“Con không biết thương mẹ hay sao mà không đi kiếm việc làm phụ tiền với mẹ?”
“Nhưng con đã tìm nhiều lần rồi… họ toàn yêu cầu khó. Thêm nữa hiện giờ mùa dịch bệnh thì tìm việc càng bất khả thi hơn…”
Bất chợt tôi tỉnh lại khỏi cơn ác mộng và thấy mình đã sang buổi trưa ngày hôm sau. Vài tháng trước, tôi vẫn bị mẹ phàn nàn và khiển trách vì sự vô năng của tôi. Bất kể tôi đã giải thích bao nhiêu lần, với bà ấy lúc đó thì kết quả vẫn là do tôi. Có lẽ nỗi sợ về việc Iro sẽ có thể chết chỉ vì sự bất lực và kém cỏi của tôi, nỗi sợ ấy đã kéo hồi ức tồi tệ ùa về.
“Ta biết ngươi đang buồn phiền, thế nhưng chuyện cũ rồi thì hãy để nó trôi qua, hãy cùng đương đâu thử thách trước mắt!” Sabata lơ lửng ngay cạnh tôi mà trấn an dù tôi không nói gì.
“Chú nghĩ… liệu tui có giúp được Iro không?” tôi hỏi với tâm trạng đầy hoài nghi.
“Về logic thì ta chẳng nghĩ khá hơn ngươi, còn về niềm tin thì 1000% sẽ thành công.” Spirit hiệp sĩ đó giơ ngón cái lên.
Tôi ráng tiếp nhận lời động viên đó và ráng đặt thêm niềm tin vào bản thân. Đúng rằng tôi không nên làm việc với cái đầu hoài nghi và tin rằng chỉ có thất bại. Niềm tin đó sẽ khiến tỉ lệ thành công một thứ từ 1% sẽ tụt xuống thành 0%. Tôi đi ăn trưa rồi đi vệ sinh trong khi chờ đợi Alex thông báo giờ làm việc. Ngay khi đồng hồ biểu thị 12h trưa, điện thoại tôi reo lên bài Sky’s The Limit từ Persona, tôi mở ra và nhận được tin nhắn từ Alex.
[Ngươi thừa hơi cho con mèo đó phết, thậm chí cón đi cho nó mặc đồ ngươi nữa]
[Tôi đâu thể để cô ấy bị hành hạ như vậy được, tù nhân thời nay cần đối xử nhân đạo mà…]
[Nhân đạo mà không đem lại lợi ích cần thì vô nghĩa với ta. Cơ mà ít nhất con mèo đó bớt hung hăng hơn chút nên ta đoán cứ để theo ý ngươi làm vậy.]
[Thế thì tốt quá…]
[Nhưng còn hai ngày cho ngươi đấy, lo mà làm cho tốt hoặc oops - bé mèo biến mất rồi ~.]
[Tôi hiểu…]
[30 phút nữa ta sẽ mở đường vào từ gương phòng ngươi, nhớ đừng để trễ.]
[Rõ]
Tôi nhắn tin qua lại và rồi sẵn sàng để định hình tinh thần để lát chuẩn bị đi làm.
“Lát con đi làm đây mẹ.” tôi nói lớn từ trong phòng mình.
“Uhm, đi mạnh giỏi nghen con.” tiếng bà ấy từ ngoài phòng vọng đến.
Tôi hít thở sâu và ráng trấn tĩnh lại tinh thần của mình, việc chuyển sang nơi làm việc mới cùng cách làm việc mới chắc chắn sẽ khiến tôi sốc không ít. Thế nhưng đó là điều duy nhất hiện tại mà tôi có thể làm để thể hiện thiện ý với Iro.
“Chú đã tìm được gì chưa?” tôi hỏi.
“Well, nếu hàng translate tiếng chúng ta sang tiếng Draconic có được tính không?” Sabata trả lời bằng một câu hỏi khác.
“Hàng đó chủ yếu fanmade nên không hữu dụng…” tôi xoa trán mà nói.
“Hm… quả là vấn đề nan giải.” Sabata khoanh tay lại suy ngẫm.”Có spell Tongue (ngôn ngữ) thì tốt quá.”
“…Nhờ Alex làm Spell Scroll of Tongue!” Tôi vỗ tay nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.
“Ý hay!” Sabata phá lên cười trong vui sướng. ”$5000 cứu được một mạng người, quá hời!”
Sau một lúc, khi thấy tấm gương không càn ảnh phản chiếu và bắt đầu rung chuyển như mặt nước. Tôi đeo Bag of Holding cùng Sabata bước sang đó với trong lòng tràn trề niềm hy vọng cứu được Iro. Bất chấp việc tôi làm cho Alex vì tiền, thế nhưng chỉ vì nó mà tôi do dự ý thức công lý của mình thì quá sai! Thêm nữa, sau khi bán mắt cũ của mình thì trong túi còn tới $63897, ngại gi không dùng vì lợi ích lớn!
---- Một lúc sau tại thế giới khác---
“Thật tàn nhẫn mà…” tôi suy sụp như sắp khóc tới nơi.
“TÊN KHỐN PHÙ THỦY KHÔNG BIẾT THƯƠNG HOA TIẾC NGỌC, ĐÁNG BỊ TRẢM! CHO HẮN MỘT VÉ ĐI HÚP TRÀ VỚI LUCIFER CÒN NHẸ CHÁN!”
Sabata phát ra tiếng như nghiến răng mà hét lên lời cay nghiệt. Bọn tôi đang đi bằng tấm ván trượt trong khi Eve bay phía trước dẫn đường.
“Master Alex quả thật làm khó cho Mr Han thật.” Eve nói với sự cảm thông cho tình cảnh bọn tôi.
Ngay khi sang thế giới này, tôi đã xin Alex bán cho tôi một Spell Scroll of Tongue để dễ nói chuyện với Iro. Thay vì từ chối hay đồng thuận giúp đỡ tôi, anh ta lại ra giá tới 50000 gold, tức $5000000! Số tiền đó có thể mua được 9 căn nhà tại Melbourne, nó ngang một món magic tool siêu hiếm hiếm hay một Spell Scroll độ hiếm là huyền thoại! Dù nói như thế nào, anh ta cũng chịu giảm đúng giá hay thật sự chịu giúp tôi, cứ như là chẳng muốn để Iro có đường sống luôn.
“Hic, anh ta mà có 1/3 sự khoan dung của Eve thì tốt quá.” Tôi nói lẩm bẩm trong khi ráng gặm nhắm nỗi đau.
“Tôi rất lấy làm tiếc vì điều đó.” Eve đáp với giọng buồn.
“Xin đừng phiền lòng, tất cả là lỗi tại Deca-lex.”Sabata lên tiếng song Eve có vẻ không nghe thấy.
Công việc kỳ này, thay vì dùng xe kéo thì Alex bán tôi thêm 3 cái Bag of Holding nữa với giá 180 Gold, cùng với bộ đồ đi làm mới với 2 gold tương đương $18200. Tuy nó khiến số tiền giảm xuống còn có mỗi $45697 nhưng được cói nó gọn nhẹ hơn hẵng. Nhờ trưa nay hàng đặt qua mạng, tôi nhận được cái ván trượt nên việc đi lại dễ dàng hơn cho cả tôi lẫn Sabata. Tấm ván trượt giúp gã Spirit hiệp sĩ không phải tách khỏi tôi rồi kéo xe trong khi tôi chẳng thể phòng bị để rồi ăn tên như lần đụng độ Iro.
“Thật tốt khi thấy Mr Han có phương tiện đi lại và giờ không cần phải dùng xe kéo.” Eve cũng công nhận sự cải thiện của tôi.
“Hmhmhm, sẽ sớm thôi, bọn tôi sẽ có thú cưỡi để đúng nghĩa hiệp sĩ giáp lấp lánh cưỡi trên ngựa~.” Sabata cười đầy tự tin vào một tương lai chẳng chắc chắn.
May mắn là gã hiệp sĩ độ khéo léo (dex) cao nên dễ dàng xài thứ này đi lại rất dễ dàng dù tôi chưa xài nó trước kia. Thông thường, ván trượt đạt được tới 20 km/h với người có kinh nghiệm khi chạy đường thẳng, thế nhưng nhờ thể lực vượt trên người thường của Sabata mà bọn tôi đi cũng sấp sỉ 80km/h trên con đường thẳng! Nếu đi đúng con dốc từ trên xuống thì tốc độ có khi sẽ còn kinh dị hơn! May là đã mặc bộ đồ làm việc, không thì tôi lạnh cóng bởi gió ập trong cái tốc độ di chuyển ngang lúc trên đường cao tốc này!
“Đây là nơi mà loài Orc cư ngụ.”
Eve đáp xuống đất rồi chỉ tay về phía cánh rừng cùng khu nhà ở phía trước. Chỉ mất tầm 12 phút để đi từ khu vực nhà tôi ở khu vực Hampton Park đến Frog Hollow Reserve, quả thật là sự cải thiện rõ rệt! Việc mở rộng khu vực có thể làm việc xem ra hoàn toàn khả thi
“Xin hãy cẩn thận nhé, Mr Han, lũ Orc mạnh hơn và hung hăng hơn Kobold rất nhiều.” Eve bắt đầu khuyên nhủ tôi đối tượng nhiệm vụ lần này.”Hãy cố gắng tránh bị bao vây, nếu không thì Spirit của anh cũng sẽ khó mà bảo vệ nổi.”
“Hmhmhm, chúng ta đang có lời chúc phúc của Lady Eve thì thua thế éo nào được!” Sabata cười khúc khích đầy tự tin.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn về lời khuyên cũng như dẫn đường cho tôi.”
Tôi trả lời rồi rút con dao bếp ra khỏi bao da giắt bên hông rồi ráng tập trung tinh thần để bình tĩnh đối mặt lũ quái vật mới này. Tôi không được phép đắc ý chỉ vì hạ được đám Kobold hay đủ may mắn giết được Beholder Zombie để rồi lơ là!
“Còn việc này nữa.” Eve đi lại gần tôi và nói.
“Hm?”
Tôi hạ dao xuống với đầy thắc mắc. Bất giác Eve ôm lấy tôi làm cả tôi lẫn Spirit hiệp sĩ đều không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù không phải con người nhưng hơi ấm và sự mềm mại của nữ robot này lại không khác gì của một cô gái. Thật sự… sao cô ấy đột ngột gần gũi thế chứ!?
“Ah… was it real or just my fantasy (đây là thật hay ảo mộng của tôi) ~.” Sabata như bốc hơi tâm trí mà mê sảng.
“V-vậy là sao!?”
Tôi bình tĩnh lại mà hỏi Eve thay vì đoán bừa rồi suy tưởng lung tung. Tôi biết cái sức hút (cha) bản thân kém hơn người bình thường, thêm nhan sắc trung bình và ngoại hình mập nữa thì dễ gì ai thích cho nổi!
“Tôi biết anh rất khổ sở vì sự nghiêm khắc của Master Alex…” Eve nói nhỏ nhẹ.”Chỉ cần anh chưa từ bỏ, sức mạnh và khả năng sẽ còn lớn mạnh hơn trước nghịch cảnh.”
“C-cảm ơn…”
Tôi không hiểu rõ hoàn toàn ý cô ấy nói là gì, song tôi hiểu cô gái robot này đang trấn an cho tôi. Sau giây lát, Eve lùi lại rồi cười nhẹ rồi bay đi, kế đến là điện thoại tôi nhận được một tin nhắn
[Nếu có nguy hiểm gì mà anh không thể vượt qua nổi, đừng ngại gọi cho tôi số này, từ Eve.]
[Cảm ơn, chúc cô một ngày tốt lành]
[Anh cũng vậy, Mr Han.]
Tôi nhắn tiên qua lại với Eve mà bất giác mỉm cười. Nhận được lời động viên và số điện thoại để giữ liên lạc được với cô ấy, cảm giác có người đồng nhiệp đáng tin cậy và đầy quan tâm thế thật tuyệt biết bao. Sự hiện diện cô ấy đúng là khi làm việc cho một ông chủ khó tính. Cảm giác như gánh nặng và nỗi lo đã được vơi đi.
“Ah, nếu gã phù thủy đó là quỷ dữ, Lady Eve đúng là thiên thần ~.” Sabata nói như hồn bay lên 9 tầng mây. ”Thật sự, cô ấy khiến ta phải đổ trước cô ấy lần nữa rồi!”
“Tốt nhất đừng nghĩ theo hướng đó.” tôi cảnh báo gã Spirit hiệp sĩ bớt ảo tưởng.
“Ta hiểu, ta hiểu, jeez.” Spirit đó đấm hai tay vào nhau rồi rút thanh kiếm dài ra.” Đến giờ làm việc rồi ~.”
Sabata nói vậy, tôi liền cất điện thoại vào túi rồi bắt đầu tiến bước một cách thận trọng về phía Frog Hollow Reserve. Theo Google, khu vực này là một cánh rừng nhỏ, một bên là con đường lớn và bên còn lại là những căn nhà thuộc khu dân cư.
Với ngọn cỏ cao nửa người do không có ai cắt tỉa giữa rừng, tôi bò và đi tiến tới những cấy cây để ẩn nấp trong lúc thám thính. Đi được một đoạn băng qua khu rừng từ đường lớn đến khu dân cư, tôi có thể thấy lũ Orc đang sinh hoạt ngoài đường. Bọn chúng đang làm những thứ như mổ xẻ cừu, nai, sói, có nhóm khác thì đang làm rìu lớn và cây lao bằng đá. Thật sự nhìn cái làng đầy lũ quái vật vai u thịt bắp và cao to này thật sự khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.
“Chú nghĩ đánh lại tụi nó không?” tôi thì thầm với Sabata với sự lo ngại tột độ không rõ sự chênh lệch cả hai.
“Tất nhiên là được.” gã hiệp sĩ đó vác kiếm lên vai mà ưỡn ngực đầy tự tin.
“Thế thì yên tâm rồi.” tôi thở phào khi nghe thế.
“Nếu chỉ 1 vs 1.” Sabata nói tiếp với giọng nhỏ hơn.
“…”
Tôi chết lặng khi nghe Sabata trả lời như thế thay vì khoác lác hay trảm phong. Nếu là như vậy thì đây thật sự là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn! Chỉ cần một con Orc phát hiện rồi báo động, thứ duy nhất tôi có thể làm là phải hết tốc lực bỏ của chạy lấy người!
“Mỗi con Orc có thể lực và sức chịu đựng tương đương hình dạng hiện tại của ta đấy.” Sabata phân tích trong khi đang bấm điện thoại.”Thành thử ra đừng dại gì khiến chúng ta bị đánh hội đồng đấy.”
“Vậy là lại phải làm Solid Snake nữa rồi…”
Tôi thở dài nặng nề khi nhận hiểu thêm độ khó nhiệm vụ này quá cao quá nguy hiểm. Lũ Orc ngoài thiếu trí tuệ (int) ra thì thì mỗi cá thể chúng vô cùng mạnh, thêm nữa chúng không bị tầm nhìn đêm gây bất lợi nên cũng khó mà thật sự có lọi thế nào khi đột kích vào ban đêm. Thế nhưng mặt khác, đây không phải trong hang và tôi cũng có thể nhìn trong đêm nên tạm thời tôi không phải lo sợ khi lén lút nếu trời tối. Bên cạnh đó, tầm nhìn đêm giới hạn 18m, và nhìn lờ mờ trong 36m, nếu tôi di chuyển đủ xa và nhanh thì lũ Orc cũng khó lần mò ra tôi ẩn thân!
“Giờ có kế hoạch gì nào, cộng sự?” Sabata hỏi ý kiến trong khi hai tay càm kiếm với tư thế sẵn sàng.
“Giờ phải tìm cách dụ hoặc đặt bẫy xung quanh đê phục kích thôi.”
Tôi gãi đầu suy nghĩ kế hoạch thực tiễn nhất lúc này. Nghĩ tới cái chiến thuật này, tôi thấy mình cũng không quá khác đám Kobold là nhiêu...
“Giờ phải đào hố thật xa rồi đi dụ vài con một để phục kích.”
Tôi bò cách xa khỏi cái khu dân cư đầy Orc để thực hiện kế hoạch chuẩn bị bẫy. Bất thình lình, Sabata kéo ngược tôi lại.
Rầm
“…Huh?”
Tôi ngớ người khi thấy nguyên một cây rìu có phần to hơn cả đầu tôi đang cắm vào đất. Nó được nhấc lên bởi một tên Orc với phía sau là hai đồng loại của nó!
“Grrr…”
Tên Orc thở ra hơi thở hình thành hơi nước mà nhìn tôi bằn đôi mắt khát máu. Tôi vội giải phóng Comprehand Language để đề phòng chúng nói chuyện mà có thể hiểu được. Một trong số chúng lấy sợi dây thừng rồi kéo căng ra và nói.
“Làm nô lệ cho bọn ta, hay chết?”
Tên cầm rìu chém tôi trước đó lên tiếng. Nhin từ khoảng cách gần, cái vóc dáng to lớn vai u thịt bắp, răng nanh chìa ra rồi trong tay cầm cây rìu tổ bố khiến tôi nhìn mà không khỏi hãi hùng. Song may thay tôi vẫn giữ được bình tĩnh mà suy nghĩ.
“Để chúng bắt thì có cơ hội chúng ta được trà trộn vào trong làng đó để thám thính.” Sabata nói thản nhiên vì biết trực giác kém của lũ Orc.”Còn nếu xử lý chúng lúc này thì lũ còn lại sẽ cảnh giác hơn khiến việc phục kích sẽ khó hơn trước.”
“Chú hãy giữ hết đồ nghề đi.” Tôi bàn bạc.” Tình huống sinh tử không thể tránh khỏi thì dùng 2 Bag of Holding trống để thoát thân!”
Sabata hiểu ra kế hoạch của tôi mà ngây lập tức lén cất hết Bag of Holding bên mình, bao gồm cả con dao bếp có thể phóng spell. Tôi cúi đất ôm đầu để tỏ ra đầu hàng, không chút phản kháng.
“Hmph, cũng biết ngoan ngoãn đấy.”
Gã Orc cười thành tiếng tỏ ra hài lòng trước biểu hiện của tôi, hắn trói dây quanh cổ rồi cả hai tay tôi rồi kéo tôi đứng dậy đột ngột. Chúng đi về hướng khu dân cư – nơi trú ngụ của tụi Orc trong khi kéo đi phía phía sau chẳng khác gì dắt chó.
“Nô lệ miễn phí, quả là một ngày may mắn.”
“Mày nói chí phải, hahahah.”
“Vừa có đứa sai vặt, vừa có thêm kẻ giúp nhân giống, một công đôi chuyện!”
“Như vậy chị gái của mày có đồ chơi rồi.”
“Còn phải nói.”
“Hahahahah.”
Nghe cuộc trò chuyện vui vẻ của cả 3 tên Orc khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Tưởng rằng làm con gái mới lo sợ bị lũ Orc hãm hiếp nhưng xem ra làm trai cũng khiến mọi thứ méo khá hơn!
“Vì chúa, hãy cầu rằng bọn chúng không vội đem ngươi đi vắt sức lực ngươi để sinh sản như lời nữ thần Luthic.” Sabata chắp tay lại rồi làm tư thế quỳ như hiệp sĩ cầu nguyện và nói ra thông tin hắn mò được.”Lũ Orc sùng đạo lắm, thành ra chúng không phiền giao phối bất kỳ loài hình người có kích thước tương đượng để sinh con đàn cháu đống đâu…”
“Sao chú éo nói sớm hơn chứ!” tôi lo sợ tới tái mặt đi.
“Thì… mọi thứ vội quá nên giờ ta mới kịp nói cho ngươi biết.” Spirit hiệp sĩ đó nhún vai.
“Tui hận chú!” tôi rủa tên Spirit trong nước mắt.
“Thêm nữa, nếu nghĩ tới việc bỏ chạy thì hãy nhớ lũ quái vật này chạy nhanh ngang Rogue.” Sabata nói thêm.
“Đừng khủng bố tinh thần tui thêm nữa!!!” tôi hét lên trong đầu như thấy cuộc đời mình như tới hồi kết.
Khi vào khu vực dân cư, nơi làng của lũ Orc trú ngụ, tôi nhận ra đã quá muộn để thay đổi kế hoạch. Khoảng khắc đó, tôi bắt đầu hối hận cho kế hoạch nhất thời này mà éo chạy đi rồi tìm cách khác! Tại sao tôi đã ráng thủ tiết và giữ liêm sĩ không làm trò đê tiện nào với Iro hay phản lại lời thề với Irina mà giờ lại có nguy cơ thành nô lệ tình dục cho đám quái vật này vậy!?