Sa Mạc Phong Bạo

Chương 17

Ánh trăng nhu hòa.

Uri bàng hoàng bừng tỉnh. Quét ngang mồ hôi trên trán, lão cảm thấy bất an không thôi... Lão lập tức đứng dậy rời màn trướng. Khi lão lần mò tới được nơi đóng quân, một hình ảnh đáng sợ đập vào mắt: Bóng người đàn ông cao lớn một tay cầm trường kiếm nhiễm máu tươi, tay kia nắm chặt đầu người —— “Bayyan đại nhân!” Lão hoảng sợ thất thanh, trừng mắt nhìn thủ cấp không ngừng nhỏ máu

“Uri, đến phiên ngươi.” Dã thú song đồng lăng lệ chằm chằm khiến Uri tay chân như nhũn ra, từ từ lùi ra sau.

“Ashur... Ashurna...” Thấy nam nhân khủng bố kia lừ lừ tiến tới, Uri run lên, cực lực trấn tĩnh liều mạng kêu to, “Người đâu... Tất cả tới cho ta —— Ashurnasirpal đã tấn công... Mau giết hắn!”

“OANH —— ”

Xung động kinh người đánh bật Nabuaplaiddina khỏi giấc mộng.

“Giết a...”

“Âm thanh gì vậy?” Quơ lấy kiếm, gã lao ra khỏi trướng.

Doanh trại liên quân thoát ra ngọn lửa, thế không thể vãn hồi mà nhanh chóng lan tràn.

“OANH!”

“Ah —— ”

Nabuaplaiddina ngốc lăng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối không biết tiếng nổ kia từ đâu mà có, sau đó hàng loạt người ngã xuống... Sau một khắc, liên quân cùng những kẻ tấn công bất ngờ hỗn chiến.

“Bệ hạ...” Một tên thủ hạ toàn thân nhiễm máu phi tới trước mặt gã, “Assyriavương đã tới... Bayyan đại nhân cùng Uri Thần quan... đã chết!”

“Cái gì?” Nabuaplaiddina cực kì hoảng sợ, “Ashurnasirpal chết tiệt!” Gào thét điên cuồng, gã chộp một con ngựa rồi nhảy lên, chạy về phía tên thủ hạ chỉ.

Tại nơi chính diện công kích, Mansur và các tướng lãnh dẫn người tạo thế gọng kềm bao vây phản quân từ hai phía, dùng Bomb làm nhiễu loạn toàn doanh trại quân Babylonian, lấy ít địch nhiều mà chính diện tấn công đại quân của chúng.

Hai bên chiến đấu ồn ào một vùng trời, nhiễu loạn màn đêm yên tĩnh...

Ashurnasirpal ngồi trên ngựa chém rơi đầu một gã phản loạn, rồi rút kiếm về, “Các ngươi dám bất kính quân vương?” Hắn giơ cao hai chiếc thủ cấp máu chảy đầm đìa, hét lớn trước đám binh sĩ khí thế đã giảm vài phần, “Hai tên phản đồ Bayyan vàUri đã tử vong, các ngươi còn không bỏ vũ khí đầu hàng?”

Binh sĩ hai bên cùng lặng xuống. Đồng bào chém giết lẫn nhau đã việc khó khăn đau đớn, hiện tại bọn họ còn đối mặt với Bệ hạ anh minh thần võ...

“Bayyan đại nhân... Thần quan... Đã chết...”

“Tiếng nổ kia... Là cái gì?”

“Là thần linh phẫn nộ ư?! Chúng ta phản bội Bệ hạ, đó là sự trừng phạt của Thần linh...”

Vật kì quái màu đen gây nên thương vong vô số, phản quân không còn tinh thần chiến đấu, hoang mang buông vũ khí.

Trông thấy chỉ còn quân độiBabylonhỗn chiến với binh sĩ của Ashurnasirpal II, “Ashurnasirpal!” Nabuaplaiddina phẫn hận quất ngựa đuổi theo địch nhân.

Ánh lửa, tiếng người ngựa, tiếng binh khí va chạm thanh thuý khuấy động đêm sa mạc.

Kiều Tang cùng một chỗ với binh sĩ lo hậu cần nhưng tinh thần thì lại đặt ở trên chiến trường. “Không biết Ashurnasirpal và Mansur ra sao...” Cậu nhìn người thanh niên đang khống chế chiến xa, ”Haidar, chúng ta tiến lên một chút xem tình hình bọn họ thế nào được không?”

Haidar gật đầu, nắm chặt dây cương xuất phát —— lại bị binh sĩ ngăn lại. “Bệ hạ có lệnh, Người phải ở nguyên tại chỗ này.”

Haidar bất đắc dĩ nhìn Kiều Tang, Kiều Tang cũng chỉ có thể thở dài.

“Ầm ầm ——” lại một tiếng bạo tạc nổ tung truyền đến, “Hí íiii...” Con ngựa tựa như bị kinh hãi, đột nhiên nổi điên lồng lên chạy cuồng.

“Ah!” Chiến xa bỗng nhiên xông về phía trước, thiếu chút nữa Kiều Tang mất cân bằng ngã xuống.

“Sứ giả đại nhân!” Binh sĩ kinh hãi, luống cuống tay chân trên đuổi theo.

“Ngựa bị sao vậy?” Haidar lo lắng, không kìm lại được chiến mã nổi xung, “Ngươi bám chắc vào.” Anh đành phải nhắc nhở người đứng phía sau, nắm chặt dây cương khống chế ngựa.

Trên chiến trường vẫn chém giết mãnh liệt!

“CHOANG… ——” Kiếm va kiếm tạo ra âm thanh chói tai, máu tươi vương vãi đỏ mắt.

Cho dù là bị lén tập kích, dù không có quân đội của Bayyan hỗ trợ, hơn mười vạn đại quân Babylonian vẫn khiến Nabuaplaiddina tự tin có thể chế ngự nhân mã Assyrian. Nhưng gã lại bị thứ đồ vật cổ quái màu đen kia làm cho nhiễu loạn. “Mẹ nó...” Nabuaplaiddina nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ trừng Ashurnasirpal, “Ngươi mang đến cái quái gì vậy?”

“Bomb. Ngươi thích nó chứ?” Ashurnasirpal giương kiếm chỉ thẳng vào kẻ thù, cười nói, “Đây là sự trừng phạt mà Thần linh dành cho những kẻ xâm lược ngu xuẩn các ngươi.”

“Ngươi, đáng chết!” Nabuaplaiddina gào thét. Trong nháy mắt, hai bên dũng mãnh lao vào nhau. Cùng thời khắc đó, binh sĩ Assyrian linh hoạt vận dụng Bomb mà Babylon nhân số lại áp đảo, không bên nào chiếm được ưu thế, rơi vào thế kịch liệt công thủ.

“Haidar... Ah!”

Mơ hồ nghe được thanh âm, “Tang?” Ashurnasirpal thoáng nhìn thấy chiến xa bị lật, Kiều Tang và Haidar đều ngã nhoài trên mặt đất. Hắn kinh hãi, “Cút ngay!” Hắn rống giận, đuổi địch nhân hòng đi cứu người.

Nabuaplaiddina vây khốn kẻ thù, liếc thấy ánh lửa chiếu sáng soi rõ một mái tóc vàng kim xinh đẹp, “Có phải là Sứ giả của Thần linh? Hình như hắn đang gặp rắc rối, ha ha.” Gã cười to không ngừng nhìn chăm chú binh lính của gã vây khốn Sứ giả, gã toàn lực đối phó tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, “Ta sẽ giết ngươi, đem thi thể của ngươi vứt trước mặt hắn.”

“CHOANG…!”

Ashurnasirpal ngăn lại một kích của địch nhân, nhưng cũng bị lực đạo cường đại thiếu chút nữa hất khỏi ngựa. Điều chỉnh eo hắn lại ngồi vững vàng trên lưng chiến mã, mắt thấy đao sắc lần nữa vung đến, “Ai vong mạng...” Hắn móc ra một đồ vật, mượn lửa từ doanh trướng gần đó để kích kíp nổ, “…Còn chưa biết!” Thét một tiếng, hắn ném lựu đạn về phíaBabylonvương.

Khi nhân ra thứ đồ vật màu đen lợi hại, Nabuaplaiddina hoảng sợ thu hồi thế công, vội vàng điều khiển ngựa né ra —— “OANH!”

Bạo tạc nổ tung điếc tai nhức óc, “Haidar...” Bị quân Babylonian bắt giữ, Kiều Tang gấp gáp cầu cứu bằng hữu.

“Kiều Tang!” Haidar vung kiếm ngăn cản địch nhân.

“Ah ah ——” Đám binh sĩ Babylonian kêu lên thảm thiết.

Kiều Tang thoát ra khỏi bàn tay kiềm hãm của kẻ thù, hướng nam nhân toạ kỵ lăm lăm kiếm sắc mà hét...”Ashurnasirpal, mau hỗ trợ Haidar!”

Có được trợ giúp, Haidar thoát khỏi nguy hiểm, cùng binh lính Assyrian đánh lui quân Babylonian. Vui mừng không bao lâu, Kiều Tang chợt thấy một tên tướng Babylonian xông tới.

“Ashurnasirpal, coi chừng đằng sau —— ”

Phản ứng không kịp nữa, Ashurnasirpal bị đánh bật khỏi ngựa. Trước khi ngã xuống hắn chồm người kéo theo tên đánh lén. Hai thân thể ngã xuống, cát bay mịt mù.

Kiều Tang rối loạn nhìn nam nhân máu chảy không ngừng mà tuyệt không chịu bại, hỗn chiến với kẻ thù. Trong tay cậu có súng nhưng bị khung cảnh đầy máu trước mắt làm cho sợ tới mức run rẩy, vô lực đánh trả.

Cho tới khi thấy Ashurnasirpal vì an toàn của cậu mà phân tâm, bị tên Babylonian giương kiếm chém tới, “Đừng …. ” Vết thương kéo dài từ trán tới sát mắt khiến Kiều Tang kinh hãi thét lên, “Phanh!” bèn rút súng bắn vào bả vai kẻ thù.

“Đi chết đi!” Ashurnasirpal gào lên, một tay nắm bả vai trúng đạn của địch nhân, một tay đâm kiếm vào trái tim gã.

Hình ảnh máu chảy đầu rơi làm cho Kiều Tang đứng ngốc tại chỗ.”Cậu... Chảy máu...” Tròng mắt ngập kinh hãi, cậu nhìn thấy máu chảy đầy mặt hắn, cả cổ và ngực cũng có, biểu tượng quyền lực Vương Giả Chi Thược nhiễm đầy huyết chói mắt…

Kiều Tang bất chấp nguy hiểm chạy tới ôm lấy nam nhân của cậu. Xung quanh tiếng nổ ầm ầm, dưới ánh lửa rực rỡ, người Assyrian và người Babylonian tựa như hoá điên lao vào nhau chém giết.

Bất luận là cổ đại hay thế kỷ XXI, con người không hề thay đổi, vì lợi ích và quyền lực mà sẵn sàng phát động chiến tranh ngập ngụa máu tươi, chết chóc.

Rút huyết kiếm khỏi thi thể, Ashurnasirpal bắt lấy người đã bị dọa đến ngây ngốc, lớn tiếng trách cứ, “Em chạy tới làm gì? Không biết chỗ này rất nguy hiểm sao?” Cảm thấy thân thể trong lòng đang run rẩy, hắn hạ thấp giọng, “Này, đừng khóc. Ta không sao, chẳng qua là trầy chút da thôi.” Muốn lau nước mắt cho người ấy, đôi tay đầy máu lại khiến thứ đỏ sẫm ghê người đó vấy bẩn hai má cậu.

Mắt ngập nước nhìn chăm chú nam nhân đang cởi xuống vòng cổ, đeo lên cổ cậu. “Ashurnasirpal...?” Kiều Tang khó hiểu.

“Vẫn còn muốn mượn chứ?” Ashurnasirpal dịu giọng, “Hiện tại, nó do em quản lý.” Hắn đem biểu tượng Vương quyền giao cho Sứ giả Thần linh. Hắn thoáng trông thấy Nabuaplaiddina theo gió cát cuồn cuộn hướng tới đây, “Tang, chờ ta đánh bại người Babylonian, em đem vòng cổ trả lại cho ta được không.” Dứt lời, hắn dùng vạt áo lau đi vết máu trên mặt cậu, nhảy lên ngựa, “Haidar!” Hắn nhìn thanh niên vội vã đến gần.

“Đưa Tang đến địa phương an toàn.”

“Vâng, thưa Bệ hạ!” Haidar lĩnh mệnh, lúc này anh vô cùng cẩn thận, không thể phạm sai lầm lần nữa. Kiếm giắt bên thắt lưng, anh tới cạnh Kiều Tang trấn an người đang run rẩy nắm chặt súng không buông. Vất vả mãi mới tách được tay cậu, cất súng rồi che chở cậu rời đi.

Trông thấy nam nhân lại lao vào khói lửa, Kiều Tang thét gọi tên Ashurnasirpal, lao về phía trước muốn ngăn cản, lại bị người ngăn lại.

“Đi thôi.” Cùng với sự hỗ trợ của binh sĩ, Haidar mang Kiều Tang thoát ly nguy hiểm.

“Nhưng mà, Ashurnasirpal...”

“Bệ hạ sẽ không gặp nguy hiểm.” Lôi kéo người không chịu rời đi, Haidar nói nhỏ vào tai Kiều Tang, “Cậu đã có được Vương Giả Chi Thược, còn chờ gì nữa?”

Nghe vậy, Kiều Tang ngẩn ngơ.

Đúng vậy, còn chờ cái gì? Bị nhốt tạiAssyrialâu như thế, hiện tại rốt cuộc cậu đã có cơ hội trở về.

Nhưng mà...

Haidar nhìn người vẫn còn do dự, trầm giọng, “Giờ chính là thời điểm mà cậu có thể trở về thế giới của mình!”
Bình Luận (0)
Comment