Đến tối bạch nguyệt quang đến tìm khốc O, anh cười với chút ý chế nhạo, nói: Alpha của cậu thật sự rất thú vị.
Khốc lắc đầu: Em vẫn chưa nghĩ xong có nên ở bên cạnh anh ấy hay không.
Bạch nguyệt quang: Không phải tại anh chứ? Thành thật mà nói chúng ta cũng có thể coi là bạn học cùng trường, cậu cũng biết, nam sinh thời kì trưởng thành thích coi TV, bọn họ thích cũng không phảo bản thân anh, cái bọn họ thích cũng chỉ là danh phận bạch nguyệt quang quốc dân này mà thôi.
Khốc O nói: Em cũng không phải là không hiểu, chỉ là... Là do em thích anh ấy trước, nên sẽ đặc biệt lo được lo mất.
Bạch nguyệt quang vỗ vỗ vai y: Cậu nên nói thẳng với cậu ta thì hơn.
Khốc O giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: Đúng rồi, sư huynh, hôm nay cảm ơn anh. Cũng may anh kéo lại áo em kịp lúc, nếu không thì...
Y dán miếng dán chống tràn sữa, nên sợ bị mọi người nhìn thấy.
Bạch nguyệt quang lí giải mà cười nói: Ừ, anh nhìn thấy rồi. Em như vậy rất cực khổ phải không?
Khốc O cũng cười rồi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: Bảo bảo rất đáng yêu.
Khốc O mới trải qua kỳ phát tình, nồng độ tin tức tố trên người vẫn còn rất cao, bạch nguyệt quang đứng nói chuyện được một lúc, phát hiện bản thân hình như đã lỡ dại.
Hỏi y: Đúng rồi, lúc cậu đến có mang theo tấm ức chế không?
Khốc O nói không có, hơn nữa bây giờ hàng hóa cũng không vận chuyển vào thôn được nữa, do đã hết lừa rồi.
Bạch nguyệt quang gật gật đầu: Không sao, anh về trước đây, cậu cũng ngủ sớm đi.
Bạch nguyệt quang về đến nơi thì nhắn tin cho đạo diễn, nói lịch trình của mình đột nhiên có sự thay đổi, ngày mai là phải đi rồi.