Sa Điêu Sư Tổ

Chương 97

Quỷ Yên Chi theo dị vật đó biến mất, lưới ánh sáng cũng dần dân tiêu tán, Tây Sơn Vương cấp tốc bay tới trước tấm bình phong trắng thuần, "Chỉ cất giữ chút đồ thôi, chẳng lẽ trong phủ của Cửu Khê Vương không có mật thất?"

Hán Bình Vương có ý đồ hoà giải nói, "Hoàn toàn chính xác, nhà ai mà không có vật phẩm quý giá cần phải cất giấu chứ. Tây Sơn Vương vốn cẩn thận, cũng không có gì kỳ quái."

Thánh Chủ cũng không quá đa nghi, hiển nhiên trong lòng của hắn cũng nghĩ như thế.

Nhưng Cửu Khê Vương lại không nhượng bộ, giễu cợt nói: "Vật quý giá cỡ nào mà cần đến Nhược Mộc luyện hóa?"

Toàn thân Tây Sơn Vương chấn động: "Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Cửu Khê Vương nhướng mày cười nói: "Có phải nói bậy hay không trong lòng ngươi tự rõ."

Rốt cuộc Thánh Chủ cũng sinh ra mấy phần hứng thú nhìn Cửu Khê Vương, "Nhược Mộc? Đó không phải là đồ của Trường Sinh Giới ư?"

Can hệ trọng đại, Hán Bình Vương cùng Vân Kinh Vương nhìn nhau không dám nói thêm lời nào.

Cố Tinh Phùng cúi người nâng Quỷ Yên Chi, Quỷ Yên Chi nhỏ giọng nói: "Xem ra hôm nay Cửu Khê Vương cũng có chuẩn bị mà đến, cũng bớt cho chúng ta không ít phiền phức."

Nhưng Cố Tinh Phùng lại nhíu mày: "Thêm không ít phiền phức."

Nếu Cửu Khê Vương cũng có hứng thú với thứ trong mật thất kia, thì mật thất sẽ được mở ra càng nhanh. Nhưng phải lưu ý gấp bội, bọn họ nhất định phải tiến vào mật thất trước bọn Cửu Khênh Vương.

Đối mặt với đông đảo chất vấn, Tây Sơn Vương cường ngạnh nói: "Nhược Mộc khó kiếm được, ta chỉ lấy ra cất giữ thôi."

Thánh Chủ hồ nghi nói: "Nhược Mộc tại U Minh giới khó mà cất giữ, huống chi vật này tuy khó cầu, nhưng đến cùng cũng chỉ là nhiên liệu mà thôi."

Cửu Khê Vương cười hùa nói: "Theo ta được biết, Tây Sơn Vương cách mỗi hai ba ngày đều sẽ tự đến chợ đêm tìm mua một số vật về phủ. Cái mật thất nho nhỏ này của người mà cũng cất hết đống đó hả?"

Cố Tinh Phùng đứng dậy, tìm cơ hội xen vào nói: "Phụ vương đích thật là sử dụng Nhược Mộc, luyện chế đồ vật bên trong lô đỉnh."

Tây Sơn Vương không ngờ tới nhi tử mình luôn luôn tín nhiệm lại đột nhiên thốt nên lời như thế, nghiêm nghị quát lớn:"Nói bậy nói bạ!"

Cố Tinh Phùng không chút hoang mang, khom người nói: "Phụ vương say mê lô đỉnh, một lòng muốn lấy đan dược của Trường Sinh Giới cho U Minh Giới sử dụng. Hiện giờ không thành công, người lại thích sĩ diện nên không chịu nói ra, nếu không thông báo sẽ dẫn tới càng nhiều hoài nghi, chi bằng cứ thẳng thắn tốt hơn."

Lời này thay đổi quá nhanh, trong phút chốt Tây Sơn Vương không thể trả lời.

Cửu Khê Vương nhìn chằm chằm Cố Tinh Phùng rồi lại nhìn về phía Tây Sơn Vương, "Quả thật là luyện đan?"

Tây Sơn Vương cấp tốc hoàn hồn, trầm giọng nói: "Ngươi dồn ép không tha, ta còn có thể nói gì?"

Cửu Khê Vương chỉ cười lạnh, hỏi Thánh Chủ: "Thánh Chủ ngươi xem nên ứng đối thế nào?"

"Đã dính tới Trường Sinh Giới thì không thể khinh thương." Giọng điệu của Thánh Chủ không để người khác thương lượng, nói với Tây Sơn Vương, "Làm phiền Tây Sơn Vương, cho ta vào điều tra."

"Không được!" Tây Sơn Vương chém đinh chặt sắt cự tuyệt, "Mặc dù ta yếu thế nhưng ta cũng là U Minh Vương, các ngươi tự tiện lục soát phủ đệ của ta, không tránh khỏi quá đáng."

Cửu Khê Vương dùng ánh mắt quét về phía sau, hai U Minh Vương kia cũng tự giác đứng ra sau lưng hắn. Sau đó Cửu Khê Vương không nhanh không chậm nói: "Chỉ xem ngươi luyện đan dược tiện thể trả lại trong sạch cho ngươi mà thôi, nếu ngươi vẫn kiên quyết không chịu đó mới là có quỷ."

Cố Tinh Phùng suy xét cực nhanh trong lòng rồi tiến lên phía trước nói:"Bây giờ là ban đêm, đan dược đó vì là của Trường Sinh Giới nên ban ngày mới có thể mở ra. Lúc này mà đi xem tâm huyết nhiều ngày của phụ vương há chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lác?"

Tây Sơn Vương nhìn Cố Tinh Phùng, trong mắt hiện lên nghi hoặc, tiếp theo thì hiểu rõ rồi lại trồi lên ý khen ngợi.

Cửu Khê Vương nói: "Cho nên, ý của Thanh Tiêu Quỷ là phải chờ đến sáng mơi mới có thể xem?"

"Chính xác."

Cửu Khê Vương híp mắt: "Ngươi tưởng bọn ta là đứa ngu hay sao? Đây là nhà ngươi nếu để đến mai mới xem chắc các ngươi đã trộm long tráo phụng mất rồi."

Tây Sơn Vương cả giận nói: "Cửu Khê Vương, ngươi đừng được voi đòi tiên! Nếu lúc này nhất quyết phải vào đó phá hư chuyện, bản vương chắc chắn sẽ cùng chết với ngươi!"

Mắt thấy song phương giương cung bạt kiếm, Thánh Chủ thản nhiên nói: "Ta cũng có một phương pháp, có thể cho Tây Sơn Vương công bằng."

Hai người đều nói: "Xin lắng tai nghe."

Thánh Chủ không lập tức mở miệng, mà là đột nhiên tung chưởng đánh Tây Sương Vương. Tây Sơn Vương đang rửa tai lắng nghe, nên không kịp phòng bị cũng may dựa vào thân thủ của hắn mà tránh được chưởng này.

Chỉ là không ngờ, một chưởng Thánh Chủ đánh ra cũng không phải chỉ muốn công kích Tây Sơn Vương, mà là có một luồng ánh sáng màu trắng bạc bắn ra từ lòng bàn tay hắn đuổi sát Tây Sơn Vương không buông, chỉ vừa né được chưởng kia thì ánh sáng trắng bạc đã chui thẳng vào trán hắn.

Cố Tinh Phùng im lặng không lên tiếng nhìn hết thảy những chuyện này cũng đoán được dự định của Thánh Chủ.

Tây Sơn Vương ngạc nhiên nói: "Đây là chiêu thức gì?"

Áo trắng của Thánh Chủ bay bay, chậm rãi thu tay lại. "Đây không phải chiêu số, là chú thuật đặc hữu của tộc Tuyết yêu ta."

Tây Sơn Vương kinh hãi, Cửu Khê Vương thì liếc nửa con mắt nói: "Ở Vạn Yêu giới lưu truyền một câu nói thế này, cho dù vạn kiếp bất phục cũng đừng đắc tội Tuyết yêu. Nghe nói chú thuật của cả tộc Tuyết yêu có thể nghiền nát vạn vật thế gian, ngoại trừ những người trong tộc họ thì không ai giải được. Hiện giờ cả tộc Tuyết yêu đả tàn lụi chỉ còn lại mình Thánh Chủ. Tây Sơn Vương ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp thì hơn."

Ngực Tây Sơn Vương kịch liệt chập chùng, Thánh Chú khó có được chắp tay váy chào hắn nói: "Ngươi cứ yên tâm, nơi này ta sẽ phái người trông coi. Đợi hừng đông mở mật thất ra nếu không có dị dạng, ta lập tức sẽ giải trừ chú thuật, chỉ mong ngươi đừng gạt bọn ta."

Cửu Khê Vương nghi hoặc: "Có thể coi là như thế, ai nào biết, giữa chừng Tây Sơn Vương có đùa nghịch ra mánh khóe gì không."

Thánh Chủ khẽ vươn tay về hướng cửa: "Mời Tây Sơn Vương về Thiên Điện nghỉ ngơi. Trong thời gian này, phàm là người bước ra Thiên Điện một bước, ta đều sẽ biết được."

Bị buộc đến một bước này, cộng thêm chú thuật trên thân Tây Sơn Vương đành phải căm hận quay người, cực kỳ chậm chạp di chuyển ra ngoài. Lúc lướt qua thân Cố Tinh Phùng, Cố Tinh Phùng liền tiến lên trước hỏi: "Phụ vương, còn hai canh giờ nữa là thứ trong lò phải xả hơi châm củi, Người muốn..."

Cửu Khê Vương ở bên cạnh thản nhiên nói: "Loại chuyện nhỏ nhặt này, ngươi thay hắn làm là được."

Lúc đầu Tây Sơn Vương còn mừng thầm trong lòng, chỉ cần cho hắn cơ hội, dù chỉ vẻn vẹn một khắc được tiến vào mật thất hắn cũng có thể chuyển thứ trong lô đỉnh đi. Lúc này nghe thấy Cửu Khê Vương chặng đường lui của hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày thường lô đỉnh đều do ta trông coi, sao Thanh Tiêu Quỷ có thể hiểu được?"

Cửu Khê Vương dù bận vẫn ung dung: "Ngươi nói cho y biết, chẳng phải là được ư?"

Tây Sơn Vương oán giận nhìn chằm chằm vào Cửu Khê Vương, Cửu Khê Vương lại lơ đễnh, ngược lại thúc giục: "Nhanh lên, Thánh Chủ vẫn đang chờ đi về nghỉ ngơi kia kìa."

"... Đó là đan dược do ta nghiên cứu, đương nhiên ta phải giữ bí mật thủ pháp, ta muốn giăng kết giới nói riêng cho nó nghe." Tây Sơn Vương dừng nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra biện pháp duy nhất này.

Cửu Khê Vương không kiên nhẫn nói: "Ngươi nhiều chuyện quá, ta cho ngươi nửa nén hương, để ta xem dăm ba câu của ngươi sẽ làm được trò trống gì."

Một luồng quan hoa màu xanh nhạt được dân lên, như một chiếc chuông chụp xuống Cố Tinh Phùng và Vạn Yêu Vương. Kết giới này trong suốt, từ ngoài nhìn vào trong không sót gì chỉ là không thể nghe thấy tiếng.

Sau khi kết thúc, Tây Sơn Vương lập tức trầm giọng nói: "Thanh Tiêu Quỷ, bây giờ toàn bộ đều nhờ ngươi."

Cố Tinh Phùng hỏi: "Phụ vương, trong đỉnh kia rốt cuộc là thứ gì?"

Tây Sơn Vương nói hai chữ: "Hồn phách."

Cố Tinh Phùng lập tức mở to hai mắt.

Trong lòng cuồng loạn. Quả nhiên là hồn phách, quả nhiên... Là hồn phách của người đó?

Thế nhưng câu tiếp theo, Tây Sơn Vương đã giội cho y một gáo nước lạnh, "Đó là hồn phách của thần tiên, không thể để cho bọn họ biết được, đó là đường tắc chuyển mình cuối cùng của ta ở U Minh Giới."

Cố Tinh Phùng lẩm bẩm nói: "... Thần tiên?"

Tây Sơn Vương cấp tốc căn dặn, "Đợi hai canh giờ sau thì tiến vào mật thất, ngươi phải không tiếc hết thảy thủ đoạn đưa hông phách kia ra khỏi lò. Làm được chứ?"

Trực giác Cố Tinh Phùng nói cho y biết Tây Sơn Vương không lừa y.

Một hồn phách của phàm nhân, sao có thể khiến Tây Sơn Vương dụng tâm dùng Nhược Mộc luyện chế?

... Nếu trong lò không phải Lộc Thời Thanh,vậy hồn phách của Lộc Thời Thanh hiện giờ đang ở nơi đâu?

Tây Sơn Vương thấy y thất thần, sắc mặt lập tức nghiêm nghị:"Chuyện đã đến nước này, ngươi xốc lại tinh thần cho ta, nếu bị bọn hắn phá hiện vừa rồi là ta gạt bọn hắn, ngươi ta khó thoát kiếp này, hiểu không? Ta cho ngươi biết phương pháp mở lò, ngươi nhất định phải làm được như ta vừa yêu cầu!"

...

Sau nửa canh giờ, Cố Tinh Phùng đưa Thánh Chủ đến phủ của Thanh Tiêu Quỷ nghỉ tạm.

Quả nhiên Thánh Chủ vẫn ghét ra mặt phủ của Thanh Tiêu Quỷ vì không đủ to lớn, nhưng một phần lực chú ý của hắn đã đặt vào mật thất của Tây Sơn Vương, hắn cũng không có quá nhiều phàn nàn mà trực tiếp cho Cố Tinh Phùng rời đi.

Thời gian còn sớm, Cố Tinh Phùng vừa rời khỏi mắt Thánh Chủ đã thất hồn lạc phách.

Bùi Lệ trong hình dạng của Ngân Nhi Cốt và Quỷ Yên Chi kéo y đến một góc phòng giăng kết giới đầy đủ rồi mới sốt ruột hỏi chân tướng.

Mỗi chữ mỗi câu của Cố Tinh Phùng đều không có chút chập chùng nào đáp: "Tây Sơn Vương nói, trong lô đỉnh thật sự có một hông phách của...thần tiên."

Quỷ Yên Chi bóp bóp cổ tay thở dài, Bùi Lệ nện một phát lên bàn: "Ta đã thấy không ổn từ sớm rồi, bất luận luyện đan hay là luyện hồn thì ngoài Hồng Trần Giới không ai có thể dùng Nhược Mộc để luyện! Hiện giờ cuối cùng cũng biết được quả nhiên sư tôn không ở trong đó!"

Quỷ Yên Chi lo âu nhìn Cố Tinh Phùng: "Cao nhân, vậy tiếp theo nên làm sao bây giờ?"

Bùi Lệ tức giận mỉa mai: "Còn có thể làm sao, đổi chỗ khác tìm, chẳng lẽ phải giúp ngươi diễn cho xong màng kịch này?"

Quỷ Yên Chi gấp gáp nói: "Thế nào gọi là giúp ta diễn kịch? Hôm nay tại đại điện, ta liều chết lôi kéo chú ý của Thánh Chủ, chẳng phải là để tiện cho hai ngươi điều tra mật thất ư?"Ả túm ống tay áo Cố Tinh Phùng, "Cao nhân, ta đã không còn đường lui nữa rồi, ngươi không thể mặc kệ ta được!"

Bùi Lệ cũng chất vấn Cố Tinh Phùng: "Ngươi còn muốn chậm trễ đến bao giờ?"

Cố Tinh Phùng nhìn bọn họ rồi chậm rãi nói: "Cứ diễn cho xong, dù sao cũng phải giúp Quỷ Yên Chi một chút."

"Ngươi..." Bùi Lệ cắn răng, xoay người rời đi, "Được, Cố Tinh Phùng, ngươi cứ làm người tốt, ta không hầu ngươi nữa."

Quỷ Yên Chi cũng không ngăn cản, "Không hầu thì không hầu, vẫn là cao nhân có nghĩa khí."

Bùi Lệ sải bước đi vào nội đường, định thu thập hành lý rồi cùng Cố Tinh Phùng mỗi người đi một ngả. Nhưng lại nghe sau lưng Cố Tinh Phùng trả lời Quỷ Yên Chi: "Nếu người còn sống, người sẽ càng nghĩa khí hơn ta."

Bùi Lệ thay đổi bước chân, trong nháy mắt trở lại trước mặt Cố Tinh Phùng. Bởi vì bộ pháp quá nhanh, cả người đầy mùi son phấn đập thẳng vào mặt Cố Tinh Phùng.

Cố Tinh Phùng cũng không nói nhiều, niệm động chú thuật, trong chốc lác thân thể Bùi Lệ biến dài ra cao thêm, váy áo trên người nứt toát, cơ bắp căn đầy xuyên qua mớ vải rách rưới lộ ra ngoài. Trong miệng Quỷ Yên Chi phát ra thanh âm chậc chậc, Bùi Lệ giận dữ, cuống cuồng che lấy vị trí then chốt, "Cố Tinh Phùng ngươi làm gì đó?"

Cố Tinh Phùng hỏi lại: "Ngươi quay về, không phải muốn ta triệu hồi chú thuật hóa hình à?"

"Nếu triệu hồi rồi thì cũng đúng ý ta đó." Trong mắt Bùi Lệ tràn đầy khiêu khích, "Ta không đi."

Quỷ Yên Chi ngạc nhiên nói: "Người quái đản thật, bọn ta không lôi kéo ngươi, tại sao lại không đi?"

Bùi Lệ cười lạnh nhìn Cố Tinh Phùng, "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi hiểu rõ người? Nói cho ngươi biết, ta ở lại không vì gì khác mà là muốn cùng ngươi tranh cơn giận này!"

Trước mắt thêm một người thì thêm một cánh tay trợ lực, tuy Bùi Lệ bảo thủ nhưng nói chung cũng có chút bản lãnh, Cố Tinh Phùng không có lý do gì mà cự tuyệt hắn.

Quỷ Yên Chi càng ước gì được như thế, thử thăm dò hỏi Cố Tinh Phùng: "Cao nhân ngươi thấy..."

Bùi Lệ nhíu mày: "Thế nào, ta có được ở lại hay không còn phải thông qua sự cho phép của y?"

Cố Tinh Phùng không để ý tới hắn, cúi đầu kéo phẳng ống tay áo vừa bị Quỷ Yên Chi túm, rồi mới nói với ả: "Tìm một bộ váy mới cho hắn mặt đi."

...

Bùi Lệ từng nói với Cố Tinh Phùng, cái gọi là luyện hồn cũng chia làm ba bước.

Đầu tiên là tẩy hết ô trọc tạp chất của hồn phách, để hồn phách trở về bộ dáng vốn có ban đầu. Rồi lại tách rời tu vi, nguyên thần, thần thức của hồn phách theo các cá thể độc lập. Cuối cùng chờ sau khi những cá thể độc lập này vững chắc thì mở lò thu lại.

Vừa rồi Tây Sơn Vương nói với Cố Tinh Phùng, hồn phách của thần tiên này bị một hồn phách khác trói buộc, bước đầu tiên vẫn chưa thành công. Nhưng hồn phách trói buộc này đã bị tẩy luyện gần hết, không quá mấy ngày là có thể hoàn thành bước thứ nhất.

Bởi vì bây giờ còn đang ở bước đầu tiên. Cố Tinh Phùng không thể tự tay đụng vào lô đỉnh này, nếu không sẽ quấy nhiễu hồn phách của Thanh Tiêu Quỷ trên người y, thậm chí ảnh hưởng đến yêu thuật biến thân của y, chỉ có thể nhờ người khác làm thay thôi.

Một canh giờ sau, binh sĩ trông coi đại môn mật thất phủ Tây Sơn Vương nhìn thấy nhi tử và nữ nhi của Tây Sơn Vương mang theo một hoạt thi mặt trang phục nô bộc đội khăn đen tiến đến.

Bởi vì có phân phó của Thánh Chủ, binh sĩ kia đón đầu hỏi: "Các ngươi đến châm củi?"

Cố Tinh Phùng nói: "Đúng vậy."

Mấy binh sĩ đó xê dịch thân thể, nhường ra một con đường cho bọn họ đi tiếp.

Cố Tinh Phùng dựa theo chú quyết Tây Sơn Vương truyền cho, niệm vài câu, chỉ thấy lưới ánh sáng màu xanh lá lóe lên rồi biến mất, cánh cửa nhỏ đó cũng ứng thanh mở ra.

Cố Tinh Phùng liếc mắt ra phía sau, ba người lập tức lách mình tiến vào. Cửa nhỏ sau lưng lần nữa đóng lại, nhiệt khí phả vào mặt, trong không gian hai trượng vuông nơi phòng nhỏ này ánh lửa đỏ bừng, nội cái đỉnh lò kia không đã chiếm một trượng vuông.

1 trượng xấp xỉ bằng 3,33 mét nhe mấy chế

Cố Tinh Phùng niệm chú ngữ, lô đỉnh từ từ mở ra, cửa thông đạo đó có thể chứa được một người.

Bên trong tràn ngập một mảnh đỏ hồng, nơi đó trôi lơ lửng một bóng người màu trắng, bị ánh lửa chói chang làm thân hình trở nên mơ hồ, thấy không rõ tướng mạo thế nào. Nhưng nhẹ nhàng phiêu dật, tựa như Lộc Thời Thanh đang nằm ngủ trên ghế dày ở Noãn Nguyệt Đài, mặt nước chung quanh hoa sen nở đỏ rực.

Ánh lửa chiếu vào trong mắt Cố Tinh Phùng, tại đáy mắt ánh lên màu ửng đỏ.

Y cảm thấy, chắc chắc là do mình quá nhớ mong Lộc Thời Thanh, nếu không sao biết rõ hồn phách này là của một thần tiên không quen biết mà y còn nhìn ra trong lô đình là hình dáng của Lộc Thời Thanh.

Bùi Lệ cau mày, lại gần liếc mắt nhìn, tức giận nói: "Cố Tinh Phùng, chờ ra khỏi U Minh giới, ngươi nhất định phải quỷ xuống cho ta." Dưới sự kháng nghị cật lực của hắn cuối cùng Cố Tinh Phùng cũng không biến hắn thành Ngân Nhi Cốt nữa, nhưng hắn biết bởi vì cần hắn sờ vào lô đỉnh biến hình cũng vô dụng, cho nên Cố Tinh Phùng mới không làm ra hành động dư thừa nào. Hắn thân là sư tôn lại liên tiếp bị đệ tử tính kế trong im lặng, đơn giản là không thể nhịn được nữa, hận không thể khiến Cố Tinh Phùng lập tức ba quỳ chín lại cúi đầu nhận tội với hắn.

"U Minh Giới lớn như vậy, vạn nhất nơi khác có thể tìm thấy sư tôn thì sao, nói lời từ biệt không khỏi quá sớm." Quỷ Yên Chi không vừa mắt, một tay đẩy Bùi Lệ vào trong lò, "Ngươi mình đồng da sắt, mau vớt hồn phách của tiên nhân ra đi."
Bình Luận (0)
Comment