Sa Điêu Sư Tổ

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Anh bào tỷ của Tống Dương,nửa năm trước gã đến Trình gia ở Bách Lí Ổ.

Bào tỷ: chị ruột

Lộc Thời Thanh từng nghe hệ thống đề cập. Trong Hồng Trần Giới môn phái tu tiên rãi rác khắp nơi, phía đông có Biển Cả Một Cảnh dẫn đầu. Số còn lại thì ngư long lẫn lộn, có môn phái tự lập, cũng có lấy tên gia tộc đặc cho môn phái, vùng Giang Hoài này có ba gia tộc tiên đạo tương đối lớn, theo thứ tự là Tống Gia Mai Hoa Châu, Trình Gia Bách Lí Ổ và Tư Mã gia Đào Diệp Độ.

Trong đó, Tư Mã gia say mê tu luyện, đưa trưởng tử đến Biến Cả Một Cảnh, hiện tại đã là phong chủ Ngọc Quan Phong. Trình gia có hai nhi tử, cả hai cũng phải tài năng tu tiên gì. Mà Tống gia, cũng chính là gia tộc của Tống Dương, do gia chủ mất sớm, trong nhà không người kế thừa, nên trưởng nữ lên làm đương gia.

Có thể thấy, Tống gia và Trình gia đã xuống dốc, Tư Mã gia thì như mặt trời ban trưa.

Hai nhà cùng Tư Mã gia cũng là thông gia nhiều năm. Nghe Tống Dương nói. Vốn là Tống Anh phải gả cho công tử thứ hai nhà Tư Mã, nhưng nàng đã sớm có ý trung nhân, nàng thích một người thuộc dòng phụ của Trình gia ở Bách Lí Ổ.

Tống Dương và ca ca, tỷ tỷ của hắn đều là con dòng chính, lần này Tống Anh gả qua. Nhà chồng nàng vô cùng hớn hở, cung phụng nàng như Bồ Tác, cuộc sống hạnh phúc, vốn là gia chủ tống gia Tống Linh Kỳ cũng không quá đồng ý cuộc hôn nhân này, thấy nàng được đối đãi thế cũng yên lòng.

Ai ngờ mới nửa năm, Tống Anh đã xảy ra chuyện.

Tống Dương nói cho Lộc Thời Thanh biết, vốn chuyện Tống Anh sinh non nên giấu diếm Tống gia, tính tình có khổ cũng không chịu nói này của Tống Anh,cũng sẽ nhân nhượng vì hạnh phúc gia đình nàng. Lại qua hai hôm, Tống Dương đến Bách Lí Ổ, tỷ tỷ và tỷ phu chung sống lạnh nhạt, vốn là sinh lòng hoài nghi, sau này lại nghe thấy lời nói trong lúc hai người họ cãi nhau, Tống Anh khóc muốn trượng phu trả lại mạng của đứa bé cho nàng.

Tống Dương không hiểu ra sao,lén đi tìm Tống Anh truy vấn, lúc đầu Tống Anh không muốn nói, nhưng Tống Dương muốn đi gặp nhà trai hỏi cho rõ, lúc này Tống Anh mới rưng rưng nước mắt nói ra tủi hờn của mình cho hắn nghe.

Thì ra thai đầu lòng của Tống Anh bị nghi là bé gái. Xưa nay Hồng Trần giới trọng nam khinh nữ, Bách Lí Ổ càng trầm trọng, vốn nhà chồng Tống Anh không dám đắc tội nàng, chỉ lặng lẽ bỏ thêm thuốc phá thai vào trong cơm canh của nàng. Nhưng sau khi bi thương do sẩy thai qua đi, Tống Anh phát giác có chỗ không đúng, việc ăn uống nàng chú ý kỹ như vậy sau có thể xảy ra loại sự tình này?

Vốn là mẫu thân của trượng phu nàng tính giả mù sa mưa bồi nàng khóc, nghe thấy nàng muốn điều tra việc này, liền khuyên can ngăn cản, Tống Anh càng cảm thấy kỳ quặc, trực tiếp tìm nhà hoàn theo hầu và đầu bếp tra hỏi, cũng tra ra được đầu đuôi sự việc.

Nghe Tống Dương kể xong ngọn nguồn, Lộc Thời Thanh chỉ cảm thấy lưng mình lạnh run.

Tống Anh này rốt cuộc là gả cho một nam nhân? Hai là một cừu nhân? Thế mà bỏ thuốc vào trong cơm canh của nàng, quá ác độc. Cũng may chỉ là thuốc phá thai, chỉ sẩy mất cái thai trong bụng. Nếu ngày khác phu thê không hòa thuận, đổi thành độc dược thì cũng sợ là thần không biết quỷ không hay.

Nhà chồng nàng, coi mạng người như cỏ rác.

Nhưng còn một việc, hắn vẫn không rõ, hỏi Tống Dương: " Nhà tỷ tỷ ngươi gả vào cũng không đến nỗi, chẳng lẽ không nuôi thêm được một bé gái, vì sao phải phá bỏ?"

"Các nơi tập tục khác biệt. " Tống Dương tức giận, "Tỷ ta nói, mấy năm nay, Bách Lí Ổ rộ lên một tin đồn. Con đầu lòng nếu là nam, sau này sẽ là nam mạnh nữ yếu. Nếu như con đầu sinh nữ, về sau sẽ là nữ mạnh nam yếu. Trình gia muốn tỷ ta sau này sinh được càng nhiều nhi tử khỏe mạnh, đương nhiên không thể giữ lại cái thai này."

Lộc Thời Thanh trợn to mắt, "Chuyện này cũng quá hoang đường."

"Ngay cả ngươi cũng cảm thấy hoang đường đúng không, nhưng những người khác lại tin tưởng vô cùng." Tống Dương càng nói càng tức, đứng lên.

Lộc Thời Thanh cũng ôm thỏ con đứng dậy, "Chúng ta phải đi tiếp à?"

"Không, thừa dịp sắc trời còn sớm, đi một chuyến đến Bách Lí Ổ trước, ta phải xem xem bây giờ tỷ ta ra sao."

Tống Dương đi như gió cuốn,Lộc Thời Thanh bị hắn lôi lên kiếm, hai người thẳng tiến Bách Lí Ổ. Lộc Thời Thanh thận trọng hỏi: "Người nhà ngươi không biết chuyện này phải không, ngươi cũng không nói với bọn họ?"

Trước mặt bay tới một con chim yến, Tống dương điều khiển linh lực tránh đi, mới đáp: "Tỷ ta sợ trong nhà lo lắng, không cho ta nói, với lại..."

"Với lại cái gì?"

Tống Dương ngậm miệng, tang thương thở dài.

Trong thành Giang Sơn, Bách Lí Ổ ở phía Tây Nam Tiền Đường, bởi vì tiếp giáp với thượng du sông Tiền Đường, đường thủy phát triển, thuyền bè thông suốt, vì vậy gọi tên. Không biết do Tống Dương nóng vội lên đường, hay là đã có dự tính từ trước, lúc này không tiếp tục nghỉ ngơi, trực tiếp đi đến mục tiêu.

Nhà chồng Tống Anh ở phía Tây Bách Lí Ổ, sát bên điền trang của gia chủ Trình gia, Tống Dương dường như cố ý tránh đi người nào đó, nhìn thoáng qua bên kia rồi mới mang theo Lộc Thời Thanh vào cửa.

Nhà này mặc dù không phải nhà giàu, nhưng cũng sung túc, bên giường Tống Anh có hai nha hoàng hầu hạ. Tống Dương bước nhanh đến, gọi: "Tỷ."

Lộc Thời Thanh chỉ thấy một thiếu phụ ốm yếu đang tựa trên giường, yếu ớt nói: "Thằng nhóc này, mấy ngày nay đệ đi đâu thế?"

Tống Dương mặt dày mày dạn ngồi xuống giường nâng tay nàng: "Đệ ra ngoài chơi, học thêm kiến thức."

Tống Anh nhíu mày: "Lớn như vậy còn quậy phá, không thấy đệ ở nhà, trưởng tỷ đang tìm đệ khắp nơi kia kìa."

"Đệ đến thăm tỷ trước, sau đó về nhà liền." Tống Dương chỉ chỉ Lộc Thời Thanh nói, " tỷ, đây là bằng hữu ta gặp được trên đường... là tiểu đệ của ta, người một nhà, chỉ là đầu óc hắn...Khụ, tỷ hiểu mà, cứ coi hắn là đứa trẻ ba tuổi đi, đừng khách khí, cũng đừng kiên kỵ hắn."

Tống Anh đánh hắn một cái, "Còn nhận tiểu đệ còn nói người ta là đứa bé ba tuổi, đệ cũng quá càn rỡ."Nàng cười nói với Lộc Thời Thanh, "Đệ đệ ta không hiểu chuyện, xin ngươi bỏ qua cho.."

Lộc Thời Thanh nghĩ nghĩ, hắn ăn của Tống Dương uống cũng của Tống Dương, sau này còn phải ở nhà Tống Dương, xem như cũng là tiểu đệ trên một nghĩa nào đó, liền thuận theo nói: "Tống Anh tỷ tỷ, ta đúng là tiểu đệ của hắn."

Tống Dương đắc ý: "Thế nào, Tiểu Không ngoan lắm!"

Tống Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đề tài vừa dứt trên mặt nàng liền có chút suy sụp.

Tống Dương nhìn nàng chằm chằm nói, "Tỷ, sao sắc mặt tỷ kém vậy, bọn hắn lại ức hiếp tỷ?"

Mặt Tống Anh cương lại, lập tức nói, "Sao có thể, coi như lúc trước xảy ra chuyện kia, nhưng dù sao cũng đã là chuyện cũ, trời cũng sắp tối rồi, mau trở về đi, Công phu mèo ba chân của đệ, đừng để ta phải thêm lo lắng."

Lộc Thời Thanh đứng một bên quan sát Tống Anh. Nếu không phải Tống Dương xuất hiện, nàng tử khí nặng nề nằm trên giường như thế, nói là thi thể cũng sẽ có người tin. Loại trạng thái này, sau có thể sống tiếp?

Nàng đang qua loa cho có lệ với Tống Dương.

Tống Anh có thân phận có bối cảnh còn thê lương như vậy, nữ nhân còn lại ở Bách Lí ổ, cũng không biết sẽ có cảnh ngộ thế nào.

Lộc Thời Thanh thình lình mở miệng hỏi: "Xin hỏi, có thể nói cho ta biết, cô nương biết được giới tính cái thai trong bụng bằng cách nào?" Thế giới tu tiên này, đương nhiên không có khả năng có dụng cụ làm kiểm tra.

Tống Anh ngẩn người, lập tức nhìn về phía Tống Dương: "Tỷ đã dặn không được nói ra ngoài mà?"

"Đệ không nói cho trong nhà biết, cũng chỉ nói với Tiểu Không có hai câu." Tống Dương xoa xoa tay, "Tỷ à, tỷ đừng thấy Tiểu Không ngốc,vấn đề này ngay cả ta còn chưa nghĩ tới, sao các người biết thai nhi là nam hay nữ? Là thần y hay là yêu thuật?"

"... Đều không phải." Tống Anh rũ xuống mi mắt, lát sau mới nói, "Là quẻ của Sinh Sôi Nương Nương."

Sau nửa canh giờ, Tống Dương mang theo Lộc Thời Thanh đi tới trước cửa một ngôi miếu.

Trên tấm biển viết năm chữ to:Miếu Sinh Sôi Nương Nương.

Phía dưới còn có hai câu đối lời ít mà ý nhiều, vế trên là "Minh Biên Âm Dương", vế dưới là "Ân Dưỡng Thiên Địa".

"Minh Biên Âm Dương, Ân Dưỡng Thiên Địa":Phân rõ âm dương, báo đáp trời đất

Tượng đất của Sinh Sôi Nương Nương ngồi trên điện thờ, mặt mũi hiền từ, môi hồng răng trắng,tóc búi đoan trang, khăn choàng dưới vai che lại một thân váy áo màu đỏ. Đừng nói những bách tính bình thường muốn cầu xin bà, chỉ cần một người nhìn thấy pho tượng hiền hòa này, đều sẽ cho rằng nó có thể mang đến vận may.

Khăn và váy:Đam mỹEdit Sa Điêu Sư Tổ - Chương 26 Miu Sinh Sôi Nương Nương

Tống Anh nói, từ khi nàng hiểu chuyện thì có đến Bách Lí Ổ du ngoạn vài lần, khi đó đã có bước tượng này rồi, ngày thường hương khói đã thịnh vượng, gặp phải ngày lễ ngày tết, người đến dâng hương có thể xếp hàng dài tới trong rừng cây. Lúc ấy chỉ cảm thấy nơi này náo nhiệt chơi vui, nhưng bây giờ mới hiểu được, nơi là  ác mộng của một số nữ nhân,

Lúc này đã qua giờ cơm tối, trong miếu tạm thời không có người, nhưng trên bàn cống phẩm tràn đầy, hương hỏa vẫn chưa tàn.

Tống Dương hỏi Lộc Thời Thanh: "Tiểu Không ngươi có đói bụng không."

Hai người họ vừa ăn ở chỗ Tống Anh xong, Lốc Thời Thanh đang định lắc đầu, lại nghe Tống Dương nói: "Ngươi nói ngươi đói bụng, ngoan."

Thế là Lộc Thời Thanh nói: "...Được, ta đói."

Tống Dương cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Sinh Sôi Nương Nương, "Ê, bằng hữu của ta đói bụng, bà là Sinh Sôi Nương Nương, cũng không thể mặc kệ người ta chết phải không. Cái gì? bà nói ta cứ tùy ý? Tốt! đã hiểu! Đa tạ!"

Hắn nhảy lên bàn thờ, cầm lấy một trái táo, ném xuống cho Lộc Thời Thanh, "Tiểu Không đón lấy, sinh sôi nương nương mời ngươi ăn nè."

Lộc Thời Thanh ngơ ngác nhìn động tác của hắn, không kịp hoàn hồn, trái táo đã rơi xuống đất nứt ra một cái lỗ.

"Hừ, đừng sợ, nơi này còn nhiều lắm, đúng không sinh Sôi Nương Nương."Tống Dương nói xong lại ném qua một nải chuối tiêu, " chụp nè Tiểu Không!"

Lộc Thời Thanh vội đón lấy, nhưng hắn không đói, đành phải nâng trong tay, xem Tống Dương tác quái tiếp.

Không bao lâu sau, Tống Dương đã quậy tan nát bàn thờ, cống phẩm thiếu mất một mớ, tàn nhan thì đổ đầy bàn, sau đó hắn nhảy xuống đất, đá vào dưới đáy bàn một cước, "Sinh Sôi Nương Nương, nghe nói bà rất có năng lực, vậy bà có thể đoán được hai bọn ta là ai không?"

Sinh Sôi Nương Nương ngồi ngay ngắn chốn điện thờ, mỉm cười.

"Một cái đồ chơi làm bằng bùn, tin ngươi mới có quỷ." Tống Dương vừa hung ác đá thêm cái nữa, vừa lôi kéo Lộc Thời Thanh rời khỏi, "Đi thôi Tiểu Không, chờ ta về Biển Cả Một Cảnh học được bản sự, sẽ trở lại đòi công đạo cho tỷ ta."

Lộc Thời Thanh không rõ,đòi công đạo cho Tống Anh, thì liên quan gì tới việc đi Biển Cả Một Cảnh học công phu?

Trực tiếp nói cho Tống gia biết không phải tốt hơn ư? Vì sao phải xoắn xuýt như thế?

Nhưng Lộc Thời Thanh chưa kịp hỏi, bọn hắn vừa mới đi ra ngoài, thì trong rừng đã thổi đến một cơn gió lạnh.

Sắc trời tuy là tối, nhưng nhờ có ánh trăng chiếu rọi, cho nên cũng không cảm thấy âm trầm. Nhưng lúc này toàn bộ chân trời, đã trở nên tối đen u ám.

Trận âm phong này tới đột nhiên mà lại kéo dài, cuống lên lá rụng, tàn hoa cùng cát đá, thổi đến nỗi hai người bọn hắn không mở nổi mắt. Lộc Thời thanh nghĩ thầm có nên về trong miếu tránh tạm không, vừa lúc có thể ngẩng đầu, nhưng phát hiện trước mắt không có một ai, lại quay đầu ra sau, phía sau cũng trống không.

Tống Dương cùng miếu Sinh Sôi Nương Nương, đã biến mất!

Thế nhưng, sao cổ tay còn bị một thứ gì đó nắm lấy?

Lộc Thời Thanh tập trung nhìn vào, đây không phải tay của Tống Dương, mà là một cánh tay toàn xương trắng hếu.

Sau một khắc, mu bàn tay hắn tê rần—— cánh tay bằng xương cấp tốc bò lên mu bàn tay hắn, đầu ngón tay chỉa ra, đâm rách da của hắn.

Mấy giọt máu rơi trên mặt đất, xương tay tựa như con nhện cũng nhảy xuống, tan biến trong bóng tối.

Lộc Thời Thanh lúc này mới kịp phản ứng, nhịn đau,sợ tụt quần vội gọi hệ thống, nhưng gọi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, cũng không đáp lời. Chỉ thấy trong tay áo giật giật, thỏ con từ bên trong chui ra. Lộc Thời Thanh ấn nó trở ngược vào: " Thỏ con à, sợ là ta gặp phải yêu ma quỷ quái rồi, em trốn đi, bên ngoài nguy hiểm lắm."

Thỏ con không chui vào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vết thương trên tay hắn, tựa như toàn thân đều là nộ khí.

Lộc Thời Thanh vỗ vỗ nó, đang muốn dỗ tiếp, bỗng nhiên nhìn thấy mấy giọt máu của hắn trên mặt đất tỏa ra quang hoa mơ hồ, nổi bật trong bóng đêm, tựa như nó bị đốt lên bay ra khói bụi màu đỏ sậm.

Những quang hoa này chuyển động qua lại trong tầm mắt Lộc Thời Thanh, rất nhanh đã tạo thành mấy chữ phát sáng.

"Huyết chủ, nam,không phải thân xử tử*, có tiền sử sinh hoạt vợ chồng."

Phi xử tử thân: bị bóc tem, còn về ai bóc thì hạ hồi phân giải
Bình Luận (0)
Comment