Sa Điêu Sư Tổ

Chương 104

Trong lòng Lộc Thời Thanh chấn động.

Lại nghe thấy Cố Tinh Phùng nói: "Trừ phi người không đồng ý."

Lộc Thời Thanh vội quay đầu lại, "Đồng ý!"

Bởi vì nóng vội, môi của hắn cơ hồ đụng vào gò má Cố Tinh Phùng. Khoảng cách hai người gần như thế, Lộc Thời Thanh nghe thấy câu trả lời không được lưu loát lắm của mình: "Ta, đương nhiên đồng ý rồi."

Vốn da mặt Lộc Thời Thanh không mỏng như vậy, nếu không cũng sẽ không sống lâu như thế trong sự chỉ trỏ của đám người Giới Tu Tiên.

Nhưng hắn có một thói xấu. Trước mắt người mà hắn đặc biệt để tâm hắn sẽ không tự giác mà cẩn trọng hết mứt.

Bạch Tiêu là thế, Cố Tinh Phùng càng là thế. Đối với người khác không thẹn với lương tâm là được. Duy chỉ có hai người đó, hắn sợ có chỗ nào đó không được chu toàn. Cho dù đối phương không so đo, chính hắn trong lòng cũng sẽ băn khoăn.

Cho nên, vì chỉ vì yêu cầu của Bạch Tiêu mà hắn gần như hy sinh nửa đời trước.

Bây giờ kiếp nạn suối Vinh Khô Tuyền đã giải, hắn tình nguyện dùng quãng đời còn lại buộc chặt với Cố Tinh Phùng.

Người Tu tiên tuổi thọ rất dài rất có thể còn lâu hơn nữa đời trước đó. Cố Tinh Phùng làm đạo lữ của hắn, sẽ cùng hắn đi đến cuối đời, sao hắn có thể không thận trọng đối đãi chứ?

Cho nên hắn nơm nớp lo sợ, một đầm nước đọng sống hơn mấy chục năm, đúng là tạo nên vô số gợn sóng.

Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Tinh Tinh, ta tên Lộc Thời Thanh."

Cố Tinh Phùng nao nao, "Ta."

Lộc Thời Thanh xoay người, đối diện với Cố Tinh Phùng, nhìn đôi mắt trong veo của y nói tiếp: "Vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ được Dật Thiên Quân nhặt được, lớn lên ở Thiên Kinh Phong, từng nhậm chức chưởng môn của Biển Cả Một Cảnh hai mươi bảy năm."

Nét nghi ngờ trêи mặt Cố Tinh Phùng hơi giảm xuống, nhẹ nhàng gật đầu.

"Lão già ngu ngốc ta..." Lộc Thời Thanh ngừng lại, bỗng nhiên hắng giọng nói, "Tinh Tinh, ta đã ngủ bao lâu?"

Cố Tinh Phùng nói: "Tròn ba năm."

Lộc Thời Thanh bấm ngón tay, nghiêm túc tính toán một hồi rồi nói tiếp: "Lão già ngu ngốc ta đây bảy mươi sáu tuổi. Sau khi biết được thân phận là bán tiên của mình, nghi ngờ dân lên trùng điệp, vô cùng có khả năng liên lụy tới người bên cạnh...ờ, không còn gì khác, đó mới chính là ta."

"Người không phải." Cố Tinh Phùng trầm giọng nói. Lộc Thời Thanh chẳng những xem thường bản thân, mà còn xem thường quá mức.

Lộc Thời Thanh nghiêm túc nói, "Ngoan, hãy nghe ta nói hết."

Trong lúc cấp bách hắn vô ý thốt ra ngôn từ của mấy mươi năm trước thường dùng để dỗ Cố Tinh Phùng.

Trêи mặt Cố Tinh Phùng nóng ran, vốn định nhắc nhở nhưng chợt cảm thấy thời điểm Lộc Thời Thanh dỗ y, biểu cảm vô cùng sinh động. Lúc y còn niên thiếu, vẫn luôn không thích Lộc Thời Thanh xem y như con nít. Tựa như chỉ cần một câu "Tiểu đồ tôn ngoan nào" là có thể kéo khoảng cách của hai người ra rất xa trong đó còn chèn thêm một Bùi Lệ.

Nhưng bây giờ, hai người họ đều thích đối phương cũng quyết định hợp tịch, không còn ai có thể chen chân vào.

Lộc Thời Thanh lại lần nữa nói từ "Ngoan" với y, khiến y thấy khá thú vị.

Tuy mặt Cố Tinh Phùng vẫn luôn không có biểu lộ gì nhưng đường cong bên miệng lại rất nhu hòa. Y nhìn Lộc Thời Thanh chăm chú, nghe Lộc Thời Thanh dùng vẻ mặt thành thật nói: "Lộc Thời Thanh ta không có gì cả, nhưng may mắn Cố Tinh Phùng không chê, chẳng những cứu ta mấy lần mà còn muốn cùng ta kết làm đạo lữ."

"Ta nguyện ý." Lộc Thời Thanh nắm chặt tay Cố Tinh Phùng, ngón tay đang vào nhau. "Quãng đời còn lại, kiếp sau hay đời đời kiếp kiếp, ta đều nguyện ý tồn tại vì Tinh Tinh, giống như Tinh Tinh bảo vệ ta vậy."

Ngay từ đầu Cố Tinh Phùng chỉ đứng đó lắng nghe, đến cuối cùng mỗi câu mỗi chữ Lộc Thời Thanh nói ra y đều sẽ gật đầu một cái, càng về sau gật càng mạnh.

Lộc Thời Thanh thở ra một hơi, nhẹ nhõm trong lòng nói, "Ta nói xong rồi, cái đêm năm đó hợp tịch với Hoài Hư, Hoài Hư cũng nói vài lời dễ nghe với ta, nói là hợp tịch đều phải làm những bước đó."

Cố Tinh Phùng biến sắc, "... Người cũng nói với hắn như thế?"

"Sao có thể chứ." Lộc Thời Thanh thở dài, "Ta thích ngươi như thế, để nói những lời này ta phải lấy hết dũng khí đó. Mấy ngày nay ta ở trong hộp đã cân nhắc nên dùng từ thế nào mới miễn cưởng rặng ra vài câu. Huống chi lúc ấy ta khuất nhục dưới tay Hoài Hư, thực sự nói không nên lời ta thương lượng với hắn, chi bằng giết ta cho thống kɧօáϊ."

Lộc Thời Thanh nói rất hăng say, không dừng lại được, "Ta tưởng rằng, đời này ta không thể hợp tịch, không nghĩ tới còn có thể lây chút ánh sáng của Tinh Tinh, hôm nay cuối cùng cũng được trải qua một buổi hợp tịch nghiêm trang và chính thức. Vốn định chờ sao khi mọi chuyện xong xuôi mới nói câu này nhưng Tinh Tinh nói ta là thân nhân của ngươi ta liền vui vẻ quên trời đất. Tuy nới đây không có đại điện không có tân khách, không có văn thư hợp tịch thậm chí đến thân xác ta cũng không có. Nhưng ta rất vui vẻ, bởi vì nơi đây là nhà của Tinh Tinh."

"Cũng là nhà của người." Trong mắt Cố Tinh Phùng ướt át, đột nhiên ôm Lộc Thời Thanh vào trong ngực.

Sau này hắn không phải là sư tổ của y nữa, hắn là đạo lữ của y, bọn họ là người một nhà.

Ngày thường khi nhớ tới Lộc Thời Thanh,trong lòng Cố Tinh Phùng chua chát, trong mắt mới có thể ướt ả. Bây giờ có được Lộc Thời Thanh, đồng thời cũng y cũng thuộc về Lộc Thời Thanh, rõ ràng lòng y rất vui vẻ nhưng trong mắt vẫn dân lên từng giọt nước mặn chát.

Hồn phách rất nhẹ, gió thổi nhẹ thôi cũng sẽ đung đưa qua lại. Giờ phút này Lộc Thời Thanh không còn thừa thời gian ổn định thân hình của mình nữa, hắn chân chân thực thực tựa trước ngực Cố Tinh Phùng. Tiếng tim đập nhanh mà hữu lực của Cố Tinh Phùng giống như một ca khúc chỉ viết riêng cho hắn.

Lộc Thời Thanh chầm chậm nói: "Tinh Tinh ta không giấu ngươi bất cứ chuyện gì, vậy thâm cừu đại hận sau này của ngươi ta sẽ cùng ngươi gánh vác."

Toàn thân Cố Tinh Phùng cứng đờ, thấp giọng nói: "Không cần."

Lộc Thời Thanh ngẩng đầu khỏi ngực y. "Đương nhiên phải cần, Tinh Tinh tuy ta không biết thân thế của mình, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy rất nguy hiểm. Quan hệ giữa Trường Sinh Giới và Hồng Trần Giới, cũng rất có thể không đơn giản như chúng ta nghĩ. Ta còn không sợ liên lụy ngươi, ngươi cũng đừng lo lắng sẽ liên lụy tới ta."

Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, ánh mắt nặng nề.

Lộc Thời Thanh hiểu rõ y, biết đây là tháy độ khi y không muốn nghe. Hắn dứt khoát giơ tay nâng mặt Cố Tinh Phùng lên, "Ngươi nghe ta nói, chuyện hai ta gánh vác, tùy tiện đưa một chuyện ra ngoài đều rất có thể sẽ lãnh hậu quả là vạn kiếp bất phục. Nếu như hai ta không có chung mối thù, rất có thể...."

Cố Tinh Phùng đâu có ngốc, tuy Lộc Thời Thanh chưa nói xong, nhưng ý đã rất rõ ràng.

Ý trong lời nói này rõ ràng là lo sợ hai người không thể cùng nhau đi đến cuối đời.

Cố Tinh Phùng giương mắt, trầm giọng nói: "Tuyệt đối không thể."

Rốt cục, y hít sâu một hơi, "Được ta đồng y với người."

Lộc Thời Thanh vui vẻ ra mặt, đe dọa dụ dỗ, rốt cục Cố Tinh Phùng cũng mở rộng cửa lòng với hắn. Hắn vui vẻ lại nhịn không được đưa tay sờ vào đỉnh đầu Cố Tinh Phùng. "Tinh Tinh nghe lời thật."

Vừa làm ra hành động này, hắn liền hối hận, không cẩn thận lại xem Cố Tinh Phùng là trẻ con nữa rồi. Năm đó Cố Tinh Phùng không thích bị sờ đầu, hiện tại thành đạo lữ của hắn chắc chắc càng không thích.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Tinh Phùng, cũng không giống không thích, thậm chí còn hơi cúi đầu xuống nếu không để ý sẽ không phát hiện ra.

... Đang phối hợp với hắn à?

Lộc Thời Thanh thu tay lại, hắng giọng nói: "Ta nói này Tinh Tinh, Hoài Hư đi tìm nhục thể của ta, vì sao vẫn chưa trở lại?"

Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, "Sơn động quá sâu."

Có sâu hơn nữa cũng chỉ là sơn động mà thôi.

Lộc Thời Thanh không nghĩ quá nhiều, dứt khoát kéo Cố Tinh Phùng ngồi xuống đống tuyết, còn không ngừng hỏi sau khi y chết, Cố Tinh Phùng đã trải qua những chuyện gì.

Cố Tinh Phùng nhớ lại, trực tiếp lướt qua chi tiết Bùi Lệ cướp xác với y, giản lược nói tóm tắt những chuyên sau khi tiến vào U Minh Giới. Gặp Quỷ Yên Chi, giúp Quỷ Yên Chi diệt trừ Thanh Tiêu Quỷ, rồi giao phong với Thánh Chủ, thành đồng minh với Quỷ Yên Chi.

Thi thoảng Lộc Thời Thanh sẽ cảm khái, tận dụng mọi lúc khen hai câu "Tinh Tinh thông minh" "Tinh Tinh lợi hại". Tuy đang trong hình thái là hồn phách, ánh mắt hắn lại cực sáng, tựa như đang rơi trêи cánh đồng tuyết không phải tuyết mà là ngân hà trong vũ trụ xa xôi."

Chờ sau khi Cố Tinh Phùng kể xong, Lộc Thời Thanh cảm thấy nghi hoặc: "Nếu ngươi và Thánh Chủ là đồng tộc, các ngươi có thể phá giải chú thuật của nhau. Vậy sau khi ngươi rời đi ngươi không sợ chú thật trêи người Quỷ Yên Chi bị Thánh Chủ phát hiện à?"

Cố Tinh Phùng nói: "Hắn làm việc cẩn thận, chắc chắn sẽ giống như ta, yểm chú lên người Quỷ Yên Chi. Cho nên sau khi Quỷ Yên Chi đồng ý kết minh ta đã thu lại chú thuật trêи người ả rồi."

"Vẫn là Tinh Tinh cơ trí, đã nghĩ xa đến thế." Lộc Thời Thanh tán dương, "Nhưng lỡ đâu Quỷ Yên Chi không còn chú thật không nghe lời ngươi nữa thì sao?"

Cố Tinh Phùng chậm rãi nói: "Đối với ả mà nói, Thánh Chủ mới là người nguy hiểm nhất. Ta phá giải chú thuật cho ả rất dễ dàng, để Thánh Chủ giải thì lại khó. Nhưng đây đều là phỏng đoán của ta, khó đảm bảo sẽ không có biến số."

Lộc Thời Thanh nâng cằm lên nói: "Hi vọng hết thảy thuận lợi, nếu không những gì ngươi vất vả chuẩn bị đều uổng phí."

"Vốn ta đã không còn ý định trả thù nữa, hiện giờ cũng chỉ vì thấy thời cơ sẵn có thuận nước đẩy thuyền mà thôi." Cố Tinh Phùng nhìn hắn, ánh mắt bình thản. "Thất bại cũng không sao, được ở bên cạnh người, còn quan trọng hơn chuyện báo thù."

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lộc Thời Thanh lại nghe được Cố Tinh Phùng "Dỗ ngon dỗ ngọt" mình.

Nếu là ở trêи người của người khác, đây có lẽ chỉ là một câu bình thường. Nhưng Cố Tinh Phùng từ trước đến nay biểu lộ luôn lạnh nhạt, nói cũng không nhiều. Lúc này y cực kỳ nghiêm túc thốt ra, cả người đều tựa hồ trở nên vô cùng thâm tình.

Lộc Thời Thanh nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn chung quang, nhìn về hướng sơn động Bùi Lệ đã đi vào.

Ngày trước nếu Cố Tinh Phùng nói những câu Lộc Thanh thích nghe, hắn đều sẽ cho bản thân mình một nụ cười mỉm.

Lúc này lại không có.

Cố Tinh Phùng đối với hành động này của hắn rất nghi hoặc, "Đang tìm gì thế?"

"Tìm Hoài Hư." Lộc Thời Thanh giống như ăn trộm nói.

Sắc mặt Cố Tinh Phùng tái nhợt "... Tìm hắn?"

Lộc Thời Thanh nhìn y thần sắc khẩn trương, tràn đầy lo lắng, "Tinh Tinh hiện tại ta rất muốn cho ngươi một nụ hôn, nhưng ta sợ Hoài Hư trở về đột xuất...Ta cũng không phải sợ hắn nhìn thấy, chị là không muốn bị cắt ngang mà thôi, thời gian hôn ngươi phải thiệt dài ta mới chịu..."

Câu nói kế tiếp hắn không thốt ra lời.

Cố Tinh Phùng đã đẩy hắn ngã vào trong tuyết, chồm lên trước hôn vào miệng hắn.

"Sẽ không, sơn động rất sâu."

Cố Tinh Phùng xác nhận sự thật này lần nữa, làm nụ hôn này từ cạn tới sâu.

Rõ ràng động tác biên độ rất lớn, Cố Tinh Phùng lại chỉ nhẹ nhàng đè hắn xuống động tác khi hôn cũng cẩn thận hết mực, sợ làm bị thương hồn phách của hắn, Lộc Thời Thanh nhắm mắt lại, cảm thụ trêи môi là hơi thở ấm ấp đến từ Cố Tinh Phùng.

Tuy là cảm xúc của hồn phách nhưng lại rất rõ ràng.

Nụ hôn đầu trong biển hoa tại Lưu Sương Phong, ngây thơ mập mờ, sao đó hai người đều không thừa nhận.

Nụ hôn sinh tử tại bờ Đông Hải, kịch liệt tuyệt vọng ai cũng không muốn nhớ lại.

Nụ hôn khi say rượu trêи đài Noãn Nguyệt, càng không lưu lại trong trí nhớ Lộc Thời Thanh, chỉ có mình Cố Tinh Phùng lúc tỉnh lại nhớ tới, chịu đủ giày vò.

Lần này, mới xem như bọn họ được chân chính cảm nhận đối phương. Cùng lúc hoàn thành nghi thức nên có giữa đạo lữ.

......

Trong sơn động, Bùi Lệ cỏng thi thể lạnh như băng của Lộc Thời Thanh khó khăn bước từng bước ra ngoài.

Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Cố Tinh Phùng không giành với hắn.

Cái nơi quỷ quái nay, ước chừng phải quẹo mười tám ngã rẻ, mỗi ngã đều quang co hai ba dặm. Ghê tởm hơn chính là cái cấm địa Tuyết yêu trời đánh này lại có chú thuật!.

Hắn không thể sử dụng linh lực, không thể thi triển khinh công, càng không thể ngự kiếm, chỉ có thể từng bước một, đạp lên dấu chân kiến cố trêи mặt băng...mới có thể tiến về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment