Sa Vào

Chương 42

Chờ Dụ Hạ truyền nước xong, về đến nhà đã sắp 10 giờ tối, trên đường về Thích Tầm Chương còn tiện đường ghé quán ăn mua chút đồ mang về, Dụ Hạ vẫn không có tinh thần gì, mơ màng nhắm mắt dựa vào ghế, xe dừng lại cũng không phát hiện.

Thích Tầm Chương ngừng xe, vòng qua chỗ kế bên tài xế, mở cửa xe, ôm Dụ Hạ ra.

Dụ Hạ lúc này mới mở mắt ra, ý thức được bọn họ đã đến bãi đỗ xe dưới lầu, cậu dán vào Thích Tầm Chương nhẹ nhàng cọ cọ: "Chú, anh định ôm em đi như vậy thật à? Cô còn ở đây, bị cô nhìn thấy không tốt đâu..."

"Em đi được sao?" Thích Tầm Chương bình tĩnh hỏi ngược lại.

"Anh thả em xuống, em có thể đi mà."

"Không cho."

Dụ Hạ vùi đầu vào hõm vai Thích Tầm Chương nhịn cười, bỏ đi, dù sao Thích Du cũng đã biết, thêm mấy người phát hiện cũng chả sao.

Lúc Thích Tầm Chương ôm Dụ Hạ vào nhà, Thích Du đang từ phòng đi ra định xuống bếp rót nước uống, nhìn thấy Dụ Hạ bị Thích Tầm Chương ôm đi vào, xem như mình làm chuyện trái với lương tâm không nhìn thấy, ấp a ấp úng chào hỏi một tiếng, nhanh chóng lủi vào bếp.

Dụ Hạ ngẩng đầu nhìn Thích Tầm Chương cười, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Anh xem con anh hoảng như con thỏ rồi."

Tay Thích Tầm Chương nặn mông cậu, không nói gì.

Thích Tầm Hoa nghe thấy tiếng động nên từ trong phòng đi ra, thấy Thích Tầm Chương đang thả Dụ Hạ xuống ghế sôpha, lạnh nhạt nhìn lướt qua, hỏi: "Cậu ta bị thương ở đâu vậy?"

"Chân bị trật, còn phát sốt." Lúc Thích Tầm Chương nói chuyện vẫn nhìn Dụ Hạ, không chút nào che giấu vẻ lưu tâm trong mắt.

Thấy thế Thích Tầm Hoa nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, quay người trở về phòng.

Dụ Hạ nhìn Thích Tầm Chương nhấc cằm: "Em thấy cô hình như nhìn ra cái gì đó, chắc cô sẽ làm phiền anh."

"Không cần để ý, " Thích Tầm Chương vươn tay sờ sờ mặt cậu, "Đói không? Muốn ăn gì không?"

Dụ Hạ thực sự không có khẩu vị gì, nhưng bụng lại đói đến kêu ùng ục, cũng không muốn lãng phí đồ ăn Thích Tầm Chương đặc biệt mua về, gật đầu.

Thích Tầm Chương đổ cháo nóng ra, còn có mấy món ăn vặt khai vị, đều là những món Dụ Hạ thích ăn nhất.

"Ăn thử." Thích Tầm Chương múc một muỗng cháo, đút tới bên miệng Dụ Hạ, động tác vô cùng tự nhiên.

Dụ Hạ yên tâm thoải mái mà tiếp nhận đồ anh đút, nheo mắt lại: "Ngon."

Thích Tầm Chương cong khóe môi: "Vậy ăn nhiều một chút, đừng để lát nữa nửa đêm lại đói."

Thích Du trốn nửa ngày trời trong phòng bếp bước ra, lúc đi ngang qua nhìn bọn họ một cái, sâu sắc cảm thấy bản thân hình như rất dư thừa, nhanh chóng dời tầm mắt trở về phòng.

Ăn xong bữa tối, Thích Tầm Chương ôm Dụ Hạ về phòng, để cho cậu nghỉ ngơi sớm một chút, Dụ Hạ kéo tay áo anh: "Chú, em muốn tắm."

Thích Tầm Chương không đồng ý: "Chân bị thương còn phát sốt, tắm cái gì, ngày mai rồi tắm."

"Không được đâu, từ hôm qua đã không tắm rồi, còn ngủ ở ngoài một đêm, không tắm cả người em sẽ khó chịu."

Dụ Hạ mềm nhũn năn nỉ Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ: "Nhất định phải tắm sao?"

Dụ Hạ gật đầu.

Thích Du từ đầu tới cuối không được để ý tới: "..." Sao bố cậu không trực tiếp ôm Dụ Hạ về phòng của mình đi? Phòng của ông ấy không tắm được sao?

Thích Tầm Chương vào phòng tắm tắm mở bồn nước, ôm Dụ Hạ qua đó.

Nằm vào trong bồn tắm, Dụ Hạ khẽ thở ra một hơi, kéo tay Thích Tầm Chương: "Anh không tắm với em luôn à?"

"Tiểu Du còn ở ngoài."

Thích Tầm Chương cuối cùng cũng còn nhớ trong phòng còn có con anh, hơn nữa nơi này còn là phòng của con anh, Dụ Hạ cười như không cười kéo dài âm thanh: "Ồ."

Thích Tầm Chương không ở lâu, để lại cho Dụ Hạ một câu tắm xong gọi anh, rồi ra phòng tắm.

Thích Du ngó dáo dác nhìn chằm chằm về phía phòng tắm, nhìn thấy Thích Tầm Chương đi ra, ngay lập tức cúi đầu giả bộ xem điện thoại, Thích Tầm Chương không để ý tới cậu, rời khỏi phòng.

Thích Tầm Hoa đang ngồi trên ghế sôpha phòng khách chờ anh, Thích Tầm Chương đi tới, cô vén mí mắt, ra hiệu Thích Tầm Chương ngồi xuống: "Chúng ta nói vài câu đi."

Thích Tầm Chương bình thản ung dung ngồi xuống, Thích Tầm Hoa cau mày hỏi anh: "Cậu với đứa trẻ đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Du nói cho chị?" Thích Tầm Chương nói xong lại tự bác bỏ trước, "Tiểu Du không phải kiểu người nhiều chuyện."

"Tiểu Du cũng biết?" Thích Tầm Hoa trong nháy mắt tức giận, "Mấy người thật sự một chút cũng không giấu giếm, nó chưa nói! Cậu cũng biết tính cách con mình thế nào mà? Nó không có nhiều chuyện như vậy."

Thích Tầm Chương gật đầu: "Chuyện này là em suy nghĩ không chu đáo, không nói rõ ràng với mọi người trước, Tiểu Du chắc cũng mới biết hai ngày nay thôi."

"Đó là do Tiểu Du nó không tim không phổi, có phải thằng nhóc đó đêm nào cũng chạy tới phòng cậu ngủ không? Hai người cho rằng chị không hề phát hiện ra điều gì thật à? Chỉ có đứa ngốc Tiểu Du vẫn luôn không phát hiện thôi."

Thích Tầm Chương: "..."

Ánh mắt anh trầm xuống, giống như nghĩ tới điều gì, khẽ động đậy khóe môi, nói: "Đứa trẻ Dụ Hạ đó, đúng thực là rất được em yêu thích, có lẽ sẽ còn thích hơn nữa."

Thích Tầm Hoa nhắc nhở anh: "Nó còn nhỏ hơn con cậu, cậu không sợ truyền đi bị người ta nói mấy lời khó nghe à?"

Thích Tầm Chương không hề bị lay động: "Em có đầy đủ năng lực để có thể bảo vệ tốt cậu ấy."

"Năm đó không phải ở nước ngoài cậu có quen một người bạn gái rất lâu sao? Sao đột nhiên lại thích con trai?"

Thích Tầm Chương thản nhiên giải thích: "Con trai cũng có thể."

Thích Tầm Hoa tức giận: "Bỏ đi, bố mẹ khi còn sống còn không quản được cậu, người làm chị như chị cũng nói không gì được cậu, chị không quan tâm cậu quen ai, đó là chuyện của cậu, nhưng chỗ Tiểu Du, cậu không được bên trọng bên khinh, thứ nên của Tiểu Du không thể cho người khác."

"Sẽ không, Tiểu Du là con trai em, em sẽ không để nó bị thiệt thòi."

"Cậu còn nhớ nó là con trai cậu là được rồi, tính ra, cậu tìm một thằng con trai cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn tìm mẹ kế cho Tiểu Du rồi sinh thêm một đứa nhỏ, vậy sau này trong cái nhà này sẽ không có đất cho Tiểu Du dung thân rồi, " Thích Tầm Hoa rất nhanh đã thông suốt, nhưng sắc mặt càng không tốt, một lần nữa nhắc nhở Thích Tầm Chương, "Đối xử tốt với con trai cậu một chút, trong miệng nó mặc dù nói sợ cậu, nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về cậu, cậu đừng coi nó như không có gì."

"Thật sự không có." Thích Tầm Chương đành phải bảo đảm đi bảo đảm lại, Thích Du do một tay Thích Tầm Hoa nuôi nấng, việc này anh mãi mãi đều đuối lý.

"Còn nữa, cậu xem trọng thằng nhóc đó, đừng cho nó có ý đồ xấu gì đó, khi dễ Tiểu Du."

Thích Tầm Chương bất đắc dĩ giải thích: "Dụ Hạ thật sự là một đứa trẻ rất tốt, cậu ấy sẽ không bắt nạt Tiểu Du."

Thích Tầm Hoa: "... Mới mười mấy tuổi có thể dụ dỗ được cậu, cũng chỉ có cậu thấy nó tốt."

Dụ Hạ mới ngâm 20 phút, Thích Tầm Chương đã bước vào lấy khăn tắm lớn bao lấy cậu từ trong nước ôm ra, Dụ Hạ kề sát vào ngực Thích Tầm Chương mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Em còn chưa ngâm đủ mà."

"Sốt còn chưa hết, không thể tắm quá lâu."

Thích Tầm Chương ôm người ra ngoài, Thích Du đã tắt đèn ngủ, anh không do dự, trực tiếp ôm người về phòng mình.

Nằm vào trong chăn của Thích Tầm Chương, toàn thân Dụ Hạ đều được thả lỏng, hai chân kẹp lấy một chân Thích Tầm Chương, quấn lên người anh.

Thích Tầm Chương nặn nặn ót cậu: "Cứ làm nũng như vậy?"

"Làm nũng không được à?" Dụ Hạ kề sát bả vai anh, nhẹ giọng nỉ non, "Không phải anh thích nghe em làm nũng sao?"

"... Ừm." Thích Tầm Chương hôn một cái lên trán Dụ Hạ, có một chút nghĩ mà sợ.

Anh đã sắp 40 tuổi, đã trải qua tuổi vì yêu mà điên cuồng từ lâu rồi, chính Dụ Hạ đã làm cháy lên sự rung động vốn đã nguội lạnh từ lâu trong lòng anh, ngọn lửa này thậm chí đã có xu hướng lan ra đồng cỏ, giống như anh đã nói với Thích Tầm Hoa, anh có lẽ không tìm được điều gì thích hơn nữa rồi.

Dụ Hạ ở trong lòng anh khẽ "shhhh" một tiếng, một chút không chú ý đã đụng đến vết thương ở mắt cá chân, Thích Tầm Chương ngồi dậy, kéo bàn chân kia của cậu ôm lên người, nhéo cẳng chân cậu: "Em an phận chút, chân sưng thành như vậy mà còn nhích tới nhích lui."

Lúc nãy ở bệnh viện chụp hình, xác định chân không có gãy xương, nhưng cũng đã đủ hành Dụ Hạ, Dụ Hạ bị nhéo rên hừ hừ, bởi vì sốt cao hai mắt đỏ hồng ứa nước nhìn Thích Tầm Chương, trông rất đáng thương.

Thích Tầm Chương xuống giường lấy thuốc cao tới, lấy tay xoa bóp mắt cá chân cho cậu.

Dụ Hạ mơ màng vươn tay với lấy ngón tay anh, bị Thích Tầm Chương vỗ bỏ: "Chớ lộn xộn."

"...Chú hung dữ quá."

Thích Tầm Chương cúi người, hôn phớt lên môi cậu, không đợi Dụ Hạ dính sát vào, liền ngồi trở lại tiếp tục xoa bóp cho cậu.

Dụ Hạ liếm môi một cái, chưa hết thèm, rõ ràng đầu đã choáng váng hoa cả mắt hận không thể ngay lập tức ngủ thiếp đi, nhưng lại không nỡ nhắm mắt lại, liên tục ngắm khuôn mặt của Thích Tầm Chương.

Thích Tầm Chương không để ý đến cậu, thoa thuốc cho cậu, xuống giường vào phòng tắm rửa sạch tay, lại trở về nằm lên giường ôm người vào lòng: "Mau ngủ đi."

"Ngày mai em phải đi học sao?"

Thích Tầm Chương vỗ lưng cậu: "Anh xin nghỉ cho em mấy ngày, ngày mai nghỉ một ngày, ngày nữa hẳn đi."

"Vâng."

Đứa nhỏ dán vào Thích Tầm Chương, tỉ mỉ hôn lên cằm, lên môi anh, nhớ lại bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Thích Tầm Chương lúc xông tới tìm bọn họ, không nhịn được cười.

Thích Tầm Chương khẽ nhíu mày: "Em không ngủ mà cười cái gì?"

"Thực ra dáng vẻ tóc rối bù, không cạo râu của anh cũng rất đẹp trai, vừa đúng lúc thay đổi tạo hình cũng được đó." Chỉ tiếc bây giờ râu lún phún đều bị cạo mất rồi, cậu còn chưa ngắm đủ mà.

Thích Tầm Chương giơ tay nhéo mặt cậu: "Nói hưu nói vượn."

"Thật mà, thế nào cũng rất đẹp trai."

"Đừng có khua môi mía mép nữa, mau ngủ đi."

Dụ Hạ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nỉ non bên tai Thích Tầm Chương: "Chú ngủ ngon."

Trong lòng Thích Tầm Chương thoáng động, một nụ hôn rơi lên mi tâm Dụ Hạ: "Ngủ ngon."
Bình Luận (0)
Comment