Sa Điêu Sư Tổ

Chương 118

Chương 118: Lời Từng Hứa

Câu nói đó âm vang hữu lực, quanh quẩn trong Thiên Điện

Lộc Thời Thanh khó hiểu hỏi: "Sư huynh, tại sao?"

Đinh Hải Yến mặt không thay đổi hỏi ngược lại hắn: "Lộc Thời Thanh, ngươi có gϊếŧ ta không?"

Lộc Thời Thanh nói: "Không gϊếŧ."

Tựa như học thuộc lòng, không chút do dự.

Đinh Hải Yến cười lạnh, gọi Thẩm Kiêu. Thẩm Kiêu hơi chần chờ, tiến lên thi lễ hỏi: "Đinh thái sư thúc tổ có gì phân phó?"

Móng tay cái của Đinh Hải Yến cứa rách da ngón trỏ, hắn lấy máu nhỏ lên Phược Linh Hoàn trên cổ tay Thẩm Kiêu, linh lực không còn bị không chế của Thẩm Kiêu quay về, định nói cảm ơn thì bị Đinh Hải Yên đưa tay ngăn lại, thản nhiên nói: "Đừng nói nữa, từ nay ta và Thiên Kính Phong nước sông không phạm nước giếng."

Dứt lời xoay người, thẳng tắp lưng, đi ra khỏi Thiên Điện."Lộc Thời Thanh, ngươi không gϊếŧ ta cũng đừng hối hận, sau này ngươi ta chính là kẻ thù của nhau."

Mắt thấy Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ ngo ngoe muốn động, Lộc Thời Thanh tiến lên một bước, ngăn lại hai người. Chuyện cho tới bây giờ trong lòng của hắn sớm đã lạnh lẽo, chỉ còn biết thở dài nói: "Huynh ấy không thể chết."

Bóng lưng Đinh Hải Yến hơi khựng lại rồi ngự kiếm rời đi cũng không quay đầu nhìn lại.

Bùi Lệ không rõ, "Sư tôn, người đang thả hổ về rừng đó! Đinh Hải Yến đối xử với người như thế nhưng không hối cái chút nào. Loại người này giữ lại chỉ gieo thêm họa!"

Lộc Thời Thanh nói: "Huynh ấy còn thắp thỏm về thương tích của Tử Minh, lúc huynh ấy nhắc đến Diệp sư điệt không phải là không có cảm xúc trước khi đi còn hóa giải Phược Linh Hoàn cho Phủ Vân...chí ít đối với người khác huynh ấy không phải là người đại gian đại ác."

Cố Tinh Phùng khẽ lắc đầu, hỏi: "Hắn đối xử với người thế nào?"

Bùi Lệ trả lời giúp Lộc Thời Thanh: "Hắn đối xử với người khác không phải là đại gian đại ác nhưng đối xử với sư tôn là cùng hung cực ác!"

Ánh mắt Lộc Thời Thanh lay động, "Diêu sư điệt cát hung chưa rõ, chúng ta đứng nói những chuyện vô bổ này không bằng đi cứu người trước."

Đôi mắt Diêu Nhất Thành sáng lên, luôn miệng nói cảm tạ, nhưng lại nghe thấy giọng của một nam tử ngoài cửa nói: "Không cần."

Theo đó là Tư Mã Lan khoác trên người chiếc áo bào màu xanh đậm bay bay bước qua cánh cửa, thấy Lộc Thời Thanh và Bùi Lệ thì hơi sửng sờ cuống quýt cuối chào.

Bùi Lệ đang tức giận thấy hắn càng tức hơn: "Tư Mã sư đệ đến làm gì, Tư Mã gia chủ theo hầu Thường Tùng Đào rồi sao ngươi không theo kế nghiệp cha ngươi đi?"

Lộc Thời Thanh thấp giọng trách mắng: "Hoài Hư!"

Tư Mã Lan trầm mặc một lát, cười khổ: "Nói rất hay, mấy hôm nay ai cũng khách khí với ta, giận mà không dám nói gì, nhưng sau lưng không biết đã mắn ta và phu thân bao nhiêu lần. Bùi sư huynh nói trực tiếp như thế khiến ta cảm thấy thoải mái cả người."

Bùi Lệ khoanh tay: "Sư tôn người nhìn đi, hắn còn thấy thích nữa kia kìa."

Diêu Nhất Thành và Tư Mã Lan là cùng thế hệ, còn đều là phong chủ, thường ngày hay lui tới, quan hệ cá nhân phức tạp. Lúc này thấy Tư Mã Lan, lại thay đổi thái độ, cẩn thận dè dặt nói: "Xin hỏi Tư Mã sư đệ, gia chủ Tư Mã giã đã đưa Châu nhi đi đâu rồi? ngày thường Châu nhi là người ngươi thương yêu nhất, mong ngươi hãy bảo vệ nó."

Thái độ cung kính mà xa cách này khiến Tư Mã Lan buồn bã, nhưng vẫn trả lời ngay: "sư huynh yên tâm, chỉ là phụ thân ta không hài lòng việc ta cứ đến thăm nàng, làm lãng phí thời gian, mới đưa nàng đến nơi khác, bây giờ ta sẽ đi đến đó đưa nàng về."

Cố Tinh Phùng hỏi: "Sư thúc làm cách nào để thuyết phục Tư Mã gia chủ thả người?"

Trong mắt Tư Mã Lan lóe lên nỗi buồn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước: "Phụ thân ta trông cậy vào ta sẽ phi thăng thành tiên, vẻ vang nhà cửa. Nhưng bởi gần đây ta vì đủ chuyện nhỏ nhặt mà bỏ bê tu tập, Ta cam đoan với ông ấy, trong vòng ba năm sẽ phi thăng. Ông ấy không nghi ngờ gì, đương nhiên sẽ thả sư điệt."

Diêu Nhất Thành thở nhẹ một hơi, "Nếu như thế thì cảm ơn sư đệ. Chờ khi Châu nhi bình an trở về, ta cũng sẽ không để nó quấy rầy ngươi nữa."

Hàng mài Tư Mã Lan khẽ động rồi gật đầu, bỗng nhiên Lộc Thời Thanh vươn tay, chụp lên cổ tay Tư Mã Lan, cảm nhận linh mạch trong cơ thể hắn, linh lực thâm hậu đang chầm chậm vận hành, chạm đến đầu ngón tay Lộc Thời Thanh.

Lộc Thời Thanh chợt thu tay lại, ôn hòa nói: "Sư điệt quá khiêm nhường. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong vòng một năm ngươi có thể phi thăng."

Tư Mã Lan và Bùi Lệ là người nổi bật bên trong đám đệ tử cùng thế hệ, thậm chí tư chất Tư Mã Lan còn hơn cả Bùi Lệ. Bùi Lệ còn tu cả Quỷ đạo, lại bị Quỷ Yên Chi điều khiển nhiều năm, bỏ phế tu tập, còn có thể xếp vào hạng cao thủ. Huống chi Tư Mã Lan vẫn luôn chăm chỉ tu luyện.

Nhiều năm qua chưa hề lười biếng, có kết quả này cũng không có gì bất ngờ.

Lộc Thời Thanh vốn cho rằng Tư Mã Lan cố gắng như thế, là bởi vì muốn phi thăng lên Trường Sinh giới. Nhưng Tư Mã Lan nghe kết luận của hắn, cũng không quá vui vẻ, chỉ hơi cười nhạt, "Sư thúc đề cao ta quá rồi...Vô Thù cáo từ tại đây, chư vị đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt chờ tin tức của ta."

Lộc Thời Thanh giật mình lo lắng trả lời, Tư Mã Lan vừa cất bước, dường như nhớ ra cái gì, lại nói với hắn: "con người Đinh sư bá quật cường, sư thúc thả ông ấy đi đi."

Lộc Thời Thanh sững sờ: "Ngươi đã gặp sư huynh ta?"

Tư Mã Lan nói: "Lúc vừa lên núi thì chạm mặt, ông ấy nói muốn đi xin Thường Tùng Đào giúp sức, đoạt lại Biển Cả Một Cảnh. Nhưng ta hỏi tới long mạch, thì ông ấy lại không chịu nói."

Lộc Thời Thanh nhớ lại phản ứng lúc Tư Mã Lan đến, không khỏi nghi hoặc, "Sư huynh không đề cập đến ta?"

"Không nói tới một chữ, trước khi ta vào ta cũng không biết sư thúc đã bình yên quay về."

Lộc Thời Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn Tư Mã Lan rời khỏi điện.

Bùi Lệ hừ cười: "Xem ra Đinh Hải Yến ngoài miệng chua ngoa nhưng trong lòng mềm như đậu hủ, còn giúp sư tôn giữ bí mật thân phận. Nhưng vậy thì thế nào, hắn đã hồ đồ mà cấu kết với Thường Tùng Đào làm chuyện xấu, cho dù nhất thời lương tâm cắn rứt, nhưng sau này vẫn sẽ bất lợi với người thôi."

Lộc Thời Thanh không nói thêm gì, nhìn Diêu Nhất Thành: "Nhất Thành, ngươi cứ an tâm về Đan Khuyết Phong chờ đi."

"Dạ dạ, sư thúc cũng nghỉ ngơi cho tốt." Diêu Nhất Thành không yên lòng rời đi.

"Đệ tử cũng trở về Thiên Kính Phong chỉnh lý Tàng Thư Các." Thẩm Kiêu vái chào, xoay người rời khỏi.

Bùi Lệ vẫn nói: "Sư tôn, vậy Đinh Hải Yến..."

"Nói sau đi." Lộc Thời Thanh xoay người rời đi, không quên kéo theo Cố Tinh Phùng.

Bùi Lệ im miệng, lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của hai người bọn họ. Không biết tại sao hắn đã không còn xúc động theo sau nữa. Qua một lúc hắn mới hô một tiếng: "Cố Tinh Phùng, sư tôn quá thiện lương, ngươi nên khuyên bảo người nhiều chút."

Đợi khi Cố Tinh Phùng quay đầu nhìn lại, Bùi Lệ đã quay lưng về phía họ, vung tay lên đi ngược về hướng bờ biển, tư thái tiêu sái tùy ý.

Đi thẳng đến Noãn Nguyệt Đài bừa bộn khắp nơi, Lộc Thời Thanh mới mở miệng nói với Cố Tinh Phùng: "Tinh Tinh, Hoài Hư nói ta đều hiểu rõ."

Cố Tinh Phùng gật đầu, ánh mắt nhìn hắn vô cùng trầm tĩnh.

Lộc Thời Thanh cười khổ: "Nhưng vậy thì sao chứ, sư tôn đã thay ta quyết định từ lâu rồi."

Cố Tinh Phùng nói: "Liên quan tới quyết định của Đinh Hải Yến?"

"Đúng vậy." Tay Lộc Thời Thanh vịn lan can, nhìn từng mảng lớn hoa sen bị nhổ tận gốc trên mặt nước. "lúc sư tôn truyền chức chưởng môn cho ta, từng yêu cầu ta đáp ứng ba điều kiện, không cho phép ta tháo mặt nạ, không cho phép ta bước ra khỏi Thương Hải Nhất Cảnh dù chỉ nửa bước, không cho phép ta phi thăng thành tiên, đó đều là mệnh lệnh."

Hắn vươn tay, linh lực rót vào trong nước. Những đóa sen vừa bị bứng rễ kia vẫn chưa chết, linh lực nhàn nhạt nâng lên đóa sen, từng đóa từng đóa đứng thẳng, Cô Tinh Phùng, huơ tay, sử dụng linh lực lật bùn đất dưới đáy ao lên, cùng lúc Lộc Thơi Thanh thả sen xuống, miễn cưỡng quay về chốn cũ.

Hoa sen đỏ tươi, lá sen xanh thẳm, tựa như quanh thủy tạ chưa từng xảy ra kiếp nạn nào. Lộc Thời Thanh rũ tay áo, tựa như thở dài nói tiếp: "Nhưng lúc thiếu thời, sư tôn còn muốn ta đáp ứng một điều kiện...đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất sư tôn cầu xin ta."

"Cầu xin người?"

Lộc Thời Thanh nói: "Đúng, cầu xin ta cho dù bất cứ nơi nào lúc nào, đều phải bảo toàn tính mệnh của sư huynh."

Chuyện đã cách nhiều năm nay lại nhắt đến, Lộc Thời Thanh vẫn nhớ kỹ như lúc ban đầu.

Bạch Tiêu đưa Đinh Hải Yến sắp chết về Noãn Nguyệt Đài, đóng cửa nửa ngày cũng không thấy đi ra. Lộc Thời Thanh canh giữ ở trước cửa, không dám động đậy, một mặt lo lắng tình hình trong phòng, một mặt nhìn chằm chằm vào Hồng Mai rơi xuống nước mà ngẩn người,

Cá trắm cỏ nổi lên, đuổi theo cánh hoa, còn tranh nhau thức ăn. Nhưng giọt nước bắng lên còn chưa rơi xuống đất, đã bị luồng khí lúc người trong phòng mở ra hất đi mất.

Lộc Thời Thanh cuống quít khom người, "Sư tôn."

Bạch Tiêu chậm rãi bước ra, đồi mài chau lại. Khi xưa lúc Lộc Thời Thanh lười biếng không chịu làm bài tập mới thấy được biểu tình này của sưa tôn. Cho nên hắn đã tạo thành một thói quen, phàm là thấy sắc mặt Bạch Tiêu không tốt, hắn sẽ tự giác cho rằng là do hắn đã phạm sai lầm,

Lộc Thời Thanh vốn muốn hỏi thương thế của Đinh Hải Yến, nhưng lời đến khóe miệng lại biếng thành

: "Bài tập hôm nay đệ tử đã hoàn thành, tu vi cũng đến Xuất Khiếu sơ kỳ...Nếu có chỗ nào chưa tốt, xin sư tôn trước khi phạt đệ tử Đệ, cho để tử vào xem tình hình của sư huynh."

Vốn Bạch Tiêu vội vã ra ngoài, nghe thấy ông ta nói chuyện thì dừng lại. Nhưng đợi Lộc Thời Thanh nói xong, ông ta không đáp lại, bóng lưng lù lù bất động.

Lộc Thời Thanh cho là mình nói sai, cẩn thận gọi: "Sư tôn?"

Bạch Tiêu thở dài, lúc quay người lại, gương mặt là vẻ ngượng ngùng. "Thanh Nhai, theo ta vào nhà thủy tạ."

Đây là lần đầu tiên Lộc Thời Thanh thấy Bạch Tiêu có bộ dáng thế này, chỉ ngây thơ làm theo. Bạch Tiêu bày kết giới xung quanh thủy tạ rồi mới nói: "Thanh Nhai, có thể đáp ứng với vi sư chuyện này không."

"xin Sư tôn cứ nói, đệ tử chắc chắn làm được."

"Chắc chắn làm được... Đây là chính miệng ngươi nói." Bạch Tiêu gật đầu, "Đời này kiếp này, ngươi đều phải bào vệ tính mạng của sư huynh ngươi,"

"Đệ tử cùng sư huynh tình như thủ túc, đây là bổn phận." Lộc Thời Thanh thề thốt, "Đệ tử tuyệt đối sẽ không làm trái mệnh lệnh của sư tôn."

Bạch Tiêu lại khoát tay, bỗng nhiên cúi người, trịnh trọng hành lễ với Lộc Thời Thanh.

Lộc Thời Thanh giật mình không thôi, đang định quỳ xuống, Bạch Tiêu lại đưa tay đỡ lấy, Khiến cho hắn phải nhận cái đại lễ này. "Thanh Nhai, đây không phải mệnh lệnh của sư tôn, đây là vi sư...cầu xin ngươi."

Khi đó hoa sen rất đẹp tựa như hôm nay. Nhưng người rời đi đã mất tung tích , người ở lại cũng hoàn toàn thay đổi.

Lộc Thời Thanh lẩm bẩm nói: "Lần đó sư huynh vì cứu sư tôn, căn cốt tổn hại, con đường tu tiên cứ thế đứt đoạn. Từ trước đến nay hắn tâm cao khí ngạo, còn vô cùng sùng bái sư tôn, gặp phải đả kích này, nên tinh thần sa sút."

Cố Tinh Phùng nhớ lại, "Việc này không ai biết, trong điển tịch của Thương Hải Nhất Cảnh cũng chưa từng ghi chép. Hẳn là Dật Thiên Quân giấu diếm, giữ mặt mũi cho Đinh Hải Yến."

"Không sai." Lộc Thời Thanh gật đầu, "Đoạn chuyện cũ này chỉ có ba sư đồ ta biết, và phong chủ Đan Khuyết Phong năm đó biết được. Bấy giờ Thường Tùng Đào lợi dụng thủ đoạn của Trường Sinh Giới, nhìn trộm ký ức của sư huynh, cũng biết rồi. Không nghĩ đến sư huynh vậy mà không tiếc bất hòa với ta, lấy Thương Hải Nhất cảnh làm tiền đặt cược, cũng muốn giấu diếm chân tướng, giữ gìn mặt mũi sư tôn...Nhưng cho dù hắn nói ra những lời tuyệt tình vẫn không lộ chuyện ta vẫn còn sống, có thể thấy được hắn vẫn còn một chút thiện lương, hy vọng một thời gian nữa hắn có thể quay đầu là bờ."

Dứt lời, hắn chép miệng nói: "Tinh Tinh, có phải ngươi cảm thấy, ta bị người quản chế, rất uất ức?"

Cố Tinh Phùng lắc đầu, "Dật Thiên Quân có ơn với người, tuân theo lời hứa không sai, người còn có ta."

Cố Tinh Phùng biết, báo ân cùng báo thù đồng dạng cần dũng khí, thậm chí, báo ân còn khó hơn báo thù.

Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác mới biết được, Cố Tinh Phùng muốn gϊếŧ chết cừu nhân, coi đây là mục đích mà làm. Nhưng Lộc Thời Thanh đối mặt lại là đủ loại yêu cầu vô lý của Bạch Tiêu. Những chuyện khác còn có thể hoàn thành duy chỉ có mình Đinh Hải Yến, khó tựa lên trời.

Y tôn trọng lựa chọn của Lộc Thời Thanh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn của Lộc Thời Thanh.

Mặc dù Cố Tinh Phùng nói mập mờ, nhưng Lộc Thời Thanh lại nghe hiểu, "Tinh Tinh, tuy ta không biết báo thù là tâm tình gì nhưng cảm ơn ngươi đã thấu hiểu ta, trải qua nhiều năm, đánh bại vô số công pháp còn lấy làm đắc ý. Nhưng tuổi tác càng lớn càng cảm thấy, những thứ này cộng lại cũng không sánh bằng lòng người...Quá khó đoán."

Hắn thích giao tiếp với người khác nhưng lại không giỏi giao tiếp, sư huynh và đồ đệ từng thân mật nhất, cũng không có ai để hắn trong lòng. Ngược lại là những đồng môn gặp thoáng qua thậm chí là những người qua đường kia, lúc hoạn nạn lại giúp đỡ hắn.

Thậm chí hắn cho rằng, quân tử chi giao nhạt như nước, giữa người với người giao tình càng sâu càng dễ vỡ,

Lộc Thời Thanh nhìn Cố Tinh Phùng, bỗng nhiên cảm thấy rất vui mừng: "Tinh Tinh, may mắn có ngươi, ngươi tốt với ta nhất cũng thân cận với ta nhất,"

Hắn và y sinh sinh tử tử mấy lần, chân chính không thể phá vỡ.

Cố Tinh Phùng nhìn đôi mắt trong vắt của hắn, cũng nghe hiểu được hàm ý bên trong mấy lời nói vụn vặt của hắn,

"Ta cũng thế." Y ôm Lộc Thời Thanh.

Lộc Thời Thanh cũng ôm lại, mặt kề sát mặt Cố Tinh Phùng. Trong lòng cảm khái nghĩ, Tinh Tinh thật sự là quá tốt... Một người tốt như thế, sao lại cho hắn?

Mặc kệ, cho hắn chính là của hắn, ai cũng không cướp được, ai cũng không tổn thương được.

Lộc Thời Thanh vô cùng hoài niệm về nhiều năm trước, khi đó Hồng Trần Giới gió êm sóng lặng, Noãn Nguyệt Đài này cũng có lác đác khách đến thăm viếng. Hắn chỉ muốn có thể cùng Cố Tinh Phùng ôm nhau như thế, thiên hoang địa lão cũng không tách ra.

Thế nhưng mà...

Lộc Thời Thanh nhắm lại mắt, lưu luyến không rời đứng thẳng người, "Đúng rồi Tinh Tinh, Thường Tùng Đào nói dưới gốc chu sa có đồ của sư tôn, chúng ta đào lên xem thử rốt cuộc nó là thứ gì."

Cố Tinh Phùng gật gật đầu, đang định nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt biến hóa.

"Có người đến."

Cùng lúc đó, Lộc Thời Thanh cũng cảm nhận được một khí tức xa lạ từ trên trời giáng xuống.

Vạn Yêu Vương đã dùng kết giới bảo vệ trê bầu trời Thương Hải Nhất Cảnh, người bình thường căn bản không có cách nào tiến vào từ đó, trừ phi....

Hai bọn họ liếc nhau, đi ra khỏi thủy tạ, thấy thấp thoáng trong tầng mây trên bầu trời xanh; là hai thân ảnh một đỏ một trắng đang chậm rãi rơi xuống.

Thế mà lại là Quỷ Yên Chi đang đỡ lấy Thánh Chủ mặt mày tái nhợt.

Bình Luận (0)
Comment