Sa Điêu Sư Tổ

Chương 61

Bầu không khí trong phút chốc thật ngột ngạt, tựa như đây là cục diện bế tắc không thể nào phá giải.

Diêu Nhất Thành hơi nóng ruột, xoa trán nói: "Hằng Minh sư điệt, ngươi đừng làm khó ta. Nguyên do trong đó ngay cả sư tôn của ngươi cũng không biết, nếu không hắn cũng sẽ không tìm sư tổ ngươi trả thù."

Sinh Sôi Nương Nương từng nói, trước khi chết Bùi Lệ từng khóc lóc xin lỗi một người. Có lẽ, cho dù hắn có hối hận, đến lúc chết vẫn là mơ mơ màng màng.

Cố Tinh Phùng chậm rãi nói: "Việc này có rất nhiều ẩn tình."

Diêu Nhất Thành thở dài, "Lúc trước cũng bởi vì chuyện này mà Biển Cả Một Cảnh đã bài xích Thiên Kính Phong. Đêm hợp tịch, Đinh sư bá tổ ngươi nghiêm cấp tất cả mọi người đến đây. Ta không thể làm gì khác hơn là đợi ngày kế tiếp đến đây chúc mừng, nhưng không ngờ lại phát hiện được chữ bằng máu trên bức tường ở chính điện, mới biết được đã có chuyện xảy ra. Trong kinh hoảng, ta chạy về Lâu Hải Phong báo tin, nhìn thấy Đinh sư bá tổ ngươi nâng một cây đèn Chiếu Mệnh đã tắt, nói đó là thứ sư tôn ngươi bỏ lại."

Cố Tinh Phùng trầm mặc không nói.

"Xem ra Đinh sư bá tổ ngươi biết khá nhiều." Diêu Nhất Thành nói, " Sư điệt có cần qua hỏi thăm lão nhân gia ngày không?"

Cố Tinh Phùng không tỏ rõ ý kiến, chỉ chuyển đề tài, hỏi hắn: "Đan dược ta xin, sư thúc có mang đến không?"

Dưới ghế dài Lộc Thời Thanh đâu còn tâm tư nào nghe đan dược gì đó chứ, chỉ lo trách cứ bản thân mình.

Lúc trước hắn cũng từng đọc một ít tiểu thuyết, những nhân vật chính kia mỗi khi xuyên qua đều có thể tiếp thu toàn bộ ký ức, làm việc gì cũng dễ dàng thuận lợi. Chỉ có mình hắn là vô cùng khúc chiết, có một hệ thống cái gì cũng không biết tính tình còn thối hoắc nữa chứ.

Ký ức thì từng khúc từng khúc đức quảng, còn rối tinh rối mù, có khi thì góc nhìn thứ nhất có khi lại góc nhìn thứ ba chốc chốc thì ký ức của nguyên chủ, chốc chốc lại là ký ức của một người xa lạ nào đó.

Trạng thái này hắn cũng chỉ đành khoanh tay bó gối, căn bản là không thể giúp gì được cho nguyên chủ hết, không thêm phiền đã là vạn hạnh rồi.

Một lát sau Cố Tinh Phùng đứng dậy tiễn Diêu Nhất Thành. Nhân cơ hội này Lộc Thời Thanh vội vã chạy ra, vắt thường phục của Cố Tinh Phùng về chỗ cũ, co giò chạy mất hút.

Thế nhưng tốc độ Cố Tinh Phùng cực nhanh, trước một khắc hắn vào phòng đã bị Cố Tinh Phùng chặn ngay cửa.

Lộc Thời Thanh hỏi: "Có chuyện gì hả?"

Bốn chữ này nghe thì đơn giản, nhưng khi nói ra lại rất gian nan.

Thật ra hắn rất muốn hỏi, Tinh Tinh những ngày này ngươi sống có tốt không. Vừa rồi tri kỷ như thế có phải bởi vì ta là sư tổ của ngươi hay không, ngươi có thích ta không, là cái thích giữa sư đồ hay là...

Không đúng, vấn đề cuối cùng không được duyệt. Đối với Cố Tinh Phùng mà nói, ngoại trừ thân phận sư tổ này thì hắn còn có thân phận nào khác chứ?

Lộc Thời Thanh cúi đầu xuống, che giấu đầy bụng xoắn xuýt.

Cố Tinh Phùng hỏi: "Vừa rồi người tới Thủy tạ tìm ta?"

"Không không, ta chỉ đi ngắm phong cảnh thôi à." Lộc Thời Thanh ấp úng, suýt chút nữa thì nói lắp.

Cố Tinh Phùng nhìn trong mắt, bên miệng xuất hiện một đường cong như ẩn như hiện. Y không truy cứu nữa mà đổi đề tài."Chuyện ta và Diêu sư thúc nói ban nãy người nghe thấy chứ?"

"Nghe." Trong lòng Lộc Thời Thanh chợt nhẹ, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu.

Hắn sợ hãi đối diện với đôi mắt như lưu ly kia của Cố Tinh Phùng, thuần túy như thế, mát lạnh như thế, mọi bí mật của hắn đều không có chỗ che thân.

Cố Tinh Phùng nhẹ giọng hỏi: "Còn nhớ nguyên do năm đó thu sư tôn làm đồ đệ không?"

Lộc Thời Thanh cũng là vô kế khả thi: "Nghĩ không ra, chỉ nhớ được chút ít chuyện trước kia thôi."

"Ta biết rồi." Cố Tinh Phùng gật đầu, đẩy cửa phòng ra, "Người nghĩ ngơi đi, ta nghĩ biện pháp khác."

Lộc Thời Thanh theo lời vào phòng, sau khi đóng cửa sổ, lại không nhịn được dựa vào khe cửa nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Cố Tinh Phùng đi dọc theo ao nước. Vạt áo tung bay, lá sen xanh thẩm, trong tay y cầm cái khay gỗ, chỉ chốc lát sau, hoa sen đã xếp thành một đóng nhỏ đỏ chói trên khay.

Một người một cảnh tuy là vui tai vui mắt, nhưng Lộc Thời Thanh vẫn không rõ Cố Tinh Phùng muốn làm gì. Cho dù cắm hoa cũng phải cắt bỏ rễ cây thật dài kia chứ,chắc là Cố Tinh Phùng đang định làm thức ăn gì đó.

Hái xong hoa sen, Cố Tinh Phùng đi đến một gian phòng nhỏ ở Noãn Nguyệt Đài.

Phòng nhỏ này bình thường không thấy được, còn có ổ khóa nữa. Lộc Thời Thanh chỉ nghĩ đây là phòng chứa những vật linh tinh, cũng không quá để ý. Chờ sau khi Cố Tinh Phùng vào đó, hắn lại đứng nhìn chằm chằm vào đấy những hai nén nhang, cảm thấy đôi mắt có chút xót, vừa muốn dụi thì thấy Cố Tinh Phùng đi ra.

Không thấy khay gỗ nữa mà thay vào đó trong tay y là một hộp gỗ vô cùng quen thuộc.

Đã quên những gì mình làm sau khi say rượu-Lộc Thời Thanh- kinh ngạc trợn to mắt, Cố Tinh Phùng đi làm...Hà Hoa Tô?

Cố Tinh Phùng biết làm Hà Hoa Tô?

Hồi tưởng lại cảnh trong mơ, lần đầu Cố Tinh Phùng và Thanh Nhai Quân gặp mặt, Cố Tinh Phùng đã ném Hà Hoa Tô vào tường vỡ nát. Ai có thể nghĩ tới hơn hai mươi năm sau Cố Tinh Phùng có thể tự mình làm ra Hà Hoa Tô chính gốc.

Rất nhanh, Cố Tinh Phùng gõ cửa phòng hắn, đưa ra hộp gỗ. Lộc Thời Thanh mở nắp hộp, đối mặt với hơn mười cái bánh Hà Hoa Tô xốp giòn mùi thơm ngào ngạt được sắp xếp chỉnh tề, tâm tình vô cùng phức tạp.

Khó trách mỗi lần ăn Hà Hoa Tô đều có cảm giác vừa mới ra lò như thế, khác biệt hoàn toàn với Hà Hoa Tô trong thực đường. Cố Tinh Phùng mỗi lần làm xong đều kêu người đưa qua cho hắn, có thể không tươi mới sao?

Lộc Thời Thanh không biết nói gì cho phải, nửa ngày mới gạt ra được một câu: "Tinh Tinh, ngươi học làm Hà Hoa Tô lúc nào thế?"

"Sau khi làm chưởng môn." Cố Tinh Phùng dứt lời, dường như cảm thấy lời này có chút nặng nề, nói bổ sung, "Trong lúc rảnh rỗi, học."

Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, chắc chắc là vì Thanh Nhai Quân thích ăn Hà Hoa Tô. Sau khi Thanh Nhai Quân chết, Cố Tinh Phùng vì nhớ người ta cho nên mới học làm bánh đây mà.

Nhưng cho dù Hà Hoa Tô có ngon thế nào đi chăng nữa, Thanh Nhai Quân cũng không thể quay trở về.

Trong lòng Lộc Thời Thanh chua chát, hắn có thể ăn bánh này là nhờ vào ánh sáng của nguyên chủ. Hà Hoa Tô thơm ngọt xốp giòn, tất cả đều là do hắn ăn may, nguyên chủ thế nhưng không hưởng được chút nào.

"Cám ơn ngươi."Ánh mắt Lộc Thời Thanh lay động, "Hiện giờ ta không đói, ta muốn ra ngoài đi dạo."

Trong hư không tĩnh lặng, Cố Tinh Phùng nói: "Đi xem sư tôn?"

"Đúng thế."

Trên mặt Cố Tinh Phùng trong nháy mắt gợn sóng, Lộc Thời Thanh vội vàng giải thích: "Ta không có ý khác, chỉ muốn qua đó nhìn thử xem có nhớ thêm được gì không mà thôi."

Ngay sau đó, mặc kệ Cố Tinh Phùng có muốn nghe hay không, Lộc Thời Thanh đã cấp tốc tăng thêm một câu: "Ta không thích sư tôn ngươi, thật đó."

Gợn sóng rút đi, Cố Tinh Phùng lẳng lặng nhìn hắn, "Ta biết."

Lộc Thời Thanh nói: "Thật ra, ta có hơi..."

Mấy chữ nói ra vô cùng thấp, tựa như tiếng gió cũng có thể thổi bay nó đi. Bộ phận không nói được kia bị hắn gắt gao bóp chặt trong cổ họng.

Nửa ngày sau Cố Tinh Phùng mới tiến lên một bước: "Có hơi cái gì?"

"Không có... Không có gì." Lộc Thời Thanh giống như bị điện giật, mãnh liệt lui về sau, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi mái hiên.

Hắn vừa chạy đến hướng chính điện vừa tự mắng nhiếc mình vô số lần trong lòng.

Quả nhiên hệ thống nói không sai,thái độ hắn đối với Cố

Tinh Phùng không phải ý xấu thì là gì?

Suýt chút nữa thôi là hắn nói ra hắn thích Cố Tinh Phùng luôn rồi.

Lời này nếu như xuất từ miệng nguyên chủ Thanh Nhai Quân, cũng sẽ chẳng có gì to tác, sư tổ thích đồ tôn không có gì đáng trách. Nhưng nói ra từ miệng một người xa lạ như hắn thì chính là đùa giỡn lưu manh.

Nếu có thể rời khỏi Biển Cả Một Cảnh này sớm chừng nào thì nên rời khỏi sớm chứng ấy.

Tiền điện lạnh lẽo vắn tanh, chỉ có mình Tống Dương đang ở trước quan tài trấn thi nơi Thiên Điện, đang ôm một quyển sách cổ. Lúc không có người, hắn sẽ dùng cách này giết thời gian.

Lộc Thời Thanh vừa bước vào, Tống Dương đã quẳng sách xuống sàn rồi đứng lên, "Tiểu Không, đã mấy ngày rồi ngươi không tới đây, sống ở Noãn Nguyệt Đài thấy ổn không?"

"Rất tốt." Lộc Thời Thanh cười cười, "Ngươi thế nào?"

"Như cũ chứ sao." Tống Dương tùy ý dứt lời rồi ngồi xuống cầm quyển sách cổ xem tiếp.

Lộc Thời Thanh nhìn chung quanh một chút, "Chỉ có mình ngươi? Diệp Tử Minh và Liễu Tuyền Liễu Khê chưa tới hả?"

Tống Dương lật sách lạch phạch, "Đệ tử mới nhập môn đều đến Diễn Võ Đường ở Ngọc Quan Phong hết rồi, hôm nay không ai đến đây hết."

"Diệp Tử Minh cũng không tới luôn?"

Tay Tống Dương dừng lại, "... Không, huynh ấy đã rất lâu rồi chưa đến đây."

Lộc Thời Thanh thấy thần sắc hắn ảm đạm, tự biết lỡ lời. Lần trước Tống Dương say rượu gây chuyện, khiến những cố gắng của Diệp Tử Minh hóa thành hư không, Diệp Tử Minh rất thất vọng.

Lại nói tiếp, hai người họ cũng coi như là vào sinh ra tử, thêm vào hoàn cảnh của Tống Dương, Diệp Tử Minh cũng đã được xem là tích cực lắm rồi.

Nhưng đã nhiều ngày trôi qua như thế, Diệp Tử Minh cũng không đến thăm Tống Dương, chắc là hắn vẫn còn giận Tống Dương quá?

Lộc Thời Thanh ngắt lời nói: "Không đến thì không đến thôi, một người thanh tĩnh cũng rất tốt."

Tống Dương trầm mặc một lát: "Tiểu Không ngươi biết không?"

"Cái gì?"

Tống Dương ngẩng đầu, nhìn mây bay nơi xa,, "Trước kia ta thường hay chê ca ta lo chuyện bao đồng, ngại Linh ca trêu cợt ta, chê tỷ ta và trưởng tỷ cứ thích lải nhải. Thường hay hi vọng nếu có một người yên lặng thôi cũng là quá tốt rồi. Thời điểm vừa mới tới Biển Cả Một Cảnh ta vô cùng vui vẻ, giống như là chim xổ lồng, thậm chí lúc ta phải về nhà ta cũng không quá tình nguyện."

Lộc Thời Thanh ngồi xuống bên cạnh Tống Dương, nghe cực kì chăm chú.

Từ sau khi Tống Linh Bích mất tích, Tống Dương đã đau buồn rất lâu. Nhưng thiên tính của hắn không phải như thế, ở lâu trong đại điện vắng vẻ này hắn cũng có một bầu tâm sự cần được nói ra.

Lúc này nói hết ra sẽ dễ chịu hơn nhiều.

"Nhưng bọn họ đều bỏ ta đi hết." Tống Dương gục đầu xuống: "Hiện giờ ta vô cùng hối hận, ngươi nói thử xem, ca ta trở về đánh ta một trận thì tốt biết bao, ta nhất định sẽ vừa cười vừa để cho huynh ấy đánh."

Lộc Thời Thanh nói khẽ: "Ngươi đã rất hiểu chuyện, hắn sẽ không đánh ngươi đâu."

"Không!" Tống Dương nhìn hắn, hai mắt đã đỏ bừng, "Ta muốn như trước kia, muốn đánh nhau là đánh nhau, muốn mắng người nào là mắng người đó. Trưởng tỷ ta có tiền, ca ta có bản lãnh, bọn họ có thể giúp ta san bằng hết thảy!"

"Ngươi còn có bọn ta mà." Lộc Thời Thanh thành khẩn nói, " Với lại sản nghiệp của Tống gia vẫn còn, ngươi vẫn có thể trở lại như củ."

"Không thể nào." Tống Dương lắc đầu: "Không giống nhau ngươi hiểu chứ Tiểu Không..."

Hắn chôn mặt tròn lòng bàn tay, bả vai run run, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Mỗi lần ngươi tới đều sẽ nhìn Hoài Hư Tử, hôm nay chắc chắc cũng sẽ không ngoại lệ. Đi xem đi không cần để ý ta."

Lộc Thời Thanh khe khẽ thở dài, vỗ vỗ vai của hắn, đứng dậy đi qua nhìn Bùi Lệ.

Tống Dương đang khóc, không nên quấy rầy, chờ cảm xúc của hắn hòa hoãn lại thì nói tiếp.

Nắp quan tài lộ ra một đường nhỏ, dương khí có thể truyền vào trấn thi quan tài, gia tăng uy lực của kết giới. Lộc Thời Thanh nhìn gương mặt khuất dưới bóng râm của Bùi Lệ, trong lòng miên man bất định.

Nghĩ đến câu nói của Cố Tinh Phùng, Bùi Lệ là hậu nhân của Quỷ tu bị diệt môn, lúc báo thù lại tìm nhầm đối tượng. Rồi nghĩ tới những thứ nhìn thấy trong mộng cảnh, Bùi Lệ tinh thần phấn chấn tâm tư thâm sâu.

Lộc Thời Thanh vốn cho rằng Bùi Lệ là người cùng hung cực ác, là nam chính không có chút nhân tính nào trong văn máu cún. Nhưng theo lượng tin tức thu được ngày càng nhiều, hắn cảm thấy Bùi Lệ cũng là một người đáng thương bị dòng đời trêu cợt.

Nhưng Lộc Thời Thanh vẫn duy trì cách nghĩ ban đầu, hắn không đồng tình với Bùi Lệ, cũng không có khả năng thay thế nguyên chủ tha thứ cho Bùi Lệ được.

Mọi hậu quả khi phạm sai lầm đều phải tự mình gánh chịu. Cho dù có là hiểu lầm hay đã hối hận thì nó cũng đã xảy ra, chúng ta phải trả giá cho những việc mình đã làm.

Đang khi Lộc Thời Thanh xuất thần, bỗng nhiên trên vai trĩu xuống.

Hắn giật nảy mình, suýt nữa nhào vào trong quan tài. Vội vàng đỡ lấy nắp quan tài đứng vững cơ thể, quay đầu nhìn lại, chẳng biết Tống Dương đã đến đây lúc nào, tựa trên đầu vai hắn, cả khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Lộc Thời Thanh ngẩn người: "Ngươi... Làm gì thế?"

Tống Dương chống tay bên hông của Lộc Thời Thanh lẩm bẩm nói: "Cũng may người vẫn ở đây, người là tốt nhất."

Lộc Thời Thanh nghĩ kĩ, chắc là Tống Dương quá bi thương,đang kiếm tìm sự an ủi, hắn nhẹ giọng nói:"Chúng ta là bằng hữu mà."

"Đúng... Chúng ta là bằng hữu." Tống Dương chôn mặt vào cần cổ của hắn.

Toàn thân Lộc Thời Thanh cứng ngắc, loại hành vi này, hình như có hơi không được bình thường.

Hắn muốn tránh qua một bên, nhưng vòng tay của Tống Dương càng thu chặt, tựa như vòng sắt. Tống Dương nói: "Đừng rời bỏ ta được không? Ta chỉ có mình người..."

Lộc Thời Thanh rụt cổ lại, miễn cưỡng đáp: "Sao có thể chứ, ngươi còn có chưởng môn sư tôn, còn có Diệp Tử Minh, những sư huynh đệ như Thẩm Kiêu này, bọn Liễu Tuyền Liễu Khê cũng đối xử với ngươi rất tốt mà."

"Bọn hắn?" Ngữ khí Tống Dương hơi lạnh, "Bọn hắn sao so được với người, người là độc nhất vô nhị."

"Ta nào có..." Lộc Thời Thanh có chút nóng nảy. Vừa rồi Tống Dương còn đang bình thường, sao mới khóc có chút đã trở nên kỳ quái như thế rồi?

Bỗng nhiên, khóe mắt hắn liếc thấy mấy bóng người ở cổng, vội tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy Diệp Tử Minh chẳng biết lúc nào đã đứng nơi đó, sau lưng còn đi theo một đoàn đệ tử mới tới, có Liễu Tuyền Liễu Khê cũng có Dương Thiên Thiệu.

Đôi mắt Lộc Thời Thanh sáng lên, thoát ra khỏi giam cầm mạnh mẽ của Tống Dương, chào hỏi bọn hắn: "Các ngươi tới rồi hả,vừa rồi là do Tống Dương nhớ người thân, ta đang an ủi hắn."

... Cảm giác rất kỳ quái, tựa như là hắn cùng Tống Dương đang làm chuyện xấu thì bị người ta bắt ngay tại trận vậy.

Ánh mắt của mọi người cũng đúng y như hắn nghĩ, hoặc lạnh lùng, hoặc kinh ngạc, hoặc trào phúng, hoặc không thể tin.

Tống Dương chậm rãi lau khóe mắt, thản nhiên nói: "Các ngươi tới đây làm gì?"

Dương Thiên Thiệu lập tức dài giọng nói: "Đúng vậy đó, bọn ta không nên tới, quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi."

Chuyện gì tốt?

Lộc Thời Thanh nháy mắt mấy cái, không rõ ràng cho lắm: "Bọn ta không làm gì hết."

Tống Dương nhìn cổng cười lạnh: "Nếu đã biết, còn không đi nhanh lên?"

Lộc Thời Thanh có chút mơ hồ, tình hình này là tình hình gì đây?

Diệp Tử Minh hít sâu một hơi, xoay người rời đi. Đệ tử còn lại cũng nhao nhao đuổi theo, trước khi đi còn quăng cho Tống Dương ánh mắt xem thường và ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

Liễu Tuyền tức giận bất bình nói: "Tống Dương, rốt cuộc là như thế nào, Diệp sư huynh và bọn ta đến thăm ngươi,thế mà ngươi...Được rồi, sau này bọn ta không đến nữa."

Hắn lôi Liễu Khê, cũng cấp tốc rời khỏi nơi này.

Toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại hai người, ánh mắt Tống Dương trở nên mền mại, Lộc Thời Thanh trong lòng càng căng thẳng, nhắm mắt nhắm mũi nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ta... Ta về trước đây, hôm khác lại đến thăm ngươi."

Dứt lời, tựa như chạy trốn rời khỏi nơi đây.

Tống Dương yên lặng nhìn bóng lưng Lộc Thời Thanh, cho đến khi nhìn không thấy nữa, khóe miệng của hắn có một độ cong quỷ dị thoáng qua rồi biến mất, tựa như vừa mới tỉnh mộng.

Hắn nhìn bốn phía, rồi chạy vội mấy bước nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhặt quyển sách rơi trên mặt đất lên.

Thật kỳ quái, vừa rồi cảm xúc không thể khống chế, vùi đầu khóc một trận. Sau khi khóc xong, nhớ tới bản thân đang nói chuyện với Tiểu Không, nhưng chỉ mới ngây người có chút xíu thôi sao người đã chạy đâu không thấy rồi?

Chạy nhanh thật.

Nguyên nhân có lẽ là gặp Bùi Lệ, hoặc có thể là bị Tống Dương dọa sợ. Một đêm này Lộc Thời Thanh ăn Hà Hoa Tô của Cố Tinh Phùng, trong đầu lặp đi lặp lại cái tên Đinh Hải Yến, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ góc nhìn đã lâu không thấy nay lại trở về.

Lần này, hắn quả nhiên gặp được Đinh Hải Yến.

Đôi mày Đinh Hải Yến nhíu chặt, hắn thì đang an ủi bên cạnh:"Sư huynh, tuy Quỷ tu hung hiểm, nhưng huynh mang mặt nạ của ta mà phải không? Cho nên có chuyện gì xảy ra huynh cũng không cần phải quá lo lắng."

"Ta biết." Đinh Hải Yến khoanh tay." "Nhưng trong đám Quỷ tu có một đứa bé, bởi vì căn cốt không tốt, chưa từng làm chuyện ác, cũng không tu tà đạo. Ta không nỡ xuống tay nên đưa nó về Biển Cả Một Cảnh"

Lộc Thời Thanh gật đầu: "Như thế cũng tốt, chỉ hi vọng nó sẽ không mang theo cừu hận."

"Điểm này không cần phải lo lắng."Sầu lo trên mặt Đinh Hải Yến dần dần thu hồi,"Lúc bọn ta vây quét quỷ tu, người khác cũng không rõ sự tình, cho dù ta đeo mặt nạ, nó cũng không nhìn thấy bộ dáng thực sự của ta. Chỉ cho rằng bọn ta là tu sĩ qua đường."

Lộc Thời Thanh vui mừng không thôi: "Hi vọng đứa nhỏ này có thể bình an lớn lên, đưa về chính đạo. Tên nó là gì?"

Một vòng dị sắc trồi lên từ trong mắt Đinh Hải Yến, nói: "

Nó tên là Diêu Nhất Thành, đại hội Chiêu Tân ngày mai ngươi sẽ nhìn thấy nó."

Lộc Thời Thanh trầm ngâm: "Nếu căn cốt nó không tốt, thì không cần phải tham gia tỷ thí. Cứ cho nó bái nhập Thiên Kính Phong đi, sư huynh thấy thế nào?"

Ánh mắt Đinh Hải Yến chớp lóe, khoát tay nói: "Không cần đâu, là ta diệt cả nhà nó, thì nó cũng nên được ta thu nhận. Sau này ngươi thấy nó thì đối xử tốt với nó là được, không cần phải nhắc đến chuyện cũ này."

Lộc Thời Thanh đáp: "Ta biết sư huynh."

Đinh Hải Yến lại nói: "Còn có một việc..."

"Sư huynh nói đi."

"Trong đám đệ tử mới đến có một thiếu niên thiên tư hơn người tên là Bùi Lệ." Đinh Hải Yến nhìn Lộc Thời Thanh, chậm rãi nói, "Ta đã nhận Diêu Nhất Thành, dự định kiệt lực bồi dưỡng. Nếu thiếu niên này hoang phế dưới môn hạ của ta không khỏi quá đáng tiếc."

Lộc Thời Thanh hỏi: "Ý của sư huynh là?"

"Hắn cũng giống như ngươi đều là cô nhi."Trong đôi mắt Đinh Hải Yến ánh lên khuôn mặt Thanh Nhai Quân, trong đôi mắt lộ ra dưới lớp mặt nạ đã nhiễm lên rất nhiều sự thương hại. Đinh Hải Yến nói: "Thanh Nhai, ngươi thu hắn làm đồ đệ đi."
Bình Luận (0)
Comment