Sa Vào

Chương 2

Nước mì nóng hổi trong bát tràn ra đổ xuống chân cậu, Dụ Hạ trong nháy mắt đau đến nỗi ứa ra mồ hôi lạnh, theo bản năng mà rúc về phía sau, Ngô Minh Lệ giống như lên cơn điên mà đánh cậu, lúc thì đánh mạnh lên cánh tay cậu rồi sau đó đến trước ngực, phía sau lưng.

"Mày là cái đồ không biết xấu hổ, nếu mày dám học theo bố mày, chi bằng bây giờ mày chết quách đi cho rồi!"

Ngô Minh Lệ tựa như bị phát điên, trước đây lúc không vui bà cũng không ít lần đánh Dụ Hạ, nhưng không giống như ngày hôm nay, hoàn toàn xem Dụ Hạ như kẻ thù mà đánh. Dụ Hạ chật vật trốn mấy lần thì nhảy ra, ngay lúc Ngô Minh Lệ cầm chổi vung qua lần nữa, cậu giơ tay vỗ mạnh xuống, thuận thế đẩy bà một cái.

Ngô Minh Lệ không đứng vững, lảo đảo lùi lại mấy bước, càng không nhịn nổi giận dữ: "Mày được lắm, được lắm! Mày còn dám đánh tao, tao là mẹ mày! Tao hôm nay phải đánh chết tên súc sinh mày!"

Bà nhào lên lại muốn đánh vào người Dụ Hạ, bị Dụ Hạ tránh được, chật vật té nhào vào kệ bếp. Dụ Hạ lạnh lùng dời ánh mắt, không nói câu nào, quay người rời đi.

Ngô Minh Lệ ngã sụp xuống đất, lớn tiếng gào khóc, Dụ Hạ mắt điếc tai ngơ, một lần nữa đẩy xe ra khỏi nhà.

Thích Du và Thích Tầm Chương trở về đến nhà, từ khi Thích Tầm Chương nói phải đưa cậu ra nước ngoài, cậu bày ra một dáng vẻ bị đả kích trầm trọng, cả người đều tê cứng. Thích Tầm Chương không ăn cơm tối, nhận cú điện thoại, lại phải quay về công ty, để lại Lưu Phong tiếp tục trông chừng Thích Du.

Thấy Thích Tầm Chương sắp đi, Thích Du quyết tâm liều mạng mà chạy theo sau, lớn tiếng gọi: "Bố, con không ra nước ngoài, không tới chỗ của cô đâu!"

Thích Tầm Chương quay đầu lại, thần sắc lạnh nhạt mà liếc nhìn cậu: "Có đi hay không, không tới lượt con quyết định."

"Tại sao chứ, con không muốn đi!" Thích Du cuống lên, cậu lớn đến từng này lần đầu tiên chống đối Thích Tầm Chương, âm thanh kiềm không được tăng cao một chút, "Con đã học 12, tại sao lại cho con ra nước ngoài vào lúc này! Con muốn ở trong nước thi đại học! Con không đi!"

"Con định tiếp tục ở lại đây làm gì? Con làm trái với nội quy nhà trường, trường đã không cho con trở lại học, con không ra nước ngoài còn có thể làm gì?" Thích Tầm Chương hỏi ngược lại cậu.

"Vậy bố đưa tiền cho trường đi, cho tiền rồi bọn họ sao không cho con đi học được!"

Thích Tầm Chương không hề bị lay động: "Tại sao không chịu ra nước ngoài? Là vì thằng nhóc tên Dụ Hạ kia?"

Mặt Thích Du đỏ lên, trong thanh âm mang chút oan ức: "Vì cậu ấy thì sao chứ, con thích cậu ấy không được sao? Chúng con không làm chuyện thương thiên hại lý, con trai với con trai sao lại không được?"

"Hai đứa còn đi học, cho nên chuyện này không được" Thích Tầm Chương trầm giọng nhắc nhở cậu, "Trường chắc chắn sẽ xử lý chuyện tụi con, bố có thể dùng tiền để con trở lại trường, nhưng tên nhóc kia rất có thể sẽ không trở lại được, nếu con đồng ý, bây giờ bố sẽ gọi điện nói ngay cho cô giáo con, con suy nghĩ cho kỹ."

Thích Du sửng sốt, đúng rồi, chuyện của bọn họ bị nhiều người bắt gặp tại chỗ như vậy, chắc chắn sẽ bị truyền ra trong trường, bây giờ trường chỉ cho bọn họ tạm nghỉ học, nếu cậu trở về, để loại bỏ ảnh hưởng xấu, nói không chừng trường sẽ ép Dụ Hạ thôi học, nhà Dụ Hạ không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy để khai thông quan hệ.

Dụ Hạ xem trọng kỳ thi đại học như vậy, vào lúc này mà ép cậu ấy thôi học, đây không phải là đẩy cậu ấy vào đường cùng sao?

Thấy Thích Du ảo não, do dự không quyết định, Thích Tầm Chương không nói thêm nữa, ra hiệu cho Lưu Phong trông chừng cậu, ra khỏi nhà.

Từ trong nhà đi ra, trời đã tối đen, Dụ Hạ khó khăn đạp xe, lần mò đường đi đến bệnh viện.

Trên mu bàn chân trái bị bỏng nổi lên một bóng nước hồng hồng, cứ bị đau rát, đau gấp mấy lần so với vết thương bị đánh trên người cậu.

Khi còn bé, lúc tâm trạng không tốt, Ngô Minh Lệ liền đánh cậu, lúc đó cậu còn nhỏ không phản kháng được, sau đó lên cấp 3 cơ thể phát triển, Ngô Minh Lệ ít nhiều cũng kiêng kỵ nên đánh cậu rất ít, ngày hôm nay rõ ràng là bị kích thích mới thành ra như vậy. Tuy rằng Dụ Hạ vẫn luôn cảm nhận được, mẹ cậu vì bi kịch của mình mà giận chó đánh mèo lên người cậu, thật sự không hiểu nỗi.

Người bỏ vợ bỏ con là bố cậu, liên quan gì đến cậu?

Dụ Hạ nghĩ, chỉ cần nhịn thêm một chút, chỉ cần lên đại học, cậu có thể rời khỏi cái nhà này.

Cứ suy nghĩ lung tung từ chuyện này sang chuyện khác, cơn đau ở chân dường như cũng giảm đi rất nhiều, Dụ Hạ tăng nhanh tốc độ, đang muốn băng qua đường để rẽ vào con phố khác, trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện đèn xe, trong nháy mắt ánh sáng chói loà đâm vào mắt cậu.

Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, Dụ Hạ theo bản năng mà bóp phanh xe, mũi chân chống xuống đất dừng xe lại, đầu ô tô miễn cưỡng dừng lại ngay bắp chân cậu.

Xe dừng lại trong phút chốc, cả người Dụ Hạ mồ hôi lạnh đều xông ra, tài xế trên xe vội vã bước xuống, đến hỏi cậu có bị đụng trúng không, Dụ Hạ cắn chặt răng lắc lắc đầu, đúng là không đụng trúng, nhưng bóng nước trên chân chắc chắn bị đụng vỡ, đau đến nỗi mồ hôi cậu tuôn như mưa, dường như không thể chịu đựng nổi.

Tài xế chú ý tới vẻ mặt của cậu không được tốt, nhanh chóng đỡ lấy cậu, Thích Tầm Chương xuống xe, liếc mắt một cái liền nhận ra, người thiếu niên trước mắt này, anh mới gặp hồi chiều, là bạn trai của con trai anh.

Dụ Hạ ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Thích Tầm Chương, hô hấp hơi chậm lại.

20 phút sau, Dụ Hạ ở trong phòng cấp cứu băng bó vết thương, Thích Tầm Chương khẩn trương nhíu mày, nghiêm túc đứng ở bên cạnh, Dụ Hạ ngước mắt liếc anh một cái, sau đó thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chú."

Thích Tầm Chương đánh giá nhìn cậu, thiếu niên trước mặt lông mày thanh tú, trắng nõn nà, đôi mắt đặc biệt linh động, nhưng lúc này nhìn có chút chật vật, thảo nào con trai anh lại thích.

"Sao chân bị thương vậy?" Thích Tầm Chương hỏi cậu.

"Không cẩn thận bị bỏng."

"Đã tối thế này cậu còn ra ngoài một mình?" Vẻ mặt Thích Tầm Chương do dự, buổi chiều anh thấy biểu hiện của mẹ Dụ Hạ, thực sự không dám đồng ý bừa, không ngờ chân Dụ Hạ đã bị thương, nhà cậu còn để cậu một mình chạy đến đây.

Dụ Hạ không thèm để ý nói: "Cháu vốn định đi bệnh viện, không ngờ trên đường lại gặp được chú."

Cậu nói rồi nhìn Thích Tầm Chương nở nụ cười, vẻ mặt Thích Tầm Chương cứng lại, ánh mắt hơi chìm xuống: "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

Anh định đi công ty, nhưng bởi vì gặp chuyện này nên trên đường đưa Dụ Hạ đến bệnh viện đã bàn giao công việc cho người khác làm.

Chân trái của Dụ Hạ đi không được, khập khễnh được tài xế dìu vào trong xe, lúc ngồi xuống Thích Tầm Chương tiện tay giúp đỡ cậu một chút, Dụ Hạ liếm liếm môi, bụng reo lên ùng ục, ngượng ngùng cười: "Cháu đi ra ngoài chưa có ăn cơm tối..."

Thích Tầm Chương ra hiệu tài xế: "Tìm quán ăn."

Dụ Hạ há miệng, dừng một chút mới hỏi anh: "Chú mời cháu ăn cơm ạ? Trên người cháu không có nhiều tiền..."

"Ừm, tôi mời cậu, đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm tối."

Thích Tầm Chương dẫn Dụ Hạ tới một phòng ăn thanh tĩnh, đỡ cậu ngồi xuống, cầm menu nhân viên phục vụ đưa tới đẩy qua cho cậu: "Muốn ăn cái gì, cậu cứ tùy ý chọn."

Dụ Hạ không khách khí với anh, chọn ba món một canh, Thích Tầm Chương còn gọi thêm cho cậu một phần bánh ngọt.

Dụ Hạ bưng cốc nước chanh lên nhấp một miếng, lén đánh giá người đàn ông ngồi đối diện dưới ánh đèn này, con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, để cốc lên bàn, hỏi Thích Tầm Chương: "Chú mời cháu ăn cơm, là muốn hỏi chuyện của cháu với Thích Du sao?"

Thích Tầm Chương nhìn cậu: "Có thể nói không?"

Dụ Hạ cười: "Thích Du lúc trước nói chú chưa bao giờ quan tâm chuyện của cậu ấy, thì ra là không phải, chú vẫn rất quan tâm tới cậu ấy."

Thích Tầm Chương nhăn mày lại, Dụ Hạ gật gật đầu: "Đúng là như vậy, cháu với cậu ấy hẹn hò, bị trường học phát hiện."

"Bao lâu rồi?"

"Để cháu nghĩ xem, lúc học kỳ này bắt đầu, chúng cháu vẫn còn là người bàn trước bàn sau, ngồi lâu như vậy thì nảy sinh tình cảm."

Dụ Hạ mím môi cười, dường như cũng không sợ Thích Tầm Chương, lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn thẳng vào đôi mắt Thích Tầm Chương: "Cậu ấy nói thích cháu, cháu cảm thấy cậu ấy cũng tốt, nên ở bên nhau."

Thích Tầm Chương nhíu chặt lông mày, nhắc nhở cậu: "Hai đứa vẫn còn là học sinh cấp ba, bây giờ đã là lớp 12 thời điểm quan trọng nhất rồi, với lại, hai đứa đều là con trai, không nên đùa giỡn như thế."

Dụ Hạ lơ đễnh nói: "Sao lại là đùa giỡn, thành tích của cháu không bị thụt lùi, cháu còn giúp Thích Du học bổ túc, lần này cậu ấy thi tháng lên được một trăm hạng, không có gì không tốt, chắc chú thấy tụi cháu đều là nam, không nên ở bên nhau đúng không?"

"Cậu thấy nên phải như vậy sao?" Thích Tầm Chương hỏi ngược lại cậu.

Dụ Hạ cúi đầu, nhấp một miếng nước, nhỏ giọng lầu bầu: "Đã năm nào rồi, hai thằng con trai hẹn hò với nhau thì có vấn đề gì..."

"Mẹ cậu cũng không đồng ý."

"Ha" Dụ Hạ vô thức đưa tay xuống miết khăn trải bàn, cười gượng, "Chú muốn khuyên cháu với Thích Du chia tay sao?"

Thích Tầm Chương không tỏ rõ ý kiến, Dụ Hạ khẽ lắc đầu: "Vậy chú nên đi khuyên Thích Du đi, nếu cậu ấy đồng ý thì cháu cũng không vấn đề gì, cậu ấy luôn quấn lấy cháu, muốn bên cạnh cháu, cho nên cháu mới đồng ý."

"Không vấn đề gì?"

Dụ Hạ nhún vai một cái: "Vốn dĩ cũng không lâu dài được."

Âm thanh Thích Tầm Chương trầm xuống: "Thích Du từ nhỏ bị ông bà nó chiều hư, tính cách có chút ngây thơ, nó có thể không biết cái gì gọi là thích, nếu cậu không có ý gì với nó, thì nói rõ ràng với nó, đừng làm cho nó quấn lấy cậu."

Khóe miệng Dụ Hạ cười cười: "Chú đang trách cháu dụ dỗ Thích Du à?"

Thích Tầm Chương không nói, ánh mắt giống như đang muốn nhìn thấu cậu, Dụ Hạ cười khẽ: "Chú à, chú như vậy thật không công bằng, cũng quá bất công cho con trai chú rồi? Rõ ràng là cậu ấy dụ dỗ cháu, hơn nữa, chú biết Thích Du đang suy nghĩ gì sao? Chú chưa bao giờ quản cậu ấy, Thích Du luôn nói cậu ấy cũng không khác gì không có bố mẹ."

Sắc mặt Thích Tầm Chương ảm đạm: "Nó từng nói với cậu mấy thứ này?"

"Vâng, cậu ấy cái gì cũng nói với cháu, cậu ấy nói cậu ấy không có mẹ, lên cấp 2 mới trở về bên cạnh chú, nhưng chú hình như không thích cậu ấy lắm, luôn không để ý đến cậu ấy, cậu ấy rất sợ chú, thấy chú lúc nào cũng nghiêm túc thận trọng, khó có thể thân thiết."

"Còn gì nữa không?"

"Còn nữa...cậu ấy oán trách chú đã không thích cậu ấy sao còn muốn sinh cậu ấy ra?"

Nghe vậy, Thích Tầm Chương hoảng hốt nháy mắt, không hề trả lời.

Nhân viên phục vụ đem đồ ăn tới, Dụ Hạ cười vỗ vỗ miệng mình: "Cháu nói sai rồi, chú đừng nóng giận."

Thần sắc Thích Tầm Chương u ám, Dụ Hạ cúi đầu le lưỡi một cái, múc một muỗng bánh pudding xoài mà Thích Tầm Chương gọi cho cậu.

Mùi vị thật ngon.
Bình Luận (0)
Comment