Sa Điêu Sư Tổ

Chương 115

"Trọng thương" này cũng là Cố Tinh Phung tạo ra.

Lộc Thời Thanh kinh ngạc không thôi. Vốn cho rằng Thánh Chủ ra tay là vì muốn cướp Tống Dương, muốn tranh đoạt Cực Lạc Quyển Trục. Nhưng nhìn cử chỉ lúc này của hắn rõ ràng là muốn giúp bọn họ nghĩ cách cứu Tống Dương đây mà.

Nhưng cho dù thế nào, cục diện vẫn rất căng thẳng Lộc Thời Thanh không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, ngón tay hắn sờ lá bùa tàng hình bên vạt áo của mình đang định gỡ xuống thì đột nhiên Cố Tinh Phùng đè tay hắn lại.

Thường Tùng Đào nhìn chằm chằm Thánh Chủ nói, "Các hạ là cao nhân phương nào? Thế mà lại có khí tức của tiên nhân Trường Sinh Giới?"

Trong lòng Lộc Thời Thanh căng thẳng.

Ánh mắt Bùi Lệ ám trầm nói: "Vậy tên Thường Tùng Đào nhà ngươi lại là cao nhân xó nào, sư tôn còn chưa xuất hiện gã đã có thể cảm nhận được tiên khí của Trường Sinh Giới?"

Thánh Chủ rũ tay xuống, nhẹ nhàng ho một tiếng đáp, "E rằng các hạ nhận lầm người rồi, ta chỉ là Tuyết yêu ở Vạn Yêu Giới thôi, sao dính tiên khí Trường Sinh Giới được chứ?"

"... Phải không đó?" Đôi mày Thường Tùng đào hơi nhíu lại, âm thầm nâng cao cảnh giác.

Lộc Thời Thanh vội vàng thu lại khí tức của bản thân, lo lắng chính mình bị phát hiện càng sợ sẽ liên lụy đến Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ.

Cố Tinh Phùng chợt nói với Bùi Lệ: "Hai người không cần thiết phải hiện thân."

Bùi Lệ nói chắc nịch: "Không cần ngươi phân phó, cho dù ta liều cái mạng già này, cũng sẽ không để sư tôn bị Trường Sinh Giới phát hiện."

Lộc Thời Thanh nghe hai người họ tự mình bàn bạc với nhau, liền cảm thấy không ổn còn chưa kịp ngăn cản chỉ thấy Cố Tinh Phùng đột nhiên tháo bùa tàng hình trêи người y xuống, trong nháy mắt trước chính điện nhiều thêm một người.

Cũng khiến mọi người phải xôn xao bàn tán.

sắc mặt Đinh Hải Yến thay đổi nói: "Hằng Minh?"

"... Chưởng môn sư tôn?" Sau khi kinh ngạc Diệp Tử Minh lập tức quỳ xuống hô, "Đệ tử tham kiến sư tôn!"

Trừ hắn ra, những người khác như lâm đại dịch. Thường Tùng Đào một bên túm cổ Tống Dương một bên giơ phất trần ra phía trước thủ thế nói. "Hằng Minh Quân, ba năm trước ngươi mang theo thi thể Thanh Nhai Quân rời khỏi Thương Hải Nhất Cảnh. Hiện tại trở về là muốn an táng Thanh Nhai Quân?"

"Không liên quan đến ngươi." Ba ngàn sợi tơ bạc hơi lay động. Một mình Cố Tinh Phùng đối mặt với hết thảy vẫn vững như Thái Sơn.

Lộc Thời Thanh thấy xót khi chỉ có mình y ứng phó với cục diện này, muốn tháo bùa tàng hình xuống để hỗ trợ, lại bị Bùi Lệ liều mạng nắm chặc cổ tay, "Sư tôn, nếu lúc này người bại lộ thân phận chính là người đang phụ ý tốt của Cố Tinh Phùng. Ta và y cực khổ lắm mới cứu được người, không phải vì để người tự chui đầu vào lưới đâu!"

Chỉ một câu này đả ép Lộc Thời Thanh tới mức không còn cách nào phản bác.

hắn vốn không phải là một người nhanh mồn nhanh miệng, huống chỉ lời Bùi Lệ nói không phải không có lý, ba năm trước khi hắn bỏ mình đã khiến Bạch Đoàn Đoàn dùng hết tàn hồn cuối cùng bảo vệ hắn, sau đó Bùi Lệ và Cố Tinh Phùng từ trong hiểm nguy khôn lường cứu hắn trở về. Bây giờ cho đến về sau nếu cái mạng này của hắn mà chết oan, chẳng phải là có lỗi với tất cả mọi người đã bỏ công cứu hắn ư?

Lộc Thời Thanh cưỡng ép ban thân bình tĩnh lại, "Ta biết rồi Hoài Hư, cảm ơn ngươi."

Bùi Lệ thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay ra "Ta biết mà, sư tôn là người xem trọng đạo lý nhất trêи đời này."

Lộc Thời Thanh cười cười, dằn lại tâm trạng đang nôn nóng của mình. Theo hành động này của hắn Cố Tinh Phùng cũng bớt lo hơn. Y vừa phải đề phòng Thánh chủ, vừa phải nhìn thẳng vào ánh mắt của tất cả mọi người, còn không quên giải vây cho Lộc Thời Thanh nói: "Ta cũng là Tuyết yêu Vạn Yêu Giới, nhưng lại tu tập trong tiên môn ở Hồng Trần Giới, chắc là Thường chưởng môn đã nhận lầm khí tức của ta rồi."

"Ồ?" Thường Tùng Đào thấy hứng thú, quả nhiên là Yêu lực xen lẫn với một ít linh lực của Hồng Trần Giới, lẽ nào vừa rồi là hắn sinh ra ảo giác thật?

Nhưng tiên khí của Trường Sinh Giới là độc nhất vô nhị, sao có thể nói nhận nhầm là nhầm được?

Gã nửa tin nửa ngờ, nhưng không có đủ chứng cứ, "Nếu đã như thế, hai vị cao nhân Vạn Yêu Giới hôm nay đến Thương Hải Nhất Cảnh là vì chuyện gì?"

Cố Tinh Phùng nói: "Thiên Kính Phong là nơi ở của ta, Diệp Tử Minh và Tống Dương là đệ tử của ta, ta không cho phép ngươi hoành hành ngang ngược ở đây."

Bị chất vấn trước mặt nhiều người như thế, Thường Tùng Đào không giận mà còn cười, gã nhìn Đinh Hải Yến "Đinh chưởng môn có nghe rõ chăng? Chính miệng ngươi cho phép ta đi lại trong Thương Hải Nhất Cảnh, nhưng Hằng Minh Quân lại nói y không cho phép. Ta có thể hỏi Đinh chưởng môn là ta nên nghe ai không?"

Từ lúc Cố Tinh Phùng hiện thân, sắc mặt Đinh Hải Yến đã tựa như mây đen ngày giông bảo, lúc này hắn đi tới nhìn thẳng vào Cố Tinh Phùng nói. "Hằng Minh, cho dù ngươi vẫn còn chấp chưởng Thiên Kính Phong, nhưng hôm nay kiếm Tố Quang đã thuộc về ta, ta là chưởng môn hợp pháp của Thương Hải Nhất Cảnh, nơi đây định đoạt thế nào không đến phiên ngươi quản."

Trêи mặt Cố Tinh Phùng không lay chuyển chút nào, chỉ đáp lại câu nói của Thường Tùng Đào: "Rời khỏi Thiên Kính Phong, lập tức thả người."

Đinh Hải Yến giận tím mặt quát, "Hằng Minh! Ngươi đi ba năm, vốn phải xóa tên khỏi Thương Hải Nhất Cảnh, ta có lòng tốt giữ tên ngươi lại, thế mà ngươi còn không coi ai ra gì!"

Cái nết của Đinh Hải Yến cực lớn, từ trước đến giờ không chịu nổi người khác ngỗ nghịch và chất vấn hắn, nhất là còn làm ngơ với lời nói của hắn, càng khiến hắn trong phút chốc bốc hỏa. Ba năm qua rốt cuộc hắn đã hoàn thành tâm nguyện làm chưởng môn của mình, cộng thêm có Hà Lạc Tĩnh Địa trợ giúp, khiến hắn hoành hành tại Thương Hãi Nhất Cảnh mà không phải sợ ai, chẳng có ai dám nói gì hắn nửa câu.

Cố Tinh Phùng vừa về tới là khiến hắn ngột ngạt.

Diêu Nhất Thành cuống quít tiến lên khuyên nhủ: "Sư tôn sư tôn, Hằng Minh nói cũng có lý. Nếu bọ chúng chỉ đi lại thôi cũng được nhưng như sư tôn thấy đó, Hà Lạc Tĩnh Địa bọn họ muốn trèo lên đầu chúng ta ngồi. Môn phái của bọn họ mới thành lập được bao lâu chứ, lúc Thương Hải Nhất Cảnh của chúng ta dương danh, đứng trong hàng ngũ tam đại tiên môn không biết bọn chúng đang còn đang hít gió phương nào đâu!"

Đinh Hải Yến cắn chặt hàm răng, trêи trán nổi đầy gân xanh, không biết là bị lời nói của Diêu Nhất Thành kϊƈɦ thích hay là bị Cố Tinh Phùng chọc tức.

Khóe miệng Thường Tùng Đào khẽ nhếch, "Hảo hán thì không đề cập đến chuyện cũ năm đó. Thương Hải Nhất Cảnh của quý phái lúc mới thành lập chẳng phải cũng chỉ là hạng vô danh đó ư? hiện tại bị Hà Lạc Tĩnh Địa bọn ta chèn ép có gì mà không được? Nếu Hằng Minh Quân chỉ muốn trở lại chốn cũ thì đi vòng đi, Thường mỗ còn muốn loại bỏ mai Chu Sa trêи Noãn Nguyệt Đài."

mỗi chữ mỗi câu của gã đều rất ôn hòa. Nhưng đột nhiên Diêu Nhất Thành lại hất tay áo nói: "Khinh người quá đang! thế nào gọi là đi đường vòng?"

Thường Tùng Đào chỉ hỏi Đinh Hải Yến: "Đinh chưởng môn, ngươi nói thử xem?"

Đinh Hải Yến hít sâu một hơi, "Đệ tử Thương Hải Nhất Cảnh, tất cả đều đi theo ta."

"Sư tôn, câu này là thật?" Diêu Nhất Thành ngẩn người.

Ánh mắt Đinh Hải Yến run lên, Diêu Nhất Thành không dám hỏi nữa, rồi lén nhìn Cố Tinh Phùng, "Nhưng sư tôn à, Hằng Minh... còn có người cùng đi Vạn Yêu Giới kia..."

"Chưởng môn là ta ngay cả đệ tử dưới trướng còn không quản nổi, đâu còn hơi sức mà quan tâm đến Yêu tà Vạn Yêu Giới!" Đinh Hải Yến lạnh lùng nói rồi phất tay áo bỏ đi.

Diêu Nhất Thành cuống lên vội nói với Cố Tinh Phùng: "Hằng Minh, ngươi đã là người Vạn Yêu Giới, chắc hẳn Thường Tùng Đào sẽ không dám đụng đến ngươi. Ngươi... tự bảo trọng nhé."

"Cảm ơn sư thúc." Cố Tinh Phùng nói.

Diêu Nhất Thành lại đi qua phía Diệp Tử Minh, Diệp Tử Minh vẫn còn ngồi dưới đất, "Cảm ơn lòng tốt của sư thúc tổ nhưng Tống Dương và sư tôn đều ở đây nên ta cũng sẽ ở lại."

"Thiên Kính Phong... Quả nhiên kiên cường." Diêu Nhất Thành khâm phục nhìn bọn họ rồi xoay người ngự kiếm đuổi theo đám người Đinh Hải Yến.

Hắn cũng muốn kiên cường, nhưng một không có thiên tư, hai không có mắt nhìn người ngoài luyện đan ra không biết thứ gì hết. Không giống Thiên Kính Phong, ai ai cũng là thiên tài, cho dù cường địch xâm phạm, cũng có thể tự mình đảm đương một phía.

Diêu Nhất Thành quyết định, chờ khi trở lại Đan Khuyết Phong, nhất định phải luyện thêm chút đan dược chữa thương hoặc đan dược bồi bổ. Tuy hắn không thể trực tiếp đối đầu với bọn Thường Tùng Đào nhưng ít nhất có thể làm chút gì đó cho những người dám lấy cứng đối cứng với Thường Tùng Đào này.

Mắt thấy người của Thương Hải Nhất Cảnh rời đi, đáy mắt Thường Tùng Đào hiện lên một tia sát khí.

Cố Tinh Phùng nhìn thấy, nói khẽ: "Ngươi là người của Trường Sinh Giới."

Thường Tùng Đào hơi sửng sờ, nhưng cũng không hoảng hốt, "Hằng Minh Quân không hổ là Hằng Minh Quân quả nhiên thông minh hơn người."

Vốn Lộc Thời Thanh đang giật mình chuyện Cố Tinh Phùng thế mà lại lớn mật phỏng đoán thân phận của Thường Tùng Đào, nhưng nghe thêm câu nói kế tiếp của Thường Tùng Đào lại có chút vui vui.

Bùi Lệ ngạc nhiên nói: "Sư tôn, nếu Thường Tùng Đào là người của Trường Sinh Giới thì lúc này Cố Tinh Phùng cũng đâu bớt được gánh nặng đâu, sao người còn cười nữa?"

Lộc Thời Thanh thở dài: "Người bên ngoài nhắc đến Tinh Tinh đều sẽ kèm theo ta, có thể thấy được ta và Tinh Tinh quan hệ chặt chẽ không thể tách rời (J)."

Bùi Lệ trầm mặc.

Nhưng rất nhanh, Lộc Thời Thanh đã che giấu nụ cười của mình, nghiêm nghị nói: "Tuy bản lĩnh của Thường Tùng Đào lớn, nhưng tầm nhìn quá bé."

Bùi Lệ: "... Sư tôn cớ gì nói ra lời ấy?"

"Tinh Tinh thông minh như vậy, ta có đưa y theo hay không kỳ thực cũng không can hệ gì." Lộc Thời Thanh nghĩ mà sợ, "Mặc dù Tinh Tinh lớn lên trong khổ cực, nhưng cũng xem như may mắn nếu y lớn lên cùng ta ngu ngốc như ta, chẳng phải sẽ hư bột hư đường sao?"

Bùi Lệ không khỏi tưởng tượng, tấm băng vừa lạnh vừa cứng trêи mặt kia của Cô Tinh Phùng mà đắp lên nụ cười ấm áp như của Lộc Thời Thanh thì bất chợt rùng mình.

Lộc Thời Thanh mỉm cười nhìn chăm chú Cố Tinh Phùng, vẫn không quên nói thêm vài câu bộc lộ bất mãn với Thường Tùng Đào, "Thường Tùng Đào đúng là sống uổng mấy chục tuổi này rồi, thế mà lại chưa nghe qua tiếng xấu của ta, có thể thấy được kiến thức hạn hẹp, mắt nhìn người cũng không tốt."

Bùi Lệ: "..."

Sư tôn... Nói có lý quá.

Lộc Thời Thanh trêu hắn xong lại lo lắng tiếp.

Hắn cũng đang hoài nghi thân phận của Thường Tùng Đào. Hà Lạc Tĩnh Địa mới thành lập hơn hai mươi năm nhưng danh tiếng và thực lực đã gần bằng ba môn phái lớn, hiện tại càng là giẫm các môn phái tu tiên khác dưới lòng bàn chân. Một khi Hồng Trần Giới có chút gió thổi cỏ lai thôi, Trường Sinh Giới rất nhanh đã thông qua đường nào đó mà biết được.

Mà Thường Tùng Đào chính là con đường đó.

Cũng khó trách Thường Tùng Đào không coi ai ra gì như thế. Gã vốn là phàm nhân Hồng Trần Giới trong mắt thần linh, sao lại để ý đếm cảm thụ của lũ sâu cái kiến?

Lộc Thời Thanh nhìn lom lom Thánh Chủ, Thường Tùng Đào là đối thủ mạnh, cộng thêm động cơ của Thánh Chủ không rõ ràng, Một khi Cố Tinh Phùng có nguy hiểm đến tính mạng, hắn phải lập tức từ chối chuyện đã đồng ý với Bùi Lệ.

Lộc Thời Thanh hắn chỉ là người bình thường không có chí lớn gì. Nếu có thể chết vì thiên hạ chúng sinh đó là bổn phận là giấc mộng anh hùng của hắn. Nếu là vì Cố Tinh Phùng...Thì lại là một ý nghĩa khác trong cuộc đời của hắn.

Cố Tinh Phùng thản nhiên nói: "Thù hận của Mai Hoa Châu và Bách Lý Ổ, là ngươi sai khiến Tư Mã gia chủ giật dây, Bách Lý Ổ bị diệt cũng là kiệt tác của ngươi."

Lời vừa nói ra, Đinh Duyên và Diệp Tử Minh cùng trợn to hai mắt.

Đinh Duyên trầm giọng nói: "Không có khả năng, chưởng môn là tiên nhân Trường Sinh Giới, sao có thể làm ra chuyện điên rồ như thế?"

Diệp Tử Minh thì nhìn hằm hằm Thường Tùng Đào: "Ngươi mà cũng xứng làm thần tiên!"

Thường Tùng Đào giống nhứ đã biết được phản ứng của họ từ sớm, chỉ lơ đễnh cười như không cười nhìn Tư Mã Kỹ. "Tư Mã gia chủ, cừu hận giữa Mai Hoa Châu và Bách Lý Ổ mà Hằng Minh Quân nói chắc ngươi cũng biết?"

Tư Mã Kỷ nở nụ cười, tiếp lời: "Hằng Minh Quân đa nghi quá. Vốn Trình Túc lòng dạ hẹp hòi, Tống Linh Kỳ lại không biết tiến lùi cộng thêm mâu thuẫn của hai người tự bành trướng, cuối cùng ủ thành đại họa, sao có thể đổ tội lên đầu ta và Thường chưởng môn được chứ?"

Diệp Tử Minh nói: "Vậy chuyện Bách Lý Ổ bị diệt thì sao?"

Đinh Duyên cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thường Tùng Đào đợi đáp án của gã.

Thường Tùng Đào khe khẽ thở dài, "Nếu Cực Lạc Quyển Trục rời vào trong tay người khác, tất nhiên sẽ tạo ra tai họa càng lớn. Ta làm như vậy cũng là vì bình an của Hồng Trần Giới. A Duyên, ngươi theo ta lâu như thế lẽ nào còn không rõ cách làm người của ta?"

Đinh Duyên cúi đầu suy tư, tựa như đang lầm bầm, "Đúng vậy...nhiều năm như thế, chưởng môn thương xót thế nhân, một lòng tu luyện, bị ép giết hết người ở Bách Lý Ổ, tất nhiên người cũng không đành lòng và cũng rất bất đắc dĩ."

Diệp Tử Minh lạnh lùng nói: "Cho nên tai hoạn nghiêm trọng đó còn lớn hơn mấy ngàn mạng người?"

Thường Tùng Đào nghiêm mặt, buông cánh tay Tống Dương ra. Tống Dương mềm oặt ngã xuống đất, Diệp Tử Minh vội chạy tới nhưng tay của hắn vẫn còn bị trói không thể đỡ được. Đổi thành Cố Tinh Phùng đỡ Tống Dương còn không quên điểm nhẹ vào người Diệp Tử Minh rót linh lực cắt đứt dây thừng. Diệp Tử Minh nói tiếng cảm ơn rồi đón Tống Dương từ trêи tay Cố Tinh Phùng.

Thường Tùng Đào phi thân, đứng trêи bậc thang mặt hướng xuống mọi người, mặt trời nơi phía đông phản chiếu đáy mắt gã tràn đầy ánh sáng. "Chư vị nghe lời này của ta, Cực Lạc Quyển Trục này là của một phản đồ ở Trường Sinh giới, trong đó ghi chép bàn môn tản đạo trùng trùng điệp điệp, nó là vật tà độc nhất trêи đời này. Một khi nó xuất hiện trêи thế gian, rơi vào trong tay kẻ xấu, đừng nói Hồng Trần Giới và Trường Sinh Giới, ngay cả Vạn Yêu Giới, Tu La Giới và U Minh Giới cũng không thể may mắn thoát khỏi."

Thánh Chủ nãy giờ vẫn đứng điều tức ở đó rốt cục cũng mở miệng, "Nếu đúng như lời các hạ nói. Vì năm giới, hy sinh tánh mạng của mấy ngàn người đúng là không đủ thật."

bỗng nhiên ánh mắt Cố Tinh Phùng lạnh như băng nhìn Thánh Chủ, "Vậy ngươi thì sao, hy sinh tính mạng cả tộc Tuyết yêu?"

sắc mặt Thánh Chủ thay đổi, đột nhiên ho ra một ngụm máu.

Tư Mã Kỷ nhíu mày, chê chuyện chưa đủ lớn còn chêm vào một câu, "Xem ra tuy hai vị là đồng tộc nhưng quan hệ cũng không được hòa thuận lắm."

Nhưng nào biết được lại chạm vào vảy ngược của Thánh Chủ, Hắn vung tay áo về phía Tư Mã Kỹ, khiến lão văng ra xa mấy trượng đụng vào Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ.

Cố Tinh Phùng nhìn không chớp mắt, chỉ lạnh lùng dùng ánh mắt sắc bén liếc Thánh Chủ.

Thánh Chủ cắn môi dưới, hai tay nắm chặt dưới ống tay áo, thấy Cố Tinh Phùng còn đang nhìn mình thì thu lại nét mặt. Quay đầu đi nói với Thường Tùng Đào: "Các hạ cứ nói tiếp."

Đối với việc Tư Mã Kỷ bị trọng thương, Thường Tùng Đào chỉ phân phó một câu nhẹ nhàng: "A Duyên đưa Tư Mã gia chủ đến Đan Khuyết Phong lấy thuốc."

Sau đó gật đầu với Thành Chủ nói tiếp: "Hiện nay, Cực Lạc Quyển Trục tùng tích không rõ, nhưng rất có thể đang được giấu trong Thương Hải Nhất Cảnh, Dật Thiên Quân Bạch Tiêu chính là người phản bội kia, Ông ta làm loạn không được liền đoạt xá con trai của một thương nhân ẩn núp tại Hồng Trần Giới, nhưng ông ta lại phi thăng. Bởi vậy bí mật này đương nhiên sẽ được Thanh Nhai Quân Lộc Thời Thanh kế thừa rồi."

Diệp Tử Minh lập tức phản bác: "Dật Thiên Quân đệ tử đông đảo, lúc trước ông ấy còn rất tốt với Đinh thái sư thúc tổ, trêи dưới Thương Hải Nhất Cảnh rõ như ban ngày, Nếu có bí mật gì thì người kế thừ là Đinh thái sư thúc tổ mới đúng."

Thường Tùng Đào lười biếng liếc hắn, thản nhiên nói: "Ta đã điều tra ký ức của Đinh Hải Yến rồi, đích xác là hắn hoàn toàn không biết đến chuyện này, năm đó bản thân hắn từng bị trọng thương, tổn hại căn cốt từ đó cũng vô duyên với chức chưởng môn, Dựa theo tính cẩn thận của Bạch Tiêu nếu không phải là chưởng môn đời tiếp theo chưởng quản Thiên Kính Phong ông ta tuyệt đối không có khả năng nói ra bí mật này."

Cố Tinh Phùng hiểu rõ: "Khó trách Đinh thái sư thúc tổ bị ngươi quản chế, ngươi lấy chuyện của Dật Thiên Quân ra uy hϊế͙p͙ ông ấy."

Thường Tùng Đào cười: "Nghe nói người Hồng Trần Giới có tình có nghĩa, quả nhiên. Dù Đinh Hải Yến có phải bỏ chức chưởng môn cũng vẫn bảo vệ Bạch Tiêu đủ kiểu, mà ngươi từng được Lộc Thời Thanh dưỡng ɖu͙ƈ nên cũng hối hả ngược xuôi vì hắn."

Trong lòng Cố Tinh Phùng căng thẳng.

Trong mắt Thường Tùng Đào lóe lên một tia ánh sáng, tiếp tục cười hỏi: "Hằng Minh Quân, lúc trước ngươi vẫn chưa trả lời Thường mổ, hiện giờ sư tổ ngươi Thanh Nhai Quân đang ở đâu?"

Đinh Duyên nghi hoặc nói: "Thanh Nhai Quân đã chết, thi thể cũng bị tổn hại nghiêm trọng, e là khó mà sống lại, cho dù tìm được thì có ít gì?"

Tư Mã Kỷ che ngực đi tới, nén giận nhìn Thánh Chủ một cái rồi trở lời Đinh Duyên. "Đinh sư điệt có chỗ không biết, bên ngoài Hồng Trần Giới trời đất bao la, có phương pháp làm người chết cải tử hồi sinh, chuyện Hồng Trần Giới làm không được chưa chắc Vạn Yêu Giới cũng làm không được."

Thường Tùng Đào mỉm cười nói: "Chính là ý này, cho nên Hằng Minh Quân..."

"Không thể trả lời." Cố Tinh Phùng thốt ra bốn chữ.

nếu Bạch Tiêu là "Phản đồ" mà Trường Sinh giới nói, vậy Lộc Thời Thanh cũng là người Trường Sinh Giới nhưng lại được Bạch Tiêu nuôi lớn tất nhiên cũng là "Phản đồ".

Bây giờ Thường Tùng Đào vẫn chưa biết thân phận của Lộc Thời Thanh, chỉ vì mỗi chuyện Cực Lạc Quyển Trục mà cắn chặt không buôn. Năm đó hồn phách của Lộc Thời Thanh không trọn vẹn ăn mai nên mới lừa gạt được tai mắt của Thường Tùng Đào. Bây giờ hồn phách của Lộc Thời Thanh đầy đủ tiên khí khó mà che giấu một khi bại lộ sẽ dữ nhiều lành ít.

sắc bén trong mắt Thương Tùng Đào lúc ẩn lúc hiện: "Nếu như thế, ta cũng chỉ đành..."

Nói chưa dứt gã đã nâng phất trần lên.

Không ổn, cử động này là muốn dùng thủ đoạn vừa nãy trêи người Tống Dương áp lên người Cố Tinh Phùng đây mà.

vốn Lộc Thời Thanh đang tự trách mình không đi cứu Tống Dương sớm hơn, bây giờ càng không thể ngồi yên mà không ngó ngàng đến. Nhưng hắn còn chưa làm ra bất kỳ động tác gì đã bị Bùi Lệ giữ chặt lại: "Sư tôn, người đã đồng ý với ta!"

Mà Cố Tinh Phùng đối với uy hϊế͙p͙ của Thường Tùng Đào phản ứng đầu tiêm chính là ngoái đầu nhìn dưới tán cây mai, một cánh tay dưới tay áo cũng cẩn thận không để người khác phát hiện ra mà lắc lắc.

Trong lòng Lộc Thời Thanh lo nghĩ, nhất thời không quản được nhiều chuyện như thế rồi đột nhiên đẩy Bùi Lệ ra.

Bùi Lệ lại lách mình, trở lại bên cạnh Lộc Thời Thanh chỉ vào chính điện nói: "Sư tôn, người nhìn đi!"

Lộc Thời Thanh chỉ chớp mắt, không khỏi giật mình —— một thân ảnh đã ngăn giữa Cố Tinh Phùng và Thường Tùng Đào.

Toàn thân áo trắng của Thánh Chủ lay động trong gió, "Các hạ muốn đụng đến tộc nhân của ta, cũng nên hỏi ta trước xem có đồng ý hay không đã."

Bước chân Thường Tùng Đào dừng lại, quan sát thật kỹ Thánh Chủ, "Tuy ta ở Hồng Trần Giới những cũng có nghe nói Vạn Yêu Vương của Vạn Yêu Giới, từng phong quan cho một vị thánh chủ, người Thánh Chủ kia chính là tộc Tuyết Yêu, dung mạo tuyệt thế tuy là nam nhân nhưng khiến Vạn Yêu Vương say mê quên lối về."

Nét mặt gã kiêu căng, năm đó lúc nghe thấy lời đồn đại này, liền phân loại Thánh Chủ thành nam sủng trong lòng cũng kinh bỉ không kém.

những năm qua Vạn Yêu Giới chống lưng cho Tu La Giới cũng không trực diện đối đầu với Hồng Trần Giới. Đám người điên ở Tu La Giới đúng là không dễ chọc, Vạn Yêu Giới cũng không nể nang ai, chỉ là gần đây tộc Kim Long lòi ra một Vạn Yêu Vương nhất thống Vạn Yêu Giới, khiến Trường Sinh Giới phải để ý đến.

Nhưng cũng chỉ là để ý mà thôi không có nghĩa là nam sủng của Vạn Yêu Vương gã cũng phải để vào mắt.

Mới vừa nói xong những lời kia, chỉ sợ đả thương nam sủng chọc giận Vạn Yêu Vương sẽ làm hỏng kế lớn. Mà giờ phúc này tên nam sủng ấy lại không biết tốt xấu còn muốn ngăn cản gã và Cố Tinh Phùng.

Thường Tùng Đào không kiêng nể nữa, trực tiếp nói ra "Chuyện tình phong nguyệt" này, ý đồ muốn chèn ép uy phong của nam sủng.

Hắn cảm thấy, cho dù yêu thương cỡ nào thì cũng chỉ là nam sũng, chắc chắn Vạn Yêu Vương sẽ không vì một món đồ chơi mà đắc tội Trường Sinh

Giới,

Nhưng mà, Thánh Chủ cũng không bị gã chèn ép uy phong, ngược lại nghe được bốn chữ cuối cùng ánh mắt nhất thời rét lạnh như băng. "Ngươi... đáng chết!"

Hắn đột nhiên đánh về phía Thường Tùng Đào, điều đó đã vượt qua dự kiến của gã, ngay cả Lộc Thời Thanh và Bùi Lệ đứng đằng xa quan sát cũng hơi sửng sờ. Bùi Lệ nói: "Sư tôn, người có thể an tâm rồi, ta thấy tuy Thánh Chủ đó vừa lạnh nhạt vừa ghét bõ Cố Tinh Phùng nhưng hắn không có ác ý với Cố Tinh Phùng đâu."

Lộc Thời Thanh cũng láng máng cảm thấy như thế.

Không chỉ hỗ trợ cứu Tống Dương, Cố Tinh Phùng đánh hắn bị trọng thương hắn cũng không có một câu oán hận, lúc này còn ra mặt cho Cố Tinh Phùng...

Lộc Thời Thanh không khỏi nhớ tới, ở Vạn Yêu Giới đêm trước khi đi, cảnh mình nhìn thấy trước lối vào Sinh Hoa Tuyết Nguyên.

Một thân ảnh gầy gò quỳ gối trong gió tuyết, nét mặt chán nản.

Nếu Thánh Chủ là một người mất hết nhân tính như thế, thì sao lại lộ ra biểu cảm sám hối thế kia? nếu Thánh Chủ động tình thật với Vạn Yêu Vương, vậy tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu tha thứ cho Vạn Yêu Vương? Nếu Thánh Chủ hận Cố Tinh Phùng thấu xương, hôm nay chắc chắn sẽ không cần hiện thân, chỉ riêng Thường Tùng Đào đã khiến Cố Tinh Phùng khó ứng phó rồi.

Lộc Thời Thanh tự nhận là đầu óc ngu si, đủ loại nghi hoặc, khiến cái nhìn của hắn về Thánh Chủ lúc ban sơ đã hơi dao động.

Nhưng hắn không thể manh động mà kết luận, dù sao hắn chỉ là người ngoài. Khổ chủ chấn chính là Cố Tinh Phùng.

Lại nhìn về chính điện, Thánh Chủ bám theo Thường Tùng Đào không bỏ, Cố Tinh Phùng nhân cơ hội này cũng phi thân lên thẳng hướng Thường Tùng Đào. Đinh Duyên thấy thế, nói một tiếng "Đắc tội rồi Hằng Minh Quân", chặn đứng Cố Tinh Phùng.

Diệp Tử Minh muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Tư Ma Kỷ ngăn cản, đám đệ tử Hà Lạc Tĩnh Địa cũng đồng loạt tiến lên bảo hộ Thường Tùng Đào, cục diện trước điện trong nháy mắt hỗn loạn.

Thánh Chủ đúng là đã nổi giận thật động tác vừa nhanh vừa độc, nhưng Thường Tùng Đào cũng không bối rối vững vàng tiếp chiêu, còn nói: "Cạ hạ không chiếm được đồ ngon trong tay ta đâu, cớ gì phải bức bách."

Thánh Chủ nói: "Nhìn ngươi không thuận mắt."

Thường Tùng Đào thở dài, trêи thân tràn ra sát khí, sóng khí quanh mình cũng bốc lên. Thánh Chủ nhạy bén cảm nhận được đang định đề cao phòng bị, chợt phát hiện Cố Tinh Phòng thoát khỏi Đinh Duyên đã bay tới bên cạnh hắn.

"Con của A Ngưng, cảm ơn ngươi." Thánh Chủ bỗng nhiên nói.

Toàn thân Cố Tinh Phùng chấn động, đây là lần đầu tiên có người gọi y như thế.

Thánh Chủ thấy y sợ run người, dứt khoát quay lại nhìn y nói: "Cám ơn ngươi, không bỏ đá xuống giếng...ngươi và a Ngưng quang minh chính đại như nhau."

Chính một phút lơ là này mà linh lực Thường Tùng Đào bắn ra đã tới gần.

Mi tâm Cố Tinh Phùng khẽ nhíu, "Phía sau ngươi..."

Con ngươi Thánh Chủ co lại, hoàn hồn trông thấy linh lực gần trong gang tấc, né đã không kịp bị đánh trúng ngay ngực.

Theo một tiếng rêи, thân ảnh Thánh Chủ như diều đứt dây, từ giữ không trung rơi thẳng xuống. Trong miệng nôn ra máu tươi quanh thân là hoa mai bay tán loạn, như từng đốm lạc hồng.

Nhưng Thường Tùng Đào cũng không thu tay tại, linh lực lưu chuyển trong lòng bàn tay to ra, sắp đánh lên người Thánh Chủ lần nữa.

Lộc Thời Thanh xa xa trông thấy, kinh hô: "Không ổn, Thường Tùng Đào muốn hạ tử thủ."

"Sư tôn đừng xen vào." Bùi Lệ giữ chặt hắn, xem thường nói: "Chuyện này không phải rất tốt ư, cần chi biết Thánh Chủ là địch hay bạn, chết càng tốt khỏi phải khiến Cố Tinh Phùng ngày nào cũng nơm nớp lo sợ nữa."

Nhưng mà Thánh Chủ cũng không rơi xuống đất, một người nam nhân mặc trường bào kim sắc bỗng xuất hiện trong không trung ôm Thánh Chủ vào ngực. Sau đó trở tay một chưởng đánh về phía Thường Tùng Đào.

Một chưởng này cũng không nhanh, Thường Tùng Đào có rất nhiều cơ hội để né tránh, trêи thực tế gã cũng làm như vậy.

Nhưng mà một chưởng quang hoa kim sắc kia tựa như có chân, sau khi Thường Tùng Đào tránh né nó cũng đuổi theo sát rạt cho đến khi nổ tung trêи người gã mới thôi.

Thường Tùng Đào hét thảm một tiếng rồi rơi cái bịch xuống đất.

"Chưởng môn!" Đinh Duyên kinh hãi, cho đến khi đỡ được Thường Tùng Đào nhưng thấy toàn thân gã đều là máu, thất khiếu cũng đồng dạng tràn ra máu tươi, tựa như là vừa mới vớt ra từ chảo nhộm, một thân áo trắng cũng hoàn toàn thay đổi.

Lộc Thời Thanh vô cùng rúng động, thực lực của người này quá đáng sợ, chỉ một chiêu mà đã khiến cao thủ Trường Sinh Giới trọng thương, chắc hẳn là cái người trong truyền thuyết...người mặt áo báo kìm sắc nhìn cũng không thèm nhìn Thường Tùng Đào, chỉ cao mày nhìn người trong ngực mình: "A Dung, ngươi tự mình hành động có để ta vào mắt không?"

Thánh Chủ vừa mới mở miệng đã ho ra máu, hắn càng nhíu chặt mày hơn, nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương, muốn đưa tay lau cho hắn nhưng hắn lại quay đầu thản nhiên nói: "Vương thượng phạt ta là được."

Thường Tùng Đào nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể nhờ Đinh Duyên nâng đỡ trừng lớn hai mắt hỏi: "Ngươi là...Vạn Yêu Vương?"
Bình Luận (0)
Comment