất sắc và trung thành với “Thần”. Còn làm sao để phán đoán vị Mugan ấy có thực sự trung thành hay không, hiển nhiên Chính phủ có một tiêu chí phán xét.

Nói cách khác trên thế giới này, càng tôn kính Thần mang ý nghĩa càng công nhận sự phân chia chủng tộc, càng tôn kính những người thuộc tầng lớp thượng lưu, và vì lòng trung thành này, họ cũng nhận được đãi ngộ tốt hơn.

“Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?” Trần Nguyệt bị ánh mắt của cô ta làm nhoi nhói.

Nữ cảnh sát: “Trong lòng cô rõ ràng chính mình đã làm cái gì.”

“Tôi... Tôi đã làm cái gì?”

“Cô giao dịch với ma quỷ và tước đi thân phận địa vị của một vị Korah chân chính. Cô ấy mới là Korah thực sự với cốt nhục của Thần, còn cô chỉ là Mugan khoác lên mình một lớp da của Korah!” Nữ cảnh sát cả giận, thâm chí còn đưa tay bóp chặt mặt Trần Nguyệt, nói trong hung tợn: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ lột lớp da này của cô xuống! Nhận rõ thân phận của mình đi, con khốn!”

Chiếc xe dừng lại trước một viện nghiên cứu, Trần Nguyệt bị kéo ra. Hình như cô dự cảm được điều gì đó khủng khiếp nên đã giãy dụa: “Đừng! Đừng! Các người đã đồng ý với cha mẹ tôi, các người không thể như vậy!”

“Chúng tôi hứa với cha mẹ cô để cho cô thành Korah rồi. Chúng tôi đã hoàn thành lời hứa.”

Nhưng ai có hứa rằng cô thành Korah rồi là có thể sống sót?

Người con gái có dung mạo biến dạng cũng được kéo ra khỏi xe, có vẻ như họ sẽ có cùng một số phận. Người phụ nữ khi điên khi khùng cười lên: “Ha ha ha ha ha tao đã nói rồi, mày sẽ hối hận! Cha mẹ mày chính là đám ngu, cầm được loại bài đó mà còn chìa ra cho người ta. Ngu xuẩn, đáng đời a ha ha ha ha ha.”

Trần Nguyệt thêm phần kịch liệt giãy dụa. Cô không muốn chết, ba mẹ cô còn tưởng rằng cô có thể sống cho nên mới vui vẻ chịu chết, nhưng cô nào có được, bọn cô bị lừa rồi! Trơ tráo! Trơ tráo!

Tiếng cười rồ dại của người phụ nữ làm trái tim của Trần Nguyệt đau nhói.

Lúc này một chiếc xe chạy đến, có người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Người con gái nhìn thấy người đàn ông này bèn im lặng ngay lập tức.

Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt cô ta, bình tĩnh đánh giá khuôn mặt khủng khiếp này: “Biến thành như thế này chắc chắn không cứu được.”

“Cha.” Người con gái ấy ngẩng đầu lên và nhìn đôi mắt lạnh lùng của ông ta, “Con biết cha sẽ không cứu con. Nhìn con phục vụ cha trong nhiều năm như vậy, cha hứa với con một chuyện đi.”

Người đàn ông giơ một điếu xì gà và hít một hơi, bảo: “Nói đi.”

“Tại cha mẹ nó hại mà con mới biến thành dạng này. Con không muốn bọn họ chết đi trong vui vẻ, cha quay video để bọn họ thấy đi. Con muốn bọn họ thấy số phận đứa con cưng của bọn họ!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao trước đây không ngoan một chút.”

Vô nghĩa, nếu cô ta biết sẽ có ngày hôm nay, cô ta không chỉ dội axit không đâu. Cô ta chắc chắn sẽ giết một nhà ba người này - Người con gái nghĩ đầy ác độc. Nhưng trước khi bị kéo vào viện, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đầy ác độc hệt thế. Sớm biết có ngày hôm nay, cô ta chắc chắn đã giết hắn.

Trong viện nghiên cứu, đôi mắt của nhà khoa học lấp lánh với ánh sáng phấn khích. Với một con dao phẫu thuật và ống tiêm trên tay, trông người này điên rồ khôn cùng.

“Nhanh lên, tôi không thể chờ nổi để xem đến cùng gương mặt của hai cô nàng xảy ra chuyện gì!”

...

Chính phủ đã đưa ra câu trả lời cho chuyện người trong phòng xử án đột nhiên biến mất. Ban đầu đó là cái bẫy mà vợ chồng Trần Lương đã chuẩn bị; sau khi phán quyết của tòa án được đưa ra là cái bẫy bắt đầu, thậm chí họ còn gi3t ch3t 5 người trong bồi thẩm đoàn, thẩm phán, và một cảnh sát. May mắn là cảnh sát đã bắt giữ họ.

Về phần 2 tên dân đen không tiền không quyền làm sao bắt cóc toàn bộ phòng xử án một cách âm thầm và bao nhiêu người đã bị giết, họ không cho công chúng biết.

Đương nhiên mọi người bàn tán ầm ã về chuyện này, hoang mang trước chuyện sao họ lại làm được; thậm chí còn có người cố gắng hỏi những người tham gia vào vụ bắt cóc đáng kinh ngạc này, nhưng ai nấy toàn giữ kín như bưng, ngậm chặt miệng chẳng nói.

Họ im lặng nhưng đều âm thầm theo dõi vấn đề.

Mặc dù bọn họ chủ đứng xem trò chơi nguy hiểm không tưởng nổi này, nhưng nó đủ để đánh sâu vào nhận thức của bọn họ.

“Con trai, đến cùng có chuyện gì diễn ra? Sao tới giờ mà con vẫn còn mất hồn mất vía?”

Lương Thủ Sinh nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ bèn phục hồi tinh thần, lắc đầu: “Mẹ đừng có hỏi nữa, đã bảo là không được nói rồi.”

“Con nói xem tới cùng con có bị tổn thương gì không?” Người mẹ lo lắng hỏi.

“Không, con một mực đứng xem bên cạnh.”

Lương Thủ Sinh là sinh viên đại học, học cùng Trần Nguyệt, do cậu ta quen Trần Nguyệt mới tới xem phiên tòa này. Cậu đã đoán được kết quả phán quyết từ sớm, đáng tiếc bọn họ quá ương ngạnh lại quá ngây thơ. “Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng” chỉ là thứ rỗng tuếch, ấy vậy mà bọn họ cứ một mực tin tưởng.

Nhưng cậu chẳng ngờ được mọi thứ sẽ có sự phát triển tới mức đáng kinh ngạc là thế. Từ một người dân đen, Trần Nguyệt đã biến thành một Korah cao quý.

Chỉ dựa vào một lá bài.

Chỉ dựa vào một lá bài, nó đã thay đổi số phận chẳng bao giờ thay đổi được. Cái này đúng là…

Chương 96: Giao dịch của ma quỷ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thẻ bài kỳ diệu đã được gửi đến dinh Tổng thống, có mấy Bộ trưởng ở bên trong vừa thấy thẻ là đứng bật dậy.

Tổng thống đương nhiệm Dịch Trạch Khải là gia chủ của ba gia tộc hàng đầu, tuổi trẻ tài cao, là đối tượng trong mộng của tất cả phụ nữ trẻ trên toàn quốc.

Hắn cầm lấy và lật xem những lá bài, đến khi nhìn thấy con Búp Bê Trả Thù, đôi mắt tà ác sinh động của nó khiến hắn cảm thấy khó chịu: “Chính là cái thẻ này đã gi3t ch3t 1 Apetto cao quý và 3 Gaye?”

“Ai cũng nói như thế. Có thể triệu hoán ra ba lần, đã bị tên dân đen dùng một lần rồi.”

Cứ như vậy mà kêu nó ra để xem một chút quá là lãng phí. Dịch Trạch Khải buông lá bài này xuống, cầm lấy lá bài cái rìu kia.

Thẻ trong tay hắn hóa thành ánh sáng và biến thành một cái rìu. Lưỡi rìu vô tình chạm vào bàn làm việc, chỉ với một lực nhẹ là thế mà mặt bàn lại bị vạch thành vết cắt như đậu phụ. Nếu cơ thể con người đụng phải, sợ không chỉ gọt được mỗi một miếng thịt.

Tất cả mọi người nhất thời hít một hơi thật sâu vì một màn huyền huyễn không chân thật nhưng lại chân thật khôn cùng này.

“Thẻ này là gì?”

“Nói là thẻ Độn Địa, dùng là có thể tự do hành động dưới lòng đất.”

“Nói cách khác nếu tên… Trần Lương đúng không, dùng lá bài này, tên này hoàn toàn có thể đưa vợ con ra khỏi tòa án.” Dịch Trạch Khải nói.

“Hừ, thằng đó dám à?” Một vị Bộ trưởng cười lạnh bảo, “Chỉ là một thằng dân đen mà muốn leo lên đầu chúng ta hay sao?”

“Tên này không dám cho nên bây giờ ở trong tù rồi.” Dịch Trạch Khải, “Bởi vì hắn là một Mugan trung thực, chưa từng mơ tưởng tới thứ khác. Nhưng nếu những thẻ này nằm trong tay của một số người khác không chịu yên phận thì sao? Còn có tấm thẻ hoán đổi kia nữa, để cho con gái hắn đổi mặt với một vị Korah. Nếu chuyện này bị người ngoài biết tới, mấy anh nói xem có khi nào một ít Mugan không cam lòng chuyện mình thấp kém cũng bắt đầu mơ mộng dùng cách này để trở thành chủng tộc cao cấp hay không?”

Các Bộ trưởng trông nặng nề, rõ ràng là ác quỷ mờ ảo đến từ địa ngục và thẻ bài tà ác do cô ta mang lại sẽ làm nhiễu loạn thế giới, ảnh hưởng đến thẩm quyền và địa vị của họ.

Nhưng họ không thể biết khi nào con quỷ đó sẽ xuất hiện trở lại và lại có ai thu được thẻ bài.

“Che giấu điều này, không thể cho thế giới bên ngoài biết rằng có thứ này tồn tại. Đồng thời khởi động "Thiên Tử".” Dịch Trạch Khải đưa mệnh lệnh.

“Thiên Tử” là một trí tuệ nhân tạo, chịu trách nhiệm quản lý con chip nhận dạng của tất cả mọi người trên toàn quốc. Vì khởi động nó hoàn toàn sẽ tiêu thụ năng lượng lớn, cho nên bình thường họ chỉ mở một phần chức năng. Giờ đây để nó chạy hết công suất, Thiên Tử có thể thông qua chip não để giám sát chuyển động của tất cả mọi người.

“Trong thời gian đám đông ở phòng xử án biến mất, giám sát định vị của họ cũng mất tăm. Chúng ta có thể sử dụng điều này để xác định xem có sân chơi ác quỷ nào đang mở ra hay không.” Dịch Trạch Khải chậm rãi hạ mệnh lệnh khiến cho những người có chút cảm xúc bất an bình tĩnh lại trong chậm rãi.

Phải, cứ là ma quỷ thì sao chứ? Họ có gì phải sợ? Họ là những người được Thần chăm sóc, chắc chắn sẽ được Thần che chở. Quyền thế và địa vị tài phú của họ chẳng vì thế mà bị ảnh hưởng.

“Vậy, tên Korah mới thì sao?”

Dịch Trạch Khải chơi thẻ bài trên tay, lạnh lùng bảo: “Người giao dịch với ma quỷ chính là phản bội Thần của chúng ta.”

Họ hiểu hắn có ý gì.

“Vâng.”

Đám Bộ trưởng hiểu rõ tình huống bèn rời đi.

“Hình như mấy năm nay số mệnh nhà họ Dịch rất tốt đấy.” Trong đó có hai người Bộ trưởng là gia chủ của hai gia tộc lớn khác không khỏi cảm thán.

Kể từ khi “Thần” hạ phàm và tung ra lời trí trá này, giai cấp bắt đầu cố định. Hiện nay Apetto có thân phận cao cấp nhất, cơ bản đều là những quan lớn từ đầu lựa chọn tin vào lời bịa đặt của Thần. Ba gia tộc lớn chẳng khác gì hoàng tộc, Tổng thống mỗi nhiệm kỳ sẽ được bầu cử nội bộ, từ trước đến nay toàn lựa ra từ ba gia tộc lớn này. Mà phần lớn vị trí của các nhân viên chủ chốt khác là do kế thừa mà được.

Họ không có chip nhận dạng trong cơ thể, vì vậy họ không sợ bị Thiên Tử nghe lén.

“Còn không phải à, tên quái vật Dịch Trạch Khải này có anh chị em cũng ưu tú lắm. Thằng nhóc nhà tôi cứ ỉu xìu, ngu như heo, tôi mà truyền vị trí này cho nó cũng không biết nó có giữ được hay không nữa.” Gia chủ nhà họ Nguyên bảo, nỗi ưu sầu ước gì mình dạy mà thằng con nó nghe lộ rõ trên mặt.

“Anh yên tâm đi, anh Nguyên. Ba nhà chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trông coi, chắn chắn chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa ban đầu đến cùng.” Gia chủ nhà họ Tào bảo.

“Tôi biết, nhưng nó ngu lắm thật. Hầy, e là không làm nên cơm cháo gì được đâu.”

“...”

...

Trần Nguyệt ngồi trong xe nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ, nỗi bất an làm cô phá vỡ sự im lặng bên trong xe mà hỏi nhỏ: “Xin hỏi các người đưa tôi đi đâu?”

“Tất nhiên là nơi cô nên tới.” Nữ cảnh sát bên người trả lời. Cô này có thân hình mập mạp, ngoại hình bình thường, cũng là một Mugan. Ánh mắt cô ta nhìn Trần Nguyệt vừa ghen ghét lại căm hận, liếc mắt một cái là dời đi như chỉ cần nhìn mặt của cô thêm một chút là thấy ghét hơn.

Mugan chiếm đa số thế giới này, rất nhiều nghề nghiệp phải do Mugan gánh lấy thì xã hội có thể hoạt động bình thường. Một số nghề nghiệp tốt sẽ dành cho Mugan được chọn trong số những Mugan xuất sắc và trung thành với “Thần”. Còn làm sao để phán đoán vị Mugan ấy có thực sự trung thành hay không, hiển nhiên Chính phủ có một tiêu chí phán xét.

Nói cách khác trên thế giới này, càng tôn kính Thần mang ý nghĩa càng công nhận sự phân chia chủng tộc, càng tôn kính những người thuộc tầng lớp thượng lưu, và vì lòng trung thành này, họ cũng nhận được đãi ngộ tốt hơn.

“Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?” Trần Nguyệt bị ánh mắt của cô ta làm nhoi nhói.

Nữ cảnh sát: “Trong lòng cô rõ ràng chính mình đã làm cái gì.”

“Tôi... Tôi đã làm cái gì?”

“Cô giao dịch với ma quỷ và tước đi thân phận địa vị của một vị Korah chân chính. Cô ấy mới là Korah thực sự với cốt nhục của Thần, còn cô chỉ là Mugan khoác lên mình một lớp da của Korah!” Nữ cảnh sát cả giận, thâm chí còn đưa tay bóp chặt mặt Trần Nguyệt, nói trong hung tợn: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ lột lớp da này của cô xuống! Nhận rõ thân phận của mình đi, con khốn!”

Chiếc xe dừng lại trước một viện nghiên cứu, Trần Nguyệt bị kéo ra. Hình như cô dự cảm được điều gì đó khủng khiếp nên đã giãy dụa: “Đừng! Đừng! Các người đã đồng ý với cha mẹ tôi, các người không thể như vậy!”

“Chúng tôi hứa với cha mẹ cô để cho cô thành Korah rồi. Chúng tôi đã hoàn thành lời hứa.”

Nhưng ai có hứa rằng cô thành Korah rồi là có thể sống sót?

Người con gái có dung mạo biến dạng cũng được kéo ra khỏi xe, có vẻ như họ sẽ có cùng một số phận. Người phụ nữ khi điên khi khùng cười lên: “Ha ha ha ha ha tao đã nói rồi, mày sẽ hối hận! Cha mẹ mày chính là đám ngu, cầm được loại bài đó mà còn chìa ra cho người ta. Ngu xuẩn, đáng đời a ha ha ha ha ha.”

Trần Nguyệt thêm phần kịch liệt giãy dụa. Cô không muốn chết, ba mẹ cô còn tưởng rằng cô có thể sống cho nên mới vui vẻ chịu chết, nhưng cô nào có được, bọn cô bị lừa rồi! Trơ tráo! Trơ tráo!

Tiếng cười rồ dại của người phụ nữ làm trái tim của Trần Nguyệt đau nhói.

Lúc này một chiếc xe chạy đến, có người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Người con gái nhìn thấy người đàn ông này bèn im lặng ngay lập tức.

Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt cô ta, bình tĩnh đánh giá khuôn mặt khủng khiếp này: “Biến thành như thế này chắc chắn không cứu được.”

“Cha.” Người con gái ấy ngẩng đầu lên và nhìn đôi mắt lạnh lùng của ông ta, “Con biết cha sẽ không cứu con. Nhìn con phục vụ cha trong nhiều năm như vậy, cha hứa với con một chuyện đi.”

Người đàn ông giơ một điếu xì gà và hít một hơi, bảo: “Nói đi.”

“Tại cha mẹ nó hại mà con mới biến thành dạng này. Con không muốn bọn họ chết đi trong vui vẻ, cha quay video để bọn họ thấy đi. Con muốn bọn họ thấy số phận đứa con cưng của bọn họ!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao trước đây không ngoan một chút.”

Vô nghĩa, nếu cô ta biết sẽ có ngày hôm nay, cô ta không chỉ dội axit không đâu. Cô ta chắc chắn sẽ giết một nhà ba người này - Người con gái nghĩ đầy ác độc. Nhưng trước khi bị kéo vào viện, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đầy ác độc hệt thế. Sớm biết có ngày hôm nay, cô ta chắc chắn đã giết hắn.

Trong viện nghiên cứu, đôi mắt của nhà khoa học lấp lánh với ánh sáng phấn khích. Với một con dao phẫu thuật và ống tiêm trên tay, trông người này điên rồ khôn cùng.

“Nhanh lên, tôi không thể chờ nổi để xem đến cùng gương mặt của hai cô nàng xảy ra chuyện gì!”

...

Chính phủ đã đưa ra câu trả lời cho chuyện người trong phòng xử án đột nhiên biến mất. Ban đầu đó là cái bẫy mà vợ chồng Trần Lương đã chuẩn bị; sau khi phán quyết của tòa án được đưa ra là cái bẫy bắt đầu, thậm chí họ còn gi3t ch3t 5 người trong bồi thẩm đoàn, thẩm phán, và một cảnh sát. May mắn là cảnh sát đã bắt giữ họ.

Về phần 2 tên dân đen không tiền không quyền làm sao bắt cóc toàn bộ phòng xử án một cách âm thầm và bao nhiêu người đã bị giết, họ không cho công chúng biết.

Đương nhiên mọi người bàn tán ầm ã về chuyện này, hoang mang trước chuyện sao họ lại làm được; thậm chí còn có người cố gắng hỏi những người tham gia vào vụ bắt cóc đáng kinh ngạc này, nhưng ai nấy toàn giữ kín như bưng, ngậm chặt miệng chẳng nói.

Họ im lặng nhưng đều âm thầm theo dõi vấn đề.

Mặc dù bọn họ chủ đứng xem trò chơi nguy hiểm không tưởng nổi này, nhưng nó đủ để đánh sâu vào nhận thức của bọn họ.

“Con trai, đến cùng có chuyện gì diễn ra? Sao tới giờ mà con vẫn còn mất hồn mất vía?”

Lương Thủ Sinh nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ bèn phục hồi tinh thần, lắc đầu: “Mẹ đừng có hỏi nữa, đã bảo là không được nói rồi.”

“Con nói xem tới cùng con có bị tổn thương gì không?” Người mẹ lo lắng hỏi.

“Không, con một mực đứng xem bên cạnh.”

Lương Thủ Sinh là sinh viên đại học, học cùng Trần Nguyệt, do cậu ta quen Trần Nguyệt mới tới xem phiên tòa này. Cậu đã đoán được kết quả phán quyết từ sớm, đáng tiếc bọn họ quá ương ngạnh lại quá ngây thơ. “Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng” chỉ là thứ rỗng tuếch, ấy vậy mà bọn họ cứ một mực tin tưởng.

Nhưng cậu chẳng ngờ được mọi thứ sẽ có sự phát triển tới mức đáng kinh ngạc là thế. Từ một người dân đen, Trần Nguyệt đã biến thành một Korah cao quý.

Chỉ dựa vào một lá bài.

Chỉ dựa vào một lá bài, nó đã thay đổi số phận chẳng bao giờ thay đổi được. Cái này đúng là…

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment