Suy nghĩ của Thanh Nhai quá khó đoánEdit: DajiangyouKhông nói đến việc hai ngày này Tống Dương đã khổ sở thế nào, cho dù ngày xưa yên lành tốt đẹp, Tống Dương cũng chưa từng dính người như thế.
Lộc Thời Thanh chỉ cảm thấy rùng mình, trong nháy mắt đứng lên, liên tiếp lui về phía sau.
Không để ý đụng phải cái ghế sau lưng phát ra một tiếng vang trầm.
Diệp Tử Minh nghe tiếng đi đến, "Có chuyện gì?"
"Tống Dương hắn..." Lộc Thời Thanh chỉ vào trên giường, muốn nói hành vi quỷ dị của Tống Dương cho Diệp Tử Minh nghe thì phát hiện, hai mắt Tống Dương nhắm nghiền nằm ở chỗ cũ, tựa như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Diệp Tử Minh đi đến bên giường, hồ nghi nói: "Hắn nói xàm nữa hả?"
"Đúng vậy." Lộc Thời Thanh gật đầu.
Đâu chỉ là nói xàm, hắn còn làm xằng làm bậy nữa.
Diệp Tử Minh không nói gì thêm, tựa như đã tập mãi thành quen rồi, lấy chén thuốc trống không trên đầu giường, xoay người ra ngoài. Lúc trước mỗi khi Diệp Tử Minh mớm thuốc cho Tống Dương, hắn cũng đã không ít lần nắm tay Diệp Tử Minh gọi người ta là tỷ tỷ. Diệp Tử Minh chỉ im lặng, vô cùng rộng lượng.
Lộc Thời Thanh cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá. Diệp Tử Minh tuổi còn trẻ nhưng còn bình tĩnh hơn hắn nữa.
Hai ngày này Tống Dương liên tiếp bị thương nặng, thần chí u ám, nói mớ không ít lần. Diêu Nhất Thành cũng đã từng nói, hắn đang hôn mê, cho dù có làm ra hành động gì cũng đều là vô ý thức, không cần phải ngạc nhiên.
Lộc Thời Thanh chỉ hi vọng sau khi Tống Dương tỉnh lại, có thể khôi phục bình thường. Nếu không, hai người sống sót của Tống gia, một người thì mất tích, một người thì bị điên, không khỏi quá thê thảm.
Có lẽ là tâm ý Lộc Thời Thanh chân thành tha thiết, đả động một vị thần linh nào đó.
Mấy ngày sau Tống Dương tỉnh lại, những hành vi khác người kia cũng không xuất hiện nữa. Đút hắn ăn cơm cho hắn uống thuốc hắn đều thuận theo, nhìn qua rất bình thường, nhưng cả người rõ ràng đã trở nên kiệm lời ít nói.
Nếu không phải Diệp Tử Minh cùng Thẩm Kiêu ngăn đón, hắn còn muốn đi theo bọn Liễu Khê Liễu Tuyền tu tập.
Lộc Thời Thanh nhìn vào mắt,thấy Tống Dương trầm mặc như vậy, chẳng bằng náo loạn gây sự phát tiết cảm xúc thêm lần nữa. Hắn trời sinh hoạt bát không thích bị trói buộc, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ là buồn ra bệnh luôn.
Hồng Trần Giới tựa hồ lại đi vào quỹ đạo, chuyện không vui phát sinh ở Bách Lý Ổ cùng Mai Hoa Châu tựa hồ chỉ là mặt biển ngẫu nhiên nổi lên ít phong ba.
Cũng bởi vậy, Lộc Thời Thanh không còn có lý do đi tìm Cố Tinh Phùng nữa.
Mà Tiên Vân Hội cũng sắp tới, đến lúc đó tu sĩ tứ phương sẽ tề tụ về Biển Cả Một Cảnh, hai ngày này Cố Tinh Phùng bận rộn chuẩn bị, hình như đã vứt Lộc Thời Thanh lên chín tầng mây luôn rồi.
Lộc Thời Thanh đã không còn khí phách xông vào Noãn Nguyệt Đài hôm đó nữa, cho dù có nhớ Cố Tinh Phùng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Đến bây giờ Lộc Thời Thanh cũng không rõ, ngày đó sao gan mình to thế dám làm ra chuyện như vậy.
Mà hình như chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, Cố Tinh Phùng không nói gì hắn hết.
Chỉ là mấy ngày gần đây, Lộc Thời Thanh không có loại cảm giác giống thế nữa.
Toàn thân lạnh lẽo tịch mịch, nhưng trong lòng lại như lửa nóng, chỉ có Cố Tinh Phùng mới có thế cứu hắn ra khỏi sự tra tấn vô tận kia.
Muốn ôm Cố Tinh Phùng, muốn cùng Cố Tinh Phùng...
Nằm ở trên giường, Lộc Thời Thanh cầm chăn mê mang ngẩng đầu, tim đập dồn dập, cảm thấy không thể nghĩ tiếp được nữa.
Cố Tinh Phùng là đồ tôn của nguyên chủ, sao có thể sinh ra loại tà niệm này với y, không bằng cầm thú.
Hắn cố gắng ức chế ý nghĩ của mình, rồi ngủ thiếp đi, hắn nằm mơ nhưng lại mơ thấy Cố Tinh Phùng.
Lần này, vẫn là góc nhìn thứ ba kỳ quái kia.
Hắn đang vội vàng tiến lên theo thiếu niên Cố Tinh Phùng, quanh mình bóng cây lai chuyển, màu sắc mê ly.
Trên đầu treo vầng Lãng Nguyệt, mai Ngọc Điệp nở rộ khắp Biển Cả Một Cảnh, nơi nơi đều là không khí trong lành.
Lộc Thời Thanh không nhịn được muốn đi về phía trước, muốn thăm dò thử xem Cố Tinh Phùng tóc đen sẽ có xúc cảm thế nào, có phải cũng giống tóc trắng bây giờ mềm mại lành lạnh. Nhưng hắn chỉ có thể đứng ở nơi cũ, không thể động đậy. Thậm chí hắn phát hiện mình không có thực thể, tựa như không khí đang lơ lửng.
Quá ly kỳ.
... Đây rốt cuộc, là ký ức của ai?
Đang lúc hắn ngu ngơ, Cố Tinh Phùng trèo lên vách núi cao nhất Thiên Kính Phong, nhìn về một hướng. Lộc Thời Thanh ổn định tâm thần, cũng nhìn theo ánh mắt y, thấp thoáng phía dưới bóng hoa trùng trùng điệp điệp là nhà Thủy Tạ trên Noãn Nguyệt Đài.
Trên nhà Thủy Tạ, Thanh Nhai Quân một thân xanh lơ đứng dưới tán mai Chu Sa. Tuy cách mặt nạ không thể thấy mặt, nhưng toàn thân người vẫn toát lên vẻ cô đơn, ngay cả cánh hoa màu đỏ rơi vào vạt áo, hắn cũng không phủi đi.
Vẫn là Bùi Lệ một thân đỏ rực đi tới, giúp hắn phủi nhẹ những cánh hoa này.
Không biết Bùi Lệ nói câu gì, Thanh Nhai Quân gật gật đầu. Hình như Bùi Lệ rất vui, đi đến tháo bỏ đai lưng của hắn.
Thế đứng của hắn rõ ràng đã cứng lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, mặt cho Bùi Lệ cởi xuống ngoại bào của hắn. Sau đó Bùi Lệ lấy ngoại bào màu đỏ vắt trên lan can khoác lên người hắn.
Tối nay Thanh Nhai Quân không đeo phát quan, cũng không buộc tóc, mà là tùy ý tóc dài rối tung sau đầu, áo đỏ cũng chỉ là lỏng lẻo đắp lên, so sánh cùng trang phục chưởng môn đoan trang ngày thường lộ rõ sự lười biếng nhàn tản.
Một tay Bùi Lệ vòng trên eo hắn, hắn muốn tránh, Thế nhưng Bùi Lệ lại nói gì đó, hắn gục đầu xuống không giãy dụa nữa.
Gió thổi Hồng Mai, hoa rơi từng cánh.
Hai người mặc hỉ phục đứng trước mặt nước, như tranh như mộng.
Nếu không phải Lộc Thời Thanh biết một ít nội tình, nhìn thấy khung cảnh hài hòa này, tất nhiên sẽ nói một câu tận đáy lòng "Chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
Nhưng hiển nhiên, Thanh Nhai Quân là không tình nguyện.
Hắn vì sao lại bị Bùi Lệ uy hiếp?
Hắn cũng đâu thích Bùi Lệ, vì sao hệ thống còn lấy cái văn cẩu huyết đó ra giải thích cốt truyện cho mình?
Xoay qua nhìn Cố Tinh Phùng,thấy y đang nhìn chằm chằm hướng Noãn Nguyệt Đài. Mấy giây sau,y rút Tố Quang Kiếm ra, định ngự kiếm tới Noãn Nguyệt Đài. Thế nhưng chỉ mới dẫm chân lên kiếm, toàn thân y đã chấn động, đột nhiên ngã xuống.
Lộc Thời Thanh giật mình, theo bản năng giơ tay ra đỡ, nhưng không đỡ được chỉ có thể đau lòng nhìn trừng mắt nhìn cái trán Cố Tinh Phùng.
Trên trán Cố Tinh Phùng đầy mồ hôi, nhưng có một tia hàn khí từ trong cổ áo y bò ra, chỉ trong giây lát, sương hoa như đồ đằng bò lên mặt y, liên đới tới những giọt mồ hôi kia cũng bị ngưng kết.
Cố Tinh Phùng nỗ lực giơ tay, muốn khống chế thanh kiếm, nhưng Tố Quang Kiếm tựa như sắp chết lung lay giữa không trung hai lần rồi rơi xuống đất.
Một tia hoảng loạn hiện lên trên mặt Cố Tinh Phùng, y nhìn Noãn Nguyệt Đài, bắt gặp Bùi Lệ lấy ra một chiếc Phược Linh Hoàn màu trắng đeo vào cổ tay Lộc Thời Thanh. Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì mà khiến Thanh Nhai Quan đồng ý yêu cầu quá phận này của hắn.
"Đừng mà......" Cố Tinh Phùng lắc đầu, nhưng thanh âm của y yếu ớt, đến Lộc Thời Thanh đứng kế bên mà còn nghe không rõ nói chi đến Noãn Nguyệt Đài cách xa như vậy.
Sau khi Thanh Nhai Quân đeo Phược Linh Hoàn, động tác của Bùi Lệ bỗng nhiên thô lỗ hẳn lên, cùng với bộ dạng cũng kính vừa rồi tựa như hai người khác nhau.Hắn đè Thanh Nhai Quân lên lan can, giật phăng hỉ phục đang khoác hờ trên người Thanh Nhai Quân xuống.
Thanh Nhai Quân giằng co, không thể tin nhìn Bùi Lệ. Hình như hắn đang cãi cọ gì đó, nhưng nhìn biểu lộ dữ tợn vặn vẹo của Bùi Lệ, mặt mũi tràn đầy điên cuồng và vui sướng, tựa như hắn đã chờ giờ khắc này từ lâu lắm rồi.
Hắn giam Thanh Nhai Quân vào ngực, ngự kiếm bay thẳng hướng bờ biển.
Cố Tinh Phùng lo lắng nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất, nhưng vẫn không thể triệu hồi bội kiếm của mình. Lúc y còn thiếu niên, tính cách không được trầm ổn như hiện giờ. Y nâng hai tay kết sương lên, hung hắn nện xuống mặt đất.
Băng hoa vỡ vụn, lộ ra làn da trắng bệch.
Giữa lông mày Cố Tinh Phùng hiện lên một tia đau đớn, y triệu hồi bội kiếm lần nữa, Tố Quang Kiếm run run, rốt cuộc cũng có phản ứng.
Dường như Cố Tinh Phùng tìm được phương pháp, nắm lên một cục đá, dùng sức đập mạnh vào người mình, tiếng băng vỡ quanh quẩn bên tai.
Lộc Thời Thanh nhìn thấy mà đau, muốn ngăn y lại, nhưng một không có cách nào đụng vào y, hai không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn y tự mình hại mình.
Sau một nén nhang, băng sương trên người Cố Tinh Phùng vỡ vụn, mồ hôi như mưa, bờ môi trắng bệch như tờ giấy. Nhưng y không ngừng lại giây phút nào, ngự kiếm bay đi.
Trái tim Lộc Thời Thanh thắt chặt.
Đây cũng là đêm nguyên chủ bị giết. Nếu thời gian không sai, lúc này nguyên chủ cũng đã bị Bùi Lệ thọc một kiếm, thậm chí đã lấy máu rời đi.
Hắn gấp gáp muốn nhìn thử, Cố Tinh Phùng có đuổi tới bờ biển hay chưa.
Không trông cậy vào Cố Tinh Phùng có thể cứu người, hắn chỉ là không muốn cho Cố Tinh Phùng nhìn thấy, cảnh tượng trước khi chết nguyên chủ còn bị Bùi Lệ... Không, bị người nào đó làm xằng làm bậy.
Đây chính là sư tổ Cố Tinh Phùng kính trọng nhất, thân cận nhất, nếu như nhìn thấy cảnh đó, chắc chắc y sẽ rất khổ sở.
Song, cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại.
Lộc Thời Thanh mở mắt ra, đêm khuya vắng lặng, cả căn phòng tràn ngập bóng tối.
Tình cảnh này, cực kỳ giống sáng sớm tỉnh lại lần trước, Nhưng trên trán hắn không có nước đá, cũng không muốn đi gặp Cố Tinh Phùng. Chỉ có trong lòng tràn đầy nghi hoặc, tóm lại là Cố Tinh Phùng có đuổi đến bờ biển hay không?
... Nhưng xét theo biểu hiện bây giờ của Cố Tinh Phùng xem ra hẳn là y không đuổi theo, cũng không trông thấy những gì không nên thấy.
Nếu không, trong hai mươi năm này sao nguyên chủ lại phải phiêu bạt ở bên ngoài?
Nếu như Cố Tinh Phùng thấy được những chuyện không nên thấy kia, khẳng định sẽ không có cách nào đối mặt với hắn.
Lộc Thời Thanh cảm thấy suy đoán này tương đối đáng tin cậy, thoáng an tâm.
Trước tiên không nói những ký ức này là của ai, hắn chỉ hi vọng ký ức của nguyên chủ mau mau trở về, hắn có thể hiểu rõ đầu đuôi sự tình.
Bỗng nhiên, hệ thống xa cách đã lâu rốt cục cũng nhớ tới phải liên hiện với hắn, "Thanh Nhai."
Bây giờ, Lộc Thời Thanh nghe được giọng nói của hệ thống, vậy mà lại giật mình, sợ nó đến trút giận. Nghe thấy ngữ khí nó bình thường mới yên lòng, mỉm cười trả lời: "Tiểu Bạch,ngươi đến rồi đó hả."
"ừm, ta quá bận rộn, dành chút thời gian tới thăm ngươi đây." Hệ thống vui sướng nói, "Gần đây sống thế nào?"
Lộc Thời Thanh nói: "Ta rất tốt, chỉ là..."
Hệ thống rời đi mấy ngày, Tống gia diệt môn, Bách Lý Ổ cũng chết sạch, Tống Linh Bích mất tích, Lộc Thời Thanh nói những chuyện này với nó một lần. Tuy đã trôi qua mấy ngày nhưng khi nhắc đến tâm tình Lộc Thời Thanh vẫn rất khó chịu.
Hệ thống trầm mặc một lát, an ủi hắn: "Thế giới Tu chân, chém chém giết giết là điều bình thường, ngươi đừng quá khổ sở."
"Ừm, đa tạ tiểu Bạch." Khó có được nó tri kỷ một lần, tuy lời này nói rất vô tình, nhưng Lộc Thời Thanh vẫn cảm ơn nó.
Hệ thống nói: "Đừng khách khí. Vậy Tống Dương, hiện tại thế nào?"
"Hắn đã được chính thức thu nhận vào Thiên Kính Phong, chỉ là gần đây thần trí hắn không được tỉnh táo, Tinh Tinh vẫn chưa cho hắn đi tu tập."
"Tinh Tinh..." Hệ thống xùy một tiếng, "Được rồi, vậy ngươi tốt với Tống Dương thêm chút đi, hắn đáng thương quá."
Lúc Lộc Thời Thanh thốt ra cái xưng hô này cũng đã thấy hối hận, sợ hệ thống lại giận nữa. Nào ngờ hệ thống không giận ngược lại còn nói ra những lời này.
Quả nhiên hệ thống vẫn là hệ thống hiền lành thiện lương khi xưa, chỉ là tính tình hơi kém chút.
"Yên tâm đi tiểu Bạch, ta nhất định sẽ chăm sóc hắn." Lộc Thời Thanh vui trong lòng, miệng liên tục đáp ứng. Mém chút nữa thì hắn đã nói mấy chuyện thấy trong mơ cho hệ thống nghe, nhưng lại sợ hệ thống sẽ nổi đóa vì có Cố Tinh Phùng, cuối cùng vẫn im lặng.
Mấy ngày sau đó Tống Dương vẫn đi tu tập cùng Liễu Tuyền và Liễu Khê.
Mấy vị phong chủ bàn bạc,hiện giờ hắn đã là đệ tử của Biển Cả Một Cảnh, thân thể cũng đã khỏe rồi. Tuy tinh thần còn ủ dột, nhưng người trẻ tuổi hay quên, có lẽ ở chung với người đồng lứa một khoảng thời gian, sẽ trút được vẽ muộn phiền hiện giờ.
Bọn họ căn dặn Liễu Tuyền Liễu Khuê trong nom hắn, đề phòng Tống Dương lại gây chuyện.
Nào có thể đoán được,gây chuyện không phải Tống Dương mà là người khác.
Ngày hôm đó, các đệ tử đến Đan Khuyết Phong, theo Diêu Nhất Thành học luyện đan, Diêu Nhất Thành cũng đã nói mong Lộc Thời Thanh thỉnh thoảng sẽ đến đây chơi, Lộc Thời Thảnh thấy đây cũng là một cơ hội, hắn cũng có thể cùng chăm sóc Tống Dương nên cũng đi theo.
Diêu Nhất Thành giảng giải phương pháp luyện chế đan dược, rồi phân phát dược thảo và nhiên liệu, ra đề luyện đan dược cấp thấp cho các đệ tử, ba ngày sau nộp lên.
Các đệ tử lĩnh mệnh, giải tán đi luyện tập Liễu Tuyền Liễu Khê và Tống Dương một tổ, đang vây quanh đằng trước một cái lô đỉnh nói gì đó.
Lộc Thời Thanh cũng muốn qua đó tham gia náo nhiệt, bỗng có một đệ tử đi phớt qua người Tống Dương, không biết vô tình hay cố ý, đụng phải Tống Dương, làm dược thảo trong tay Tống Dương vung vãi đầy sàn.
Liễu Tuyền lập tức trừng mắt, nói với đệ tử đó: "Dương Thiên Thiệu, Sao lại là ngươi nữa?"
"Bỏ đi, không có việc gì." Tống Dương nói một câu, ngồi xổm xuống nhặt dược thảo.
Nhưng cái gã đệ tử gọi là Dương Thiên Thiệu không xin lỗi, cũng không cảm kích sự rộng lượng của Tống Dương, một cước giẫm lên mớ dược thảo.
Nếu không phải Tống Dương kịp thời rút tay về, sợ là cái tay đó cũng sẽ gặp nạn. Tống Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi muốn gì"
Liễu Tuyền kéo hắn đứng lên, cả giận nói: "Ngươi còn hỏi hắn? Cái con nhé con này muốn đến gây sự chứ muốn gì nữa."
Dương Thiên Thiệu khoanh tay, nhướng mày nói: "Chính xác, ta muốn tìm Tống Dương gây sự đó thì sao nào."
Tống Dương sắc mặt không đổi, "Vì sao? Tống Dương ta lúc nào thì đắc tội ngươi?"
Dương Thiên Thiệu vẫy tay ra sau, lập tức có mấy đệ tử tới gần, đứng sau lưng hắn trừng mắt nhìn, khí thế rất bức người.
Dương Thiên Thiệu nói: "Tiểu tử ngươi ỷ vào mình là người của Tống gia Mai Hoa Châu,ở đây diễu võ giương oai, lúc trước nếu không phải do cái miệng của ngươi, Đinh thái sư thúc tổ cũng sẽ không gây sự với bọn ta, hại bọn ta chịu phạt cùng ngươi!Hiện giờ Tống gia ngươi đã sụp đỗ, ngươi còn đắc ý cái gì?"
Nếu như là ngày trước, Tống Dương đã xông lên đánh người, nhưng lúc này hắn chỉ cắn răng, hỏi: "Ta không đắc ý gì hết, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Dương Thiên Thiệu khiêu khích cười, "Đương nhiên là muốn ngươi cút khỏi Biển Cả Một Cảnh,loại phế vật chỉ biết dựa vào gia tộc để làm bậy như ngươi, không có Tống gia, ngươi chẳng là cái thá gì hết! Núp ở Biển Cả Một Cảnh kéo dài hơi tàn, ngươi thấy ngươi còn giống nam nhân đại trượng phu không!"
"Cút khỏi đây!" "Cút khỏi Biển Cả Một Cảnh!" "Phế vật!"
Thì ra, từ lâu những đệ tử này đã không vừa mắt Tống Dương, cộng thêm Tống gia xảy ra chuyện, mấy phong chủ cứ vây quanh hắn, các loại linh đơn diệu dược cứ dân tới miệng hắn nườm nượp, các đệ tử càng thêm tức giận bất bình. Thừa dịp lúc này tu tập sắp kết thúc, Diêu Nhất Thành không ở đây mới hẹn nhau kéo đến gây chuyện.
Trên trán Tống Dương gân xanh bạo phát, Liễu Tuyền bước tới trước trừng mắt nhìn Dương Thiên Thiệu.
Dương Thiên Thiệu nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Nhìn ngươi thì sao, chỉ biết làm ra vẻ,ta nhìn cho ngươi nhiễm bệnh hiểm nghèo chết luôn!"
"Ngươi nói cái gì!" Tuy Dương Thiên Thiệu nghe không rõ, nhưng cũng biết đó không phải lời hay ho gì, gã giận dữ đẩy Liễu Tuyền một cái.
Liễu Tuyền nổi đóa, xách cổ áo Dương Thiên Thiệu lên. Liễu Khê ca hắn coi như trầm ổn, lúc này cũng không có ý muốn khuyên can, đương thời gọi tới mấy đệ tử quen biết. Người của hai bên càng ngày càng nhiều, giương cung bạt kiếm.
Tống Dương thấy tình thế không ổn, muốn nói gì đó, Liễu Tuyền lại đẩy hắn qua một bên, túm lấy Dương Thiên Thiệu nói: "Ăn hiếp Tống Dương chính là ăn hiếp Liễu Tuyền ta, nhào vô đây, coi ai bóp chết ai là biết liền hà!"