Sa Điêu Sư Tổ

Chương 112

Ba năm trôi qua, Lộc Thời Thanh trở về.

Trêи đườn đi nhìn thấy, Hồng Trần Giới khắp nơi hoang tàn, bá tánh lang bạt đầu đường xó chợ, ăn bữa hôm lo bữa mai, ngày ngày sống trong lo sợ bất an. Thân là môn phái có sức nặng trong Hồng Trần Giới hiển nhiên cũng phải đứng mũi chịu sào.

Bước vào sơn môn, từ xa đã trông thây nơi mặt biển phía đông đang dân lên một vòng hút nhật*, đang chầm chậm mọc lên giữ khe hở giữa hai thanh trụ cắm trước Thiên Kính Phong.

*hút nhật: mặt trời

Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ, vẫn như trước đây.

Lại nhìn bên rìa của hai ngọn núi lớn, trêи đỉnh núi có đệ tử tụ tập, mấy vạn thanh kiếm đang vùng vẫy trong ánh rạng đông, tựa như những ngôi sao lay động.

Trật tự rành mạch. Trong lòng Lộc Thời Thanh thoáng thả lỏng, xay người nói: "Tinh Tinh, Hoài Hư, quả nhiên không có việc gì."

Nhưng cũng từ đó suy ra giả thuyết kia có thể là thật-- rất có thể giống như trong lời đồn, Thương Hải Nhất Cảnh đã khuất phục một thế lực nào đó.

Tâm tình Lộc Thời Thanh phức tạp. Thương Hải Nhất Cảnh thân là một trong tam dại danh môn, trước có chưởng môn Trường Bạch Tuyết Lĩnh phản kháng đến chết, sau có Côn Lôn Thái Hư đỉnh cát hung chưa biết, nếu Thương Hải Nhất Cảnh làm ra chuyện này thật, không những hiện tại sẽ trở thành trò cười của thiên hạ. Mà đợi sau khi nguy hiểm qua đi, chuyện này cũng sẽ bị ghi vào sử sách, mang tiếng xấu muôn đời.

Cố Tinh Phùng tiến lên nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của hắn, "Chớ suy nghĩ quá nhiều."

Lộc Thời Thanh thấp giọng nói: "Chỉ là ta không thể tin, đây lại là chuyện mà sư huynh có thể làm ra."

Ba năm trước khi hắn chết, Cố Tinh Phùng đưa thi thể hắn rời đi, chức chưởng môn đương nhiên rơi vào trong tay Đinh Hải Yến dã tâm bừng bừng.

Đinh Hải Yến là người cao ngạo, còn luôn miệng miệt thị tà ma ngoại đạo. Xưa nay khắc nghiệt cũng vì muốn bảo vệ thanh danh Thương Hải Nhất Cảnh sao có thể trong lúc nguy cấp này bôi đen Thương Hải Nhất Cảnh.

Cố Tinh Phùng dời tay xuống, nắm bàn tay hắn nói: "Ta vào tìm hắn cùng người."

Bùi Lệ đứng bên cạnh, chỉ xem như không thấy động tác của hai người, chỉ nhìn mặt Lộc Thời Thanh nói: "Đúng đó sư tôn, Đinh Hải Yến cũng đâu có ngu, làm thế này chắc là hắn có nguyên nhân. Chúng ta vào xem sẽ biết ngay thôi."

Ba người lập tức băng qua kết giới bảo vệ núi. Bởi vì bùa tàng hình của U Minh Giới khá tốt, nên Bùi Lệ và Cố Tinh Phùng giữ lại rất nhiều, lúc này thế mà lại phát huy tác dụng.

bọn họ thuận buồn xuôi gió nhưng không thấy bóng dáng của Đinh Hải Yến. Những đệ tử tụ tập tại đỉnh núi kia, thi thoảng chụm lại xì xào bàn tán hai ba câu. Lộc Thời Thanh lờ mờ nghe thấy mấy từ "Thiên Kính Phong", "Chính điện Tàng Thư Các".

Bọn hắn còn tức giận bất bình nhìn về hướng Thiên Kính Phong, luyện kiếm cũng mang theo tức giận.

Lộc Thời Thanh dứt khoát xích lại gần nghe, chỉ nghe mấy đệ tử kia nói: "Thái sư tổ sao vậy, lại cho phép những người đó làm ẩu như thế."

Xem ra những đệ tử này cũng không hiểu hành vi của Đinh Hải Yến.

Lại một đệ tử lo lắng ngừng kiếm, "Cũng không biết bây giờ quấy phá ở Hồng Trần Giới là yêu nghiệt phương nào, tiên môn chúng ta nhiều người như thế lại không thể ngăn cản được."

đệ tử cạnh hắn thở phì phò xoa mồ hôi trêи tráng, "Cho dù là yêu nghiệt gì, cũng không nên bỏ mặc họ quấy phá, chúng ta tu tiên không phải vì để bảo vệ chúng sinh hay sao."

"Tên Thường Tùng Đào hiện tại phát tài rồi, ngay cả Tư Mã Kỷ cũng kết giao rất sâu đậm... Thái sư tổ ra lệnh cho chúng ta không được can dự vào sự tình ngoài núi thì thôi đi, ngay cả những người hoành hành ngang ngược trong núi này ổng cũng không lên tiếng." Đệ tử đó nhìn về phía Thiên Kính Phong "Đó là chính điện Thiên Kính Phong, thánh địa của Thương Hải Nhất Cảnh đó."

Nghe đến đó, trong lòng Lộc Thời Thanh nghi hoặc: Thiên Kính Phong đã xảy ra chuyện gì?

Lại nghe một người đệ tử nói: "Thì tính sao? Còn không phải bỏ mặc ngoại nhân, xét nhà mình y như bị điều tra?"

Người bên cạnh khoát khoác tay: "Thôi, vẫn nên giữ lại chút sức lực luyện kiếm đi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đi thu dọn."

Lộc Thời Thanh quay đầu lại, vẫy tay với hai người đang có cùng nghi hoặc như hắn là Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ, mũi chân họ điểm nhẹ thẳng hướng Thiên Kính Phong.

Còn chưa đáp xuống đất, đã thấy giữa sườn núi Thiên Kính Phong đứng một đám người, người cầm đầu búi tóc cao mặc trường bào là Đinh Hải Yến.

Diêu Nhất Thành từ trước đến nay vẫn luôn sợ Đinh Hải Yến thế mà hôm nay lại đứng sau lưng Đinh Hải Yến. Còn người luôn phụ tá chưởng môn chủ trì đai cục là Tư Mã Lan và Diêu Phủng Châu lại không thấy tăm hơi.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm động tĩnh trước mắt. Phía trước là chính điện, phía sau lại là chỗ ở của tiền chưởng môn—Noãn Nguyệt Đài.

tạp âm bên tay không dứt. Có lẽ một khắc trước có một rương sách trong Tàn Thư Các bị nghiêng đổ, nhưng sau đó một khắc lại có đại môn Noãn Nguyệt Đài bị phá tan. Từ xa đến gần từ trong ra ngoài, thanh âm nơi phát ra không chỉ co chính điện mà còn có Noãn Nguyệt Đài.

Sự tình còn nghiêm trọng hơn Lộc Thời Thanh đoán.

Noãn Nguyệt Đài là nơi ở của chủ Thiên Kính Phong, bởi vì chưởng môn các đời cũng mặc nhận Thiên Kính Phong, Noãn Nguyệt Đài cũng trở thành biểu tượng của chưởng môn, nên Thương Hải Nhất Cảnh là địa phương trang nghiêm thần thánh nhất trong phương viên trăm dặm này.

Ngay cả Đinh Hải Yến trước kia không vừa mắt hắn và Cố Tinh Phùng thì ra vào Noãn Nguyệt Đài cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngay cả bước chân cũng tận lực nhẹ nhàng.

Bây giờ Đinh Hải Yến điên rồi ư? Sao lại cho phép ngoại nhân mạo phạm như thế?

Lại nhìn những người bận trước bận sau kia, tất cả đều là người vận y phục và trang sức màu nhạc, cũng đều là người ở Hồng Trần Giới.

Lộc Thời Thanh cảm thấy có hơi quen mắt, thì nghe Cố Tinh Phùng nói: "Là người Hà Lạc Tĩnh Địa."

Lộc Thời Thanh không hiểu: "Thường Tùng Đào vì sao muốn lục soát Thiên Kính Phong?"

Bùi Lệ lập tức đưa ra kết luận: "Theo ta thấy, hắn đang ngấp nghé tàng thư và điển tịch của Thiên Kính Phong, muốn lấy về tự mình luyện."

Cố Tinh Phùng lại không cho là như vậy."Hẳn là bị người sai sử, vả lại trong bốn giới.... chưa hẳn đa đem những thứ này để vào mắt."

Lộc Thời Thanh trầm ngâm: "lẽ nào Trường Sinh Giới phái Thường Tùng Đào đến? rốt cuộc bọn hắn đang tìm cái gì?"

Đang khi nói chuyện, Thường Tùng Đào và Tư Mã Lan đi ra từ chính điện, chỉ liếc Đinh Hải Yến một cái, liền ngang nhiên đi ra phía sau Noãn Nguyệt Đài.

Đinh Hải Yến mím chặt miệng, ánh mắt nhìn thẳng, dường như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Bùi Lệ có chút không giữ được bình tĩnh, "Sư tôn, người cứ nhìn bọn hắn làm xằng làm bậy như thế à?"

Lộc Thời Thanh chết ba năm, bây giờ đã không phải chưởng môn Thương Hai Nhất Cảnh. Đinh Hải Yến ghét hắn như vậy, đương nhiên cũng không muốn thấy hắn. Hắn vốn cho rằng, nếu Thương Hải Nhất Cảnh gặp nạn, hắn sẽ tận lực trợ giúp.

Nhưng hôm nay gió êm sóng lặng, hành động của Đinh Hải Yến khiến cho người khác không thể tưởng tượng, nếu hắn ra mặt, không nói thế lực đối địch kia sẽ thế nào, mà Đinh Hải Yến sẽ bất hòa với hắn trước.

Nhưng để mặc những người này phá hủy Thiên Kính Phong, quả thực hắn không có cách nào tha thứ dễ dàng như thế.

động tĩnh nơi chính điện rốt cuộc đã ngừng, một đám đệ tử Hà Lạc Tĩnh Địa đi tới, đứng ngay cổng.

Đinh Hải Yến hỏi: "Lục soát xong?"

"Xong."

Lấy tư lịch cùng địa vị của Đinh Hải Yến, ngày xưa ai dám bất kính với hắn. Nhưng xưa đâu bằng nay, ngay cả đệ tử bình thường nhất của Hà Lạc Tĩnh Địa, cũng dám nói với hắn như thế.

người vẫn luôn yêu thể diện như Đinh Hải Yến, lại làm như không thèm để ý đến những điều này, lập tức vội vàng chạy đến chính điện, Diêu Nhất Thành cũng vội vàng thống lĩnh chúng đệ tử đuổi theo.

Lộc Thời Thanh cũng đang muốn đi xem, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói đau lòng truyền đến: "Đây chính là Linh Thảo Đại Toàn đầy đủ nhất đương thời, thế mà các ngươi...."

Linh thảo đại toàn: bách khoa toàn thư về linh thảo

Diêu Nhất Thành đón lấy một cuốn sách nặng trịch bị xé rách vừa bay ra ngoài, chất vấn những đệ tự Hà Lạc Tĩnh Địa: "Tìm đồ thì tìm đồ, tại sao các ngươi còn muốn phá hư sách!"

Những đệ tử kia hờ hững nhìn ông ta, một người trong đó nói: "Cũng chưa xé hết, vá lại chẳng phải xong ư."

"Nói ra nhẹn nhàng quá ha!" Diêu Nhất Thành nghiêng người, chỉ vào cửa lớn Tàng Thư Các, "Quyển này còn được! những quyển khác bị rách hết thì làm thế nào đây! Ngay cả chân dung liệt tổ liệt tông trêи tường mà các ngươi cũng làm hỏng!"

từ trước đến này Diêu Nhất Thành vẫn rất hiền lành, lúc này cũng bị tức đến nước này, dường như nói thêm hai câu nữa sẽ xông vào đánh người.

"Nhất Thành câm miệng." tiếng nói Đinh Hải Yến vọng ra từ trong phòng, "Chân dung sư tổ Dật Thiên Quân của ngươi đã được ta cất rồi không có ở đó đâu."

"Sư tôn!" Diêu Nhất Thành không thể tin, "Nhưng những tổ sư gia khác..."

"Ta kêu ngươi câm miệng!" giọng nói Đinh Hải Yến đột nhiên trở nên ác liệt, thước Cảnh Ngộ bắn ra khỏi cửa, xẹt qua lỗ tai Diêu Nhất Thành, cắm sâu vào câu cột trêи hành lang.

Diêu Nhất Thành chán nản nói "Dạ", rồi ôm sách bước vào.

"Ai cũng không được nói nhiều, mấy người các ngươi về Hải Lâu Phong gọi người tới giúp." thước Cảnh Ngộ bay ngược trở về, nói dứt lời này Đinh Hải Yến cũng không nói thêm nữa.

Khác một trời một vực với Đinh Hải Yến trước kia.

Lộc Thời Thanh xuyên qua khung cửa trông thấy bóng lưng Đinh Hải Yến đang vùi đầu chỉnh lý sổ sách, càng khiến hắn kinh hãi.

Trong ký ức của hắn, từ khi Đinh Hải Yến làm phong chủ Hải Lâu Phong, tính tình cũng lớn hơn ngay cả pha trà cũng phải gọi đệ tử làm thay, hôm nay thế mà lại tự mình động tay động chân.

Theo phân phó vừa rồi có hai đệ tử Hải Lâu Phong vội vàng rời đi, mà đệ tử Hà Lạ Tĩnh Địa đang đứng ở cổng dường như nghĩ đến gì đó, lập tức chuyển tới hành lang đi đến Noãn Nguyệt Đài.

Không bao lâu, Thường Tùng Đào toàn thân trắng thuần liền thong thả bước ra khỏi Noãn Nguyệt Đài, mũi châm dẫm nhẹ trêи mái cong của Tàng Thư Các rồi đáp xuống đất.

Hắn thản nhiên nói: "Đinh chưởng môn, ta muốn nuốt lời."

Toàn thân Đinh Hải Yến chấn động, nhét quyển sách trong tay vào giá sách, rồi bước nhanh đến cửa, "Ngươi có ý gì?"

Thường Tùng Đào nói: "Ta từng đồng ý với ngươi, tuyệt đối không đụng vào ngươi và những thứ liên quan đến Dật Thiên Quân sư tôn ngươi, nhưng bây giờ..."

Đinh Hải Yến trầm giọng nói: "Ngươi muốn thế nào?"

"Cây mai Chu Sa kia, là Dật Thiên Quân tự tay trồng?" Thường Tùng Đào quay đầu nhìn hướng Noãn Nguyệt Đài. "Ta muốn đào lên xem thử bên dưới có chôn gì không."

Đinh Hải Yến tiến lên một bước: "Ngươi muốn đào nó lên?"

Diêu Nhất Thành xông ra cửa lớn Tàng Thư Các "Lý nào lại vậy! Noãn Nguyệt Đài là nơi ở của mấy đời chưởng môn, đều là gió êm sóng lặng, ngươi dựa vào đâu mà nói phía dưới chôn đồ chứ?"

Lộc Thời Thanh cũng có cùng nghi hoặc, nếu sư tôn chôn đồ dưới gốc mai Chu Sa, hắn và Cố Tinh Phùng ở trêи Noãn Nguyệt Đài lâu như thế vì sao lại không có chút cảm giác nào?

Thường Tùng Đào khẻ nhếch miệng: "Đây là chuyện của ta." Gã nói với Đinh Hải Yến, "Đinh chưởng môn, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ nhổ luôn rễ không tổn hại đến cây đâu, đợi khi ta lấy được thứ ta muốn ta sẽ trả nó vào chỗ cũ."

Hàng mày Đinh Hải Yến nhíu chặt, Diêu Nhất Thành nhìn hắn nói: "Sư tôn, người đừng..."

Lời còn chưa dứt, Đinh Hải Yến đã gật đầu, "Ngươi không được nuốt lời."

"Quyết không nuốt lời." Thường Tùng Đào gật đầu nói tiếp, "Nhưng còn một việc này... nghe nói ngươi đã giấu đi một bước chân dung của Dật Thiên Quân."

sắc mặt Đinh Hải Yến triệt để thay đổi, sau đó Thường Tùng đào vươn tay ra, "Tranh này cũng giống vậy, mong Đinh chưởng môn đưa cho ta luôn."
Bình Luận (0)
Comment