Cố Tích Triều lúc này đang ở sau núi, đã ra khỏi mật đạo.
Lúc y vừa mới ra khỏi mật đạo liền phát hiện cửa mật đạo lập tức đóng sầm lại.
Bây giờ mà điểm hỏa thuốc nổ chôn trong núi, chỉ cần đếm đến mười, cả dải đất sau núi này sẽ nổ tung thành bình địa.
Đây vốn là kế hoạch mà y an bài, định xua bọn người Liêu bại trận ra đây, một lưới quét gọn.
Kế hoạch vô cùng kín kẽ độc địa, ai ngờ cuối cùng chính bản thân lại rơi vào bẫy.
Mặt y tái nhợt, nhưng lại phảng phất một tơ tiếu ý, “Mục Cưu Bình, ngươi lại khôn ra rồi, còn biết mượn đao giết người nữa, cũng không uổng công đánh nhau với ta mấy ngày nay. Chỉ trách ta nhất thời nôn nóng, cứ nhất định một mình đi thu dọn tàn cuộc. Đúng là người khôn nghĩ trăm ngàn, tất có chỗ sót, kẻ ngốc nghĩ trăm ngàn, tất có việc thành. Nam Phụng Đồng nói ta mưu kế đa đoan dễ chết sớm, thì ra cũng có mấy phần đạo lý.”
Y đứng trên núi, nhìn quân Liêu càng lúc càng tiến gần, tay xiết chặt Thần Khốc Tiểu Phủ.
Đương nhiên không có chuyện y điểm hỏa để cùng chết với bọn người Liêu, chỉ cần có một tia hy vọng, y quyết không lựa chọn cái chết, chẳng thà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
Quân Liêu ào ạt kéo đến.
Trong đám loạn quân, Cố Tích Triều tả xung hữu đột, không biết đã giết được bao nhiêu người, cũng không biết đã gánh chịu bao nhiêu vết thương.
Quân Liêu nếm mùi thất bại trở nên hung hãn dị thường, chỉ hận không thể băm vằm bất kỳ tên người Tống nào lọt vào tầm mắt.
Cố Tích Triều vừa bị thương lại có sẵn bệnh, mệt mỏi kiệt sức, không còn biết bản thân có thể cầm cự đến lúc nào.
Trong đám hỗn chiến, một thanh trường mâu từ sau đâm mạnh tới, tức thời xuyên qua chân phải của y.
Cố Tích Triều ngã quỵ xuống đất, vận chút chân khí cuối cùng để gạt đi lưỡi đao đang chém tới, một ý nghĩ mơ hồ chợt trỗi lên: “Đại đương gia, hôm qua ta nói nợ máu của đời này nhiều vô số, cho dù có trả, cũng không đến lượt Liên Vân Trại, ai ngờ nhanh như vậy đã phải trả rồi— chỉ tiếc không được chết trong tay ngươi.”
Y vừa nghĩ đến Thích Thiếu Thương, trước mắt chợt xuất hiện một thanh kiếm.
Ánh kiếm lóe lên như tia sét rạch ngang bầu trời, cắt đôi bóng người đang lao tới y.
Y hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn.
Đó quả thực là một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng chói lọi.
Kiếm nhanh đến chói mắt, chói cả tâm, chói đến người ta không thể chịu đựng nổi.
Kiếm của Thích Thiếu Thương, hào quang của Thích Thiếu Thương!
“Đại đương gia!” Cố Tích Triều bất giác gọi một tiếng.
Thích Thiếu Thương dùng sức kéo y lên, “Đứng dậy! Có chết cũng không chết ở chỗ này!”
Cố Tích Triều đứng dậy, cười nói: “Được! Ta không nên chết ở đây, ngươi cũng không nên chết ở đây!”
Thích Thiếu Thương như giao long tung hoành giữa biển, trường kiếm vụt chém loang loáng, kiếm đến mạng vong, không gì cản nổi, chẳng mấy chốc đã giết ra được một con đường máu.
“Theo ta!”
Hắn một tay ôm chặt lấy eo Cố Tích Triều, phi thân phóng mấy cái liền đến được cửa mật đạo, thổi hỏa chiết tử, châm lửa dẫn thuốc nổ, một loạt động tác vô cùng gãy gọn nhuần nhuyễn, sau đó nhanh chóng mở cửa mật đạo, ôm lấy Cố Tích Triều phóng vào bên trong.
Bọn họ lăn đi trong mật đạo, cánh cửa mật đạo nặng nề bất chợt đóng ầm xuống, chấn động đến màng nhĩ hai người.
Trong mật đạo nhất thời chết lặng, mấy hơi thở trôi qua, ngoài động truyền lại một tiếng nổ long trời lở đất, bùn đất trên đầu rào rào đổ xuống.
Từ sâu trong động mơ hồ truyền lại tiếng đổ sụp, từ xa ầm ầm lan đến gần, kinh tâm động phách, mãi cho đến gần trên đỉnh đầu mới ngưng bặt.