*Những chuyện vui buồn sau khi say rượuEdit: DajiangyouTrong mơ màng, Lộc Thời Thanh cảm thấy có người đang sờ mặt của hắn, nhưng không nhìn rõ đối phương là ai.
Rượu mạnh thiêu đốt cõi lòng hắn cả người hắn như bốc cháy.
Tống Dương ôm hắn vào ngực, ghé mũi vào cổ hắn hít hà, thích ý nheo lại hai mắt, "Độ ấm cơ thể y hệt năm đó, Thật tốt... Chỉ đáng tiếc một điều là xung quanh chúng ta có quá nhiều người, ta muốn giải quyết từng người từng người một, thật là phiền phức."
Dứt lời, hắn lại cười, "Ta cũng không sợ phiền phức, chỉ cần có thể trở lại như lúc ban đầu, thời điểm chỉ có hai người chúng ta, làm gì ta cũng sẽ bằng lòng."
Lộc Thời Thanh chỉ cảm thấy có người đang nói chuyện với hắn, nhưng hắn đầu váng mắt hoa, nghe không rõ ràng nội dung cụ thể.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, giờ này khắc này, hắn chỉ có một ý nghĩ—chạy khỏi căn phòng này.
Đang lúc Tống Dương vui vẻ vì được toại nguyện, bỗng trông thấy miệng Lộc Thời Thanh khép rồi mở, hình như muốn nói gì đó. Hắn nâng cằm Lộc Thời Thanh lên, khiến hắn phải ngẩng đầu, "Người nói gì? Lớn tiếng chút."
Lộc Thời Thanh miễn cưỡng mở mắt ra, "Xin...Xin lỗi..."
Còn trưng ra vẻ mặt đầy hổ thẹn.
Tống Dương không hiểu ra sao: "Xin lỗi cái gì?"
"Xin lỗi." Lộc Thời Thanh lặp đi lặp lại, bỗng nghiên đầu, cắn mạnh vào tay Tống Dương.
"..." Tống Dương đầu tiên là sững sờ, đợi kịp phản ứng, thì đau đớn không thể cản đã ập tới.
Trên mặt hắn không có mãi mai đau đớn nào, nhưng tay lại không nghe theo khống chế, đẩy mạnh Lộc Thời Thanh ra. Trên người Lộc Thời Thanh nhẹ tên ngã lăn xuống đất.
Thừa cơ hội này, Lộc Thời Thanh véo đùi, cấp tốc bò ra bên ngoài.
"Người đâu...Mau tới đây..." Hắn trừng đôi mắt bị rượu hun đỏ, trong miệng không ngừng kêu to.
"Muốn chạy?" Tống Dương nheo mắt, đứng dậy đuổi theo.
Mắt thấy Lộc Thời Thanh đã đến cổng nhưng lại bị Tống Dương kéo bắp chân, hắn gắt gao vịn chặt cánh cửa không buông tay, gào to ra ngoài: "Người đâu, mau tới cứu ta!"
Tống Dương nhào tới che miệng của hắn, cười lạnh: "Đừng uổng phí sức lực, hiện tại đang là giờ cơm, mọi người đến thực đường hết rồi."
Lộc Thời Thanh mắt điếc tai ngơ,trong miệng phát ra tiếng ô ô, không ngừng giãy giụa.
Thanh tỉnh khi tự véo mình nhanh chóng trôi qua, nếu cứ tiếp tục như thế không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Ngay lúc thời điểm Lộc Thời Thanh thất kinh, ngoài cổng truyền đến tiếng nói chuyện.
Tống Dương hơi sững sờ, nheo mắt lại.
"Diệp sư huynh, ta biết bọn ta làm không đúng, nhưng lúc trước Tống Dương chính..."
"Dương Thiên Thiệu." Diệp Tử Minh thản nhiên nói, "Cho dù là lúc trước, sai lầm của Tống Dương cũng không tính là lớn, hắn cũng chỉ nói sai có một câu thôi, sao ngươi cứ ghi hận đến tận bây giờ?"
Dương Thiên Thiệu nói: "Ta... Ôi má ơi!"
Diệp Tử Minh nhíu mày: "Ngươi nói cái gì?"
Dương Thiên Thiệu chỉ vào cánh cửa đang mở rộng: "Diệp sư huynh nhìn kìa, các ngươi nhìn kìa!"
Một đoàn người, theo thứ tự là Diệp Tử Minh, Liễu Khê Liễu Tuyền, Dương Thiên Thiệu, cùng những người ngày đó tham dự ẩu đả. Diệp Tử Minh nghe nói vụ việc ở phòng luyện đan, kéo bọn Dương Thiên Thiệu đến xin lỗi Tống Dương, bởi vì Diệp Tử Minh và bọn họ vai vế ngang nhau, thường ngày cũng có giúp đỡ qua lại, bọ họ khá là hòa nhã với Diệp Tử Minh, có sao nói vậy.
Trên đường tới đây, bọn hắn tỏ thái độ với Tống Dương tự mình phát biểu ý kiến của bản thân, Diệp Tử Minh trả lời đến nỗi bọn Dương Thiên Thiệu á khẩu không trả lời được, bỗng Dương Thiên Thiệu thét một tiếng đầy kinh hãi, đánh gãy cuộc đối thoại lần này.
Đám người nhìn theo hướng gã chỉ,bắt gặp Tống Dương hung thần ác sát đang lôi kéo Lộc Thời Thanh, Lộc Thời Thanh thì cố sống cố chết nắm chặt khung cửa, thần sắc hốt hoảng. Mùi rượu xộc vào mặt, thấy bọn hắn, Không những Tống Dương không hoảng hốt mà động tác còn thô bạo hơn. Hắn kéo Lộc Thời Thanh đang bấu ngưỡng cửa vào thẳng trong phòng.
Diệp Tử Minh vừa sợ vừa giận: "Tống Dương, ngươi đang làm gì thế!"
Lộc Thời Thanh thấy được cứu tinh, yếu ớt vương đôi tay về phía hắn: "Cứu... Cứu ta..."
Liễu Khê Liễu Tuyền nhìn nhau,vội chạy tới kéo người. Tống Dương hung dữ trừng bọn họ, dùng chân đá hai cánh cửa sau đó cài then từ bên trong.
Diệp Tử Minh ngẩn người, tiến lên đạp cửa: "Tống Dương mở cửa, mau thả hắn ra!"
"Cút! Liên quan gì đến ngươi!" Bên trong truyền ra tiếng rống của Tống Dương to như tiếng sấm.
Dương Thiên Thiệu tuy bị Diệp Tử Minh thuyết phục, nhưng vẫn không phục Tống Dương. Lúc này gặp phải cục diện này, hắn vội vàng thêm mắm thêm muối: "Diệp sư huynh, hai vị sư đệ họ Liễu, các ngươi nhìn đi. Loại thiếu gia ăn chơi này, lòng hắn đen lắm! Hắn không tốt như các ngươi nghĩ đâu!"
Những người khác cũng phụ họa theo."Đúng đó Diệp sư huynh, người nhà hắn đều chết cả rồi, thế mà hắn còn ở nơi này làm xằng làm bậy!" "Chắc chắn là hắn thấy gã sai vặt này mỹ mạo, say rượu rồi nổi lên tà niệm đây mà." "trong lúc tu tập Biển Cả Một Cảnh nghiêm cấm uống rượu, hắn chỉ mới bị chưởng môn sư tôn dạy dỗ có mấy ngày thôi mà đã say xỉn thành thế này!"
Đám người lao nhao, Diệp Tử Minh không phản bác được. Hắn khó khăn lắm mới khuyên răng được đám Dương Thiên Thiệu, nào đoán được Tống Dương lại làm ra chuyện này, đúng là kẻ vô dụng vẫn hoàn vô dụng.
Dương Thiên Thiệu thấy thế, càng thêm đắc ý, "Ta đi nói cho sư tôn biết chuyện này!"
Thấy hắn ngự kiếm rời đi, Liễu Khê Liễu Tuyền muốn đuổi theo, Diệp Tử Minh ngăn bọn họ lại, cau mày nói: "Lần này Tống Dương quả thật rất hoang đường, cứ kệ Dương Thiên Thiệu đi, cứu người trước."
Then cửa bị chém thành hai khúc, cửa mở.
Chỉ thấy Tống Dương đặt Lộc Thời Thanh lên giường, nửa dựa vào đầu giường, còn tháo bỏ dây cột tóc Lộc Thời Thanh. Hoàng hôn buông xuống, nến trong phòng được thắp sáng. Lộc Thời Thanh bị men sai nhấn chìm, miệng lẩm bẩm nói mớ, đã ngủ bất tỉnh nhân sự.
Búi tóc đen như mực tản ra, tôn lên gương mặt đỏ bừng của Lộc Thời Thanh. Tuy y phục của y vẫn còn nghiêm chỉnh mặt trên người,nhưng bị vây trong ánh đèn màu vàng ấm, không khỏi lộ ra một tia hương diễm.
Hình thành sự đối lập rõ ràng, chính là Tống Dương.
Tuy hắn là chủ mưu nhưng chỉ khoanh chân ngồi trước mặt Lộc Thời Thanh, nâng cằm ngắn người đang ngủ say, tựa như người đối diện là phong cảnh đẹp nhất thế gian này.
Cứ việc biểu lộ si mê, trong ánh mắt còn mang theo rất nhiều sự ngây thơ vô tội. Tựa như một thiếu niên chưa trải qua sự đời, lần đầu nếm trải nỗi tương tư khi nhớ thương người khác.
Thấy bọn họ tiến vào,Tống Dương thu lại tất cả cảm xúc trên người mình, lại biến thành thái độ dữ dội kia, hắn ôm chặt Lộc Thời Thanh vào ngực, gào to với Diệp Tử Minh: "Cút khỏi đây ngay! Chớ quấy rầy bọn ta!"
Diệp Tử Minh cầm kiếm chỉ vào hắn: "Tống Dương, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?"
"Ai cần ngươi lo!" Tống Dương trợn hai mắt, tựa như không quen biết Diệp Tử Minh, "Lăn ra ngoài, ta chỉ muốn ở cùng hắn thôi!"
Diệp Tử Minh hít sâu một hơi,đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy.
Các đệ tử cùng nhau tiến lên, chạy đến bên giường cướp người. Một tay Tống Dương giữ chặt Lộc Thời Thanh, tay còn lại thì quơ loạn đánh loạn, trong miệng còn không ngừng mắng chửi.
Bỗng nhiên, trước cửa vang lên một thanh âm lạnh lùng, "Dừng tay."
Thanh âm không lớn, nếu không cẩn thận nghe,sẽ không biết là đang nói những gì.
Nhưng cục diện loạn cào cào này trong nháy mắt an tĩnh lại, chúng đệ tử rũ xuống hai tay, cung kính đứng sang bên cạnh. Dương Thiên Thiệu thở hồng hộc chạy theo sau, "Chưởng môn sư tôn người nhìn đi, không ra thể thống gì cả!
Vốn hắn muốn thừa cơ hội này chọc ngoái Tống Dương vài câu, thế nhưng xem xét nét mặt lạnh lẽo cực hạn của Cố Tinh Phùng, chỉ đành im lặng lui xuống.
Diệp Tử Minh nói: "Sư tôn, Tống Dương hắn..."
Cố Tinh Phùng khoát tay, Diệp Tử Minh cũng thối lui xuống đứng giữa đám đệ tử.
Trong phòng dư ra một khoảng trống lớn. Ánh mắt Cố Tinh Phùng vẫn luôn khóa chặt hai người trên giường, thân hình y biến ảo, chỉ chớp mắt đã đứng trước giường.
Tống Dương còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, hắn nhìn Cố Tinh Phùng lom lom như nhìn kẻ thù, lặng lẽ kéo Lộc Thời Thanh vào sát ngực mình thêm chút nữa.
Cố Tinh Phùng bén nhạy bắt được cử động nhỏ xíu này, nhắm lại đôi mắt.
Chỉ thấy quang mang lấp lóe, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau một khắc Tống Dương ngã lăn ra đất, Lộc Thời Thanh nằm thẳng cẳng trên giường ngủ say như chết.
Dương Thiên Thiệu vội vàng nói: "Sư tôn,hành vi của Tống Dương khác người, xin sư tôn đừng nhân nhượng."
Lúc này không biết Tống Dương là bị ngã choáng váng, hay là men rượu phát tác, cũng là không nhúc nhích, thiếp đi cùng với Lộc Thời Thanh
Diệp Tử Minh cắn răng, lấy nửa chén trà lạnh trên bàn, giội thẳng lên mặt hắn.
Tống Dương giật mình, mở mắt ra: "A? Sao thế? Sao có nhiều người đến phòng ta quá vậy..."
Hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, trở mình đưa lưng về phía đám người, cau mày nói: "Đây là giường gì vậy, vừa lạnh vừa cứng, khó chịu muốn chết!"
Sau khi lầm bầm xong trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn lại muốn ngủ tiếp, Liễu Tuyền chạy tới nắm vai hắn, "Đừng giả ngu nữa! Sư tôn vừa tới là ngươi muốn giả ngây giả dại phải không? Mau mau thành thật thú tội đi!"
"Chớ quấy rầy,ngủ cũng không cho người ta ngủ nữa!"Tống Dương say khướt nói,một bàn tay dán lên mặt Liễu Tuyền, tựa như trận náo loạn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Liễu Tuyền gở tay hắn xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Phùng, khổ sở nói: "Sư tôn, người muốn trách phạt hắn phải không ạ?"
Cố Tinh Phùng đứng đó lạnh lùng nhìn, ngoại trừ hành vi vừa rồi, Trên người Tống Dương cũng không có gì khác thường. Y hơi cúi người, đưa tay bắt mạch Tống Dương thăm dò, vẫn không có dị dạng gì.
"Say rượu đả thương người." Hắn thu hồi tay, thản nhiên nói, "Phạt đi trông coi quan tài trấn thi."
Tuy trông coi quan tài trấn thi là việc không thú vị gì còn làm chậm trễ tu tập, nhưng trừng phạt Tống Dương đúng tội, Cố Tinh Phùng cũng không khiến hắn phải chịu nỗi khổ da thịt, âu cũng đã là khai ân. Diệp Tử Minh cúi người: "Dạ, sư tôn. Đệ tử sẽ đốc thúc hắn."
Trong lòng Dương Thiên Thiệu cực kỳ vui sướng, cũng nói: "Sư tôn anh minh."
Cố Tinh Phùng gật đầu, đi đến bên giường ôm Lộc Thời Thanh lên. Lộc Thời Thanh bị ôm như thế, đôi mắt hé ra một đường nhỏ xíu. Tuy không thấy rõ người tới, nhưng động tác Cố Tinh Phùng nhu hòa, khiến cho trong tiềm thức hắn yên tâm. Tựa trong ngực Cố Tinh Phùng rất tự nhiên, vô cùng thuận theo.
Chúng đệ tử rất kinh ngạc, cảm thấy hai người này phối hợp quá trời thuần thục luôn. Nhìn Cố Tinh Phùng rời đi không chớp mắt, trong nháy mắt y bước ra ngoài, trong đáy mắt bình tĩnh gợn lên một tia sáng âm trầm, nhìn thoáng qua hướng đặt quan tài trấn thi, sau đó mũi chân khẽ điểm, lăng không rời đi.
Diệp Tử Minh tiến lên, kéo Tống Dương lên giường, Tống Dương còn đang không kiên nhẫn nói dông nói dài: "Có thôi chưa vậy, nha hoàn này phiền quá, đến nay không cho ngươi ăn Hà Hoa Tô luôn!"
Mặt Diệp Tử Minh lạnh xuống, xốc chăn lên, thô bạo ném xuống người hắn.
"Không biết điều, Diệp sư huynh yên tâm,ngày mai hắn sẽ cười không nổi nữa đâu." Dương Thiên Thiệu cười trên nỗi đau của người khác, hạ giọng, lặng lẽ hỏi, "Nhưng mà Diệp sư huynh ơi, người vừa rồi là gã sai vặt Tống Dương dẫn tới phải không,sư tôn như trích tiên vậy tại sao người lại chu đáo ân cần với hắn quá vậy?"
Chưởng môn sư tôn từ trước đến nay vẫn luôn cô độc lạnh lùng, hôm nay bỗng ôm một người nam nhân đi qua trước mắt bọn hắn, rung động này không thua gì tuyết lỡ núi sập cả.
Có đệ tử gật đầu: "Cơ mà gã sai vặt kia...Bộ dáng rất là đẹp mắt luôn. Suy đi xét lại thì ta chưa thấy qua người đẹp hơn hắn đâu."
"Xí, chưởng môn sư tôn không đẹp bằng hắn?"
"Không giống nhau, chưởng môn sư tôn là phong thần tuấn lãng, còn gã sai vặt kia thì mi thanh mục tú, tựa như mỹ nhân trong tranh vậy đó. Khó trách vừa rồi Tống Dương điên cuồng như thế, ngươi nhìn đi ngay cả chưởng môn cũng..."
"Tất cả câm miệng! Sư tôn làm người lỗi lạc, các ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ." Diệp Tử Minh lạnh lùng liếc mắt từng người.
Những người tuổi trẻ này vốn cũng không có ý đó, chỉ là thuận miệng nói thế thôi, lúc này thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
Quát đám người này ngừng lại xong, Diệp Tử Minh nhìn phía chân trời nơi Cố Tinh Phùng biến mất, có hơi lo lắng.
Chẳng lẽ sư tôn thật sự là bởi vì bề ngoài của người kia, nên mới...
Cố Tinh Phùng đưa Lộc Thời Thanh đến nhà Thủy Tạ, ban đêm gió mát thổi từng trận, Lộc Thời Thanh vẫn luôn la hét nói khó chịu trên đường đi cuối cùng cũng an tĩnh lại. Nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt,mặt đỏ như màu gấc.
Từ trước đến nay hắn chưa từng uống say như thế, Cố Tinh Phùng không biết nên ứng phó thế nào, đành hỏi: "Người... Thấy thế nào rồi?"
"Dạ dày ta không được thoải mái lắm." Lộc Thời Thanh lẩm bẩm nói, "Muốn ăn...Món ngon... Hà..."
"Hà Hoa Tô?" Cố Tinh Phùng hỏi.
"Đúng..."
Ngoài nhà thủy tạ là từng búp sen vẫn còn ngậm nụ, đỏ rực như lửa nóng, Cố Tinh Phùng nói, " ta đi làm Hà Hoa Tô, người ở yên đây đừng đi lung tung được không?"
Lộc Thời Thanh chép miệng, gật đầu mấy bận: "Đi... Đi, ta ở yên đây, ta...Cam đoan không đi đâu hết."
Cố Tinh Phù nhẹ nhàng đặt hắn lên ghế dài trong nhà Thủy Tạ, ra hồ ngắt hoa sen. Trong lúc đó Lộc Thời Thanh vẫn giữ lời ngoan ngoãn nằm đó, không nhúc nhích tí nào.
Sau hai nén nhang, Cố Tinh Phùng nâng Hà Hoa Tô đã làm xong vào nhà Thủy Tạ. Lộc Thời Thanh vẫn duy trì tư thế ban đầu, đã ngủ say hô hấp đều đặn.
Cố Tinh Phùng cho là hắn đã ngủ, đặt Hà Hoa Tô lên bàn, đi qua xem xét. Nào đoán được y vừa đứng vững, Lộc Thời Thanh đã quay đầu, nắm lấy tay áo y sờ tay của y.
Y không rõ vì sao, lại cộng thêm cái động chạm này tới quá đột nhiên vẫn chưa kịp phản ứng. Đợi đến khi lấy lại được tinh thần thì Thời Thanh đã sờ đủ, thất vọng trở mình: "Không có Hà Hoa Tô... Gạt ta."
Cố Tinh Phùng lấy một cái Hà Hoa Tô lên, đưa đến miệng hắn, "Không lừa người, nhìn đi."
Đôi mắt Lộc Thời Thanh sáng lên, giãy dụa muốn ngồi dậy. Cố Tinh Phùng nâng hắn để hắn dựa vào tay vịn ghế. Hắn nhận Hà Hoa Tô từ trong tay Cố Tinh Phùng rồi vội dồn vào miệng mình, cắn một miếng hơn phân nửa cái, thế nhưng rất nhanh nụ cười của hắn đã ngưng trệ.
Bánh lần này cùng Hà Hoa Tô lúc trước không giống nhau.
Cố Tinh Phùng hỏi: "Không ngon?"
Y lượt lại phương pháp làm Hà Hoa Tô trong đầu một lần, nhớ rõ trong quá trình làm ra đâu có sai chỗ nào đâu.
Lộc Thời Thanh nuốt Hà Hoa Tô trong miệng xuống, còn lại nửa cái thì không chịu ăn nữa.." Ngon... Nhưng Hà Hoa Tô này,không giống Hà Hoa Tô kia..."
"..." Đây là lần đầu tiên Cố Tinh Phùng nghe không hiểu hắn đang nói gì.
"Không có hả? Không có Hà Hoa Tô kia hả?" Hắn thất vọng nhìn cái đĩa bày Hà Hoa Tô, nhảy xuống ghế dài định chạy qua hướng đó.
Nhưng chân hắn bủn rủn, chưa bước được hai bước đã muốn ngã, Cố Tinh Phùng vội đi qua đỡ lấy. Người không ngã, nhưng y bắt hụt đĩa bánh, Hà Hoa Tô rơi đầy trên đất.
"ôi, tiếc quá." Lộc Thời Thanh khom lưng xuống nhặt.
Cố Tinh Phùng ấn hắn ngồi xuống ghế dài, "Ta nhặt, người ngồi đây đi."
"Xin lỗi, ta không cố ý." Lộc Thời Thanh như một đứa trẻ phạm lỗi, dựa cằm vào tay vịn ghế, cúi đầu nhìn mặt nước.
"Không sao."
"Ai, Ta rất muốn ăn Hà Hoa Tô kia..."
" Hà Hoa Tô nào?"
Cố Tinh Phùng vừa nhặt Hà Hoa Tô, vừa đáp lời từng câu nói của hắn.
"Chính là..." Lộc Thời Thanh nhìn mặt nước, nhớ lại hương vị từng nếm, cân nhắc nên hình dung thế nào. Bỗng có một chú cá nhảy khỏi mặt nước, đớp đóa sen đỏ mọng. Mang theo bọt nước sáng long lanh, rực rỡ dưới ánh trăng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Đôi mắt Lộc Thời Thanh sáng lên,"Chính là Hà Hoa Tô đó kìa!"
Hắn kích động đứng dậy, đạp lên tay vịn nhào vào trong nước.
Rồi sau đó Cố Tinh Phùng phải kéo Lộc Thời Thanh ướt như chuột lột lên bờ.
Lộc Thời Thanh vùi trong ngực y, đau khổ nói: "Không thấy nữa... Hà Hoa Tô... Không thấy nữa, Khụ khụ khụ... Đây chính là...Hà Hoa Tô ngon nhất... Khục..."
Cố Tinh Phùng vỗ lưng của hắn, thanh âm vừa thấp vừa trầm, "Còn ngon hơn cái... Vừa nãy?"
"Xin lỗi." Lộc Thời Thanh ngẩng đầu, có hơi oan ức, "Ta không nên lừa ngươi."
Ánh mắt Cố Tinh Phùng rét lạnh: "Đó là ai làm?"
"Ngươi làm đó..." Gió thổi qua, Lộc Thời Thanh ôm hai tay, "Nhưng sau này ngươi không cho ta ăn nữa, tiếc ơi là tiếc... Hà Hoa Tô ngon thế kia mà, không lừa ngươi."
"..." Cố Tinh Phùng cảm thấy, về sau không thể cho Lộc Thời Thanh uống rượu nữa.
Bởi vì có linh lực gia trì, trên thân Cố Tinh Phùng không dính một giọt nước nào, nhưng Lộc Thời Thanh thì không có vừa rơi xuống nước đã ước nhẹp. Cố Tinh Phùng để hắn tựa vào gốc mai Chu Sa, giúp hắn cởi bỏ áo ngoài ướt đẫm. Sau khi được vớt ra từ trong biển, Lộc Thời Thanh rất sợ lạnh, lúc này cũng không nhớ mong tới đau buồn vì không ăn được Hà Hoa Tô ngon nhất kia nữa, chỉ co ro thành một cục, run lập cập.
Cố Tinh Phùng thấy thế, cởi xuống trường bào màu xanh lơ, khoác lên người hắn, rồi dùng linh lực sưởi ấm cho hắn.
Rất nhanh, Lộc Thời Thanh đã bình tĩnh lại, chỉ thấy có một người ấm áp tựa mặt trời kề bên, kìm lòng không đặng mà nhích tới gần.
Giày vò nửa ngày, lại rơi xuống nước rồi bị thổi gió, thần trí của hắn thoáng trở về, nhìn chằm chằm mặt Cố Tinh Phùng một lát, giật mình nói: "Tinh Tinh?"
Cố Tinh Phùng gật đầu nói: "Là ta."
"Tinh Tinh..." Lộc Thời Thanh lẩm bẩm nói, "Ngươi rất kỳ quái."
Linh lực Cố Tinh Phùng hơi ngưng lại " sao?"
"Vì sao ngươi không gọi ta là sư tổ nữa?"Lộc Thời Thanh hỏi
"Không vì sao cả."
Lộc Thời Thanh không nói gì. Cố Tinh Phùng cho là hắn lại đau buồn, cúi đầu nhìn mặt hắn, phát hiện khóe miệng hắn đang khẽ nhếch, thế mà lại đang lén cười.
"Tinh Tinh,thật ra ngươi không gọi ta là sư tổ ta rất vui." Lộc Thời Thanh ngẩng đầu,trong mắt tựa hồ có vô vàn ánh sáng nhỏ li ti.
"... Ừm."
Lộc Thời Thanh nói: "Ta hi vọng, ngươi cũng đừng coi ta là sư tổ của ngươi, nhưng mà ta biết... Chuyện này không có khả năng."
Cố Tinh Phùng nhìn hắn.
Lộc Thời Thanh có chút thất lạc, "Được rồi, ta cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, rõ ràng ngay cả ký ức cũng không có bao nhiêu...Còn suy nghĩ lung tung,quá ích kỷ."
Cố Tinh Phùng im lặng một lát, "Vì sao không muốn làm sư tổ của ta?"
"Ta không biết." Lộc Thời Thanh lo lắng xoa xoa thái dương, "Đau đầu,muốn đi ngủ."
Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, "Được, ta đưa người về phòng."
"Không, ta ngủ ở đây luôn." Lộc Thời Thanh nhìn mặt nước, mỉm cười, "Ta muốn chờ Hà Hoa Tô, chờ nó tới chúng ta sẽ cùng ăn."
Cố Tinh Phùng thở dài, "Được."
Ngoại trừ Hà Hoa Tô không biết mùi vị trong miệng hắn nói ra, những thứ khác Cố Tinh Phùng đều có thể thỏa mãn.
Ánh trăng như nước. Lộc Thời Thanh hất trường bào màu xanh lơ lên, tóc đen ẩm ướt, thề chết thề sống tựa lưng vào gốc mai Chu Sa. Cố Tinh Phùng hết cách cũng chỉ có thể chiều theo ý hắn, thế nhưng y muốn đi lấy thêm ít đệm chăn cũng không làm được—Lộc Thời Thanh bất động, y cũng không được đi, bắt y phải cùng hắn chờ Hà Hoa Tô.
Lộc Thời Thanh nằm trong ngực y,toàn thân y cứng đờ giống như khúc gỗ. Lộc Thời Thanh cũng cảm nhận được, nghi ngờ vỗ vào bụng và eo y,"Ngươi cứng thật đó Tinh Tinh..."
"... Ừm."
Lại lặng im một lát, Lộc Thời Thanh vỗ y lần nữa, tán thưởng: "Cái giường này mềm thật."
"... Ừm."
Lộc Thời Thanh sững sờ, "Giường cũng biết nói nữa ta?"
"..."
Dừng một lát, Cố Tinh Phùng nói: "Ta không phải giường."
Lộc Thời Thanh lại là trở mình, trừng mắt lên cẩn thận quan sát y, còn lấy ta xoa nắn mũi miệng người ta, "Cái giường này vừa ấm vừa đẹp, nói chuyện cũng dễ nghe, ta có thể mang đi không?"
Trường bào màu xanh lơ là y phục của chưởng môn, đã lâu lắm rồi Lộc Thời Thanh chưa mặc lại. Hiện giờ khoác trên người là một bộ hơi lớn, càng làm nổi bật thân hình thon dài của hắn.
Lông mi Cố Tinh Phùng khẽ run: "Được."
Lộc Thời Thanh cười: "Đúng là giường tốt." Hắn thỏa mãn nằm xuống, tựa đầu trên ngực Cố Tinh Phùng.
Hắn bỗng kinh ngạc mở to hai mắt.
Chỉ thấy trước ngực Cố Tinh Phùng quang hoa lóe sáng, rất nhanh đã ngưng tụ thành hình dạng một đóa hoa.
Cố Tinh Phùng đang cực kỳ gắng sức kiềm chế khí nóng trên người mình, chợt nghe Lộc Thời Thanh reo hò: "Hà Hoa Tô kìa! Mau nhìn, ta đợi được rồi!"
Cố Tinh Phùng mờ mịt cúi đầu xuống nhìn, lập tức trong đầu trống rỗng.
Lộc Thời Thanh nâng Băng Tố Hoa trong lòng bàn tay, hai ba ngụm nuốt trọn vào bụng.
Mặt Cố Tinh Phùng xoạt một phát trắng nhách,"Người... Người ăn nó?"
Lộc Thời Thanh nhìn đôi tay còn vương lại hơi lạnh của mình, sửng sốt: "Xin lỗi, ta ăn hết trơn rồi, đã nói là sẽ ăn với ngươi..."
Rốt cuộc Cố Tinh Phùng đã hiểu, Tại sao Băng Tố Hoa có thể ở trong thể nội của Lộc Thời Thanh.
Trong lúc y tiến giai, Lộc Thời Thanh có từng đến nơi này. Hẳn là lúc y mất đi ý thức không thể khống chế, kết ra Băng Tố Hoa, bị Lộc Thời Thanh tưởng là Hà Hoa Tô ăn mất.
Lúc linh lực không đủ còn đỡ, bây giờ linh lực sung túc...
Rất nhanh sau đó Lộc Thời Thanh đã cảm thấy không đúng, nguyên bản đang ngà ngà say, lúc này sức mạnh của Băng Tố Hoa cũng nổi lên. Hắn nhìn Cố Tinh Phùng, hai mắt tràn ngập tha thiết"Tinh Tinh... Ta nóng quá."
Cố Tinh Phùng trầm mặt, đặt hắn xuống mặt đất, hắn không chờ kịp nữa rướn người hôn lên.
Trong cổ hắn khẽ than thở một tiếng, thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt, còn muốn tiến thêm một bước nữa.
Cố Tinh Phùng lại phi thường trấn định, gần như băng lãnh, không mang theo chút tình cảm nào đáp lại Lộc Thời Thanh, linh lực từng chút từng chút truyền vào trong miệng hắn.
Ngày kế tiếp, Lộc Thời Thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu hoa mắt. Chịu đựng cơn đau hồi tưởng lại chuyện đêm qua, ký ức dừng lại thời khắc Tống Dương kéo hắn lên giường.
Phía sau xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không có ấn tượng. Cho nên hắn trông thấy mình nằm dưới gốc mai Chu Sa, trên người khoác áo của Cố Tinh Phùng, quả thực là sợ hết hồn.
Lúc này Cố Tinh Phùng không biết tung tích, hắn tranh thủ thời gian cởi áo choàng màu xanh lơ này xuống, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy y phục của bản thân.
Hắn đến ghế dài tìm, tay rất tự nhiên mò xuống đáy ghế, không biết đụng phải nơi nào, chỉ nghe "Két" một tiếng vang nhỏ, hộp ngầm ở giữa ghế dài thế mà lại mở ra.
Có một quyển sách rơi ra từ trong hộp.
Lộc Thời Thanh mờ mịt, muốn nhặt lên nhét vào, trong lúc vô tình lướt qua bìa sách, cảm thấy mông lung như một trò đùa.
Trên bìa sách viết chình ình mấy chữ: Song Tu Bí Thuật.