Sa Lậu

Chương 8

Ngày hôm nay ăn sáng xong Dung Phi Văn liền kéo Nam Cung Tinh tới Thưởng Nguyệt cư. Không biết vì sao, lần này gặp Nam Cung Tinh xong, trong lòng nàng thấy có chỗ bất thường, nhưng lại không thể nói rõ ra, mãi đến khi ——

“Dung tỷ, tỷ xem…” Nam Cung Tinh vui vẻ ra mặt khoe với Dung Phi Văn vòng tay thủy tinh nàng mới mua.

“A…” Dung Phi Văn kinh ngạc nhìn kỹ trong thần tình tú lệ của đối phương lộ ra vài phần yêu mị, không tự chủ được mơ hồ có cảm giác xa lạ. Trước đây… lúc Nam Cung muội tử cười lên hình như… không diễm lệ như thế…

“Dung tỷ, Dung tỷ… Dung tỷ!” Phát hiện dáng vẻ Dung Phi Văn không tập trung, Nam Cung Tinh gọi liền mấy tiếng.

“…Nam Cung muội tử,” Dung Phi Văn như từ trong mộng mới tỉnh, dáng vẻ run rẩy hoàn hồn “Cái vòng tay thật xinh đẹp.” Nàng chậm rãi mỉm cười “Có điều cái lần trước chúng ta mua ở Trân Bảo các Lạc Dương cũng không tệ.”

“Trân Bảo các?” Nam Cung Tinh ngưng mắt suy tư.

“Muội quên rồi sao?” Dung Phi Văn kinh ngạc nói “Chính là cái vòng phỉ thúy lục sắc đó mà. Không phải muội rất thích à? Sao gần đây không thấy muội đeo nhỉ?”

“Dung tỷ,” Nam Cung Tinh thản nhiên nói “Nếu muội mua cái này đương nhiên là muốn thay cho cái cũ. Không phải nam nhân đều nói nữ nhân là hay có mới nới cũ sao?”

“Có lẽ điểm này ta với muội không giống nhau lắm,” Dung Phi Văn chậm rãi đứng dậy, cách xa ra khỏi Nam Cung Tinh, mặt đối mặt nhìn thẳng nàng “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Dung tỷ?” Nam Cung Tinh mở lớn hai mắt nhìn nàng “Muội là Nam Cung muội tử của tỷ đây mà, có phải tỷ… khó chịu ở đâu không a?”

“Ta vẫn thấy kỳ quái,” Dung Phi Văn nhìn chằm chằm người trước mặt “Vì sao lần này ngươi lại thay đổi nhiều như vậy? Cảm giác toàn bộ đều không giống. Ta vốn còn tưởng vì chuyện của ca ta mà khiến ngươi bị đả kích quá lớn, không ngờ tới ngươi căn bản là giả mạo —— Nam Cung muội tử luôn luôn gọi ta là ‘Dung tỷ tỷ’, không gọi là ‘Dung tỷ’.”

“Dung tỷ cũng không nên nói là muội thay đổi rất nhiều đi?” Nam Cung Tinh miễn cưỡng cười nói “Chỉ là cách xưng hô…”

“Nếu chỉ là cách xưng hô đương nhiên không thể xác định.” Dung Phi Văn cướp lời “Có điều… Nam Cung muội tử căn bản chưa từng mua vòng tay phỉ thúy gì ở Trân Bảo các cả —— cái đó là ta mua.”

“…” Nam Cung Tinh không nói gì. Một lát sau, bỗng nhiên yếu ớt nở nụ cười “Người thẳng tính như ngươi cũng có lúc giả bộ trước mặt người khác, ta thật sự đã coi thường ngươi.” —— lúc này giọng cô ta thoáng cái trầm hơn rất nhiều, hiển nhiên đã khôi phục giọng nói nguyên bản.

“Ta trước đây đích xác không biết đề phòng người khác,” Dung Phi Văn nói “Thế nhưng…” nàng thần tình buồn bã “Một khi đã bị lừa dù ít dù nhiều cũng sẽ đề cao cảnh giác một chút.”

“Ha hả…” Khóe môi Nam Cung Tinh cong lên thành một nụ cười, không rõ là vui hay buồn, là ghen hay là oán “Không ngờ ngươi quả thật một mảnh tâm si với môn chủ của chúng ta, đến bây giờ còn chưa quên được ngài.”

“Ngươi…” Dung Phi Văn hoàn toàn biến sắc “Ngươi là… người của Vô Song môn?!”

“Giờ ngươi mới nghĩ đến à?” Nam Cung Tinh tủm tỉm cười “Xem ra ngươi quả thực không thông minh lắm. Không phải ngươi muốn biết ta là ai sao?” Ả dù bận vẫn ung dung nói “Bản tiểu thư sẽ hảo tâm nói cho ngươi, ta là Từ Ngọc Quyên.”

“ ‘Dược tiên’ Từ Ngọc Quyên?!” Thảo nào —— mọi người trên giang hồ đều biết công phu dịch dung của ‘dược tiên’ chính là thiên hạ nhất tuyệt. Dung Phi Văn há to miệng “Ngươi… ngươi không phải là… của… Tư Đồ… Bất Nhị…”

“Chúng ta đã từng là tình nhân. Có điều là tình nhân cũ, ta cũng đã là bộ hạ của hắn.” Trong đôi mắt thâm trầm của Từ Ngọc Quyên bỗng nổi lên một tia thống khổ, chỉ có điều Dung Phi Văn tâm tình khẩn trương nên không lưu ý.

“Vậy… Nam Cung muội tử nàng…” Đồng thời lúc hỏi câu đó, trong lòng Dung Phi Dương đột nhiên mạnh mẽ nổi lên một dự cảm không lành “Mặt của ngươi… vì sao cùng với nàng…”

“Ngươi đã muốn thấy cô ta như vậy ——” Từ Ngọc Quyên thong thả nói “Ta sẽ cho ngươi hảo hảo nhìn một cái.” Nói xong liền kéo xuống một tầng da trên mặt ném mạnh về phía Dung Phi Văn.

“A ——” Sắc mặt Dung Phi Văn trắng bệch, không tự chủ được mà né sang bên cạnh, phát sinh một tiếng thét thê lương, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ “Đây… đây… lẽ… lẽ nào… chính, chính là…”

“Không sai.” Từ Ngọc Quyên lộ ra chân diện mục có gương mặt cực kỳ giống Nam Cung Tinh, toàn bộ đường nét thậm chí một cái lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái gương mặt lúc cười rộ lên cũng giống như đúc, thảo nào ả có vể sắm vai giống như thế “Đây là nhân bì diện cụ dùng mặt của Nam Cung Tinh đặc chế ra.” Từ Ngọc Quyên nói không gợn chút sợ hãi “Bằng không sao có thể lừa được mắt những người từng trải này.”

“Ngươi…” Dung Phi Văn phẫn nộ cả người đều run lên “Ngươi thật tàn nhẫn!”

“Hừ…” Từ Ngọc Quyên bày ra cái vẻ ‘thế này có là gì’, ngay lập tức phát hiện mình đã bị vây kín. Trước cửa sổ lẫn cửa chính hết thảy đều bị người ngăn chặn, đến con ruồi cũng bay không thoát, người người nhìn chằm chằm ả trong mắt đều lộ ra vẻ túc sát.

“Từ Ngọc Quyên!” Tề Nặc cùng Vân Ngự Thủy đứng hai bên trái phải cửa lớn tiếng nói “Ngươi trốn không thoát đâu!”

“Việc gì ta phải chạy?” Từ Ngọc Quyên mị nhãn như tơ “Chỉ là ta phải khuyên các ngươi một câu, các ngươi tốt nhất không nên tiến tới, nếu không ta không dám đảm bảo an toàn của Dung tiểu thư đầu à.”

“Ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể thắng được ta?!” Dung Phi Văn trợn mắt nhìn.

“Ta căn bản không cần động thủ với ngươi.” Từ Ngọc Quyên thản nhiên nói “Dung tiểu thư không phải nhanh vậy đã quên mất danh hiệu của ta rồi chứ? Mới vừa rồi lúc nói chuyện ta đã hạ một loại thuốc lên người ngươi, tính tính thời gian, lúc này cũng nên phát tác rồi.”

“Ngươi…” Dung Phi Văn mới nói được một chữ, đột nhiên thấy ngực đau xót, ôm ngực ngã xuống đất, đau đến mức trên mặt đầy mồ hôi lạnh, mày nhíu chặt, cắn răng, đâu còn nói gì thêm được nữa?

“Phi Văn!!!” Trầm Tam Nương thấy ái nữ đau đớn như vậy, nhất thời hai tròng mắt đều đỏ.

Vân Ngự Thủy đứng một bên dưới chân khinh động.

“Vân trang chủ,” Từ Ngọc Quyên cười duyên “Ta biết một loại ‘giảo tâm’ nho nhỏ này ngươi không coi ra gì, có điều…” Bàn tay ả hơi giơ lên “nếu thêm cái này thì sao?”

“Bán bộ đoạn hồn tán?!” Sắc mặt Vân Ngự Thủy thay đổi đột ngột.

“Không sai.” Từ Ngọc Quyên nói “Vân trang chủ y thuật cao minh, muốn giải ‘bán bộ đoạn hồn tán’ không phải là chuyện khó, chỉ có điều… thời gian nửa bước (bán bộ) không biết có đủ để cho Dung tiểu thư uống thuốc giải không đây?” Nói xong đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lúc lướt qua Tây Môn Dục Tú tràn ngập hận ý sắc bén mà sâu sắc “Võ công của Tây Môn cung chủ được xưng là thiên hạ đệ nhất, đáng tiếc chính là, ta gần với Dung tiểu thư hơn, ngươi thì lại cách xa, không biết Tây Môn cung chủ có nắm chắc sẽ giết được ta trước khi ta hạ độc không?”

Tây Môn Dục Tú trầm mặc không nói. Theo như cự ly hiện nay, quả thực không thể nói là nắm chắc, hơn nữa, việc liên quan tới tính mệnh Dung Phi Văn, hắn càng không thể tùy tiện mạo hiểm.

“Ngươi muốn thế nào?” Dung Phi Dương trầm giọng nói.

“Dung đại thiếu gia hỏi rất hay.” Từ Ngọc Quyên cười tươi như hoa “Ta chỉ muốn các ngươi thả ta thoát thân là được, ai cũng không được phép đuổi theo.”

“Được.” Dung Phi Dương và Tây Môn Dục Tú liếc nhau, hai người bước sang tránh đường “Ngươi đi đi.”

Tề Nặc và Vân Ngự Thủy đồng thời lui sang, Trầm Tam Nương lo lắng nhìn nữ nhi nằm dưới đất, không rảnh quan tâm.

Từ Ngọc Quyên nhãn châu xoay động, mũi chân điểm một cái, vội vã bay vào không trung, lúc lên xà nhà xoay người lại, bỗng nhắm vào Dung Phi Văn phía dưới tung ra một nắm thuốc bột trắng mờ, thừa dịp người ngoài chạy ào vào trong phòng cứu người trong nháy mắt đánh vỡ nóc nhà cấp tốc bỏ chạy, chỉ chốc lát đã không thấy hình bóng.

Tây Môn Dục Tú là người đầu tiên lách mình vào trong phòng, lúc Từ Ngọc Quyên tung bột thuốc xuống hắn đã tới bên cạnh Dung Phi Văn. Lúc Dung phu nhân Trầm Nam Nương kinh hô, hắn không nhanh không chậm phất tay áo một cái, thoáng chống, thuốc bột màu trắng trong không trung theo luồng khí rơi xuống trên sàn phía xa xa, không dính một hạt nào.

Vân Ngự Thủy vội vã ngồi xuống, đem một viên dược hoàn hồng sắc nhét vào miệng Dung Phi Văn, chỉ mất một lúc, đau đớn liền ngừng, khí tức cũng từ từ ổn định. Trầm Tam Nương gấp đến độ đảo quanh, thấy thế rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn bột thuốc bị Tây Môn Dục Tú hất văng ra, không khỏi cảm kích liếc hắn một cái. Tề Nặc hiếu kỳ vươn tay muốn lấy nhân bì diện cụ trên mặt đất lên nhìn kĩ, lại bị Dung Phi Dương quát ngăn cản, đợi Vân Ngự Thủy tiến lên nhìn tỉ mỉ xác định không độc mới cầm vào.

“Cái này…” Tề Nặc nhìn trái nhìn phải “Làm từ da người thật à?”

“Đúng vậy.” Vân Ngự Thủy khẳng định.

“Nói như thế,” Dung Phi Dương trầm ngâm “Nam Cung Tinh nhất định đã gặp độc thủ.”

“Cũng tại muội không tốt!” Dung Phi Văn mới ngừng thở dốc đã không nhịn được che mặt khóc “Nếu không phải muội mang nàng tới Hoàng Sơn, nàng sẽ không chết như thế…. Tất cả đều là do muội làm hại… ô ô ô…” Nàng càng khóc càng thương tâm, đến lúc vùi đầu vào trong lòng mẫu thân vẫn không ngừng nức nở.

“Phi Văn…” Thấy ái nữ tâm tình kích động như vậy, biết lúc này ai nói gì nàng cũng không nghe, Trầm Tam Nương chỉ đành chào mọi người, rồi nửa đỡ nửa ôm nàng rời đi.

“Aii…” Cách một lát, Vân Ngự Thủy thở dài “Không ngờ Nam Cung Tinh đã… aii…” Nói đến đây, lại thở dài một tiếng.

“Vậy…” Tề Nặc suy nghĩ một chút, vẻ mặt đau khổ nói “Lúc Nam Cung Phong tới chúng ta nên ăn nói thế nào với hắn cho ổn đây?”

Hai ba tháng chín.

Giờ thân.

Mấy ngày nay tâm tình Dung Phi Văn vẫn không tốt cho lắm, mọi người cũng rất hiểu cảm thụ của nàng, cố gắng hết sức không nhắc tới chuyện Nam Cung Tinh trước mặt nàng. Trầm Tam Nương cả ngày ở bên cạnh nữ nhi để trấn an, Dung Bắc Tranh môn chủ sự vụ bận rộn cũng đem tất cả những chuyện loạn thất bát tao đổ lên đầu nhi tử mình, chính mình thì dành thời gian quan tâm nữ nhi bảo bối một chút. Hiện tại trong Phong Kiếm môn thì người bận nhất đương nhiên là Dung đại thiếu gia, hắn một mặt phải phái người lưu ý Vô Song môn và Nam Cung thế gia, một mặt còn phải xử lý hàng đống việc vặt vãnh do cha bỏ lại, mỗi ngày từ sớm tới tối đều bận tới sứt đầu mẻ trán, đến thời gian thở một hơi ăn một bữa cơm cũng không có, càng không phải bàn tới việc tranh thủ thời gian nói mấy câu thân thiết với người trong lòng. Cũng may Tây Môn Dục Tú là người rất trầm tĩnh, lúc Dung Phi Dương xử lý công vụ thường là yên lặng ở bên cạnh người yêu, hoặc đọc sách, hoặc trầm tư, hoặc là rót đôi chén trà thơm cho hai người… Mỗi lần Dung Phi Dương thấp thỏm nóng nảy, chỉ cần thấy nhãn thần an tường ôn hòa của người yêu lập tức sẽ giãn đôi lông mày đang nhíu chặt, khóe môi cũng không tự chủ được mà nhiễm vài phần tiếu ý ôn nhu nhàn nhạt.

Một buổi chiều sai ljo Dung Bắc Tranh dỗ dành nữ nhi của mình xong, vòng tới nơi mình bình thường hay làm công sự —— Hạo Nhiên thính, muốn đi nhìn một cái xem cái tên nhi tử đầu bằng cái đấu (chắc nghĩa như kiểu óc bằng quả nho đó ^^’) kia đang làm gì. Đi tới cạnh cửa, lén lút thò đầu vào, chỉ thấy cả phòng yên tĩnh, nhi tử mình đang vẻ mặt chăm chú xem hồ sơ thuộc hạ trình báo tới, bên cạnh một nam tử xấu xí đang ngồi trên ghế, thần tình vui vẻ lật trang sách, hai người có vài lần yên lặng nhìn lén đối phương, thỉnh thoảng bốn mắt chạm nhau, đồng thời mỉm cười, sau đó lại quay lại làm chuyện của mình —— cái loại ánh mắt thâm tình này, Dung Bắc Tranh trước kia chưa bao giờ thấy ở trên người nhi tử mình. Ông tuy cực kỳ phản đối nhi tử mình cùng một chỗ với nam nhân, nhưng đối với người nhân phẩm lẫn võ công đều mờ ám như Tây Môn Dục Tú, nhi tử mình lại có thể hình thành thói quen tốt mỗi sáng dậy sớm luyện võ, lúc xử lý sự vụ dần dần có vẻ trầm ổn thạo đời ——  tất cả những thay đổi này đều là nhờ nam nhân tướng mạo xấu xí kia. Thời gian càng lâu, đừng nói là nha đầu Phi Văn, đến ái thê Trầm Tam Nương cũng không làm mặt khó chịu với hắn nữa, gần đây lúc nhắc tới Tây Môn Dục Tú luôn có vẻ muốn nói lại thôi, dáng vẻ tiếc hận vô hạn. Nói thật ra thì, nhìn khung cảnh trước mặt hai người ở chung hòa hợp như vậy, trong lòng Dung Bắc Tranh không khỏi có chút cảm động. Chỉ tiếc… Tây Môn Dục Tú là một nam nhân.

“Dung bá phụ.” Tây Môn Dục Tú buông quyển sách trên tay mỉm cười thở dài —— từ lúc Dung Bắc Tranh bắt đầu đứng ngoài cửa hắn đã nhận ra, chỉ là không rõ vì sao đối phương vẫn không vào, chẳng lẽ là… ông có chuyện muốn nói riêng với Phi Dương?

“Khụ khụ…” Thình lình bị người ta phát hiện, Dung Bắc Tranh vội ho khan vài tiếng che dấu vẻ bối rối, sau đó lại bày ra biểu tình nghiêm túc “Ta đến xem Phi Dương thế nào.”

“Cha,” Dung Phi Dương ngẩng đầu “Sao cha lại có thời gian rỗi vậy? Lúc trưa không phải cha nói muốn đi thăm Phi Văn sao?”

“Ta đã tới thăm nó rồi.” Nhắc tới Dung Phi Văn, sắc mặt Dung Bắc Tranh lập tức ảm đạm xuống “Nó vẫn thế, một chút tinh thần cũng không có. Aii… cũng khó trách nó lại thương tâm, Nam Cung gia hảo hảo một nữ oa nhi lại bị người ta cắt lấy mặt…”

“Thiếu môn chủ ——” theo một trận tiếng bước chân gấp gáp, ngoài cửa một hán tử vóc người thon gầy, diện mục tinh minh (thông minh lanh lợi) vội vã bước vào, lúc bước tới cửa phòng nhìn thấy Dung Bắc Tranh liền khom người hành lễ “Tập Vân đường Khổng Phương bái kiến môn chủ.”

“Khổng đường chủ không cần khách khí,” Dung Bắc Tranh cười khoát tay áo “Xem đường chủ thần sắc vội vội vàng vàng, không biết có chuyện gì quan trọng vậy?” Tập Vân đường chính là nơi chuyên quản lý thu thập tin tức thuộc Phong Kiếm môn, là nơi truyền đạt mật báo. Đường chủ Tập Vân đường này cũng chính là tai mắt của toàn bộ Phong Kiếm môn, Khổng Phương ở vị trí này đã tròn hai mươi năm, từ lúc Phong Kiếm môn sáng lập cho tới giờ vẫn ngồi vững vàng, đủ thấy hắn ở phương diện sắp xếp cơ sở ngầm, thu thập bí mật, nắm giữ chiều hướng của võ lâm rất tài giỏi.

“Khởi bẩm môn chủ,” Khổng Phương hồi bẩm nói “Đệ tử trong đường của thuộc hạ phát hiện ra di thể Nam Cung tiểu thư bị vứt nơi hoang dã ở Hoàng Sơn, hiện đã đưa về phân đà Hoàng Sơn, không biết là có đem di thể chuyển tới Hàng Châu hay không?”

“Ngươi có thể xác định được là nàng?” Dung Phi Dương chen vào nói.

“Có thể ạ.” Khổng Phương đáp không chút do dự “Tiểu thư từng nói qua, trên cánh tay trái của Nam Cung tiểu thư có một nốt ruồi son, trên thi thể kia cũng có, nốt ruồi đó tuyệt đối không phải là ngụy trang. Hơn nữa, tuy rằng trên mặt đã không còn da, vẻ ngoài có chút không rõ, nhưng theo sở bảo của đệ tử trong đường, từ đường nét có thể nhận ra được nàng là ai.”

“Ừm…” Dung Bắc Tranh cân nhắc một chút “Tạm thời đừng chuyển về vội, ta sợ Phi Văn thấy sẽ càng thương tâm. Chờ ta đi khuyên giải con bé một chút đã.”

“Dạ.”

Buổi tối.

Giờ tuất.

Phong Kiếm môn.

Nội đường Hạo Nhiên thính.

“Phi Văn,” Dung Bắc Tranh đau đầu xoa huyệt thái dương “Con hà tất phải tự đi nhìn? Nếu như con thật sự muốn nhìn mặt muội muội kết bái lần cuối thì để bọn họ đem quan tài và di thể chuyển về đây.” Từ buổi chiều khuyên giải tới tối kết quả trái lại càng thúc đẩy sự khăng khăng kiên trì của Dung Phi Văn —— mặc kệ phu phụ Dung thị và Dung Phi Dương hao hết lời lẽ, nói rách cả môi, nàng vẫn khư khư cố chấp. Có lẽ là thấy bản thân có lỗi với muội tử này, vậy nên cần phải tự đi xem, biểu đạt hổ thẹn cùng thành ý của mình thì mới có thể an tâm.

“Con muốn lập tức đi nhìn Nam Cung muội tử,” Dung Phi Văn nói như đinh đóng cột “Nếu chuyển tới phải mất vài ngày, hơn nữa…” Nói tới đây vành mắt đã đỏ lên “Con không đành lòng để nàng chịu nỗi khổ đi đường xóc nảy…”

“Mấy ngày nữa Nam Cung Phong sẽ tới,” Dung Phi Dương khuyên nhủ “Chi bằng chờ hắn tới sau đó chúng ta cùng đi nhìn Nam Cung cô nương nhé.”

“Đúng vậy,” Trầm Tam Nương phụ họa “Phi Dương nói không sai, chờ người của Nam Cung thế gia tới rồi tính tiếp.”

“Mẹ,” Dung Phi Văn cười buồn “Nam Cung muội chịu phải bất trắc con cũng có trách nhiệm, Nam Cung đại ca nhất định sẽ không tha thứ cho con… Con làm gì còn mặt mũi mà đi gặp huynh ấy?”

“Muội cũng đâu thể né tránh cả đời?” Dung Phi Dương không cho là nàng đúng “Hơn nữa chuyện này không phải đều là lỗi của muội, muốn trách cũng không nên chỉ trách muội. Ta sẽ đem chuyện này giải thích rõ ràng với Nam Cung Phong.”

“Nói chung hiện tại muội không muốn nhìn thấy Nam Cung đại ca!!” Dung Phi Văn liều mạng lắc đầu “Muội muốn tới Hoàng Sơn nhìn… Nam Cung muội tử lần… lần…” Nói tới đây, lại bắt đầu khóc thút thít.

“Tới Hoàng Sơn?!” Thấy muội muội mình tùy hứng như vậy, Dung Phi Dương cũng nổi giận “Muội cũng biết, ta và cha mẹ đều phải ở đây chờ Nam Cung Phong, Ngự Thủy và Tiểu Nặc đã lên đường đi nghênh đón. Hiện giờ thì hay rồi, muội nói đi là phải đi, lẽ nào muội định đi một mình?!”

“Đi thì đi!” Dung Phi Văn nửa ủy khuất nửa giận dỗi kêu lên “Sáng mai muội sẽ xuất phát!!!”

“Muội…” Dung Phi Dương cả giận nói “Không được phép đi! Hiện nay động tĩnh của Vô Song môn chũng ta còn không rõ lắm, có trời mới biết Tư Đồ Bất Nhị sẽ ngầm có chủ ý gì? Muội có biết hiện giờ ra ngoài một mình có bao nhiêu nguy hiểm không hả?!”

“Muội mặc kệ!” Dung Phi Văn hướng ca ca mình trợn mắt “Kiểu gì thì sáng mai muội cũng đi, mọi người mà kiên quyết ngăn muội thì muội không bao giờ ăn uống gì nữa!”

“Muội…” Dung Phi Dương tức đến độ sắp méo cả mũi “Muội đúng là gây rối vô cớ!”

“Ta đưa muội đi.” Một ngữ thanh ưu nhã êm tai truyền ra từ miệng nam tử xấu xí nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, hắn vỗ vai Dung Phi Dương trấn an “Dù là đến lúc đó thực sự đụng phải mai phục của Tư Đồ Bất Nhị, với võ công của ta muốn dẫn Dung cô nương cùng thoát thân hẳn là không thành vấn đề.”

“Dục Tú…” Dung Phi Dương quay đầu nhìn người yêu vẻ mặt bình tĩnh, lắc đầu không tán thành “Quá nguy hiểm, ta không thể…”

“Ta sẽ cẩn thận.” Tây Môn Dục Tú nhìn sâu vào trong mắt Dung Phi Dương “Chẳng lẽ ngươi không tin ta?”

“Sao có thể?!” Dung Phi Dương vội vàng thanh minh, nói ra xong mới phát hiện âm mưu của đối phương “Dục tú —— ”

“Ngươi không có ý kiến là tốt rồi.” Tây Môn Dục Tú vội ngắt lời hắn “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Dung cô nương thật tốt, tuyệt đối không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào.” Hắn chần chờ nhìn phu phụ Dung thị “Nhưng không biết ý của Dung bá phụ và Dung bá mẫu như thế nào?”

“Chuyện này…” Dung Bắc Tranh và Trầm Tam Nương nhìn nhau, không hẹn mà cùng liếc sang nữ nhi đang tràn ngập khẩn cầu cùng mong mỏi nhìn họ chăm chú, kìm lòng không đặng đồng thời thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.

“Cha, mẹ ——” Mặt Dung Phi Dương dài ra bất mãn.

“Thật tốt quá!!!” Dung Phi Văn nhảy nhót ôm cổ phụ mẫu của mình “Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ! Cảm ơn Tây Môn đại ca!” Nàng không quên đảm bảo với Dung Phi Dương “Ca, trên đường muội nhất định sẽ nghe lời Tây Môn đại ca, tuyệt đối không gây phiền phức cho huynh ấy.”

“Hừ,” Dung Phi Dương hừ một tiếng, rốt cuộc bình tĩnh nói “Đi đường cẩn thận, nghìn vạn lần đừng gây chuyện.”

Giờ hợi ba khắc.

Vọng Thúy các.

Ngày mùa hè, gió trước sau vẫn lộ ra chút khô nóng, lại không lặng xuống được, y như thanh niên tuấn mỹ đang đi đi lại lại trong phòng.

“Phi Dương,” Nhìn hắn đi qua đi lại không dưới mười lần, Tây Môn Dục Tú bắt đầu thấy hơi chóng mặt “Ngươi có thể ngồi xuống hay không?”

“Dục Tú.” Dung Phi Dương rất ngoan ngoãn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tây Môn Dục Tú, nghiêm trang nói “Ta suy nghĩ một chút, thấy trên đường vẫn rất nguy hiểm, nếu không ta với ngươi cùng nhau…”

“Phi Dương,” Thấy được trong mắt người yêu trẻ tuổi đầy quan tâm cùng lo lắng, lòng Tây Môn Dục Tú có chút cảm động “Không phải ngươi cần ở lại tiếp đón Nam Cung Phong sao? Đừng quá lo lắng, ta sẽ chiếu cố muội muội ngươi thật tốt, với cả bản thân ta nữa.”

“Thế nhưng…” Dung Phi Dương lầm bầm “Chúng ta chưa từng xa nhau lâu như vậy…”

“…Phi Dương.” Tây Môn Dục Tú thấy tức cười “Đường đi Hoàng Sơn bất quá chỉ vài trăm dặm, không phải ngươi nói chờ Nam Cung Phong tới rồi sẽ cùng hắn tới sao? Chỉ xa nhau có một hai ngày mà thôi, sao có thể nói là lâu được?”

“Đâu có giống.” Dung Phi Dương lắc mạnh đầu “Sau khi quen ngươi, chũng ta chưa từng có lần nào xa nhau hơn một ngày, ngươi bảo ta làm sao an tâm đây? Huống hồ, còn có Tư Đồ Bất Nhị…”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cũng không phải là đối thủ của Tư Đồ Bất Nhị?” Tây Môn Dục Tú nghiêm túc hỏi.

“Cũng không phải, bất quá…” Dung Phi Dương nhíu chặt lông mày “Ta vẫn không muốn ngươi rời khỏi ta…”

“Ta sẽ không rời khỏi ngươi.” Tây Môn Dục Tú ngữ thanh kiên định “Sáu năm trước ta nếu đã chọn ngươi, sẽ vĩnh viễn không hối hận.” —— lần đầu gặp gỡ tuy có cảm giác yêu say đắm, chỉ là sau lại bị tổn thương khiến hắn vẫn không thể nói được những lời này ra khỏi miệng. Cho đến hôm nay, rốt cuộc đem lời giấu trong lòng nói cho đối phương, không hề sợ rằng đã bị thương tổn, cũng không lưỡng lự nữa.

“Ta…” Nghênh đón ánh mắt kiên định của người yêu, Dung Phi Dương minh bạch rốt cuộc có thể yên tâm triệt để, rốt cuộc hắn có thể có được sự hoàn toàn tín nhiệm của Tây Môn Dục Tú ——  tuy rằng mất tới sáu năm, nhưng là phi thường đáng giá “Ta yêu ngươi.” Hắn thâm tình mà chân thành tha thiết lặp lại một lần nữa cái câu tình nhân nói với nhau trăm ngàn năm qua mãi mãi không thay đổi, đáy mắt tràn ngập cảm động cùng… cảm tạ sâu sắc. Cảm ơn ngươi có thể tha thứ cho ta, cảm ơn ngươi nguyện ý một lần nữa chấp nhận ta, cảm ơn ngươi vẫn không… rời bỏ ta.

Trên bàn nến đỏ cháy nhẹ, chiếu rọi hai khuôn mặt ở đầu giường dần dần gần kề, một xấu một đẹp, dưới ánh nến thân thể chậm rãi gắn bó, chặt chẽ lại dịu dàng quấn lấy nhau, dường như cả đời cũng không cam lòng buông tay.
Bình Luận (0)
Comment